TruyenHHH.com

Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan

Kì thật, bọn họ chính là hai tên ngốc, cứ âm thầm mà thích nhau.

Lại là hai tên ngốc tự cao tự đại đến đáng thương, chết cũng không chịu mở lời.

---------------------------------------------

Ngay ngày hôm sau, Vương Nguyên rốt cuộc ốm thật.

La Ngôn lấy nhiệt kế ra khỏi chăn, nhìn thấy 38 độ, để vài vỉ thuốc lên trên tủ đầu giường rồi nói:

"Sốt không nặng, chú ý ăn ngủ điều độ, uống thuốc đúng liều là ổn thôi...", ngừng một lúc, lại nhìn sang Vương Tuấn Khải vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên cạnh, "Mày đừng có làm như là người ta sắp chết đến nơi thế!"

"Điên à! Tao làm gì có..."

"Thôi, lát Amy bưng cháo tới, mày trông cho cậu ấy ăn hết rồi uống đủ thuốc. Tao phải ra ngoài trực đây, buổi sáng nay hai tên kia đi nhập hàng rồi, chuẩn bị mở phòng massage."

"Đi đi, đi mẹ mày đi!"

Vương Tuấn Khải đẩy La Ngôn ra tít ngoài cửa.

Hắn quay trở về phòng nhìn Vương Nguyên đang đắp một cái khăn lạnh trên trán, nhíu mày hỏi:

"Có thấy đau chỗ nào không?"

"Không."

Vương Tuấn Khải ngồi bệt xuống sàn, gác cằm lên mép giường, bộ dạng có đuổi cũng không đi.

Vương Nguyên liếc nhìn hắn, rồi lườm một phát, sau đó ngửa mặt nhìn vào khoảng không phía trước, nhếch miệng cười nhạt:

"Tránh xa tôi ra một chút, hôm qua anh còn hôn tôi, không sợ lây bệnh à?"

"Tôi xưa nay chưa từng bị bệnh." Vương Tuấn Khải đắc ý nói, "Ngay bây giờ cũng có thể hôn cậu."

Tiếng gõ cửa phòng của Amy chặt đứt suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn. Vương Tuấn Khải hậm hực ra mở cửa, nhận lấy cái khay, trên khay có một bát cháo cùng với một cái bánh quẩy được cắt làm nhiều miếng nhỏ, ngoài ra có vài viên kẹo ngọt được gói trong giấy màu xanh.

"Lão đại, Vương Nguyên sốt bao nhiêu độ thế?"

"38."

"Pheww..." Amy vuốt ngực, thở ra một hơi dài, "Tam ca dọa tôi, bảo là Vương Nguyên ốm nặng lắm nên tâm trạng của anh không tốt, nói tôi đừng có dại dột chọc tức anh."

"..."

Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên ngồi dậy, đẩy cái bàn đến bên giường rồi đặt khay lên. Sau đó, hắn lấy cái khăn mang vào phòng tắm giặt giũ một hồi rồi lại mang ra, gấp gọn đặt lên cái đĩa sứ trên tủ đầu giường.

Vương Nguyên chậm chạp ăn, cảm giác không hề có khẩu vị gì, đầu nhức, cả người lúc lạnh lúc nóng rất khó chịu. Khoảng 10 phút sau thì ăn hết cháo và bánh, Vương Tuấn Khải liền nhanh chóng giơ ra trước mặt cậu một li nước ấm với mấy viên thuốc. Vương Nguyên không sợ thuốc đắng, bình tĩnh nhận lấy uống hết, sau đó mới bóc kẹo cho vào miệng ăn.

Vương Tuấn Khải ép cậu ăn xong kẹo mới được nằm xuống. Sau đó cực kì bá đạo mà lật ngược tóc trước trán cậu lên, áp mặt hắn xuống.

"Sao vẫn nóng như vậy..."

"Hơ hơ, thuốc cũng không phải là thuốc tiên." Vương Nguyên dở khóc dở cười.

Vương Tuấn Khải im lặng không nói gì, lấy khăn lạnh trên đĩa đắp lên trán cậu.

"Nghỉ ngơi một chút đi, tôi ra ngoài."

Vương Tuấn Khải bưng cái khay ra khỏi phòng.


Vương Nguyên được chăm sóc chu đáo, không đến 4 ngày đã khỏi bệnh.

Trong thời gian này, cậu mơ hồ cảm nhận được Vương Tuấn Khải đối với mình khang khác. Hắn thật sự lo lắng cho cậu, mặc dù ngoài mặt vẫn cứ nói cứng, chỉ cần cậu ho nhẹ một cái là lại cuống cả lên.

Vương Nguyên có một suy nghĩ hơi điên khùng trong đầu, là Vương Tuấn Khải cũng có chút tình cảm với cậu.

Ý nghĩ này làm tâm tình cậu cực kì thoải mái. Mặc dù nếu đổi lại là Tam gia đổ bệnh, thì hắn cũng sẽ lo lắng thôi. Nhưng dù sao cũng là rất vui rồi.

Chí ít đừng có để cậu đơn phương là được...

...

