TruyenHHH.com

Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan

  "Cứ thử mang đối tượng yêu đương của anh ra đây xem tôi có đánh chết anh không!"  

-------------------------------------------------

Vương Nguyên không về khách sạn gặp Tiêu Trình, mà trực tiếp đi tới bệnh viện. Lúc cậu đến nơi, thì Vương Tuấn Khải đang được đẩy ra khỏi phòng chụp phim. La Ngôn lợi dụng quan hệ của nhà mình nên cũng gọi là làm thân được với bác sĩ trưởng khoa, năn nỉ xin xỏ mãi cuối cùng ông cũng tất tưởi đêm hôm đến bệnh viện để xem cho cái con người vừa dính phải giang hồ thanh toán kia.

Vương Tuấn Khải được băng bó sơ qua các vết thương, sau đó đưa vào phòng bệnh đơn. Vương Nguyên đứng chờ bác sĩ lấy kết quả. Khoảng nửa tiếng sau, ông mới chậm rề rề cầm một tập phim chụp tới.

"Phần vai hơi bị rạn xương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày là có thể khỏi rồi, bôi loại cao đặc trị có thể hỗ trợ quá trình lành xương. Ngoài ra, do thể lực tốt và thời gian ngoại lực tác động không dài nên chỉ bị tổn thương cơ bắp một chút, không có ảnh hưởng nghiêm trọng đến xương cốt. Cậu ta đang hôn mê là do trong người còn có tác dụng của thuốc ngủ liều cao, cộng thêm bị đánh vào đầu."

Vương Nguyên ù ù cạc cạc gật đầu. Lý giải theo cách hiểu của cậu chính là: Vương Tuấn Khải thân thể cường tráng lực chịu đựng cao, thời gian bị đập không quá lâu nên tạm thời chỉ tổn thương ngoài da và phần mềm, phần cứng vẫn còn ổn chán.

Mong là lúc tỉnh dậy đừng có như phim mà mất trí nhớ là được.

Vương Nguyên ngáp một cái, bước chân hờ hững chậm chạp lê về phía phòng bệnh của hắn. La Ngôn với Thẩm Ca đang ngồi trên ghế nhìn hắn chằm chằm, trong khi vẫn đang nhỏ tiếng nói chuyện với nhau.

Vương Nguyên vào, đúng lúc nghe thấy La Ngôn nói:

"Như vậy nghĩa là lần này có An gia giúp đỡ sao?"

"Đúng, nếu không có An gia đại tiểu thư, chỉ sợ có tìm được cậu ta cũng chẳng có cách nào lành lặn mà trở về."

Vương Nguyên ho một tiếng, đưa tay gõ cửa lấy lệ mặc dù đã đứng trong phòng, chờ hai người kia biết cậu tới rồi mới nhấc chân bước vào.

"Vương Nguyên, việc này rốt cuộc là thế nào?"

"Tôi ở bữa tiệc tình cờ gặp An Hân. Sau đó thì gọi cho Vương Tuấn Khải mấy lần không được, tôi mới tìm Thẩm Ca báo nguy, lúc đó chị ấy cũng ở bên cạnh, liền bảo để chị ấy sắp xếp." Vương Nguyên kéo một cái ghế đến gần họ ngồi xuống, "Cuối cùng thì Vương Tổng không chịu ra mặt giúp Vương Tuấn Khải, sợ sau này ảnh hưởng đến hắn. Hai người bọn họ biến câu chuyện thành Vương Tuấn Khải là bạn của tôi, và vì tôi là em kết nghĩa của chị ấy nên Đinh Trác Văn phải liệu mà cư xử."

Hai người kia trầm mặc một lúc, mới nhăn nhó nói:

"Như vậy tức là bây giờ hắn ta đã biết cậu có quan hệ thân mật với An gia?"

"Có thể nói là như vậy. Vốn dĩ hắn đòi trao đổi chỉ vì muốn thử xem tôi có lợi hại đến nỗi Vương Tuấn Khải phải đánh đổi cả Tiêu Trình và Amy hay không. Nhưng sau đó thì chúng ta vẫn đồng ý trao đổi, cho nên 90% hắn đã nghĩ tôi cùng lắm cũng chỉ là một đầu bếp vô hại, cho nên tôi mới có phúc lợi chạy ngang dọc khắp cả cái khách sạn đó mà không bị tóm."

"Tiêu rồi tiêu rồi..." Thẩm Ca ngửa cổ vuốt một lượt từ trán xuống cằm, lắc đầu ngao ngán, "Thế là từ bây giờ bên ngoài sẽ nhắm cả vào cậu nữa."

"Cũng chẳng sao." Vương Nguyên cười lạnh, "Anh có Thẩm gia, La Ngôn cũng có gia thế, Tiêu Trình có Tiêu gia, thêm tôi một An gia nữa chẳng phải quá đủ bộ rồi sao?"

