Khai Thien Hen Nhat
Chuyện thư tình đến nay đã được ba ngày, vừa đúng lúc hôm nay là thứ Sáu. Mỗi thứ Sáu sau khi tan học, như thường lệ sẽ là thời gian tập hợp để tập luyện của đội Tiểu Hùng. Doãn Kha đúng giờ xuất hiện ở trên sân, xa xa trông thấy đội bóng chày Tiểu Hùng, mọi người chẳng biết đã tập hợp một chỗ từ lúc nào. Ô Đồng tựa như một đại gia ngồi ở trên băng ghế, Ban Tiểu Tùng cùng những người khác đang thảo luận điều gì đó sôi nổi xung quanh cậu ta. "Tiểu Tùng." Sau khi Doãn Kha đến gần, tiếng thảo luận liền nhỏ đi rất nhiều. Cậu không thèm để ý, trực tiếp đi tới vỗ vỗ bả vai Ban Tiểu Tùng, "Hôm nay là có chuyện gì sao? Tại sao không bắt đầu tập luyện?" "Ôi Doãn Kha cậu tới rồi, tớ liền biết cậu nhất định sẽ tới." Ban Tiểu Tùng vừa nhìn thấy cậu lập tức cười đến hai mắt cong cong, tiếp theo đá Ô Đồng một cái. Ô Đồng mặt đen thui, cũng không chào hỏi, giống như không nhìn thấy Doãn Kha, đứng dậy rời đi. Nụ cười trên mặt Doãn Kha không giảm, cũng không thèm nhìn Ô Đồng một chút, để cậu ta đi xa, mới bình tĩnh hòa nhã hỏi: "Cho nên cậu ta lại làm sao?" "Tớ làm sao biết, thường ngày động kinh chứ sao." Ban Tiểu Tùng bĩu môi, lắc đầu thở dài, "Thật là khó hầu hạ." "Là bởi vì hôm nay tớ đến muộn hơn so với mọi ngày một chút?" Doãn Kha cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, giọng điệu bình tĩnh, "Dù sao trước kia tớ lúc nào cũng đến sớm nửa tiếng, tớ lần sau sẽ chú ý." "Này nha, không phải đâu, còn không phải bởi vì Tiêu Nhĩ nhiều chuyện, cậu ấy vừa đến đã nói rằng vừa rồi trông thấy cậu đích thân tiễn học muội tới cổng trường. Đoán chừng là đi hẹn hò, hôm nay 80% sẽ không tới tập luyện, tớ nói với cậu ấy tuyệt đối không có khả năng, cậu nhất định sẽ tới. Ô Đồng ở bên cạnh nói lời châm chọc, hỏi tớ làm sao không có khả năng, nói cậu trước kia cũng không phải chưa từng bỏ tập luyện, bla bla... Đại khái là như vậy." Ban Tiểu Tùng rốt cuộc nhịn không được, nói xong còn vỗ vai Doãn Kha an ủi: "Vốn là không có việc gì lớn, tên kia vốn xấu tính, cậu chớ cùng cậu ta so đo." Doãn Kha ho nhẹ một tiếng, cười cười: "Yên tâm đi, tớ không có định đem mình tức chết." Bài tập luyện đầu tiên của cả đội là khởi động làm nóng người bằng cách chạy bộ quanh sân tập năm vòng. Khi một nửa số người chạy xong ngồi xuống đất thở dốc nghỉ ngơi, Ô Đồng mới trở lại sân tập với vẻ mặt u ám. Sau khi trở lại không nói tiếng nào, trực tiếp chạy nhanh năm vòng trên sân tập, chạy xong mới tham gia cùng mọi người tập luyện bài tập kéo giãn cơ. Sau khi kéo giãn cơ xong là tập luyện giao bóng thông thường, sau đó là thời gian mỗi cá nhân tập luyện một mình. Ở thời điểm như thế này, Ô Đồng và Doãn Kha thường cùng nhau luyện tập ném và bắt bóng theo tín hiệu của người bắt bóng. Thấy Ô Đồng không có bất kỳ ý định bàn bạc chiến thuật, Doãn Kha tự nhiên cũng sẽ không chủ động hỏi. Hai người một cái giơ tay ra dấu ám hiệu, một cái dựa theo ám