Khai Thien Giac Mong Nien Thieu
Từ sau ngày đó bàng hổ ko hề nhắc đến việc của 2 đứa Tỉ dù nhiều khi chốn tránh anh nhưng vẫn luôn sát cánh bên anh vs Khaỉ moị chuyện như vậy là tốt lắm rôì, nhưng anh nào hay biết ngày đó giữ bàng hổ và Tỉ đã có 1 cuộc giao dịch
Ngày đó
Tỉ :" cho em chút thơì gian"
Bàng hổ :" anh cũng vì lo cho tương lai của 2 đứa thôi"
Tỉ :" anh đừng noí gì cho Khaỉ biết em ko muốn anh ấy buồn em chỉ muốn âm thầm buông tay anh ấy "
" hẹn ước 10 năm kết thúc em xẽ đi"
Hiên taị hẹn ước 10 năm cũng đã gần kết thúc
Dạo gần đây Khaỉ ko hiểu mình đã làm gì mà Tỉ giường như ngày càng xa cách anh hơn giường như trốn chánh môĩ khi anh nhìn cậu
Thực ra Tỉ ko phaỉ xa cách anh cậu chỉ là tập dần cho mình thoí quen ko có anh bên cạnh nhưng Khaỉ nào có biết anh ủy khuất bám lấy Tỉ
:" anh làm gì sai sao? Sao dạo này em chánh mặt anh hoaì vậy?"
Tỉ ko noí gì chỉ lắc đầu :" em bận thôi mà"
noí song cậu laị nhẹ quay bước đi Khaỉ vôị nắm tay cậu ôm cậu vào lòng ko để cậu phản ứng đã áp môi mình lên môi cậu say đắm sâu đậm maĩ đến khi cậu như sắp sỉu đi anh mơí chịu buông cậu ra
Khaỉ :" có bận gì cũng phaỉ biết trăm sóc bản thân nghe chưa ?"
Tỉ súc động noí ko nên lơì khóe mắt 1 giọt lệ long lanh rơi xuống rôì lệ thi nhau lũ lượt rơi xuống lăn daì trên gò má xinh đẹp
Khaỉ ko hiểu gì thấy cậu khóc vôị đưa tay lau đi những giọt lệ kia thơm nhẹ lên chán cậu
:" em mít ướt như vậy từ khi nào vậy bảo bôí"
nghe những lơì ân cần của anh nước mắt của cậu laị càng lũ lượt chảy ra liệu sau này khi ko có anh bên cạnh cậu xẽ ra sao?
Khaỉ :" sao laị khóc to hơn rôì?"
"thôi đừng khóc nữa bảo bôí anh dẫn em đi ăn nhé"
anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu kéo đi cậu ko noí gì im lặng đi theo anh sau này dù phaỉ xa anh nhưng ít nhất cậu còn có những kỷ niệm hạnh phúc này và bây giờ cậu vẫn còn có thể ở bên anh
Trong lòng Tỉ chợt nhớ đến câu chuyện của Phi Bồng tướng quân và Lưu Phương đạo sĩ
Tịch mịch dao cung tỏa thiên thu,Cửu thiên ngự phong chích ảnh du.Bất như tiếu quy hồng trần khứ,Cộng ngã phi hoa huề mãn tụ.
(Ở trong cung ngọc tịch mịch suốt ngàn năm, ngự gió đi khắp chín tầng mây cũng chỉ có bóng dáng mỗi mình ta, không bằng mỉm cười quay trở lại hồng trần, tìm người cùng ta sống khoái hoạt.)
Họ yêu nhau nhưng vì luân thường đạo lý 2 nam tử chẳng thể cùng 1 chỗ, luật trơì tiên ko đc có tình aí mà họ phaỉ chia lìa tam sinh tam thế vẫn chẳng thể bên nhau
Lòng cậu chợt nhoí đau anh và cậu thật giống họ kết quả có lẽ nào như họ chăng?
Ngày đó
Tỉ :" cho em chút thơì gian"
Bàng hổ :" anh cũng vì lo cho tương lai của 2 đứa thôi"
Tỉ :" anh đừng noí gì cho Khaỉ biết em ko muốn anh ấy buồn em chỉ muốn âm thầm buông tay anh ấy "
" hẹn ước 10 năm kết thúc em xẽ đi"
Hiên taị hẹn ước 10 năm cũng đã gần kết thúc
Dạo gần đây Khaỉ ko hiểu mình đã làm gì mà Tỉ giường như ngày càng xa cách anh hơn giường như trốn chánh môĩ khi anh nhìn cậu
Thực ra Tỉ ko phaỉ xa cách anh cậu chỉ là tập dần cho mình thoí quen ko có anh bên cạnh nhưng Khaỉ nào có biết anh ủy khuất bám lấy Tỉ
:" anh làm gì sai sao? Sao dạo này em chánh mặt anh hoaì vậy?"
Tỉ ko noí gì chỉ lắc đầu :" em bận thôi mà"
noí song cậu laị nhẹ quay bước đi Khaỉ vôị nắm tay cậu ôm cậu vào lòng ko để cậu phản ứng đã áp môi mình lên môi cậu say đắm sâu đậm maĩ đến khi cậu như sắp sỉu đi anh mơí chịu buông cậu ra
Khaỉ :" có bận gì cũng phaỉ biết trăm sóc bản thân nghe chưa ?"
Tỉ súc động noí ko nên lơì khóe mắt 1 giọt lệ long lanh rơi xuống rôì lệ thi nhau lũ lượt rơi xuống lăn daì trên gò má xinh đẹp
Khaỉ ko hiểu gì thấy cậu khóc vôị đưa tay lau đi những giọt lệ kia thơm nhẹ lên chán cậu
:" em mít ướt như vậy từ khi nào vậy bảo bôí"
nghe những lơì ân cần của anh nước mắt của cậu laị càng lũ lượt chảy ra liệu sau này khi ko có anh bên cạnh cậu xẽ ra sao?
Khaỉ :" sao laị khóc to hơn rôì?"
"thôi đừng khóc nữa bảo bôí anh dẫn em đi ăn nhé"
anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu kéo đi cậu ko noí gì im lặng đi theo anh sau này dù phaỉ xa anh nhưng ít nhất cậu còn có những kỷ niệm hạnh phúc này và bây giờ cậu vẫn còn có thể ở bên anh
Trong lòng Tỉ chợt nhớ đến câu chuyện của Phi Bồng tướng quân và Lưu Phương đạo sĩ
Tịch mịch dao cung tỏa thiên thu,Cửu thiên ngự phong chích ảnh du.Bất như tiếu quy hồng trần khứ,Cộng ngã phi hoa huề mãn tụ.
(Ở trong cung ngọc tịch mịch suốt ngàn năm, ngự gió đi khắp chín tầng mây cũng chỉ có bóng dáng mỗi mình ta, không bằng mỉm cười quay trở lại hồng trần, tìm người cùng ta sống khoái hoạt.)
Họ yêu nhau nhưng vì luân thường đạo lý 2 nam tử chẳng thể cùng 1 chỗ, luật trơì tiên ko đc có tình aí mà họ phaỉ chia lìa tam sinh tam thế vẫn chẳng thể bên nhau
Lòng cậu chợt nhoí đau anh và cậu thật giống họ kết quả có lẽ nào như họ chăng?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com