Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
Nếu có cái gì đó để hắn bám víu mà làm cho suy nghĩ của mình tăng thêm tính thuyết phục thì có lẽ chính là, nếu Vương Nguyên đang ổn, thì cậu sẽ không ra bể bơi ngồi lặng lẽ một mình rồi ngủ gật mất.-----------------------------------------------------
Buổi sáng, tinh thần Vương Tuấn Khải cực kì sảng khoái, đến nỗi Tam gia cũng phải bất ngờ. Họ suy đoán đủ mọi thứ trong đầu, lại đồng loạt quay sang nhìn Vương Nguyên đang đi phía sau."Nhìn cái gì, còn nhìn nữa hôm nay không có cơm ăn."Tam gia chột dạ dời tầm mắt, kháo nhau: "Hình như không phải .... đâu, tiểu trợ lí người ta vẫn còn thản nhiên chán!"Tam gia đi trước chuẩn bị xe, Vương Nguyên đi tới phòng bếp liền rẽ vào. Vương Tuấn Khải đứng đó lén nhìn cậu một lúc rồi tiếp tục cất bước ra khỏi KR.Vương Nguyên vừa mới lấy được nguyên liệu trong tủ lạnh ra, liền có mấy cô gái bộ dạng ỉu xìu mệt mỏi lả lướt bay như âm hồn vào bếp. Cậu thương tình rót cho mỗi người một cốc nước hoa quả như là phát lương, lại tiếp tục quay sang vừa nhìn công thức vừa kiểm đủ nguyên liệu."Này Trịnh Bảo Bảo, ban nãy cô có nhìn thấy ánh mắt của lão đại không? Thật đáng sợ!""Có thấy có thấy! Anh ấy còn lườm tôi cơ!" Phía sau Vương Nguyên bắt đầu vang lên mấy tiếng xì xào, càng lúc càng lớn dần lên."Hôm trước tôi còn nghĩ lão đại thất tình rồi, có khi là bị người ta đá cũng nên! Chứ không sao biểu cảm lại khủng bố như thế a...""Đối tượng của lão đại thật là cool nha! Còn đá được anh ấy đến mức hỏng cả tâm tình như vậy.""Chứ còn gì!"Vương Nguyên cười lạnh, im lặng không đếm xỉa đến đề tài bàn tán đang nổ ra vô cùng sôi nổi ngay sau lưng cách mình vài bước. Cứ nghĩ đến hắn thôi là cả người cậu cảm giác khó chịu, nói gì đến đối tượng yêu đương của hắn. Má nó chứ! Đôi cẩu nam nữ kia mà không đến với nhau, thì cậu đâu đến nỗi rơi vào thảm cảnh phải làm bia tập bắn.Nghĩ xong lại buồn cười với mấy cô gái đáng thương đang bàn tán kia. Karry lão đại người ta không thất tình đâu, người ta đang ráo riết luyện tập để có được một cái hôn đầy nghệ thuật cho đối tượng của anh ta kia kìa!Vương Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hô lên: "Ây, Trịnh Bảo Bảo, tôi nhờ cô chút việc có được không?"Trịnh Bảo Bảo đang cực kì thiếu tế nhị mà vén váy lên giắt súng vào cái băng cột trên đùi, vừa thấy Vương Nguyên quay người lại liền vô tư cười cười, không hề có ý định kéo váy xuống hay sợ mất mặt, "Nếu tôi đồng ý thì cậu cho tôi cái gì?""Trưa này cho cô một đĩa bò bít tết kiểu Ý, chịu không?""Ấy, được được!" Vì chị em được ăn ké, Trịnh Bảo Bảo liền rất hào phóng mà đồng ý ngay lập tức.Vương Nguyên ngoắc ngoắc cô đến gần, ghé vào tai thì thầm vài câu. Trịnh Bảo Bảo nghe xong liền ra dấu ok, chuyện nhỏ như con thỏ đang gặm cỏ.Trịnh Bảo Bảo rủ thêm một cô gái khác đi cùng, mặc áo khoác vào cho đỡ hở hang đỡ lạnh rồi ra khỏi KR đi mất.Vương Nguyên hít một hơi sâu, cố gắng vứt Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu để tập trung thử nghiệm bò bít tết kiểu Ý.
