TruyenHHH.com

Khai Thien Chuyen Ver Nguoi Vo Playboy Cua Thieu Bang Chu Tre Con

* Giờ giài lao

Hắn vươn vai rồi bước ra khỏi bàn và tiếng về phía cửa lớp, Đang định rủ cả đám ra căng tin ăn chút gì đó thì bỗng Mỹ Kỳ xuất hiện. Cô nàng lém lĩnh vỗ vai hắn

-" Hey! Khải!"

-" ủa? Mỹ Kỳ đi đâu thế?"

Do cả hai đang đứng trước cửa lớp 12A nên mọi người trong lớp rất dễ dàng nhìn thấy. Cậu im lặng không nói gì nhưng còn bốn đứa kia thì khác

-" làm lành chưa được bao lâu!"- Hoành lắc đầu

-" đã nói thế nào cũng có chiến tranh mà"- Nguyên nói

-" Mỹ Nhân Hoa Anh Đào đấy hả? Đẹp quá đi!"- Vệ Dục nói mà hai mắt nhanh chóng chuyển thành hình trái tim

-" Ya! Đẹp cái gì mà đẹp chứ?"- Kỳ Lâm gắt gỏng lên

(Quay lại với hắn và Mỹ Kỳ nhá!")

-" Mình.... sang đây tìm Khải nè! Khải có rảnh đi ăn với mình không?"

Hắn gãi đầu, miệng cười rất vui vẻ

-" Tất nhiên là rảnh rồi!"

Bỗng đám nam sinh trong lớp ùa ra bao vây Mỹ Kỳ khiến Khải bị đẩy văng ra ngoài. Người thì tặng hoa, kẻ thì gửi thư ồn ào như cái chợ. Mỹ Kỳ khổ sở ôm đống thư vào người, cô không thể nào tự thoát thân được.

-" Mỹ Kỳ xin đẹp! Hãy nhận lá thư của tớ!'

-" đây là bó hoa đại diện cho tình cảm của mình!"

-" Mỹ Kỳ có khác không? Nước ngọt nè!"

-" Hay là Mỹ Kỳ ăn sandwich nhé!"

Mỹ Kỳ cười khổ trước cảnh tượng lộn xộn

-" máy cậu có thể tránh ra được không?"

Cái đám bát nháo đó không hề đếm xỉa gì đến lời của cô mà cứ tiếp tục xà quần như thế. Hắn nhìn mà cũng ngứa mắt, con gái người ta sắp ngộp thở đến nơi rồi!

-" TẤT CẢ TRÁNH RA CHO TÔI!"

Khải quát lớn làm mọi người tạm ngừng mội hoạt động. Nhìn vẻ mặt giận dữ của hắn làm mấy tên nam sinh có phần hơi ngán. Tất cả nhanh chóng lui ra để nhường lại oxi cho Mỹ Kỳ. Tráng cô ước đẫm mồ hôi chạy đến đứng sau lưng hắn. Hắn bực bội chỉ thẳng vào đánh nam sinh lên giọng cảnh cáo

-" Từ đây về sau không được làm phiền Mỹ Kỳ nữa! Để tôi bắt gặp thì đừng trách!"

Cả đám vâng vâng vâng dạ dạ rồi tảng ra mất dạng. Hắn quay lại nhìn Mỹ Kỳ hỏi han

-" Mỹ Kỳ ổn chứ? Sao mặt tái mét vậy?"

Mỹ Kỳ lắc đầu

-" Mình không sao đâu! Cám ơn Khải nhìu lắm!"

Nhìn anh hùng cứu mỹ nhân cậu lại thanh thản nhếch môi cười nhẹ. Định chọc cho cậu cười à? Hay là muốn tạo scandal để được nổi tiếng trong cái trường này. Ngày đầu đi học đã được hotboy bảo vệ rồi. Đúng là......

Bỗng cậu đứng lên rồi bước nhanh đến chỗ hắn và Mỹ Kỳ đang đứng! Vẻ mặt lạnh lùng đến phát sợ, cậu va chạm nhẹ vào vai Mỹ Kỳ 1 cái khiến cô quay lại nhìn cậu không chớp mắt.