hiệu ném bóng, quỷ dị trầm mặc, cậu ném tôi đón luyện tập mười mấy hiệp. Không giống như Ô Đồng đang hờn dỗi, Doãn Kha đang nghĩ cách làm sao có thể làm dịu bầu không khí hoặc là gọi Ban Tiểu Tùng đến giúp mình tốt thoát thân. Nghĩ nhiều đến mức lúc bắt bóng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, cộng thêm Ô Đồng hôm nay dùng sức lực đặc biệt lớn. Quả bóng vừa ném ra cậu suýt chút nữa không bắt được, vô thức bổ nhào về phía trước bên trái, gần như loạng choạng. Doãn Kha trong lòng căng thẳng, đoán được lần này phần lớn muốn hỏng việc, nhưng mà lại không nghe thấy những tiếng phê bình như trong dự liệu. Ô Đồng chẳng qua là không hề động đậy mà đứng tại chỗ, lạnh như băng nhìn qua cậu, tựa hồ đang chờ cậu chuẩn bị để bản thân tiếp tục ném lượt bóng tiếp theo. Doãn Kha một lần nữa chuẩn bị tốt tư thế, giơ lên ám hiệu ném bóng thẳng. Thấy Ô Đồng động tác lưu loát, nhấc chân, ngả người ra sau, tụ lực, trong nháy mắt ở quả ném bóng đó, ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên sắc bén. "Thế nào, cậu sẽ không phải là bị yêu đương làm ngu ngốc hả?" Thì ra là đợi lúc này đây. Doãn Kha ở đáy lòng cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm mình quả nhiên không nên đem người nghĩ đến quá tốt. Hết cách rồi, ai bảo cậu đối với Ô Đồng thật sự là hiểu rất rõ. "Vừa rồi là sai sót của tôi, thật xin lỗi." Doãn Kha nhẹ nhàng nói, đem chuyện yêu thương bỏ qua, không có bất kỳ ý định giải thích, "Lại đến." Đúng như cậu dự đoán, sắc mặt Ô Đồng chẳng những không có khôi phục, ngược lại càng thêm khó chịu híp mắt lại. Quả bóng này Doãn Kha cũng không bắt được, bởi vì Ô Đồng căn bản không để ý đến ám hiệu của cậu, mà là tùy tiện ném một quả bóng cong. "Ngại quá, tôi phạm sai rồi." Ô Đồng thờ ơ nói, giọng điệu không có chút nào áy náy, "Tiếp tục." Cậu mẹ nó cái này giống như là sai sót sao? Mời cậu diễn kịch thì làm cho trọn vẹn, có lòng chút đi được không? Doãn Kha ở trong lòng điên cuồng oán thầm, nhưng ngoài mặt chỉ là bình tĩnh gật gật đầu, giơ tay ra dấu ném bóng xiên. Lần này, Ô Đồng không làm khó nữa, ngoan ngoãn ném một quả bóng xiên từ những ngón tay xinh đẹp. Doãn Kha đã sớm đối với đường bóng của cậu ta nhớ kỹ trong lòng, một tay giơ lên, thuận lợi đem bóng tiếp nhận vào găng tay. Doãn Kha cúi đầu liếc nhìn quả bóng chày nằm trong găng tay, trong lòng đè nặng, không khỏi vì đó một trận phiền muộn. Nhịn không được lên tiếng nói: "Ô Đồng." Cậu gọi một tiếng tên của đối phương, không có bất kỳ cái gì đáp lại, cậu cũng không có ngẩng đầu nhìn, mà là tiếp tục hỏi: "Nếu như tôi nói tôi yêu đương, cậu xem như là người cộng tác, là dự định chúc phúc tôi sao?" Nói xong câu đó, Doãn Kha có chút giương mi mắt, xuyên qua lông mi nhìn Ô Đồng. Mặc dù người kia vẻ mặt gì cũng không có nhưng Doãn Kha có thể kết luận, Ô Đồng lúc này thật sự tức giận. Ô Đồng quả quyết đi nhanh về phía trước hai bước, hai mắt đột