Khoảng gần buổi trưa, rốt cuộc cậu cũng hoàn thành mấy đĩa bò bít tết. Tuy không được ưng ý lắm, nhưng tổng thể khá ổn. Vương Nguyên vừa lau tay vào khăn giấy thì Amy chạy vào gọi cậu."Vương Nguyên, bên ngoài có một cô gái tự xưng là An gia nhị tiểu thư nói muốn gặp cậu."Vương Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, lập tức cởi tạp dề vắt lên giá rồi nhanh chân bước ra ngoài.Hai năm cậu không gặp An Uyên, bây giờ suýt thì không nhận ra. Cô gái 16 tuổi tinh ranh đáng yêu ngày nào bây giờ đã là thiếu nữ 18 đoan trang xinh đẹp thanh tú, cả người toát lên khí chất cao sang quý phái mà lại bay bổng đầy nghệ thuật. An Uyên không hề trách cậu câu nào, trái lại, vừa gặp cậu đã giơ tay vẫy vẫy đầy vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng thực ngọt ngào."Sao em biết anh ở đây?" Vương Nguyên định xoa đầu cô như hồi trước, nhưng rồi nhớ ra mình vừa mới nấu ăn xong, dù đã rửa tay nhưng vẫn thấy hơi kì. An Uyên túm lấy tay cậu kéo xuống, vừa vặn đụng vào đỉnh đầu cô, Vương Nguyên liền xoa xoa tóc cô như trẻ con."Em rất nhạy thông tin, so với Hân tỷ còn nhạy hơn." An Uyên nhún vai, "Thế mà anh không thèm gọi em nói chuyện câu nào, nên em đành phải chạy tới đây tìm."Vương Nguyên gọi Amy, dặn dò một chút, sau đó mới vỗ vỗ vai An Uyên, "Ở trong này nói chuyện không tiện, hay là chúng ta ra ngoài đi!""Ok, may là em lái xe đến."Vương Nguyên với An Uyên vừa ra đến cửa chính KR, liền chạm phải Vương Tuấn Khải và Tam gia vừa mới trở về. An Uyên hầu như không hề cố kị, lập tức tươi cười đầy đáng yêu: "Xin chào Hổ nha ca ca, Thẩm thiếu gia, La thiếu gia, Tiểu Trình ca ca.""Chào em.""An tiểu thư."Vương Tuấn Khải gật đầu, đưa tay vỗ lên đỉnh đầu cô một cái, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Vương Nguyên đầy khó hiểu.Cậu không thèm nhìn lại, lãnh đạm như trước mà nói với cả 4 người: "Tôi cùng với em ấy ra ngoài một chút. Những gì cần dặn đều nói với Amy cả rồi. Ăn trưa vui vẻ nhé.""Đi thôi đi thôi!" An Uyên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo đi.Tam gia nhìn nhau, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, sau vài giây lại cười khúc kha khúc khích, giả giọng như chương trình quảng cáo show tạp kĩ: "Karry không thích điều này."
An Uyên cùng Vương Nguyên đến một nhà hàng, chọn một gian riêng, sau đó gọi món. An Uyên cười cười đùa đùa, giả vờ ấm ức, trách Vương Nguyên lâu như vậy không có nấu cho cô ăn bữa nào, bây giờ gặp nhau lại phải đi ăn hàng.Vương Nguyên cốc đầu cô một cái."Anh mới nghỉ việc ở Hoàng Lưỡng cũng không lâu, đừng tưởng anh không biết. Em suốt hơn một năm đều gọi món giao đến Học viện Nghệ thuật."An Uyên le lưỡi, khoe cô sắp tốt nghiệp. Còn nói sau khi tốt nghiệp xong muốn đi theo một ông thầy để học làm đạo diễn kịch sân khấu luôn. Vương Nguyên cả buổi đều chỉ gật đầu tán đồng. An Uyên thực sự không thích đi theo con đường của An gia, thực sự một mực tận tâm với nghệ thuật. Chẳng như cậu, đã nói chỉ muốn sống một đời bình thường, vậy mà bị kéo vào bao nhiêu chuyện, cũng chẳng còn thanh cao trong sạch gì.An Uyên yêu quý cậu như thế, An Hân coi cậu như người nhà, An lão gia An phu nhân đều đối xử với cậu rất tốt, vậy mà cậu nhẫn tâm đi điều tra bọn họ.Có trách, cũng chỉ trách bọn họ từ trước đến giờ cứ coi cậu như một đứa trẻ mồ côi, nhưng sau lưng lại âm thầm đem các thông tin còn sót lại của cha mẹ cậu xóa sạch.Cũng chỉ là điều tra một chút, chứ không có nghĩa là sẽ làm tổn hại đến An gia. Trong lúc chưa có kết quả điều tra thì vẫn chưa thể kết luận bất kì điều gì cả. An gia vẫn sẽ là nơi đối xử tốt với cậu. Nếu có kẻ đụng tới họ, cậu nhất định sẽ liều mạng bảo vệ.
