TruyenHHH.com

Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan

Anh nghĩ tôi vẫn sẽ yêu thích con dao gọt hoa quả ư? Không. Bây giờ đối với một sát thủ được rèn luyện ngầm, bất kể cái gì đến tay cũng thành vũ khí.

------------------------------------------

"Nguyên ca! Nguyên ca anh đâu rồi, có nghe thấy em nói không???" An Uyên nhận ra sự việc chuyển biến xấu, điện thoại trong chốc lát tút tút không còn kết nối được nữa. Lúc này cô mới phát hiện ra hình như mọi việc đã đi quá xa.

Mải để ý thanh âm chát chúa trong máy nghe lén, lại lo lắng cho tình hình bên phía Vương Nguyên, An Uyên không nhận ra Tư Bối Cửu đã đứng ngay gần mình trong WC. Cô hạ quyết định chạy ra nhờ Ivan đưa đến KR tìm Amy, vừa mới quay lưng định chạy ra đã bị Tư Bối Cửu ngáng chân ngã sấp xuống.

"Đi giày cao gót dễ ngã lắm á nha!" Ả cười lớn, thuận tay đóng cửa lại, khóa trái, tức thì, 2 tên lạ mặt chui từ buồng vệ sinh ra, lập tức khống chế An Uyên. Chúng đã phải ngồi trong nhà vệ sinh nữ hơn 15 phút, lúc này hoàn thành nhiệm vụ liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tư tiểu thư, bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ, việc còn lại là ra nói với cái tên mắt xanh mũi lõ kia là con nhãi này có việc đi trước, chúng tôi sẽ tự biết cách mang nó ra khỏi đây."

"Ok." Tư Bối Cửu nhếch miệng cười xảo quyệt, đưa tay nắm lấy cằm An Uyên, thẳng tay hạ xuống một cái tát chát chúa.

Ở KR...

Amy cùng với La Ngôn đang ăn trưa trong bếp, chợt thấy Bartender ló đầu vào:

"Có thể cho tôi ngồi cùng được không? Buổi trưa ít khách chán quá!"

"Vào đi thôi."

Bartender vui vẻ sà ngay vào, nhón cái bánh cuối cùng trên đĩa, một hơi nhét cả vào miệng.

"Này Amy" La Ngôn chống cằm suy tư, "Cô nghĩ Thẩm đại thiếu gia có bị An nhị tiểu thư hạ gục hong?"

"Có." Amy trả lời chắc nịch.

"Hôm nay là lễ trao giải, ban nãy tôi xem phát trực tiếp còn thấy Nhị ca lái xe đưa An đạo đến tận buổi lễ, dồi ôi trai tài gái sắc nhìn phát thèm."

Tiếng điện thoại của Amy rung lên, nhìn thấy người gọi là Tiêu Trình, cô lập tức bắt máy.

"Tôi nghe."

"Amy, Thư Nhiên có ở đó không?"

Bartender nghe loáng thoáng thấy tên mình, lại thấy Amy quay sang nhìn mình, liền lấy tay chỉ vào ngực, nghiêng đầu, mặt ngu.

"Có, cậu ta và Tam ca đều đang ở đây."

"Lập tức bảo Thư Nhiên định vị lại vị trí của mọi người, thiếu bất kì ai cũng phải báo cho tôi biết. La Ngôn đi tập hợp lực lượng chuẩn bị ứng cứu, còn cô liên lạc với An đại tiểu thư. Cho các người 5 phút."

Không gian trong bếp tĩnh mịch, giọng Tiêu Trình lại vô cùng lớn nên ai cũng nghe rõ rành rành.

Bartender Thư Nhiên vội vã đứng khỏi ghế, đến màn hình tivi treo trên tường nhà bếp xoay lật lại, lập tức trên màn hình hiển thị bản đồ thành phố. Cậu rút cái bút từ nho nhỏ giắt trên vành tai, thao tác định vị nhanh nhẹn.