nhiên mở to nhìn, tựa như không có cách nào nắm quả bóng chày cho hả giận liền ném ra ngoài. Lần này, cậu ta ném tới quả bóng chày, đường bóng không có cách nào nói được, tốc độ cực nhanh. Doãn Kha chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, một trận gió mạnh lướt qua, quả bóng đã mạnh mẽ đập trúng vào lưới sắt sau lưng, tiếng rầm rầm vang rền một hồi lâu. Quả bóng này ném quá hung ác, khi hai người lấy lại tinh thần nghĩ lại còn sợ hãi, dù sao cường độ này đập phải trên người không đến trình độ gãy xương, nhưng có thể làm sân tập xuất hiện cái lỗ . Có lẽ là cậu đã quen hòa bình. Ban Tiểu Tùng vốn là đứng cách hai người họ thật xa, lúc này mới nhạy cảm nhận ra hai người này không đúng lắm. Vừa nhìn quả bóng đập vào lưới sắt liền vội vàng chạy tới xem xét, đúng lúc nghe thấy Doãn Kha không nóng không lạnh hỏi: "Ô Đồng, tôi câu nào chọc tới cậu rồi? Cậu có cần phải như vậy không?" "Không dám không dám, tôi nhưng không thể trêu chọc nổi cậu." Ô Đồng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bản thân lại nhướng mày, giọng mang châm chọc nói: "Tôi nào dám chọc giận cậu?" Doãn Kha cúi đầu, tự mình cởi găng tay ra: "Có vấn đề cậu có thể nói thẳng, không đáng dùng giọng điệu như vậy." "Được. Tôi chính là không quen nhìn ai đó không bao giờ coi trọng việc tập luyện và thành tích của đội bóng cũng như không có ý thức tôn vinh tập thể. Từ ngày trước đến bây giờ đều như vậy, một chút xíu tiến bộ cũng không có, nhìn thôi đã khiến tôi nổi nóng." Ban Tiểu Tùng vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng nghe xong những lời này lập tức cuống lên: "Ô Đồng cậu nói cái gì vậy? Doãn Kha lúc nào là loại người mà cậu nói!" "Liên quan gì đến cậu." Ô Đồng ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn cậu ta một chút, "Ban Tiểu Tùng, cậu đi luyện đánh bóng đi." Doãn Kha quay đầu hướng Ban Tiểu Tùng mỉm cười: "Tiểu Tùng, không có việc gì, cậu không cần để ý. Đây là chuyện của bọn tớ, để tớ giải quyết sẽ tốt hơn." "Việc này tớ có thể giải quyết ngay bây giờ." Bị Doãn Kha liên tục không để ý, Ô Đồng càng tức giận hơn, nói không ngừng như súng liên thanh, "Tôi không nguyện ý cùng loại người như cậu làm cộng tác. Chuyện gì cũng một thái độ thờ ơ, tôi sớm đã chịu đựng đủ." "Ô Đồng cậu có chuyện gì a!" Không biết hai người này xảy ra chuyện gì, nghe xong lời nói nặng của Ô Đồng, đội trưởng Ban Tiểu Tùng lập tức tức giận đến nhảy lên cao ba thước: "Còn không mau xin lỗi Doãn Kha!" "Tớ dựa vào cái gì phải xin lỗi cậu ta!" Ô Đồng vẫn như cũ chỉ trích, quay đầu hướng Ban Tiểu Tùng giận dữ hét: "Là cậu ta có lỗi trước! Tại sao cậu ta không xin lỗi tớ!" "Tôi xin lỗi, vừa rồi xuất hiện sai lầm là lỗi của tôi." Doãn Kha lưu loát nói tiếp: "Nhưng tôi hỏi cậu, thái độ của tôi như thế nào là không tốt? Tôi học kỳ này đã từng đến trễ tập luyện sao? Tôi có bỏ lỡ một buổi tập nào sao?" Ô Đồng mặt đen lại vừa muốn phản