Mặc dù biết Vương Nguyên chỉ là đang nói đùa, nhưng nét mặt cực kì không – đùa của cậu khiến hai người kia dở khóc dở cười.

Độ khoảng vài phút ngồi tán gẫu vài chuyện không đâu cho đỡ căng thẳng, Thẩm Ca với La Ngôn đứng dậy cáo từ, bảo là về khách sạn coi Tiêu Trình và Amy, rồi có thể sáng mai sẽ về luôn để trông nom KR. Vương Nguyên tuy hơi nghi ngờ ánh mắt đểu giả đầy ẩn ý của hai người kia, nhưng cũng tặc lưỡi cho qua không thèm truy cứu. Dù sao sau khi việc kia xảy ra, ở thành phố B này có lẽ chẳng kẻ nào dám đụng tới cậu.

Còn lại một mình cậu ở trong phòng bệnh, không có sách đọc, cũng không mang theo sạc điện thoại nên không dám chơi điện thoại, rốt cuộc quanh quanh quẩn quẩn lại kéo ghế tới bên giường ngồi nhìn Vương Tuấn Khải để giết thời gian.

Nhìn một lúc, lại nhớ đến lúc trước con người này rống vào mặt cậu: "Tôi đang yêu đương đấy!", nét mặt Vương Nguyên đang bình lặng tự nhiên dần dần cau lại, tay co thành nắm đấm giơ lên trước mặt Vương Tuấn Khải đe dọa:

"Cứ thử mang đối tượng yêu đương của anh ra đây xem tôi có đánh chết anh không!"

Nói xong, lại vì sĩ diện cùng tự tôn quá cao, Vương Nguyên tự nhiên đỏ mặt, thu tay về, hậm hực ra ngoài ban công ngồi bó gối hóng gió đêm.

Khoảng 6 giờ sáng, Vương Nguyên bị người ta xoa đầu đến tỉnh cả ngủ.

Đêm qua, sau khi hóng gió xong, cậu ngồi bên cạnh giường khoanh tay kê cằm ngủ. Bây giờ mới sáng dậy, bàn tay Vương Tuấn Khải đã náo loạn mà xoa đầu cậu đến nỗi tóc muốn rối tinh lên.

Vương Nguyên khó chịu tét vào tay hắn một cái, cào cào lại mái tóc nâu hạt dẻ đẹp đẽ của mình, quắc mắt lườm một cái:

"Tỉnh rồi đấy à?"

"Ờ, thuốc ngủ của bọn kia cũng tốt thật, ngủ ngon không mộng mị." Vương Tuấn Khải cợt nhả cười cười, nhưng vì thân thể đau nhức ê ẩm nên chẳng nhúc nhích được phân nào, ngoại trừ bàn tay.

Vương Nguyên nhìn cái băng gạc thấm một ít máu hồng hồng dán trên trán hắn, hỏi:

"Đầu còn đau không?"

"Có, đau chứ!"

"Đau thì kệ anh. Đáng đời."

Vương Tuấn Khải nhíu mi nhìn Vương Nguyên, hậm hực quay đầu đi chỗ khác.

"Người ta là lo cho cậu nên mới ở lại, chứ không vừa đổi được Tiêu Trình tôi liền đi với bọn họ rồi, hơi đâu tham gia chứ."

"Cũng chẳng biết là ai lo ai." Vương Nguyên trả treo, lạnh nhạt đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, sau đó giặt một cái khăn ấm vắt khô, mang ra ngoài phòng bệnh.

Vương Tuấn Khải thấy trên mặt mình còn đau, cho nên nhìn cái khăn trên tay Vương Nguyên với ánh mắt đầy bài xích.

"Không lau, tôi còn muốn ngủ."

"Không nằm im, còn lâu mới được phúc lợi lần hai."

Vương Tuấn Khải tiếp thu được thông tin là Vương Nguyên sẽ giúp hắn lau mặt, liền mặc kệ hết cả đau với đớn, vui vẻ nhắm mắt nằm ngoan như mèo để cậu lau mặt cho.

Vương Nguyên làm xong, liền chẳng nói chẳng rằng bỏ đi mất. Vương Tuấn Khải còn chưa kịp hỏi câu đi đâu thế, đã nghe tiếng cánh cửa đóng cạch một tiếng.

Trong lúc Vương Nguyên ra ngoài, Tam gia và Amy đến bệnh viện thăm hắn. Gọi là thăm nhưng chỉ có Amy là lo lắng tình trạng sức khỏe hắn, cầm tập phim chụp xem tới xem lui, còn Tam gia kia chỉ có cợt nhả đầy khốn nạn mà trêu chọc hắn.

"Tối qua tiểu trợ lí ở đây cả đêm với mày, tiếc là mày không tỉnh lại sớm, haha!"