Vương Nguyên trở về KR, Trịnh Bảo Bảo đang ngồi trong lòng một lão khách, trổ ra mọi kĩ xảo mới học được để hầu rượu người ta. Vừa nhìn thấy cậu, cô liền vẫy vẫy tay, nói nhỏ:"Đồ cậu nhờ tôi mua về rồi đấy, đưa cho Amy rồi. Cảm ơn bữa trưa nhé, bít tết ngon lắm!""Ok."Vương Nguyên đi lướt qua phòng bếp, nhìn thấy Tam gia đang ngồi bên trong vừa ăn hoa quả vừa nói cái gì đó. Dù sao bọn họ cũng không để ý đến cậu, cho nên Vương Nguyên cũng coi như mình không thấy, lười chào hỏi, thẳng một mạch ra phía bể bơi ngồi. Nước vẫn róc rách chảy, bể bơi trong veo xanh ngắt mà chẳng có ai bơi.KR chưa kiện toàn xong cái khu này, chưa cho khách tới.Vương Nguyên đi ra phía cầu thang dẫn xuống bể bơi, ngồi tựa đầu vào rào kính, im lặng nhìn nước, cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Vương Tuấn Khải đi từ trong căn cứ ra, tay bưng một cái hộp bìa đựng tài liệu cũ và giấy lộn gom trong phòng máy. Vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi chỗ bậc thang, tựa người vào rào kính bên cạnh mà nhắm mắt ngủ, hắn liền bước nhanh chân đem giao cái thùng cho một nhân viên, sau đó mới quay lại hồ bơi.Hắn tuy biết An Uyên tốt bụng dễ thương, nhưng cực kì không thích An Uyên đi cùng với Vương Nguyên. Hình ảnh lúc trưa nay hai người bọn họ sóng vai nhau đi ra khỏi cửa cứ ve vởn trong đầu, làm Vương Tuấn Khải hắn ăn cơm mất cả ngon. Mặc dù Vương Nguyên từng nói chỉ xem cô là em gái, hắn cũng tin cậu không nói dối, nhưng tổng thể vẫn là ấm ức vô cùng.Song song với việc đó, chính là việc hắn mơ hồ cảm nhận được hình như Vương Nguyên không vui.Từ trước đến giờ, Vương Nguyên chả mấy khi biểu lộ vui vẻ, thậm chí cực kì ít khi cười một cách đúng nghĩa, nếu không cười nhạt thì cười lạnh. Ngẫm lại, hắn dường như chưa thấy cậu vui vẻ thật sự bao giờ. Tuy là Vương Nguyên ít khi vui vẻ, bình thường bộ dạng toàn lãnh đạm thờ ơ, nhưng lần này hắn cảm nhận được sâu sắc là cậu không vui. Chẳng biết vì lí do gì, cũng chả dựa vào biểu hiện gì, chỉ là hắn cảm thấy, và không hề hoài nghi mình cảm nhận sai.Nếu có cái gì đó để hắn bám víu mà làm cho suy nghĩ của mình tăng thêm tính thuyết phục thì có lẽ chính là, nếu Vương Nguyên đang ổn, thì cậu sẽ không ra bể bơi ngồi lặng lẽ một mình rồi ngủ gật mất.Nghĩ ngợi một lúc, Vương Tuấn Khải phát hiện chính mình ngồi xuống bên cạnh tiểu trợ lí từ bao giờ, lại còn thất thố nhìn chăm chú vào con nhà người ta. Mặc dù cảm xúc của hắn vẫn là có chút bối rối luống cuống trong lòng, chứ không hề có ý định gì xấu xa, vậy nhưng vừa thấy mi mắt cậu khẽ động đậy, hắn lại cứ như vừa phạm tội mà giật mình.Hậu quả là trượt chân, ngã