bác lại bị Ban Tiểu Tùng lớn tiếng ngăn cản: "Ai nha được rồi được rồi hai người các cậu ai cũng đừng nói nữa. Ô Đồng, Doãn Kha đã nhận lỗi và xin lỗi rồi, tớ là đội trưởng tớ ra lệnh cho cậu bây giờ xin lỗi Doãn Kha, có nghe hay không?" "Không cần." Doãn Kha trực tiếp hướng Ban Tiểu Tùng đi tới, "Đội trưởng, tớ nhớ rằng mỗi người một học kỳ có thể được nghỉ phép một hôm, hôm nay tớ xin nghỉ phép được không?" "Um ... có thể." Ban Tiểu Tùng hiển nhiên bị Doãn Kha làm cho có chút luống cuống, vội vàng nghiêng người thấp giọng an ủi: "Doãn Kha cậu đừng tìm Ô Đồng chấp nhặt, cậu ta chính là xấu tính, cậu về sớm nghỉ ngơi thật tốt đi. Cùng loại người này tức giận không đáng giá." Doãn Kha không nói lời nào, chỉ gật gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng thay đồ. Ban Tiểu Tùng xoắn xuýt mấy giây vẫn là đuổi theo hỏi: "Doãn Kha, lần sau cậu vẫn sẽ đến tập luyện cùng đội bóng chày phải không?" Doãn Kha nghe vậy quay đầu lại, nở nụ cười trấn an Ban Tiểu Tùng: "Nhất định có, yên tâm đi." "Doãn Kha." Ban Tiểu Tùng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, tuyệt đối không nghĩ tới Ô Đồng lại bắt đầu tìm đường chết. Chỉ nghe cậu ta hướng về phía bóng lưng Doãn Kha la lớn: "Nếu như tập luyện bóng chày đối với cậu mà nói chỉ là một loại liên lụy. Tôi khuyên cậu sau này vẫn là đừng tham gia, nhiều phiền phức. Cậu chỉ nên cố gắng yêu đương thôi." Ban Tiểu Tùng gấp đến độ nhảy dựng lên, hận không thể đem Ô Đồng đánh bất tỉnh rồi kéo đi: "Ô Đồng cậu có thể im lặng được không? Cậu không nói không ai bảo cậu câm điếc!" Nhưng mà Doãn Kha giống như là không nghe thấy, không chỉ không quay đầu lại mà chân càng bước đi không ngừng. "Thấy sắc quên nghĩa, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh." Ô Đồng ỷ vào cao hơn Ban Tiểu Tùng tránh né hai tay muốn che miệng mình. Không buông tha hét: "Đồ hèn nhát!" Một giây sau, Ô Đồng đã được như ý nguyện nhìn thấy Doãn Kha dừng bước quay người trở lại. Trong nháy mắt liền đi tới trước mặt cậu, Ô Đồng chuẩn bị xong tư thế. Vừa định mở miệng, không nghĩ tới Doãn Kha đi đến đấm thẳng một phát vào mặt của mình. Nhìn thấy một màn này tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Ô Đồng và Ban Tiểu Tùng. Ô Đồng bị cú đấm này đánh cho đầu nghiêng sang một bên, kinh ngạc đến mức quên cả đánh trả. Ban Tiểu Tùng cứng họng mà nhìn Doãn Kha, không thể khuyên can. Trong đầu hiện qua quỷ dị một đoạn mưa đạn -- "Con thỏ nóng tính cũng sẽ cắn người". "Ô Đồng cậu nên biết rõ, người đến trễ tập luyện không phải tôi Doãn Kha mà là cậu, cố ý đem bóng ném sai cũng không phải là tôi mà là cậu. Rốt cuộc là ai từ lúc mới bắt đầu căn bản chưa nghĩ đến việc tập luyện thật tốt, đầy đầu đều nghĩ đến ân oán cá nhân?" "Tôi không biết hôm nay tôi đến cùng từ đâu làm sai cái gì. Nhưng là cậu ngay cả lí do tức giận cũng không dám nói ra, chỉ biết cậu tức giận vì tôi, đến cùng ai là đồ hèn