Kì thực, Vương Tuấn Khải với Vương Nguyên thích nhau từ lâu rồi. Cả hai đều là kiểu mưa dầm thấm đất. 'Mưa dầm' của Vương Nguyên chính là tập hợp tất cả những cử chỉ, hành động, quan tâm nhất thời bộc phát của Vương Tuấn Khải. Còn 'mưa dầm' của Vương Tuấn Khải thì lại là tập hợp tất cả những cú sét đánh, ví dụ như khi Vương Nguyên híp mắt nhìn hắn, cười với hắn, ghé sát nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vương Nguyên không phải là con rùa rụt cổ, tính cách dứt khoát, cho nên nhận ra mình thích Vương Tuấn Khải liền đối diện với lòng mình, tự thừa nhận luôn.

Để nói cậu phát hiện bản thân thích hắn từ bao giờ, có lẽ chính là vào cái ngày mà cậu bị chèn ép ở Hoàng Lưỡng, hắn không màng danh dự, đứng ra giúp cậu hầu hạ vị khách khó tính, mà bài hát hắn hát tối hôm ấy lại chính là Nỗi nhớ vòng đu quay, bản nhạc cậu ít nghe, nhưng giai điệu luôn văng vẳng trong đầu, còn lấy bản piano để đặt làm nhạc chuông điện thoại.

Cũng chính đêm đó, là lúc Vương Tuấn Khải bắt đầu thật sự thích Vương Nguyên. Bởi vì cậu ngoài mặt lạnh lùng thờ ơ nhưng tận tâm với công việc, năng lực kiềm chế tốt, dù đến đêm muộn chưa được ăn cơm, bị bỏ lại một mình để phục vụ khách nhưng vẫn chăm chỉ làm cho xong, duy trì vẻ hòa ái đối với khách, không tỏ ra một chút địch ý.

Nhưng Vương Tuấn Khải lại là kiểu có chết cũng không dám thừa nhận. Trong khi Vương Nguyên đã sớm hiểu rõ lòng mình, thì hắn lại cứ dây dưa mãi không chịu đối diện, mãi đến tận khi gặp lại cậu trong buổi khai trương KR, mới dám dùng quyền lực bức cậu ở lại bên cạnh hắn.

Kì thật, bọn họ chính là hai tên ngốc, cứ âm thầm mà thích nhau.

Lại là hai tên ngốc tự cao tự đại đến đáng thương, chết cũng không chịu mở lời.

Mặc dù Vương Nguyên chẳng thiếu lần bày ra bộ dạng cực kì dụ người, kiêu ngạo mà quyến rũ, khiến cho Vương Tuấn Khải đứng hình đến nỗi tim đập chân run, nhưng hắn vẫn luôn cho là Vương Nguyên đang cố tình trêu chọc hắn.

Mặc dù Vương Tuấn Khải không thiếu lúc cực kì thâm tình ôn nhu với Vương Nguyên, nhưng cậu lại cũng cứ nghĩ hắn đang đùa giỡn cho vui.

Đời là thế. Không biết thì phải hỏi. Càng giữ trong lòng sẽ càng gây hiểu lầm mà thôi.

À, nhưng hai tên ngốc tự cao tự đại kia có chết cũng sẽ không mở miệng ra hỏi đối phương câu: "Có phải thích tôi rồi không?"

....

Vương Nguyên dường như cảm nhận được Vương Tuấn Khải thích cậu.

Đồng thời, Vương Tuấn Khải cũng dường như cảm nhận được Vương Nguyên thích hắn.

Đều là tự mình đa tình, tự mình bổ não vậy thôi, chứ bảo thật sự tin vào điều đó thì chẳng ai dám.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được Vương Nguyên thích hắn là bởi vì, kể từ sau hôm ấy trở đi, mỗi lần hắn muốn hôn cậu, cậu đều chậm rãi phối hợp, lặng lẽ hùa theo, ôm nhau cũng chẳng hề ngại ngùng gì. Sau mỗi lần như vậy, còn nhướn mày trêu chọc hắn vì nhịp tim "quá 100".

Có thể nói là dù không ai dám thừa nhận, nhưng cuộc sống yêu đương mập mờ càng làm cho người ta thích thú.

Bởi vì không có bắt đầu sẽ không có kết thúc. Ví dụ may mắn ra mà ngỏ lời yêu nhau thật, thì cũng phải chuẩn bị tâm lí vì có thể về sau sẽ chia tay. Cho nên không bắt đầu sẽ không chia tay, quá ổn.

Nhưng không bắt đầu thì chính là việc khiến cho Vương Tuấn Khải cực kì phiền não.

Bởi vì một ngày đầu hạ đẹp trời, hắn cùng Vương Nguyên đi xem hàng, chọn mẫu mã cốc li để mua, thì bất ngờ gặp lại Nam Trì.

Tên kia còn không thèm nhìn hắn một cái, chạy tới bá vai bá cổ Vương Nguyên thân thiết cực kì, bởi vì lâu quá không gặp, nên gần như không hết chuyện để nói. Đáng giận, trong hai năm không có hắn bên cạnh, Nam Trì thừa cơ hội làm thân với Vương Nguyên, cho nên cậu đối với anh ta cũng không hề xa cách hay bài xích, luôn luôn cười cười đáp lời.

Đấy, không bắt đầu yêu đương thật sự thì cũng chẳng có lấy tư cách mà ghen với người ta.

Đến tận lúc mua được li về KR rồi, Vương Nguyên vẫn còn tủm tỉm cười thầm vì bộ dạng kìm chế ghen tuông của lão đại nhà mình có vẻ khá đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com