Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
"Rồi sao? Anh đừng nói tiến thân vào hắc đạo là để tìm tôi nhé?"
------------------------------------------------------------------------Buổi tối đương nhiên chốn ăn chơi xa đọa cũng trở nên sầm uất hơn rất nhiều. Ba năm rồi mới quay trở lại đây, Vương Nguyên biết rõ mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không khỏi choáng ngợp. Nếu lần đầu tiên cậu đến bày tiệc khai trương KR đã ngạc nhiên một phần, thì lần này trở về phải ngạc nhiên đến 10 phần. Giữa chốn nhạc nhẽo om sòm và ai cũng sầu tình sầu đời, hoặc là nhảy nhót điên cuồng, rất ít người chú ý đến "chủ nhà" cùng vợ hắn ta đi vào. Nhân viên nữ đa số đã được thay mới. Các cô gái của thế kỉ này đa tâm hay nghĩ nhiều, nên chỉ cần 1 năm là đã trưởng thành già dặn đi nhiều, không còn đủ hứng thú và nhiệt huyết để làm cái công việc này nữa. Huống hồ, họ vốn là nhân viên được tổ chức đào tạo bài bản, chỉ đóng giả làm phục vụ để làm tai mắt, bây giờ muốn có một vị trí công tác ổn định hơn. Vương Tuấn Khải làm riêng cho mình một lối đi đến căn cứ để khỏi phải chen lấn cái đám đang sầu đời nhảy nhót kia, hắn toan kéo Vương Nguyên theo thì đột nhiên cậu khựng lại.Đập vào mắt Vương Nguyên là Nam Trì đang vật và vật vờ ở bàn rượu. Những con người đang trong độ tuổi 25-30 thường sẽ không thay đổi gì nhiều về ngoại hình, cũng không phải là học sinh cấp ba dậy thì. Thế nhưng Nam Trì – trái ngược với vẻ ngoài gọn gàng ôn hòa trước đó- bây giờ trông không khác gì một đứa xã hội đen.Nói thẳng ra là không khác gì đám Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải dạo này muốn tẩy trắng tất cả cơ ngơi của hắn. Vương gia An gia cũng đang dần dần rửa tay gác kiếm, cậu thì muốn mở một nhà hàng để sống cuộc sống bình thường, thế quái nào Nam Trì đang yên đang ổn lại thích dấn thân vào thế giới này?Mái tóc lãng tử được thay bằng mái tóc húi cua còn 3 phân, tua tủa, trên cánh tay thì xăm trổ đến nỗi nhìn đen sì cả da. Thậm chí còn xỏ khuyên tai.Cho xin. Trước đây làm trợ lí lão đại xã hội đen cậu cũng không có thay đổi ngoại hình nhiều đến thế này.Vương Nguyên liếc mắt nhìn Nam Trì, miệng nói với Vương Tuấn Khải:"Anh về phòng trước, lát em vào sau.""Ừ được. Nhanh lên." Vương Tuấn Khải theo ánh nhìn của Vương Nguyên cũng ngầm đoán ra được người quen, không nghĩ tới lại là cái tên ẻo lả kia. Phong cách thay đổi của Nam Trì cũng khiến hắn giật mình. Ba năm nay hắn mải mê tìm kiếm Vương Nguyên, cũng không có gặp lại tên này tí nào, chẳng trách lúc này phải nheo mắt suy nghĩ mới đoán ra được là ai. Vương Nguyên tiến tới bên cạnh Nam Trì, ngồi xuống, gọi một li rượu nhẹ rồi mới vỗ vai đối phương."Dậy đi.""