-" Xin lỗi!"- Cậu lạnh giọng

Mỹ Kỳ đưa 2 tay xua xua, cô cười hiền

-" À..... không sao đâu! Mình là Hạ Mỹ Kỳ mới chuyển vào lớp 12B, hân hạnh được làm quen!"

Mùi hương của hoa anh đào nhẹ nhàng xông vào cánh mũi làm cậu nhíu mày. Cái mùi thoang thoảng rất dễ chịu, Có lẽ là mùi nước hoa của Nhật Bản. Cô đưa cánh tay ra muốn bắt tay với cậu nhưng đáp lại chỉ là thái độ vô cảm, lạnh lùng.

-" Ờ!"

Cậu nói ngắn gọn như thế rồi quay lưng bước đi. Hắn nhìn theo và có lẽ nhận ra ý nghĩa trong thái độ của cậu. Hắn lấy làm khó xử, không biết nên làm sao cho phải nữa. Mỹ Kỳ khó hiểu nhìn cậu rồi quay sang nhìn hắn

-" Người đó........ là ai thế Khải?"

Hắn gãi gãi đầu

-" À........ cậu ấy là......."- định nói là người yêu nhưng nghĩ lại cậu đã nói yêu hắn đâu, thấy vậy nên hắn lập tức đưa ra câu trả lời khác -"........ là bạn học chung lớp với Khải!"

Mỹ Kỳ gật gù

-" À thì ra là vậy! Mình đi thôi Khải!"

Mỹ Kỳ kéo tay Khải lôi đi, trong lớp là 6 cái bản mặt ngơ ngác nhìn theo. Đình Tính lắc đầu

-" Anh Khải bị Mỹ Nhân Hoa Anh Đào lớp 12B quyến rũ thật à? Đúng là không coi anh Thiên sư huynh ra gì!"

Nhất Lân cũng tỏ ra đồng ý với ý kiến đó

-" Ờ, cô gái Hoa Anh Đào đó trong yếu ớt quá nhỉ? Định giả vờ để được bảo vệ chứ gì!"

Kỳ Lâm gật lia gật lịa cái đầu

-" Đúng đấy! Mấy đứa đẹp thường rất nguy hiểm!"- nhóc vừa nói vừa liết nhìn Vệ Dục

-" chứ không phải cậu đang ghen tị với người ta à?"- Vệ Dục đá điểu nhóc

-" tôi đá một cái răng đi môi ở lại bây giờ tin không? Mắt gì tôi phải ghen tị với cô gái đó chứ! Tôi cũng đẹp chứ bộ, có khi đẹp hơn cô ta nữa. Anh thì biết gì chứ!"

Kỳ Lâm hung dữ xổ một tràng làm bốn người kia lắc đầu ngán ngẩm. Sư tử Hà Đông hay sao ấy? Vệ Dục cứng họng không trả lời được gì nữa nên im bặt. Nhất Lân hỏi

-" sao nảy giờ em không thấy anh Thiên quay lại vậy?"

-" ờ nhắc mới nhớ! Cậu ấy bỏ đi đâu thế không biết."- Hoành hướng ánh mắt ra cửa

..................................

* tại căn tin trường

Hắn chống cằm nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định. Cậu giận thật rồi sao? Hắn thấy hắn và Mỹ kì đâu có gì đâu mà khiến cậu phải giận cơ chứ. (Ờ đâu có gì đâu).

Mỹ Kỳ nhẹ nhàng khui nắp hộp sữa chua rồi đẩy sang phía hắn

-" Khải ăn đi!"

Hắn giật mình, hồn nhập lại xác

-" À...... hả? Ừm cám ơn Mỹ Kỳ!"

Mỹ Kỳ thấy thần thái của hắn có vẻ lo nghĩ liền hỏi

-" Khải suy nghĩ gì mà chăm chú thế?"

-" À không! Không có gì!"- hắn lắc đầu rồi đưa muỗn sữa chua vào miệng.

