Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
Lúc ấy hắn nghĩ, chắc quản lí nhà hắn định chờ mưa tạnh thật. ----------------------------------------------------- Đêm ấy Vương Nguyên thực sự không về nhà.Cậu bận suy nghĩ phương án B, để nếu như Vương Tuấn Khải không chịu hủy hợp đồng, thì vẫn còn có đường lui cho mình. Nhưng vấn đề hiện thời là muốn có tiền buộc phải đi làm thêm, mà với khả năng của cậu chỉ có thể làm trong nhà hàng mà thôi. Tuy nhiên, với thân phận quản lí nghệ sĩ, Vương Tuấn Khải đi đâu cậu phải đi theo đó, làm gì có thời gian làm thêm.Vương Nguyên một tay đút túi áo, một tay cầm cốc trà sữa, cứ bước đi vô định trên đường giống như tản bộ, thực chất phía sau khuôn mặt đầy vẻ bình tĩnh kia lại là nội tâm đang xáo trộn không ngừng.Đến khoảng 1h sáng, đường phố tuy vẫn rực ánh đèn nhưng đương nhiên chẳng có mấy ai qua lại, ngoại trừ thi thoảng có một chiếc xe khách hoặc xe tải băng qua. Vương Nguyên đã sớm ném vỏ hộp trà sữa vào thùng rác công cộng ven đường, hai tay đều giấu trong túi áo nhưng vẫn ẩn ẩn lạnh. Cậu thở dài một hơi, co duỗi mấy ngón tay, rồi định lấy điện thoại ra.Đột nhiên, trên nền trời đen thẳm bỗng roẹt một vệt sáng chói mắt, khoảng 1 giây sau, là tiếng sấm đinh tai nhức óc.Vương Nguyên lúc này cũng mới để ý thấy trong không khí lạnh lẽo lại có mùi hơi nước nồng nồng. Cậu cầm điện thoại, do dự một chút rồi cắn răng nhắn một cái tin:"Hiện tại tôi không có đủ tiền. Các anh có thể dừng việc điều tra lại một khoảng thời gian."Đầu dây bên kia lập tức nhắn lại: "OK"Vương Nguyên nhắn xong, lại nhét tay vào túi áo, quay đầu nhìn đường tìm đường trở về. Cậu phát hiện ra mình trong lúc suy nghĩ vô thức đã đi một đoạn đường không ngắn. 1h sáng ở nơi này cũng không có taxi. Định lực của Vương Nguyên may mắn là vẫn còn tốt, xoay người đi bộ trở về.Đi được nửa đường, trời rốt cuộc đổ mưa.Sét sáng rực, sấm ầm ầm, đương nhiên cơn mưa cũng không làm cho cha mẹ nó mất mặt. Hạt mưa khá to, mang theo cái lạnh lẽo của không khí, nặng nề rơi xuống rào rào. Mặt đường chẳng mấy chốc ướt đẫm, xe tải đi ngang qua vũng nước sẽ bắn lên hắt sang vỉa hè.Ánh đèn cao áp chiếu xuống mặt đường cũng trở nên nhòe nhoẹt cả.Vương Nguyên chạy nhanh nhưng vẫn không tránh được cơn mưa. Đến lúc cậu tìm được một mái hiên để trú thì cả người cũng không còn được khô ráo.Điện thoại lúc này vang lên một bản đàn piano du dương. Vương Nguyên vuốt nước trên mặt, rồi lấy điện thoại ra xem.1h 30 phút sáng, Vương Tuấn Khải còn gọi điện cho cậu."Alo?""Quản lí tối cao, cậu chưa ngủ à?" ~"Anh bị điên à?" Vương Nguyên cau mày."Tiếng mưa to đến như vậy, xem chừng đang ở ngoài đường rồi.""Liên quan gì đến anh?"Thề với trời, giọng điệu của Vương Tuấn Khải khiến cậu ghét không chịu được."Cậu đang ở đâu, nói đi, tôi tới đón cậu.""Không cần.""Tôi không biết cậu lại có khuynh hướng tự ngược như thế nhé! Nói cho cậu hay, mưa to như này có mấy tiếng đồng hồ nữa cũng không ngớt đâu.""