La Ngôn mang bộ đàm vội vàng ra ngoài tập trung lực lượng. Mấy cô gái phục vụ vừa nhận được lệnh liền đuổi khéo vài vị khách buổi trưa ra khỏi KR, đóng cửa bar, trong chốc lát, tất cả nhân viên đều thay đổi trang phục sang loại hình thuận tiện vận động, trang bị đủ súng, sẵn sàng chờ lệnh.

Amy chỉ vừa mới bấm máy, An Hân đã lập tức nghe. Bấy giờ cô đang rảnh rỗi ngồi chơi điện thoại, bên cạnh có chồng yêu bóc nho cho ăn, nên rất cao hứng. Nhìn thấy số lạ gọi đến cũng nghe.

"An đại tiểu thư, em là Amy quản lí KR đây ạ."

"Amy?" An Hân ngồi thẳng dậy, nho đưa đến bên miệng cũng không buồn ăn, mở loa ngoài giơ đến cho cả Vương Cẩm nghe.

"Tiêu Trình vừa mới gọi cho em, yêu cầu định vị những người còn lại, còn cho La Ngôn đi chuẩn bị người, và bảo em liên lạc với chị. Em cũng không biết hiện tại tình hình như thế nào."

"..."

"Theo như trên bảng định vị thì Vương Nguyên đang ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại, An Uyên và Vương Tuấn Khải đã mất dấu. Tiêu Trình ở trong trung tâm thương mại và Thẩm Ca thì đang ở đường số 5 đoạn dưới chân đồi."

"Chị biết rồi."

"Vâng ạ."

Amy ngắt máy, nhìn bản đồ định vị, "Thư Nhiên, cậu có định vị được thời gian không?"

"Có tôi đang làm đây. Vương Nguyên ở bãi đỗ xe được 1 tiếng rồi, Tiêu Trình thì đang lượn đi lượn lại trong trung tâm thương mại. Thẩm thiếu gia thì đã ở đường số 5 được 30 phút."

Có tin nhắn nhắn đến máy Amy, nội dung: "Vương Tuấn Khải đang ở cùng với tôi, Vương Nguyên đã biến mất, tôi không định vị được cậu ấy ở đâu cả."

Amy ngón tay bấm điện thoại với tốc độ bàn thờ, đáp lại: "Đã khoanh vùng xong vị trí, anh ở yên trong trung tâm thương mại chờ Tam ca, đặc biệt bảo vệ Vương Tuấn Khải. Theo suy đoán của tôi, chúng đang muốn chia rẽ chúng ta để diệt từng người một."

Rất nhanh đã có tin nhắn trả lời:

"Cô cũng cẩn thận. Bảo vệ Thư Nhiên."

Amy bật cười, đứng dậy rút từ túi trong của áo khoác ra một khẩu súng ngắn chuyên dụng, ném tới cho Thư Nhiên:

"Tay không tấc sắt, Tam ca bảo tôi bảo vệ cậu. Xem ra cậu vẫn nên có chút gì đó phòng thân."

Thư Nhiên giắt súng vào túi quần, sao lại thông tin định vị từ màn hình lớn sang điện thoại, rồi thu bút từ giắt lại trên vành tai.

"Tôi tự biết cách bảo vệ mình, ai cần cô?"

"Đối phương đang muốn chia nhỏ mọi người ra để dễ bề thâu tóm, những kẻ yếu như chúng ta càng nên cẩn thận một chút."


An Uyên bị khống chế, giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được. Cô không lo cho bản thân mình lắm, cái cô lo là âm thanh đánh nhau từ nãy đến giờ vẫn không ngừng vang lên trong hoa tai của mình. Một mặt cố trấn an bản thân để bình tĩnh lí trí, một mặt yếu đuối tuyệt vọng không ngừng cầu nguyện cho Thẩm thiếu gia.

Hai tên trời đánh thánh vật giữ chặt lấy người cô, dùng sức kéo cô khỏi gian phòng vệ sinh để mang cô đi. An Uyên sức lực có hạn đấu không lại chúng, lúc bị lôi ra đến cửa WC, dùng chút sức lực cuối cùng của mình để lắc đầu thật mạnh.