Mỹ Kỷ hỏi thâm hắn này nọ rồi hỏi cả việc học hành. Cả hai lại hòa nhập vào cuộc trò chuyện

.......................................

* Phía sau khuôn viên nhà trường

Cậu ngồi bẹp dưới đất dựa lưng vào vách tường. Cái tư thế một chân co một chân duỗi càng khiến cậu trong rất suy tư. Tay cậu gác lên đầu gối, đôi mắt hướng về phía xa xăm. Mỗi lần có chuyện bực mình cậu đều bỏ ra đây ngồi.

Nơi đây không có người qua lại bãi cỏ lại sạch sẽ và xanh rì. Mấy khóm hoa đủ màu sắc được bảo vệ chăm sóc rất kỹ nên càng nổi bật dưới ánh nắng. Từ đây có thể nhìn thấy cả một dãy núi ở phía xa, bên dưới đó là một vùng rộng lớn không có người sinh sống.

Gió cứ lùa từng chập 1 khiến tóc cậu cứ bay phấp phới. Vành tai đeo ba bốn chiếc khuyên lấp lánh và cả vùng cổ trắng trẻo có hình xăm lộ rỏ ra ngoài. Ánh nắng rọi vào khiến mái tóc cậu càng thêm đỏ rực.

Sao bản thân vẫn cứ bực bội mặc dù khăng khăng là không thích người ta. Đã vậy lúc nãy còn thực hiện cái hành động dằng mặt ngầm nữa chứ. Đúng là càng ngày càng không kiểm soát được hành động của bản thân.

Mà dù sao trong cô gái đó có vẻ rất hiền, lại rất nữ tính chứ không hung dữ và lạnh lùng như cậu. Tự cậu cảm thấy cậu không bằng cô gái đó, đã vậy còn có một chút lo sợ nữa. Lo sợ điều gì chứ? Lo sợ Khải bị người ta cướp đi mất sao?

Cậu nhếch mép nở nụ cười chế giễu bản thân. Buồn cười thật! Dịch Dương Thiên Tỉ mà lại biết sợ sao? Từ trước đến giờ có bao giờ suy nghĩ nhiều như thế đâu chứ! Lại là về vấn đề tình cảm nhăng nhít nữa mới đáng ngạc nhiên.

Tôi nghĩ là nghĩ vậy nhưng con người khi yêu điều giống nhau cả. Vẫn không thể cưỡng lại nổi sự chi phối của con tim mình.

.........................................

*trong lớp

Chỉ chờ Nguyên vừa đặt đóng bánh kẹo xuống cho Hoành thì Nhất Lân đã nhanh tay chụp lấy một bịch snack. Nhất Lân cười lém lỉnh khui ra rồi ngồi ăn ngon lành. Hoành nhăn nhó mặt mày bảo

-" Sao mấy người thích ăn đồ ăn của tôi quá vậy hả?"

-" Của chùa thơm nhang!"- Nhất Lân cười tít mắt vừa ăn vừa đút cho Đình Tính ăn cùng.

Kỳ Lâm nhìn Vệ Dục bằng ánh mắt khó hiểu, hôm nay không hành xác nhóc như mọi khi nữa à?

-" đừng có nhìn tôi bằng cái mặt ngố tàu đó!"- Vệ Dục liết Kỳ Lâm 1 cái rồi chăm chú vào quyển sách khiến nhóc giật mình.

Gương mặt lạnh lùng kèm theo một ít sát khi bước vào chỗ người. Cả đám đang ăn uống nói cười vui vẻ mà cũng phải im bặt. Ngon mở miệng phát biểu linh tinh coi, răng môi lẫn lộn chứ chẳng đùa đâu nhé! Tất cả nhìn nhau rồi giao tiếp bằng ánh mắt. Xong thì về lớp, mấy người còn lại cũng im lặng giả vờ học bài.

Cậu vẫn chưa thôi cơn giận dỗi trong lòng, Nhưng với một người mang võ bọc lạnh lùng như cậu thì sẽ biểu lộ theo cách nào đây???

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com