Khai Thien Hen Nhat
Ngay cả bản thân Doãn Kha cũng không nhớ ý nghĩ này bắt đầu từ khi nào - cậu cảm thấy có chút hối hận khi làm hòa với Ô Đồng. Cảm giác này trở lên đặc biệt mãnh liệt khi bước vào năm thứ 2 (lớp 11). May mà mối quan hệ của bọn họ còn duy trì được chút sự cân bằng. Ít nhất là ngoài mặt, nó có thể đảm bảo cho việc tập luyện hàng ngày của đội bóng chày. Đóng lại vở ghi chép Tiếng Anh, Doãn Kha một tay chống cằm, chán nản nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ lớp học, một tia sáng chói lọi chiếu qua con ngươi của cậu bởi một tia khúc xạ nào đó, khiến cậu vô thức nhắm mắt lại. Giờ giải lao giữa giờ học, những giọng nói ồn ào đột nhiên rõ ràng hơn bên tai cậu, Doãn Kha lơ đãng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh và phát hiện ra nguồn sáng vừa xuyên qua mắt cậu đến từ chiếc gương cầm tay trên tay của một số cô gái ở hàng ghế đầu. Cậu mặt không biểu tình thu hồi ánh mắt, nửa bên khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười có chút giễu cợt, nhưng mà nụ cười này thoáng qua liền mất, không có bất kỳ người nào nhận ra. Để tránh bị chiếu vào mắt một lần nữa, Doãn Kha tiện tay từ bên trong ngăn bàn của mình lấy ra quyển sách giáo khoa Ngữ Văn. Vừa định đặt sách thẳng đứng che ở trước mặt, bóng người chợt hiện lên bên cạnh, Ban Tiểu Tùng cúi xuống nói: "Này Doãn Kha, đồ của cậu. Mất rồi ..." "Hả?" Ban Tiểu Tùng nhanh chóng đổi giọng điệu, hô to: "Oa, đây là thư tình sao? Hình như là thật? Doãn Kha mau nhìn, cậu nhận được một bức thư tình!" Ban Tiểu Tùng lớn giọng rống to một tiếng, các bạn học xung quanh lập tức ngửi được mùi bát quái, lập tức xúm lại, nhanh chóng quây thành một vòng tròn đem hai người họ vây kín ở giữa. Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Doãn Kha cầm lấy phong thư màu hồng từ tay Ban Tiểu Tùng với vẻ mặt bất lực, nhét vào ngăn bàn mà không thèm nhìn: "Tiểu Tùng, đó chỉ là một bức thư tình mà thôi, cậu cũng không cần phải hét to như vậy đi." "Oa Doãn Kha cậu không mở ra nhìn một chút đi! Chủ nhân bức thư tình hình như không phải của nữ sinh trong lớp chúng ta!" "Đúng vậy a, đúng vậy a, nhanh mở ra nhìn một chút đi, thỏa mãn lòng hiếu kì của quần chúng ăn dưa a!" "Đúng đấy, đừng nhỏ mọn như vậy!" "Doãn Kha nhỏ mọn từ khi nào? Cậu ấy tính tình tốt như vậy chắc chắn sẽ không để ý chút chuyện nhỏ này!" Tiếng ồn ào của các bạn học xung quanh vang lên, Doãn Kha khẽ cau mày, còn chưa kịp nói gì, bên cạnh đã có người nổi giận trước. "Ồn ào cái gì thế hả! Sáng sớm có phiền hay không?" Ô Đồng đá vào chân bàn học một cái, đem cái bàn bị đạp chấn động mạnh, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Có thể hay không đừng ở bên cạnh chỗ ngồi của tôi ồn ào? Có để cho người khác ngủ hay không hả?" "Còn có cậu, Ban Tiểu Tùng. Cậu là hôm nay vừa mới vào thành phố sao, ngay cả thư tình cũng chưa từng thấy qua sao? Có cái gì kỳ lạ?" Ô Đồng hung tợn trừng mắt nhìn người bên cạnh một chút, Ban Tiểu Tùng há miệng run rẩy gật gật đầu, sợ bị người này vô duyên vô cớ tức giận làm mình bị thương. Khi Ô Đồng chuyển hướng sang nhìn Doãn Kha, một giây sau, cơn giận dữ dâng lên trong mắt cậu lập tức biến thành hồ nước sâu không đáy. "Cậu cho rằng cậu ta là lần đầu tiên nhận được thư tình sao? Cậu ta lúc Sơ trung nhận được thư tình, chỉ sợ so với cả đời của cậu có khi còn nhiều hơn, hơn nữa nam nữ già trẻ đều có." Ánh mắt Ô Đồng dừng lại trên người Doãn Kha một chút liền rời đi chỗ khác, giọng điệu trở