ùm xuống bể bơi.Tiếng động lớn ở ngay trước mặt khiến Vương Nguyên thực sự tỉnh lại. Ngủ xong một giấc thì tâm tình cậu cũng thoải mái hơn, khúc mắc trong lòng tạm thời được đẩy lùi, cho nên lúc này dùng ánh mắt hơi mờ mịt mà nhìn xuống mặt nước trong xanh đang "dậy sóng".Vương Tuấn Khải bị rơi xuống, còn sợ Vương Nguyên bị tỉnh giấc sẽ tức giận mắng người, cho nên nín thở lặn xuống bên cạnh bậc thang dưới chân cậu, len lén nheo mắt nhìn lên. Thấy biểu cảm của Vương Nguyên không có chút gì gọi là sẽ mắng người, liền an tâm hơn một chút. Hắn dang tay ra, đạp chân bơi một cái nổi cả người lên trên mặt nước. Nước bể bơi bị chấn động văng tung tóe. Vương Nguyên giật mình ngồi đơ ra nhìn lão đại nhà mình cả người ướt lũn, tóc đang đẹp đẽ cũng bị ép cho rũ xuống trán, còn bộ mặt toe toét nhìn mình, hơi hơi nhíu mày.Vương Tuấn Khải cả người đứng thẳng, nhấp nhô lên xuống vì không có điểm tựa, đưa tay vọc xuống nước rồi giơ lên hướng vào mặt Vương Nguyên vẩy một phát."Chết thật, làm cậu tỉnh giấc rồi.""Anh nhăn nhở vừa thôi."Vương Nguyên hừ một tiếng, thò tay xuống nước khuấy khuấy đảo đảo, rồi bất thình lình hắt cho hắn một lượt ngập ngụa, phần thân trên đang nổi khỏi mặt nước nhận nguyên một "gáo", bởi vì đang nhe nhởn cười nên bị hắt cả vào miệng.Hắn làm bộ giả vờ ho sặc sụa, giọng nói đứt quãng như hấp hối, đưa tay lên ôm ngực, một tay lan hoa chỉ run run hướng về phía cậu:"Vương Nguyên... cậu quá đáng lắm... Bớ người ta... trợ lí... ăn hiếp lão đại... Huhu!!!"Vương Nguyên đơ ra một lúc, im lặng nhìn hắn. Nhìn đến lúc Vương Tuấn Khải cảm giác trò đùa của mình quá nhạt, hơi ngượng ngùng xấu hổ, thì cậu mới phì cười, vừa cười vừa nói rất vui vẻ:"Lão đại, anh xàm vừa thôi!" Nói xong liền vịn tay vào rào kính đứng lên, chìa một tay hướng xuống nước, "Lên đi."Vương Tuấn Khải bĩu môi lẩm bẩm, "Không phải luôn là 'lão đại của tôi' ư? Thiếu đi đâu hai chữ rồi...""Nói cái gì đó?!" Vương Nguyên liếc mắt đầy cảnh giác."Không." Vương Tuấn Khải đáp như một lẽ đương nhiên, biểu cảm 'ta đây còn lâu mới cho ngươi biết', sau đó nắm lấy tay Vương Nguyên."Tôi cảnh cáo anh, lên cho tử tế, đừng có mà kéo tôi xuống đấy."Vương Tuấn Khải vốn cũng chẳng có ý định chọc giận cậu thêm, ngáp một cái chán chường, "Vâng.. g.. g.. g.. g.. g.. g.. g.........."Hắn phải tận hưởng, cảm giác thành tựu khi chọc cho Vương Nguyên cười.Không phải một nụ cười giả tạo, mà dường như cậu rõ ràng là vui vẻ.Và tất nhiên, sau đó thì hắn không có cảm giác Vương Nguyên đang buồn nữa.Và cũng tất nhiên, chính vì bộ dạng cợt nhả của mình vừa rồi, hắn bị Vương Nguyên tống về phòng để thay đồ.