?" Nam Trì tuy say về mặt thân thể nhưng đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo. Đầu bếp đều như vậy, phần lớn đều là người có tửu lượng không tồi. Anh chậm rãi ngước mắt nhìn sang, ngón tay đặt trên miệng li rượu khẽ vân vê."Nhớ tôi không?" "Cậu." Nam Trì nhếch miệng, thoát ra một hơi nồng nặc mùi cồn, chứng tỏ đã uống không ít, "Cậu là Vương Nguyên.""Nhận ra?""Cậu chẳng thay đổi gì cả.""Thế anh thì sao? Cái dạng này là thế nào?" Vương Nguyên nhấp một ngụm rượu, chớp mắt một cái rồi quay sang nhìn sâu vào đôi con ngươi màu đen nửa mơ hồ nửa tỉnh táo kia."Không phải việc của cậu."Nam Trì nói, rồi lại tiếp tục nâng cốc uống cạn một hơi.Vương Nguyên cười khẩy một tiếng, liếc mắt xuống không nhìn anh ta nữa."Dấn thân vào cái giới đâm thuê chém mướn này từ bao giờ vậy?"Nam Trì vừa uống xong rượu, lập tức đặt cạch một tiếng xuống bàn, dường như là ra hiệu cho bartender đổ thêm cái chất cồn đủ loại màu sắc vào trong đó, lại vừa như đặt một dấu chấm ngắt lời Vương Nguyên."Hừ, tôi biết ngay mà!""Biết? Anh biết cái gì?""Từ lúc cậu rời khỏi Hoàng Lưỡng, không một tin tức, không một lời chào, tôi có tìm thông tin của cậu cách mấy cũng không được. Lần duy nhất gặp lại là lúc cậu với Vương Tuấn Khải, à không, phải gọi là Karry, đi mua cốc. Cậu nhớ chứ? Lúc đó tôi cũng đã hỏi phương thức liên lạc của cậu, nhưng cậu không trả lời.""Ừ.""Ha, cậu đúng là chẳng khác gì, vẫn tiết kiệm lời nói như thế.""Rồi sao? Anh đừng nói tiến thân vào hắc đạo là để tìm tôi nhé?" Vương Nguyên cười mỉa. Bộ dạng hiện tại của Nam Trì khiến cậu ghét vô cùng. Nếu trước đây cậu có hảo cảm với anh ta vì thái độ niềm nở ôn hòa vui vẻ, thì bây giờ cái phần hảo cảm ấy dường như bay sạch."Đúng. Tôi tiến thân vào hắc đạo để tìm cậu đấy! Tôi lăn lộn hơn 2 năm, đổi lại biết được cậu làm trợ lí cho Karry, cậu liên can đến cả An gia và Vương gia, rồi cậu biến mất và Karry hắn điên cuồng đi tìm cậu. Tôi cũng tìm, mẹ nó tôi cũng tìm đấy chứ!... Thế mà bây giờ tự nhiên cậu lại về rồi...""..."Nam Trì tự dưng giật mình, như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt vừa nãy những tưởng có chút tỉnh táo và bình tĩnh, lúc này lại một mảng mờ mịt. Anh nhìn cậu với vẻ mặt hơi thảng thốt, tựa như từ nãy đến giờ người anh ta trò chuyện cùng không phải là người tên Vương Nguyên."Thật sự là cậu?""...""Cậu đã trở về thật??? Ba năm qua cậu đã ở đâu?! Vương Nguyên, tôi không mơ?"Vương Nguyên rất không muốn trả lời những câu hỏi thiếu dinh dưỡng như thế, nhưng cũng đành nhíu mày gật đầu một cái."Ha ha... Hay thật! Karry hắn có biết không? Hả? Karry có biết không? Hắn có biết tôi gặp lại cậu ở đây không?" Nam Trì nhếch miệng cười một cách mê muội, vẻ dương dương tự đắc tràn ngập trên khuôn mặt đã mất đi mấy phần ôn hòa trước kia."Là Karry đón tôi về." Vương Nguyên lạnh nhạt nói."Karry Karry Karry, suốt ngày Karry!" Nam Trì bỗng dưng quát lên, đập rầm xuống mặt bàn rồi đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.