nên thoải mái: "Đúng không, Doãn Kha?" Nghe giống như là nói đùa hoặc cười nhạo, nhưng lại giống như là đang công khai khiêu khích cùng trêu ghẹo. "Nào có chuyện như vậy." Bị những lời này làm cho nổi lên lửa giận, Doãn Kha ngoài mặt giống như không có việc gì hướng Ban Tiểu Tùng mỉm cười: "Cậu đừng để ý đến cậu ta." Cậu vốn là không có ý định mở bức thư tình trước mặt các bạn cùng lớp nhưng chẳng biết vì sao tạm thời thay đổi ý định, cúi đầu lấy ra phong bì đã cất vào một nửa, chậm rãi mở ra xem. Vừa thấy Doãn Kha lấy ra thư tình, đám người ăn dưa lập tức bỏ rơi Ban Tiểu Tùng mà vây quanh cậu, tranh nhau chen lấn đến xem bát quái: "Wow, chủ nhân của bức thư tình thật ra lại là học muội lớp 10!" "Có phải hay không chính là học muội sau khi huấn luyện quân sự về liền được phong làm hoa khôi!" "Đúng đúng đúng, chính là em ấy, em ấy tên là gì nhỉ?" "Hình như tên là cái gì Lỵ, mà tớ nói không phải, Doãn Kha cậu thật là giỏi. Bây giờ mới khai giảng được mấy ngày, liền bị hoa khôi lớp 10 nhìn trúng." "Tớ xem một chút, để cho tớ nhìn xem!" Dưới sự ngầm đồng ý của Doãn Kha, Ban Tiểu Tùng khó khăn chen vào nửa cái đầu, lướt mắt qua bức thư tình, ngay lập tức tham gia cuộc thảo luận một cách hào hứng: "Này Doãn Kha, cậu nói em ấy có phải hay không là bởi vì năm ngoái nhìn thấy đội Tiểu Hùng chúng ta thi đấu liền thích cậu, cho nên đặc biệt thi vào trường này?" "Tớ nghĩ rất có thể a!" "Đúng đấy, Doãn Kha lúc ấy quá đẹp trai đi!" "Tất cả mọi người đều rất đẹp trai a. Ô Đồng cũng rất đẹp trai, Tiểu Tùng cũng rất đẹp trai!" Âm thanh tiếng chuông vào học cắt đứt cuộc thảo luận sôi nổi, mọi người trong nháy mắt như chim thú tản ra trở về chỗ ngồi của mình. Doãn Kha cất kỹ thư tình, cười vỗ vỗ đầu Ban Tiểu Tùng: "Được rồi Tiểu Tùng, cậu cũng đừng bát quái, hôm qua lão sư yêu cầu nghe viết từ mới Tiếng Anh cậu học thế nào rồi?" "Học thuộc rồi, yên tâm." Ban Tiểu Tùng biến thành một đứa trẻ hiếu kì, hỏi không ngừng, "Doãn Kha, cậu có thể hay không thật sự cùng học muội yêu đương a?" "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy?" Doãn Kha kinh ngạc nhìn Tiểu Tùng một cái, "Tớ còn không biết em ấy." "Hiện tại chẳng phải biết sao? Đó chính là hoa khôi lớp 10 a. Anh giai của tôi, khẳng định đặc biệt đẹp, lòng thích cái đẹp mọi người đều có nha." Ban Tiểu Tùng hai mắt sáng lên, nhìn tư thế kia chắc là hận không thể tự thân ra trận thay Doãn Kha nhận được thư tình, "Thật không thử một lần sao?" "Cậu nói rất có lý." Doãn Kha như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu, hướng Tiểu Tùng nhe răng cười một tiếng, "Tớ sẽ suy nghĩ một chút." "Ha ha, anh đây ủng hộ cậu." Ban Tiểu Tùng hướng cậu giơ ngón tay cái lên, nháy mắt ra hiệu, nói thêm: "Nhưng mà cậu đừng quên, yêu đương cũng không được làm chậm trễ tập luyện của đội bóng chày a!" "Yên tâm đi Tiểu Tùng." Doãn Kha dù bận vẫn ung dung cười cười, "Sẽ không." Lão sư đi đến bục giảng, trong tiếng hô "Đứng dậy" vang dội của lớp trưởng Tiêu Nhĩ, tất cả các bạn trong lớp nhao nhao đứng dậy, hầu như không ai để ý đến sự thay đổi cảm xúc của Ô Đồng. Người kia hiện tại sắc mặt đã tối đến mức có thể nhỏ ra mực tới nơi. Ngoại trừ Doãn Kha. Ánh mắt của Doãn Kha trực tiếp vượt qua Ban Tiểu Tùng - người đang hô to "Lão sư hảo", rơi vào đôi môi đang mím chặt của Ô Đồng, không chút biến sắc nhếch miệng lên cười lạnh. Cậu nghĩ, mình ít nhiều đã tìm được lý do hối hận khi giảng hòa với Ô Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com