Buổi sáng, tinh thần Vương Tuấn Khải cực kì sảng khoái, đến nỗi Tam gia cũng phải bất ngờ. Họ suy đoán đủ mọi thứ trong đầu, lại đồng loạt quay sang nhìn Vương Nguyên đang đi phía sau."Nhìn cái gì, còn nhìn nữa hôm nay không có cơm ăn."Tam gia chột dạ dời tầm mắt, kháo nhau: "Hình như không phải .... đâu, tiểu trợ lí người ta vẫn còn thản nhiên chán!"Tam gia đi trước chuẩn bị xe, Vương Nguyên đi tới phòng bếp liền rẽ vào. Vương Tuấn Khải đứng đó lén nhìn cậu một lúc rồi tiếp tục cất bước ra khỏi KR.Vương Nguyên vừa mới lấy được nguyên liệu trong tủ lạnh ra, liền có mấy cô gái bộ dạng ỉu xìu mệt mỏi lả lướt bay như âm hồn vào bếp. Cậu thương tình rót cho mỗi người một cốc nước hoa quả như là phát lương, lại tiếp tục quay sang vừa nhìn công thức vừa kiểm đủ nguyên liệu."Này Trịnh Bảo Bảo, ban nãy cô có nhìn thấy ánh mắt của lão đại không? Thật đáng sợ!""Có thấy có thấy! Anh ấy còn lườm tôi cơ!" Phía sau Vương Nguyên bắt đầu vang lên mấy tiếng xì xào, càng lúc càng lớn dần lên."Hôm trước tôi còn nghĩ lão đại thất tình rồi, có khi là bị người ta đá cũng nên! Chứ không sao biểu cảm lại khủng bố như thế a...""Đối tượng của lão đại thật là cool nha! Còn đá được anh ấy đến mức hỏng cả tâm tình như vậy.""Chứ còn gì!"Vương Nguyên cười lạnh, im lặng không đếm xỉa đến đề tài bàn tán đang nổ ra vô cùng sôi nổi ngay sau lưng cách mình vài bước. Cứ nghĩ đến hắn thôi là cả người cậu cảm giác khó chịu, nói gì đến đối tượng yêu đương của hắn. Má nó chứ! Đôi cẩu nam nữ kia mà không đến với nhau, thì cậu đâu đến nỗi rơi vào thảm cảnh phải làm bia tập bắn.Nghĩ xong lại buồn cười với mấy cô gái đáng thương đang bàn tán kia. Karry lão đại người ta không thất tình đâu, người ta đang ráo riết luyện tập để có được một cái hôn đầy nghệ thuật cho đối tượng của anh ta kia kìa!Vương Nguyên chợt nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hô lên: "Ây, Trịnh Bảo Bảo, tôi nhờ cô chút việc có được không?"Trịnh Bảo Bảo đang cực kì thiếu tế nhị mà vén váy lên giắt súng vào cái băng cột trên đùi, vừa thấy Vương Nguyên quay người lại liền vô tư cười cười, không hề có ý định kéo váy xuống hay sợ mất mặt, "Nếu tôi đồng ý thì cậu cho tôi cái gì?""Trưa này cho cô một đĩa bò bít tết kiểu Ý, chịu không?""Ấy, được được!" Vì chị em được ăn ké, Trịnh Bảo Bảo liền rất hào phóng mà đồng ý ngay lập tức.Vương Nguyên ngoắc ngoắc cô đến gần, ghé vào tai thì thầm vài câu. Trịnh Bảo Bảo nghe xong liền ra dấu ok, chuyện nhỏ như con thỏ đang gặm cỏ.Trịnh Bảo Bảo rủ thêm một cô gái khác đi cùng, mặc áo khoác vào cho đỡ hở hang đỡ lạnh rồi ra khỏi KR đi mất.Vương Nguyên hít một hơi sâu, cố gắng vứt Vương Tuấn Khải ra khỏi đầu để tập trung thử nghiệm bò bít tết kiểu Ý.