Được, anh thừa nhận là đã đến chính sào huyệt của kẻ anh ghét chỉ để mong một lần gặp được Vương Nguyên. Dù biết cậu gắn chặt với Karry nhưng vẫn tự kỉ ám thị rằng anh gặp được cậu trước Karry, đổi lại chỉ có ngu xuẩn.Vương Nguyên trầm mặc nhìn dáng đi xiêu vẹo của Nam Trì, cảm thấy cuộc gặp gỡ tình cờ này thật là thiếu muối. Cậu không thích loại người mượn rượu làm càn, thái độ hờ hững thích đổ lỗi và ghen ghét người khác. Và đã nói đến Karry bằng cái giọng điệu đó, chỉ tổ làm cậu thêm ghét.Bartender vươn tay thu lại cốc rượu của Nam Trì, miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, uống xong không trả tiền đã đi. Lại còn dám gọi tên lão đại một cách mất dạy như thế. Mày chán sống rồi..."Vương Nguyên chợt thấy buồn cười, rút điện thoại trong túi áo ra."Hết bao nhiêu? Tôi thanh toán giúp anh ta.""Thanh toán giúp anh ta là sạt nghiệp đấy chàng trai. Tên đó cứ phải bị tẩn cho mấy trận mới hả. Lại nói, anh trông không phải kiểu người hay đến bar? Lần đầu à?""Khụ... Chắc cũng tính là lần đầu..." Vương Nguyên suýt thì mắc nghẹn. Quả nhiên bartender này là được thay mới nên không biết cậu.Bartender rủ lòng thương với chàng trai thanh bạch thư sinh mặt mũi thanh tú tóc tai lãng tử, bèn ra vẻ thần thần bí bí mà nói:"Người như anh không thích hợp đến những nơi này đâu, phức tạp lắm. Lần sau anh thử mấy bar ở ngoài đầu phố ấy cho nhẹ đô, chứ ở đây đụng phải người có máu mặt thì phiền lắm. Ông chủ của chúng tôi cũng rất quái và dữ dằn đấy. Anh nên tin tôi... Này anh cười cái gì đấy?""Không..." Vương Nguyên rõ ràng nín cười đến cong cả mắt lại, lại ra vẻ thất thố, nghiêm chỉnh trở lại, ánh mắt hiếu học lắng nghe bartender khuyên giải.Lúc đó có một bàn tay thò đến..."Tôi là muốn tốt cho anh thôi, những kẻ đến đây đều không phải dạng vừa, nhưng vẫn sợ ông chủ một phép! Ai mà lọt phải mắt ông chủ nhá, chỉ có mà thịt nát xương tan... ái dổ ui!!!!!!!!!!!!!" Bartender đang thì thầm dở thì giọng nói bị bóp méo đến biến thành cao vút, bàn tay năm móng tay sơn đen bóng án ngự trên tai trái của anh ta, xoắn một vòng chuẩn 60 độ, kéo theo cơ mặt anh ta biến dạng.Amy véo tai bartender đầy cảnh cáo, nhếch miệng cười gằn: "Cậu ở đây buôn dưa lê cái gì? Nếu có nói, thì phải nói là lão đại lọt vào mắt cậu ấy nghe chưa?! Đã không biết gì còn bày đặt!""Quản...quản lí!"Vương Nguyên quay sang nhìn Amy – càng ngày càng xinh đẹp và cá tính, đang vô cùng bạo lực mà véo tai bartender dằn mặt. Cậu cuối cùng không nín nổi cười."Cô thăng chức rồi đấy à?" Ngày trước cậu mới là quản lí..."Cũng chả biết ai bặt vô âm tín để tôi phải kiêm luôn cái chức này đây?" Amy giả vờ nói giọng trách móc, nhưng ý cười hoan hỉ trên mặt thì không giấu đi đâu được.Chỉ tội bartender không hiểu chuyện, ngơ ngơ ngác ngác nhìn quản lí cao cao tại thượng nhà mình tay bắt mặt mừng với một thư sinh tay trói gà không chặt. "Lão đại mang được cậu về là tốt rồi. Chúng tôi đều rất nhớ cậu đấy! Suốt mấy năm nay chúng tôi đều không ngừng tìm kiếm cậu.""Thì tôi đã về rồi. Mật thất mới ở chỗ nào? Tôi không biết đường.""Để tôi dẫn cậu đi."Bartender run rẩy nhìn theo bóng lưng anh chàng thư sinh trói gà không chặt vừa rồi, miệng lắp ba lắp bắp:"Đậu má nó... Bỏ cha rồi... Hình như là đại tẩu mà mấy thằng kia hay nói???"