"Mẹ nó! Mày yên lặng một chút đi! Đừng trách tụi tao đánh hỏng mặt mày!"

An Uyên giả vờ làm kẻ thức thời, xong việc cần làm liền im lặng ngoan ngoãn để chúng lôi đi.

Tư Bối Cửu tâm trạng hoan hỉ, một phần vì ả triệt hạ được cái gai trong mắt, một phần vì lời hứa hẹn sẽ đưa ả đến đỉnh vinh quang. Ả điềm nhiên đi ra khỏi khu nhà vệ sinh, tiến đến bàn của Ivan, nhìn thấy anh đang bồn chồn đứng ngồi không yên, luôn ngóng về phía khu vệ sinh, định đứng dậy lại thôi.

"Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Ivan nhìn Tư Bối Cửu, vừa nhìn đã nhận ra dung nhan xinh đẹp đã xuất hiện trong buổi lễ trao giải với bộ váy anh thức đêm thức hôm để làm, trong lòng bùng lên lửa giận. Nhưng là một quý ông gia giáo, anh cố gắng kiềm chế không cầm li rượu đỏ trên bàn hắt cho một phát đã là giỏi lắm rồi.

"Trùng hợp quá."

Tư Bối Cửu cúi người xuống, ngón tay yêu kiều đưa đến vuốt một vòng trên vành li rượu trong tay Ivan, giọng nói kiều mị kiêu khích:

"Tôi vừa mới gặp An đạo trong WC, cô ấy nghe điện thoại nói có việc gấp phải đi trước, quý ông đây... có muốn dùng bữa với tôi không?"

Từ lúc ngón tay của Tư Bối Cửu đưa đến chạm vào li rượu, Ivan đã nhanh chóng kín đáo rụt tay cầm li lại, thầm nghĩ chẳng lẽ cô muốn tôi hắt nước vào mặt đến thế?

"Tiểu thư, tôi nghĩ là để hôm khác tôi mời cô thì hơn. Chỗ thức ăn này đã gọi tới rồi, không ăn thì lãng phí, mà để cô ăn thì không hợp lí lắm."

Đại ý là nếu cô thích ăn đồ thừa của người ta thì cứ tự nhiên đi.

"Vậy hôm khác." Tư Bối Cửu nhún vai, khóe môi câu lên đầy vẻ kiều mị, "Dù sao An đạo cũng nhờ tôi chuyển lời đến anh là cô ấy có việc gấp đi trước."

"Cảm ơn, tôi đã nghe rõ rồi. Cô về trước đi, tôi ăn xong rồi về."

Anh một tay cầm dao một tay cầm dĩa, chuẩn bị sẵn sàng để một người ăn hết hai suất cho đỡ phí của. Tư Bối Cửu câm nín, hít một hơi thật sâu rồi nín giận bỏ đi.

Đợi cho Tư Bối Cửu thực sự rời khỏi nhà hàng, Ivan liền ngay lập tức đứng dậy chạy về phía khu vệ sinh. Nhà hàng này lớn nên khu vệ sinh nằm tách biệt hẳn, chạy được nửa đường thì bắt gặp một nhân viên lao công đi từ phía trong ra, trên tay cầm một vật phát sáng lấp lánh ngắm nghía.

Ivan có chút giật mình, vội vàng hỏi:

"Thưa quý cô, có thể cho tôi xem vật cô đang cầm trên tay không?"

Người lao công mặt bịt kín khẩu trang, thuộc tầng lớp dưới nhưng vẫn được người nước ngoài lịch sự gọi là quý cô, liền ngượng ngùng trả lời:

"Thưa ngài, cái này tôi nhặt được ở cửa nhà vệ sinh nữ, đang định mang ra hỏi xem có vị khách nào đánh rơi."

"Thật ngại quá, đây là đồ bạn gái tôi làm rơi, đồ này cô ấy rất thích, vẫn còn đang ngồi ngoài kia lo lắng xem mình đã để rơi ở đâu."

"Vậy giao lại cho ngài, ngài nhắc nhở cô ấy lần sau cẩn thận với những trang sức như thế này nhé."