Khoảng gần buổi trưa, rốt cuộc cậu cũng hoàn thành mấy đĩa bò bít tết. Tuy không được ưng ý lắm, nhưng tổng thể khá ổn. Vương Nguyên vừa lau tay vào khăn giấy thì Amy chạy vào gọi cậu."Vương Nguyên, bên ngoài có một cô gái tự xưng là An gia nhị tiểu thư nói muốn gặp cậu."Vương Nguyên tròn mắt ngạc nhiên, lập tức cởi tạp dề vắt lên giá rồi nhanh chân bước ra ngoài.Hai năm cậu không gặp An Uyên, bây giờ suýt thì không nhận ra. Cô gái 16 tuổi tinh ranh đáng yêu ngày nào bây giờ đã là thiếu nữ 18 đoan trang xinh đẹp thanh tú, cả người toát lên khí chất cao sang quý phái mà lại bay bổng đầy nghệ thuật. An Uyên không hề trách cậu câu nào, trái lại, vừa gặp cậu đã giơ tay vẫy vẫy đầy vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng thực ngọt ngào."Sao em biết anh ở đây?" Vương Nguyên định xoa đầu cô như hồi trước, nhưng rồi nhớ ra mình vừa mới nấu ăn xong, dù đã rửa tay nhưng vẫn thấy hơi kì. An Uyên túm lấy tay cậu kéo xuống, vừa vặn đụng vào đỉnh đầu cô, Vương Nguyên liền xoa xoa tóc cô như trẻ con."Em rất nhạy thông tin, so với Hân tỷ còn nhạy hơn." An Uyên nhún vai, "Thế mà anh không thèm gọi em nói chuyện câu nào, nên em đành phải chạy tới đây tìm."Vương Nguyên gọi Amy, dặn dò một chút, sau đó mới vỗ vỗ vai An Uyên, "Ở trong này nói chuyện không tiện, hay là chúng ta ra ngoài đi!""Ok, may là em lái xe đến."Vương Nguyên với An Uyên vừa ra đến cửa chính KR, liền chạm phải Vương Tuấn Khải và Tam gia vừa mới trở về. An Uyên hầu như không hề cố kị, lập tức tươi cười đầy đáng yêu: "Xin chào Hổ nha ca ca, Thẩm thiếu gia, La thiếu gia, Tiểu Trình ca ca.""Chào em.""An tiểu thư."Vương Tuấn Khải gật đầu, đưa tay vỗ lên đỉnh đầu cô một cái, sau đó ánh mắt chuyển sang nhìn Vương Nguyên đầy khó hiểu.Cậu không thèm nhìn lại, lãnh đạm như trước mà nói với cả 4 người: "Tôi cùng với em ấy ra ngoài một chút. Những gì cần dặn đều nói với Amy cả rồi. Ăn trưa vui vẻ nhé.""Đi thôi đi thôi!" An Uyên nhanh chóng nắm lấy cổ tay Vương Nguyên kéo đi.Tam gia nhìn nhau, rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, sau vài giây lại cười khúc kha khúc khích, giả giọng như chương trình quảng cáo show tạp kĩ: "Karry không thích điều này."
An Uyên cùng Vương Nguyên đến một nhà hàng, chọn một gian riêng, sau đó gọi món. An Uyên cười cười đùa đùa, giả vờ ấm ức, trách Vương Nguyên lâu như vậy không có nấu cho cô ăn bữa nào, bây giờ gặp nhau lại phải đi ăn hàng.Vương Nguyên cốc đầu cô một cái."Anh mới nghỉ việc ở Hoàng Lưỡng cũng không lâu, đừng tưởng anh không biết. Em suốt hơn một năm đều gọi món giao đến Học viện Nghệ thuật."An Uyên le lưỡi, khoe cô sắp tốt nghiệp. Còn nói sau khi tốt nghiệp xong muốn đi theo một ông thầy để học làm đạo diễn kịch sân khấu luôn. Vương Nguyên cả buổi đều chỉ gật đầu tán đồng. An Uyên thực sự không thích đi theo con đường của An gia, thực sự một mực tận tâm với nghệ thuật. Chẳng như cậu, đã nói chỉ muốn sống một đời bình thường, vậy mà bị kéo vào bao nhiêu chuyện, cũng chẳng còn thanh cao trong sạch gì.An Uyên yêu quý cậu như thế, An Hân coi cậu như người nhà, An lão gia An phu nhân đều đối xử với cậu rất tốt, vậy mà cậu nhẫn tâm đi điều tra bọn họ.Có trách, cũng chỉ trách bọn họ từ trước đến giờ cứ coi cậu như một đứa trẻ mồ côi, nhưng sau lưng lại âm thầm đem các thông tin còn sót lại của cha mẹ cậu xóa sạch.Cũng chỉ là điều tra một chút, chứ không có nghĩa là sẽ làm tổn hại đến An gia. Trong lúc chưa có kết quả điều tra thì vẫn chưa thể kết luận bất kì điều gì cả. An gia vẫn sẽ là nơi đối xử tốt với cậu. Nếu có kẻ đụng tới họ, cậu nhất định sẽ liều mạng bảo vệ.