nhát?" Doãn Kha nói những lời này bình tĩnh vô cùng, cũng không vì nói đúng mà không tha người có thái độ ác liệt. Nếu không phải Ô Đồng ở bên cạnh bày ra vẻ mặt Diêm Vương, Ban Tiểu Tùng suýt chút nữa thì nhịn không được vì cậu vỗ tay. Có lẽ là bị Doãn Kha chọc vào chỗ đau hoặc là tự mình ý thức được vấn đề, Ô Đồng lần đầu tiên không nói gì thêm, tại chỗ liền quay đầu rời đi. Hai người huyên náo tan rã trong không vui, Doãn Kha ngược lại bị Ban Tiểu Tùng giữ lại một mực tập luyện đến hết buổi. Hôm nay Ban Tiểu Tùng đặc biệt kéo dài thời gian tập luyện một chút, đoán chừng là muốn đợi Ô Đồng trở về lấy đồ đạc. Kết thúc tập luyện tới gần chín giờ, sắc trời đã sớm tối đen. "Tớ vừa gọi điện thoại đến nhà Ô Đồng." Trong phòng thay quần áo, Ban Tiểu Tùng lo lắng tiến đến bên cạnh Doãn Kha, "Ô Đồng bây giờ còn chưa về, cậu nói Ô Đồng không phải cũng sẽ bỏ nhà đi chứ?" Doãn Kha im lặng không lên tiếng thu dọn đồ đạc. Sau khi dọn xong cậu nhìn qua tủ chứa đồ của Ô Đồng một chút, khẽ thở dài một hơi: "Tiểu Tùng, cậu đưa đồ của Ô Đồng cho tớ đi, tớ đi tìm cậu ta." "Được được được, tớ đã sớm thu dọn xong." Ban Tiểu Tùng giống như chờ câu nói này của cậu, giơ tay đem cặp sách của Ô Đồng một mạch nhét vào trong ngực của Doãn Kha. Doãn Kha: "..." Cậu cúi đầu nhìn cặp sách của Ô Đồng, chỉ thấy phía dưới khóa cặp nhô ra một cái bọc nhỏ. Doãn Kha nhìn hình dáng liền biết đây là móc khóa cùng kiểu với cậu. "Cậu cứ như vậy yên tâm giao cho tớ?" Doãn Kha trầm mặc một hồi, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cậu không sợ tớ trực tiếp về nhà sao? Nếu tớ cũng không tìm được cậu ấy thì sao?" "Nếu cậu không tìm được tớ nhất định cũng không tìm được. Dù sao cậu lần trước bỏ nhà đi chính là Ô Đồng tìm cậu đem trở về." Ban Tiểu Tùng cười híp mắt, nhìn không chút nào lo lắng, "Hai cậu khẳng định có căn cứ bí mật mà tớ không biết." Căn cứ bí mật, cách nói này khiến Doãn Kha không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Cậu còn chưa kịp phản bác, Ban Tiểu Tùng đã vội vàng nói: "Với lại cậu sẽ không trực tiếp về nhà đâu, Doãn Kha cậu là người tốt như vậy. Mặc dù vừa nãy cậu đánh Ô Đồng nhưng nếu cậu ấy thật sự bỏ nhà đi thì cậu kỳ thật vẫn là thực lo lắng cho cậu ta, đúng không?" Doãn Kha: "..." Ban Tiểu Tùng thấy cậu không nói chuyện, cười hắc hắc, lại phân tích nói: "Doãn Kha. Tớ cảm thấy, Ô Đồng lần này tức giận khả năng là cùng chuyện cậu yêu đương có chút liên quan. Chuyện này dường như kích thích đến cậu ta." "Tớ yêu đương cùng cậu ta có liên quan gì?" Doãn Kha tức giận nói: "Huống chi tớ căn bản không có nói?" "Lý do cụ thể để tức giận tớ cũng không biết, có thể là sợ cậu sau khi yêu đương sẽ làm chậm trễ tập luyện? Đây chỉ là trực giác của nam nhân của tớ" Ban Tiểu Tùng lẫm liệt vỗ vỗ vai cậu, "Bất kể nói như thế nào, tóm lại Ô Đồng liền giao cho cậu, Doãn Kha."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com