Ivan nhận lại hoa tai, cúi người cảm ơn, rồi đã nói dối thì nói cho trót, anh đi vào nhà vệ sinh nam giả vờ rửa tay.

Ivan nảy sinh cảnh giác, tự nhìn mình trong gương mà đầu lại đang suy nghĩ rất lung. Rõ ràng có chuyện không bình thường. An Uyên là người lịch sự, biết trước biết sau, quen nhau lâu như vậy anh chưa bao giờ thấy cô biến mất mà không nói một lời như vậy được. Lúc nãy thấy sắc mặt của cô không tốt cũng đoán cô có chuyện gấp, nhưng việc cô đi trước mà không một lời chào, không một cái tin nhắn cáo lỗi là chuyện bất bình thường.

Lại còn đánh rơi hoa tai. Hoa tai này là loại ear cuff, có hai khóa, không thể tùy tiện rơi được. Chắc chắn là có ý đồ. Ngoài ra, Tư Bối Cửu và An Uyên ghét nhau, không có chuyện tự nhiên lại nhờ nhau chuyển lời như vậy được.

Ivan mang một bụng lo lắng, chợt nhớ ra ban nãy anh và cô đi tới nhà hàng bằng xe của An gia, chắc chắn hiện giờ nếu như cô đã rời khỏi nhà hàng thì phải đi bằng xe đó. Anh lập tức chạy ra khỏi nhà hàng, thẳng một đường đến bãi đỗ.

Đồng tử Ivan co lại vì hoảng hốt, bởi vì xe của An gia vẫn điềm nhiên đậu ở bãi đỗ xe. Tài xế thì đang nhàn nhã ngồi gặm bánh bao yêu thích của anh ta, đeo tai nghe nghe nhạc đến quên trời quên đất.

Ivan tiến đến đập rầm rầm vào cửa kính, thành công thu hút sự chú ý của tài xế. Lúc này hai con mắt xanh biếc của anh đang trợn lớn lên khiến tài xế không khỏi giật mình, bánh bao vừa nhét vào miệng đã nghẹn một cục.

"Cậu có thấy An tiểu thư ra đây không? Bạn cô ấy nói cô ấy có việc gấp đi trước, cô ấy không đi xe này sao?"

"An tiểu thư không ở cùng anh sao ??" Tài xế ú ớ hỏi.

"Không, cô ấy đi trước rồi."

"Không thể nào..." Tài xế lầm bầm, một tay rút khăn giấy lau miệng, một tay đưa lên ấn vào cái nút trên tai nghe, "Ê, hai cậu có nhận được thông báo của An tiểu thư không? Cô ấy rời khỏi nhà hàng không nói gì với chúng tôi cả."

Đầu dây bên kia không nói gì.

Tài xế liền lập tức ngồi thẳng dậy, lực chú ý toàn bộ dồn vào tai nghe.

Cạch.

Cạch cạch.

Cạch.

Đầu dây bên kia phát ra một nhịp điệu khe khẽ.

"Bỏ mẹ rồi! Ivan anh đón taxi về trước được không? An tiểu thư sẽ tạ lỗi với anh sau, bây giờ tôi phải đi trước đây."

Nói rồi chưa kịp để Ivan hỏi thêm câu nào đã khởi động xe rời đi.


Thẩm Ca đánh nhau bắn nhau đã thấm mệt. Trong súng của anh chỉ còn có duy nhất 3 viên đạn. Ban đầu ở trong xe trốn, đánh tới đánh lui cuối cùng bây giờ đang trốn chui trốn nhủi trong rừng. Bởi vì nơi xảy ra ẩu đả là ở con đường dưới chân đồi, mà chạy qua khoảng đồi trống có thể leo tới bìa rừng, cho nên anh liền chạy lên đó trốn tạm.

Sát thủ ngang tài ngang sức không muốn tha cho anh, dường như đây là nhiệm vụ một mất một còn của gã vậy.

Trong lúc ẩu đả, miếng khăn gói chip nghe lén cũng bị rung lắc nên hở ra, Thẩm Ca định gói lại, nhưng viên đạn lại bay đến khiến anh không thể không tránh, chỉ đành tạm thời quên con chip đi, lo đánh nhau với tên ám toán kia.