Vương Nguyên trở về KR, Trịnh Bảo Bảo đang ngồi trong lòng một lão khách, trổ ra mọi kĩ xảo mới học được để hầu rượu người ta. Vừa nhìn thấy cậu, cô liền vẫy vẫy tay, nói nhỏ:"Đồ cậu nhờ tôi mua về rồi đấy, đưa cho Amy rồi. Cảm ơn bữa trưa nhé, bít tết ngon lắm!""Ok."Vương Nguyên đi lướt qua phòng bếp, nhìn thấy Tam gia đang ngồi bên trong vừa ăn hoa quả vừa nói cái gì đó. Dù sao bọn họ cũng không để ý đến cậu, cho nên Vương Nguyên cũng coi như mình không thấy, lười chào hỏi, thẳng một mạch ra phía bể bơi ngồi. Nước vẫn róc rách chảy, bể bơi trong veo xanh ngắt mà chẳng có ai bơi.KR chưa kiện toàn xong cái khu này, chưa cho khách tới.Vương Nguyên đi ra phía cầu thang dẫn xuống bể bơi, ngồi tựa đầu vào rào kính, im lặng nhìn nước, cảm giác buồn ngủ bắt đầu ập đến.
Vương Tuấn Khải đi từ trong căn cứ ra, tay bưng một cái hộp bìa đựng tài liệu cũ và giấy lộn gom trong phòng máy. Vừa ra đến nơi liền nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi chỗ bậc thang, tựa người vào rào kính bên cạnh mà nhắm mắt ngủ, hắn liền bước nhanh chân đem giao cái thùng cho một nhân viên, sau đó mới quay lại hồ bơi.Hắn tuy biết An Uyên tốt bụng dễ thương, nhưng cực kì không thích An Uyên đi cùng với Vương Nguyên. Hình ảnh lúc trưa nay hai người bọn họ sóng vai nhau đi ra khỏi cửa cứ ve vởn trong đầu, làm Vương Tuấn Khải hắn ăn cơm mất cả ngon. Mặc dù Vương Nguyên từng nói chỉ xem cô là em gái, hắn cũng tin cậu không nói dối, nhưng tổng thể vẫn là ấm ức vô cùng.Song song với việc đó, chính là việc hắn mơ hồ cảm nhận được hình như Vương Nguyên không vui.Từ trước đến giờ, Vương Nguyên chả mấy khi biểu lộ vui vẻ, thậm chí cực kì ít khi cười một cách đúng nghĩa, nếu không cười nhạt thì cười lạnh. Ngẫm lại, hắn dường như chưa thấy cậu vui vẻ thật sự bao giờ. Tuy là Vương Nguyên ít khi vui vẻ, bình thường bộ dạng toàn lãnh đạm thờ ơ, nhưng lần này hắn cảm nhận được sâu sắc là cậu không vui. Chẳng biết vì lí do gì, cũng chả dựa vào biểu hiện gì, chỉ là hắn cảm thấy, và không hề hoài nghi mình cảm nhận sai.Nếu có cái gì đó để hắn bám víu mà làm cho suy nghĩ của mình tăng thêm tính thuyết phục thì có lẽ chính là, nếu Vương Nguyên đang ổn, thì cậu sẽ không ra bể bơi ngồi lặng lẽ một mình rồi ngủ gật mất.Nghĩ ngợi một lúc, Vương Tuấn Khải phát hiện chính mình ngồi xuống bên cạnh tiểu trợ lí từ bao giờ, lại còn thất thố nhìn chăm chú vào con nhà người ta. Mặc dù cảm xúc của hắn vẫn là có chút bối rối luống cuống trong lòng, chứ không hề có ý định gì xấu xa, vậy nhưng vừa thấy mi mắt cậu khẽ động đậy, hắn lại cứ như vừa phạm tội mà giật mình.Hậu quả là trượt chân, ngã ùm xuống bể bơi.Tiếng