Khi Vương Nguyên vào đến trong phòng, cũng là lúc Vương Tuấn Khải bước ra từ phòng tắm, hơi nước quẩn quanh lan ra theo từng cử động. Vương Nguyên bật cười: "Trước đây dù là mùa đông thì khi ra khỏi phòng tắm anh cũng chỉ quấn mỗi một cái khăn, bây giờ thân thể già yếu rồi à lão đại?"Vương Tuấn Khải – trong bộ đồ tắm bằng lụa màu xanh thẫm – nheo mắt nhìn Vương Nguyên với vẻ rất mất hứng:"Em nói ai già yếu?""Em có nói thế hả?""Đừng có giả ngu!"Vương Nguyên đi lướt qua Vương Tuấn Khải, đến cây treo quần áo ở góc phòng, cởi áo khoác ngoài treo lên đó, tiện thể vươn vai một cái."Ban nãy em nói gì với tên kia thế?""Không có gì. Anh đừng quan tâm.""Sao có thể không quan tâm?? Nhỡ...""Em vẫn còn năng lực chiến đấu đấy nhé!? Nhỡ cái p ấy!"Từ khi Vương Nguyên bỏ đi, Vương Tuấn Khải ngày nào cũng ôm củ cà rốt đầy tính giải trí kia mới có thể ngủ. Bây giờ hắn vừa nhìn đã thấy vô cùng vô cùng ngứa mắt, vì nó gợi nhớ đến những tháng ngày cô đơn không có Vương Nguyên bên cạnh. Vương Tuấn Khải bổn cũ soạn lại, nhân lúc Vương Nguyên đang còn tắm rửa, một cước đạp nó bay vèo đến góc tường. Lúc Vương Nguyên ra khỏi phòng tắm, hắn còn giả bộ là người đàn ông lãnh đạm trầm tính ngồi đọc sách, chăn đắp đến thắt lưng. Định bụng sẽ diễn vai một ông chồng tử tế. Lúc Vương Nguyên bước ra, thì sẽ bảo cậu nằm xuống ngủ đi, hắn còn bận công chuyện một lát. Bao ngầu..."Này!""Giật cả mình! Em là người hay là quỷ mà đi không tiếng động thế?""Em đi có tiếng nhé! Anh ngồi đần thối ra đấy cười ngu, không nghe được cũng đúng thôi!""..." Hắn đã đần thối và cười ngu, không như trong kịch bản sao?"Còn nữa, quà em tặng mà anh ném thế kia là ý gì đây Vương Tuấn Khải??""Anh ..." Lão đại bé con mắt rưng rưng vì ấm ức...
------------------------------------------------------------------------Buổi tối đương nhiên chốn ăn chơi xa đọa cũng trở nên sầm uất hơn rất nhiều. Ba năm rồi mới quay trở lại đây, Vương Nguyên biết rõ mọi thứ sẽ thay đổi rất nhiều nhưng vẫn không khỏi choáng ngợp. Nếu lần đầu tiên cậu đến bày tiệc khai trương KR đã ngạc nhiên một phần, thì lần này trở về phải ngạc nhiên đến 10 phần. Giữa chốn nhạc nhẽo om sòm và ai cũng sầu tình sầu đời, hoặc là nhảy nhót điên cuồng, rất ít người chú ý đến "chủ nhà" cùng vợ hắn ta đi vào. Nhân viên nữ đa số đã được thay mới. Các cô gái của thế kỉ này đa tâm hay nghĩ nhiều, nên chỉ cần 1 năm là đã trưởng thành già dặn đi nhiều, không còn đủ hứng thú và nhiệt huyết để làm cái công việc này nữa. Huống hồ, họ vốn là nhân viên được tổ chức đào tạo bài bản, chỉ đóng giả làm phục vụ để làm tai mắt, bây giờ muốn có một vị trí công tác ổn định hơn. Vương Tuấn Khải làm riêng cho mình một lối đi đến căn cứ để khỏi phải chen lấn cái đám đang sầu đời nhảy nhót kia, hắn toan kéo Vương Nguyên theo thì đột nhiên cậu khựng lại.