"Nếu không đã xơ múi được rồi, nhờ??"

Trên mặt Amy vẫn còn vài vết thương chưa lành hẳn, nhìn qua có vẻ hơi khổ sở. Nhưng tác phong làm việc vẫn rất chuẩn mực, hoàn toàn không lộ ra là thân thể đang còn thương tích.

"Lão đại, để tôi ra ngoài gọi bác sĩ đến thay thuốc cho anh."

Cô nói xong liền vội vã chạy đi.

Amy đi rồi, Vương Tuấn Khải mới lườm Tiêu Trình một phát, chất vấn: "Nói! Tại sao đánh nhau với Tần Vũ Hải?"

Tiêu Trình nghiêng đầu nhìn ra ngoài xem Amy đã đi hẳn chưa, sau đó mới tức tối nói:

"Chuyện là, tao với Amy tách ra đi xem xét, đến lúc tao quay lại nhìn thấy có kẻ đang muốn cưỡng bức cô ấy. Hộp đêm của Đinh Trác Văn thì cái quái gì cũng có thể xảy ra được hết. Tao chạy lại cướp người, thì mới phát hiện ra kẻ kia là Tần Vũ Hải. Amy vào làm khi chúng ta đã giành được Thời Thiên nên cũng không biết y là ai." Tiêu Trình chốc chốc lại liếc nhìn ra cửa, yên tâm trong phòng chỉ có 4 người, mới tiếp tục nói, "Tần Vũ Hải nhìn thấy tao, ỷ đó là địa bàn của anh y, liền chửi người rồi động thủ. Lúc đó trong người tao mang có một cái kim, cùng đường nên đành phải giao chiến, ghim cho một phát xuyên qua mu bàn tay. Vừa xong thì người của Đinh Trác Văn ập đến bắt."

"Ra là bảo vệ Amy à, rất có chí khí!" La Ngôn giơ ngón tay cái.

"Hừ! Lúc kí hợp đồng với tao, cô ấy chỉ có mỗi một yêu cầu là bảo toàn nụ hôn đầu đời cho đến khi tìm được người yêu, ngoài ra không đưa ra điều kiện gì khác. Tụi mày bảo tao đứng yên nhìn cô ấy bị tên kia cưỡng gian sao?!"

Vương Tuấn Khải nằm trên giường, buồn cười đến mức cơ mặt co rút, "Không ngờ Amy thế mà cũng có tâm hồn thiếu nữ quá nhỉ!"

Đúng lúc đó, Amy cũng với một vị bác sĩ gõ cửa vào phòng. Vương Tuấn Khải nằm im cho người ta thay bông băng trên trán, bôi lại cao thuốc trên bả vai, rồi lại nằm xuống tĩnh dưỡng.

Đợi cho bác sĩ kia đi khỏi, Tiêu Trình mới nói ra nghi hoặc của mình,

"Tao cảm thấy việc lũ kia bắt tao giống như được tính trước. Hai người bọn tao hành động rất bí mật, nhưng lại bị mai phục."

Thẩm Ca gật đầu, "Chính thế đấy! Vương Nguyên sớm đoán được, sớm khoanh vùng đối tượng và bắt được gián điệp rồi!"

"Gián điệp? Chúng ta thực sự có gián điệp?" Amy mở lớn mắt, dường như hơi khó tin.

"Đúng. Bắt rồi, bắn chết rồi."

La Ngôn lại òa lên một tiếng: "Nhìn không ra Vương Nguyên lại lợi hại như thế!"

Trên mặt Vương Tuấn Khải hiện rõ vẻ kiêu ngạo.

Kiêu ngạo tự hào cho đến lúc Vương Nguyên trở về thì lại biến thành lãnh đạm.

Vương Nguyên quay về phòng thì mấy người kia đã đi cho kịp giờ chuyến bay, ở trên ghế đặt balo của cậu.

"Bọn họ đã tới thăm anh à." Cậu hờ hững nói, rồi mang bữa sáng đặt lên tủ inox đầu giường, "Bánh bao đấy, ăn đi."

Vương Tuấn Khải gắng gượng ngồi lên, Vương Nguyên ngoài việc kéo cái gối từ đặt nằm ngang chuyển thành đặt dọc đầu giường cho hắn tựa, thì không hề có động tác đỡ hắn. Vương Tuấn Khải vừa cầm bánh bao chậm chạp gặm, vừa sốt ruột hỏi:

"Bao giờ thì tôi được xuất viện?"

"Càng sớm càng tốt, miễn là xuất xong đừng có chết. Chúng ta đến đây không mang theo nhiều vật dụng, ở lâu dài tôi thấy rất bất tiện."

"Tôi cũng thấy bất tiện. Ngày mai xuất viện đi!"

"Được thôi."

---------------------
Lời tác giả: xì poi chap sau: Đôi trẻ có kiss (´Д')y

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com