động lớn ở ngay trước mặt khiến Vương Nguyên thực sự tỉnh lại. Ngủ xong một giấc thì tâm tình cậu cũng thoải mái hơn, khúc mắc trong lòng tạm thời được đẩy lùi, cho nên lúc này dùng ánh mắt hơi mờ mịt mà nhìn xuống mặt nước trong xanh đang "dậy sóng".Vương Tuấn Khải bị rơi xuống, còn sợ Vương Nguyên bị tỉnh giấc sẽ tức giận mắng người, cho nên nín thở lặn xuống bên cạnh bậc thang dưới chân cậu, len lén nheo mắt nhìn lên. Thấy biểu cảm của Vương Nguyên không có chút gì gọi là sẽ mắng người, liền an tâm hơn một chút. Hắn dang tay ra, đạp chân bơi một cái nổi cả người lên trên mặt nước. Nước bể bơi bị chấn động văng tung tóe. Vương Nguyên giật mình ngồi đơ ra nhìn lão đại nhà mình cả người ướt lũn, tóc đang đẹp đẽ cũng bị ép cho rũ xuống trán, còn bộ mặt toe toét nhìn mình, hơi hơi nhíu mày.Vương Tuấn Khải cả người đứng thẳng, nhấp nhô lên xuống vì không có điểm tựa, đưa tay vọc xuống nước rồi giơ lên hướng vào mặt Vương Nguyên vẩy một phát."Chết thật, làm cậu tỉnh giấc rồi.""Anh nhăn nhở vừa thôi."Vương Nguyên hừ một tiếng, thò tay xuống nước khuấy khuấy đảo đảo, rồi bất thình lình hắt cho hắn một lượt ngập ngụa, phần thân trên đang nổi khỏi mặt nước nhận nguyên một "gáo", bởi vì đang nhe nhởn cười nên bị hắt cả vào miệng.Hắn làm bộ giả vờ ho sặc sụa, giọng nói đứt quãng như hấp hối, đưa tay lên ôm ngực, một tay lan hoa chỉ run run hướng về phía cậu:"Vương Nguyên... cậu quá đáng lắm... Bớ người ta... trợ lí... ăn hiếp lão đại... Huhu!!!"Vương Nguyên đơ ra một lúc, im lặng nhìn hắn. Nhìn đến lúc Vương Tuấn Khải cảm giác trò đùa của mình quá nhạt, hơi ngượng ngùng xấu hổ, thì cậu mới phì cười, vừa cười vừa nói rất vui vẻ:"Lão đại, anh xàm vừa thôi!" Nói xong liền vịn tay vào rào kính đứng lên, chìa một tay hướng xuống nước, "Lên đi."Vương Tuấn Khải bĩu môi lẩm bẩm, "Không phải luôn là 'lão đại của tôi' ư? Thiếu đi đâu hai chữ rồi...""Nói cái gì đó?!" Vương Nguyên liếc mắt đầy cảnh giác."Không." Vương Tuấn Khải đáp như một lẽ đương nhiên, biểu cảm 'ta đây còn lâu mới cho ngươi biết', sau đó nắm lấy tay Vương Nguyên."Tôi cảnh cáo anh, lên cho tử tế, đừng có mà kéo tôi xuống đấy."Vương Tuấn Khải vốn cũng chẳng có ý định chọc giận cậu thêm, ngáp một cái chán chường, "Vâng.. g.. g.. g.. g.. g.. g.. g.........."Hắn phải tận hưởng, cảm giác thành tựu khi chọc cho Vương Nguyên cười.Không phải một nụ cười giả tạo, mà dường như cậu rõ ràng là vui vẻ.Và tất nhiên, sau đó thì hắn không có cảm giác Vương Nguyên đang buồn nữa.Và cũng tất nhiên, chính vì bộ dạng cợt nhả của mình vừa rồi, hắn bị Vương Nguyên tống về phòng để thay đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com