Đập vào mắt Vương Nguyên là Nam Trì đang vật và vật vờ ở bàn rượu. Những con người đang trong độ tuổi 25-30 thường sẽ không thay đổi gì nhiều về ngoại hình, cũng không phải là học sinh cấp ba dậy thì. Thế nhưng Nam Trì – trái ngược với vẻ ngoài gọn gàng ôn hòa trước đó- bây giờ trông không khác gì một đứa xã hội đen.Nói thẳng ra là không khác gì đám Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải dạo này muốn tẩy trắng tất cả cơ ngơi của hắn. Vương gia An gia cũng đang dần dần rửa tay gác kiếm, cậu thì muốn mở một nhà hàng để sống cuộc sống bình thường, thế quái nào Nam Trì đang yên đang ổn lại thích dấn thân vào thế giới này?Mái tóc lãng tử được thay bằng mái tóc húi cua còn 3 phân, tua tủa, trên cánh tay thì xăm trổ đến nỗi nhìn đen sì cả da. Thậm chí còn xỏ khuyên tai.Cho xin. Trước đây làm trợ lí lão đại xã hội đen cậu cũng không có thay đổi ngoại hình nhiều đến thế này.Vương Nguyên liếc mắt nhìn Nam Trì, miệng nói với Vương Tuấn Khải:"Anh về phòng trước, lát em vào sau.""Ừ được. Nhanh lên." Vương Tuấn Khải theo ánh nhìn của Vương Nguyên cũng ngầm đoán ra được người quen, không nghĩ tới lại là cái tên ẻo lả kia. Phong cách thay đổi của Nam Trì cũng khiến hắn giật mình. Ba năm nay hắn mải mê tìm kiếm Vương Nguyên, cũng không có gặp lại tên này tí nào, chẳng trách lúc này phải nheo mắt suy nghĩ mới đoán ra được là ai. Vương Nguyên tiến tới bên cạnh Nam Trì, ngồi xuống, gọi một li rượu nhẹ rồi mới vỗ vai đối phương."Dậy đi.""?" Nam Trì tuy say về mặt thân thể nhưng đầu óc vẫn tương đối tỉnh táo. Đầu bếp đều như vậy, phần lớn đều là người có tửu lượng không tồi. Anh chậm rãi ngước mắt nhìn sang, ngón tay đặt trên miệng li rượu khẽ vân vê."Nhớ tôi không?" "Cậu." Nam Trì nhếch miệng, thoát ra một hơi nồng nặc mùi cồn, chứng tỏ đã uống không ít, "Cậu là Vương Nguyên.""Nhận ra?""Cậu chẳng thay đổi gì cả.""Thế anh thì sao? Cái dạng này là thế nào?" Vương Nguyên nhấp một ngụm rượu, chớp mắt một cái rồi quay sang nhìn sâu vào đôi con ngươi màu đen nửa mơ hồ nửa tỉnh táo kia."Không phải việc của cậu."Nam Trì nói, rồi lại tiếp tục nâng cốc uống cạn một hơi.Vương Nguyên cười khẩy một tiếng, liếc mắt xuống không nhìn anh ta nữa."Dấn thân vào cái giới đâm thuê chém mướn này từ bao giờ vậy?"Nam Trì vừa uống xong rượu, lập tức đặt cạch một tiếng xuống bàn, dường như là ra hiệu cho bartender đổ thêm cái chất cồn đủ loại màu sắc vào trong đó, lại vừa như đặt một dấu chấm ngắt lời Vương Nguyên."Hừ, tôi biết ngay mà!""Biết? Anh biết cái gì?""Từ lúc cậu rời khỏi Hoàng Lưỡng, không một tin tức, không một lời chào, tôi có tìm thông tin của cậu cách mấy cũng không được. Lần duy nhất gặp lại là lúc cậu với Vương Tuấn Khải, à không, phải gọi là Karry, đi mua cốc. Cậu nhớ chứ? Lúc đó tôi cũng đã hỏi phương thức liên lạc của cậu, nhưng cậu không trả lời.""Ừ.""Ha, cậu đúng là chẳng khác gì, vẫn tiết kiệm lời nói như thế.""Rồi sao? Anh đừng nói tiến thân vào hắc đạo là để tìm tôi nhé?" Vương Nguyên cười mỉa. Bộ dạng hiện tại của Nam Trì khiến cậu ghét vô cùng. Nếu trước đây cậu có hảo cảm với anh ta vì thái độ niềm nở ôn hòa vui vẻ, thì bây giờ cái phần hảo cảm ấy dường như bay sạch."Đúng. Tôi tiến thân vào hắc đạo để tìm cậu đấy! Tôi lăn lộn hơn 2 năm, đổi lại biết được cậu làm trợ lí cho Karry, cậu liên can đến cả An gia và Vương gia, rồi cậu biến mất và Karry hắn điên cuồng đi tìm cậu. Tôi cũng tìm, mẹ nó tôi cũng tìm đấy chứ!... Thế mà bây giờ tự nhiên cậu lại về rồi...""