Phập!

Thẩm Ca không nghe thấy gì khác ngoài tiếng viên đạn ghim vào da thịt mình. Từ bắp chân anh chảy xuống một dòng máu nóng rực, đau nhói. Từ đầu đến giờ, súng của kẻ địch lắp giảm thanh, anh chỉ có thể dựa vào tia lazer ngắm bắn của gã để tránh đạn. Bây giờ vào trong rừng, tuy địa hình hiểm hóc có thể ngăn chặn tầm bắn, nhưng đồng thời cũng khiến anh bất lợi trong việc xác định phương hướng của đối thủ.

Thẩm Ca tỏ ra không có vấn đề gì, nén đau, hai tay hai súng nắm chắc như sinh mạng.


Vương Nguyên bị vây giữa một đám người lạ mặt, nhìn điện thoại của mình bị Nam Trì bẻ gãy. Bộ dạng anh ta hôm nay trông đã tỉnh táo hơn rất nhiều so với cái lần gặp nhau ở KR khi cậu mới trở về. Tuy nhiên, cho dù anh ta có tỉnh táo, Vương Nguyên cũng không tìm được cái cảm giác ôn hòa nhã nhặn vui tươi khi xưa nữa.

Cậu cười lạnh, nhướn mày thản nhiên, tựa như sự bất ngờ khi nghe An Uyên nói Thẩm Ca đang đấu súng tay đôi đã không còn.

"Nam Trì, anh muốn giết tôi?"

"..."

Nam Trì một câu cũng không nói, nhìn vào nét mặt của anh ta không ai có thể hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì.

Vương Nguyên hiểu rõ nói đạo lí với tên này là một lựa chọn ngu xuẩn.

"Tôi không biết vì sao anh biến thành cái dạng này, nhưng nếu đã muốn động tay động chân với tôi, thì tất cả giao tình trước kia của chúng ta coi như chấm hết. Lên đi."

Nam Trì chưa động thủ, đám vây xung quanh cũng không đứa nào lên. Chỉ trong một tích tắc chớp lấy thời cơ, Vương Nguyên nhanh chóng ra đòn hiểm quật ngã hai tên.

Ngày xưa cậu học La Ngôn hiểu rõ các huyệt trên cơ thể, cứ nhằm huyệt hiểm mà đánh tới, có thể tạm thời vô hiệu hóa các dây thần kinh của đối phương, ít nhất thì chúng sẽ bị tê mỏi vô lực mất 5-10 phút.

Nam Trì im lặng rút từ trong cái bao da đeo bên người ra một con dao găm mài sắc lẹm, xoay dao trên tay hai vòng rồi đánh tới.

Vương Nguyên cười khẩy.

Cậu đại khái hiểu được kẻ địch muốn gì. Thẩm Ca là tay thiện xạ, vậy thì phái một tên hiểu rõ súng ống đến tỉ thí. Cậu có vài ngón võ mèo cào bằng dao, vì thời đấy đang làm đầu bếp có mỗi con dao làm vũ khí. Thế thì phái Nam Trì một kẻ thông dao thạo rựa đến bắt cậu. Muốn lấy độc trị độc, nhưng tiếc rằng độc để qua ngày đã có lực sát thương mạnh hơn trước nhiều lần.

Anh nghĩ tôi vẫn sẽ yêu thích con dao gọt hoa quả ư? Không. Bây giờ đối với một sát thủ được rèn luyện ngầm, bất kể cái gì đến tay cũng thành vũ khí.

Ở lâu trong An gia, lớn lên một chút lại dính vào KR, dì Hạ trước kia cũng từng là sát thủ, bảo Vương Nguyên đổi năng lực chiến đấu với kẻ thù sang chiến đấu với củ cải, là quá coi thường cậu rồi.

Chỗ cậu đang đứng là góc cua ở cửa thoát hiểm của trung tâm thương mại, Vương Nguyên thuận tay vơ đại liền vơ được một cái cán chổi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com