..."Nam Trì tự dưng giật mình, như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt vừa nãy những tưởng có chút tỉnh táo và bình tĩnh, lúc này lại một mảng mờ mịt. Anh nhìn cậu với vẻ mặt hơi thảng thốt, tựa như từ nãy đến giờ người anh ta trò chuyện cùng không phải là người tên Vương Nguyên."Thật sự là cậu?""...""Cậu đã trở về thật??? Ba năm qua cậu đã ở đâu?! Vương Nguyên, tôi không mơ?"Vương Nguyên rất không muốn trả lời những câu hỏi thiếu dinh dưỡng như thế, nhưng cũng đành nhíu mày gật đầu một cái."Ha ha... Hay thật! Karry hắn có biết không? Hả? Karry có biết không? Hắn có biết tôi gặp lại cậu ở đây không?" Nam Trì nhếch miệng cười một cách mê muội, vẻ dương dương tự đắc tràn ngập trên khuôn mặt đã mất đi mấy phần ôn hòa trước kia."Là Karry đón tôi về." Vương Nguyên lạnh nhạt nói."Karry Karry Karry, suốt ngày Karry!" Nam Trì bỗng dưng quát lên, đập rầm xuống mặt bàn rồi đứng dậy, lảo đảo bước ra ngoài.Được, anh thừa nhận là đã đến chính sào huyệt của kẻ anh ghét chỉ để mong một lần gặp được Vương Nguyên. Dù biết cậu gắn chặt với Karry nhưng vẫn tự kỉ ám thị rằng anh gặp được cậu trước Karry, đổi lại chỉ có ngu xuẩn.Vương Nguyên trầm mặc nhìn dáng đi xiêu vẹo của Nam Trì, cảm thấy cuộc gặp gỡ tình cờ này thật là thiếu muối. Cậu không thích loại người mượn rượu làm càn, thái độ hờ hững thích đổ lỗi và ghen ghét người khác. Và đã nói đến Karry bằng cái giọng điệu đó, chỉ tổ làm cậu thêm ghét.Bartender vươn tay thu lại cốc rượu của Nam Trì, miệng lẩm bẩm: "Mẹ nó, uống xong không trả tiền đã đi. Lại còn dám gọi tên lão đại một cách mất dạy như thế. Mày chán sống rồi..."Vương Nguyên chợt thấy buồn cười, rút điện thoại trong túi áo ra."Hết bao nhiêu? Tôi thanh toán giúp anh ta.""Thanh toán giúp anh ta là sạt nghiệp đấy chàng trai. Tên đó cứ phải bị tẩn cho mấy trận mới hả. Lại nói, anh trông không phải kiểu người hay đến bar? Lần đầu à?""Khụ... Chắc cũng tính là lần đầu..." Vương Nguyên suýt thì mắc nghẹn. Quả nhiên bartender này là được thay mới nên không biết cậu.Bartender rủ lòng thương với chàng trai thanh bạch thư sinh mặt mũi thanh tú tóc tai lãng tử, bèn ra vẻ thần thần bí bí mà nói:"Người như anh không thích hợp đến những nơi này đâu, phức tạp lắm. Lần sau anh thử mấy bar ở ngoài đầu phố ấy cho nhẹ đô, chứ ở đây đụng phải người có máu mặt thì phiền lắm. Ông chủ của chúng tôi cũng rất quái và dữ dằn đấy. Anh nên tin tôi... Này anh cười cái gì đấy?""Không..." Vương Nguyên rõ ràng nín cười đến cong cả mắt lại, lại ra vẻ thất thố, nghiêm chỉnh trở lại, ánh mắt hiếu học lắng nghe bartender khuyên giải.Lúc đó có một bàn tay thò đến..."Tôi là muốn tốt cho anh thôi, những kẻ đến đây đều không phải dạng vừa, nhưng vẫn sợ ông chủ một phép! Ai mà lọt phải mắt ông chủ nhá, chỉ có mà thịt nát xương tan... ái dổ ui!!!!!!!!!!!!!" Bartender đang thì thầm dở thì giọng nói bị bóp méo đến biến thành cao vút, bàn tay năm móng tay sơn đen bóng án ngự trên tai trái của anh ta, xoắn một vòng chuẩn 60 độ, kéo theo cơ mặt anh ta biến dạng.Amy véo tai bartender đầy cảnh cáo, nhếch miệng cười gằn: "Cậu ở đây buôn dưa lê cái gì? Nếu có nói, thì phải nói là lão đại lọt vào mắt cậu ấy nghe chưa?! Đã không biết gì còn bày đặt!""Quản...quản lí!"Vương Nguyên quay sang nhìn Amy – càng ngày càng xinh đẹp và cá tính, đang vô cùng bạo lực mà véo tai bartender dằn mặt. Cậu cuối cùng không nín nổi cười."Cô thăng chức rồi đấy à?" Ngày trước cậu mới là quản lí..."Cũng chả biết ai bặt vô âm tín để tôi phải kiêm luôn cái chức này đây?" Amy giả vờ nói giọng trách móc, nhưng ý cười hoan hỉ trên mặt thì không giấu đi đâu được.Chỉ tội bartender không hiểu chuyện, ngơ ngơ ngác ngác nhìn quản lí cao cao tại thượng nhà mình tay bắt mặt mừng với một thư sinh tay trói gà không chặt. "Lão đại mang được cậu về là tốt rồi. Chúng tôi đều rất nhớ cậu đấy! Suốt mấy năm nay chúng tôi đều không ngừng tìm kiếm cậu.""Thì tôi đã về rồi. Mật thất mới ở chỗ nào? Tôi không biết đường.""Để tôi dẫn cậu đi."Bartender run rẩy nhìn theo bóng lưng anh chàng thư sinh trói gà không chặt vừa rồi, miệng lắp ba lắp bắp:"Đậu má nó... Bỏ cha rồi... Hình như là đại tẩu mà mấy thằng kia hay nói???"
Khi Vương Nguyên vào đến trong phòng, cũng là lúc Vương Tuấn Khải bước ra từ phòng tắm, hơi nước quẩn quanh lan ra theo từng cử động. Vương Nguyên bật cười: "Trước đây dù là mùa đông thì khi ra khỏi phòng tắm anh cũng chỉ quấn mỗi một cái khăn, bây giờ thân thể già yếu rồi à lão đại?"Vương Tuấn Khải – trong bộ đồ tắm bằng lụa màu xanh thẫm – nheo mắt nhìn Vương Nguyên với vẻ rất mất hứng:"Em nói ai già yếu?""Em có nói thế hả?""Đừng có giả ngu!"Vương Nguyên đi lướt qua Vương Tuấn Khải, đến cây treo quần áo ở góc phòng, cởi áo khoác ngoài treo lên đó, tiện thể vươn vai một cái."Ban nãy em nói gì với tên kia thế?""Không có gì. Anh đừng quan tâm.""Sao có thể không quan tâm?? Nhỡ...""Em vẫn còn năng lực chiến đấu đấy nhé!? Nhỡ cái p ấy!"Từ khi Vương Nguyên bỏ đi, Vương Tuấn Khải ngày nào cũng ôm củ cà rốt đầy tính giải trí kia mới có thể ngủ. Bây giờ hắn vừa nhìn đã thấy vô cùng vô cùng ngứa mắt, vì nó gợi nhớ đến những tháng ngày cô đơn không có Vương Nguyên bên cạnh. Vương Tuấn Khải bổn cũ soạn lại, nhân lúc Vương Nguyên đang còn tắm rửa, một cước đạp nó bay vèo đến góc tường. Lúc Vương Nguyên ra khỏi phòng tắm, hắn còn giả bộ là người đàn ông lãnh đạm trầm tính ngồi đọc sách, chăn đắp đến thắt lưng. Định bụng sẽ diễn vai một ông chồng tử tế. Lúc Vương Nguyên bước ra, thì sẽ bảo cậu nằm xuống ngủ đi, hắn còn bận công chuyện một lát. Bao ngầu..."Này!""Giật cả mình! Em là người hay là quỷ mà đi không tiếng động thế?""Em đi có tiếng nhé! Anh ngồi đần thối ra đấy cười ngu, không nghe được cũng đúng thôi!""..." Hắn đã đần thối và cười ngu, không như trong kịch bản sao?"Còn nữa, quà em tặng mà anh ném thế kia là ý gì đây Vương Tuấn Khải??""Anh ..." Lão đại bé con mắt rưng rưng vì ấm ức...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com