Ồ, nhìn không ra anh lại quan tâm tôi như vậy nha~" Vương Nguyên vừa bỡn cợt nói, vừa nhanh chóng thu mình lại tránh một chiếc xe đi ngang qua tạt nước lên vỉa hè."Tôi chỉ sợ cậu mà bị bệnh thì lại nói là tôi ngược đãi quản lí, lúc đó hợp đồng của chúng ta phải làm sao đây?" Vương Tuấn Khải mặc dù chuyển hẳn hướng suy nghĩ sang việc Vương Nguyên vì ghen với hắn nên mới ghét hắn, nhưng vẫn hoàn toàn không có ý định hủy hợp đồng nữa. Hắn muốn giữ cậu lại, không phải vì "để xem ai sợ ai", mà là vì thấy Vương Nguyên thú vị, giữ lại xem bộ dạng bị buộc bên cạnh tình địch sẽ khiến cậu có bộ dạng như thế nào."Hợp đồng? Đã qua được mấy ngày rồi, anh không muốn đuổi tôi đi sao?""Không muốn. Tôi đổi ý rồi. Quản lí tốt như cậu, đuổi đi rồi lấy ai nấu cơm cho tôi?"Hắc tuyến rơi đầy mặt Vương Nguyên. Có quỷ mới tin hắn giữ cậu lại chỉ để nấu cơm.Thôi thì coi như việc mình hoãn điều tra lại là đúng đắn.Thấy Vương Nguyên không nói gì, Vương Tuấn Khải rốt cuộc chờ không nổi, dậm ga một phát, chiếc xe màu đen vốn dĩ đang tắt đèn pha bị ẩn trong màn mưa đêm, lúc này sáng rực lên, vèo một cái chạy thẳng tới mái hiên nơi Vương Nguyên đang trú mưa. Vương Nguyên thấy có chiếc xe tiến tới, nước mưa nhòe nhoẹt không phân biệt được hãng gì, nhíu mày một cái định tránh nước bắn. "Chỗ cậu đang đứng làm gì có taxi mà bắt đây? Định đứng đó suốt mấy tiếng đồng hồ luôn đấy à? Gan cũng khỏe quá nha, quản lí!"Vương Nguyên nghe xong, mắt mở lớn nhìn chiếc xe đang dần dần chậm lại rồi dừng ở ngay phần đường trước mặt mình. Vương Nguyên vẫn còn ngạc nhiên vì sự xuất hiện quá mức đột ngột của Vương Tuấn Khải, nhất thời đơ ra.Cánh cửa xe đột ngột bật mở, tiếp theo đó mà một cây ô được kéo mở ra, rồi Vương Tuấn Khải chui ra khỏi xe, chạy tới mái hiên che ô đón Vương Nguyên.Đúng là khiến người ta phải nhìn bằng loại ánh mắt khác.Vương Tuấn Khải đột nhiên như thế này, làm cho Vương Nguyên rất khó hiểu, thậm chí còn cẩn thận nghi ngờ xem hắn đang nghĩ cái gì.Đang dùng ánh mắt xét nét dò la Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên chợt nhìn thấy dưới chân hắn là một đôi dép tổ ong.Quần áo, ok, ổn phết, nhưng còn đôi dép này là sao đây?Vương Nguyên thấy rất buồn cười, mà nín cười không dám hé môi."Cười cái gì, tôi ngại trời mưa bẩn giày hàng hiệu của tôi." Vương Tuấn Khải nói bằng giọng điệu rất hiển nhiên, mắt khinh khỉnh liếc nhìn đôi giày trắng của Vương Nguyên đã bị nước mưa làm bẩn nhếch nhác.Hiếm lắm mới có một ngày kì lạ như thế này, Vương Nguyên cũng chẳng thù hận gì lắm với hắn ta, cuối cùng vì quá mệt mỏi mà dãn cơ mặt, cười nhẹ một cái:"Tôi bẩn thế này, không ngại làm bẩn xe anh chứ?"Đoàng!!!Tiếng sấm đi kèm một tia chớp giật làm sáng bừng cả bầu trời.Trực tiếp đánh thẳng vào lòng Vương Tuấn Khải.Hắn ngây ngẩn mất một hồi lâu, sau đó mới lắp bắp trả lời:"Thì... ngày mai đừng ép tôi ăn salad nữa là được."
Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm Vương Tuấn Khải hắn không ngủ được.Đâu, điêu đấy! Hắn đang bận hồi tưởng.Hồi tưởng cái khoảnh khắc Vương Nguyên lần đầu tiên cười với hắn, thái độ ôn hòa, mềm mại, nụ cười cũng có phần đáng yêu.Không biết Vương Tuấn Khải đã tự tạt đầu mình bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc đó, hắn lại tự mình cười ngu một chút. Hắn bắt đầu hoài nghi Vương Nguyên có ma dược, nếu không sao một lần mỉm cười của cậu lại có thể ép hắn câu được khóe môi?Cánh cửa phòng tắm bị mở ra, kêu cạch một tiếng, Vương Tuấn Khải lập tức xoay lưng vào trong, trùm chăn qua đầu, coi như là ngủ rồi.Từ lúc trời bắt đầu nổi gió và sấm chớp, hắn ở trong phòng giật mình tỉnh giấc, đấu tranh nội tâm mãi mới cầm được vào điện thoại, xem định vị. Vị trí của Vương Nguyên ở đường B, mà đường B thì không có khách sạn nhà nghỉ gì cả. Mặc dù có thể có khả năng là Vương Nguyên tới ở nhà bạn, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Tuấn Khải lại cầm chìa khóa xe rồi chạy ra khỏi phòng. Hắn vừa đi đường vừa chửi mình 5723652 lần là đồ ngu đồ đần độn đồ thần kinh, nhưng vẫn chăm chăm hướng đến đường B mà chạy. Đến một góc đường, hắn nhanh chóng nhìn thấy Vương Nguyên đang đứng dưới một mái hiên trú mưa, cả người ướt hết cả, ánh đèn cao áp ngay phía trên đầu soi rõ bộ dạng bết bát có chút thảm hại của Vương Nguyên, nhưng có bết bát thì cũng không át được khí chất trong trẻo thanh lãnh ấy. Vương Tuấn Khải bèn tắt đèn pha ô tô đi, coi như mình bị chìm vào bóng tối, lẳng lặng ngồi nhìn Vương Nguyên. Hắn định xem cậu sẽ xử lí tình hình như thế nào, nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy Vương Nguyên cử động để tránh nước bắn mỗi khi có một phương tiện nào lao qua.Lúc ấy hắn nghĩ, chắc quản lí nhà hắn định chờ mưa tạnh thật.Sau đó, Vương Tuấn Khải liền bấm máy gọi cho Vương Nguyên. Quả như mọi lần, Vương Nguyên dù trong tình trạng khốn khó đến mức nào cũng cực kì mạnh miệng đấu khẩu với hắn. Vương Tuấn Khải rốt cuộc chờ không nổi, vừa nhìn thấy cậu xoa xoa hai bàn tay đẫm nước mưa, liền khởi động xe chạy tới đón.Vương Tuấn Khải hắn tự nhận hôm nay là một ngày hắn không được bình thường, hay nói khó nghe hơn là bị đa nhân cách. Mới lúc chiều còn ngồi thám tử hoài nghi Vương Nguyên đủ kiểu, sau đó đến tối lại thầm cười nhạo Vương Nguyên vì thích An Uyên nên ghen với hắn, cuối cùng lại vẫn bị quỷ xui mà lo lắng chạy đi đón cậu giữa trời mưa. Cũng may Vương Nguyên đang ở ngoài thật, chứ không thì hắn đúng là điên thật rồi, 1h sáng trời bão bùng mà lại thích lái xe ra đường lượn lờ vãn cảnh.Đã hai lần cứu giá tiểu trợ lí, Vương Tuấn Khải cũng tự phục hắn vô cùng, lần nào cũng đúng là Vương Nguyên gặp chuyện thật.Thật là oan gia ngõ hẹp, ghét của nào trời trao của nấy.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm làm Vương Tuấn Khải hắn không ngủ được.Đâu, điêu đấy! Hắn đang bận hồi tưởng.Hồi tưởng cái khoảnh khắc Vương Nguyên lần đầu tiên cười với hắn, thái độ ôn hòa, mềm mại, nụ cười cũng có phần đáng yêu.Không biết Vương Tuấn Khải đã tự tạt đầu mình bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc đó, hắn lại tự mình cười ngu một chút. Hắn bắt đầu hoài nghi Vương Nguyên có ma dược, nếu không sao một lần mỉm cười của cậu lại có thể ép hắn câu được khóe môi?Cánh cửa phòng tắm bị mở ra, kêu cạch một tiếng, Vương Tuấn Khải lập tức xoay lưng vào trong, trùm chăn qua đầu, coi như là ngủ rồi.Từ lúc trời bắt đầu nổi gió và sấm chớp, hắn ở trong phòng giật mình tỉnh giấc, đấu tranh nội tâm mãi mới cầm được vào điện thoại, xem định vị. Vị trí của Vương Nguyên ở đường B, mà đường B thì không có khách sạn nhà nghỉ gì cả. Mặc dù có thể có khả năng là Vương Nguyên tới ở nhà bạn, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Vương Tuấn Khải lại cầm chìa khóa xe rồi chạy ra khỏi phòng. Hắn vừa đi đường vừa chửi mình 5723652 lần là đồ ngu đồ đần độn đồ thần kinh, nhưng vẫn chăm chăm hướng đến đường B mà chạy. Đến một góc đường, hắn nhanh chóng nhìn thấy Vương Nguyên đang đứng dưới một mái hiên trú mưa, cả người ướt hết cả, ánh đèn cao áp ngay phía trên đầu soi rõ bộ dạng bết bát có chút thảm hại của Vương Nguyên, nhưng có bết bát thì cũng không át được khí chất trong trẻo thanh lãnh ấy. Vương Tuấn Khải bèn tắt đèn pha ô tô đi, coi như mình bị chìm vào bóng tối, lẳng lặng ngồi nhìn Vương Nguyên. Hắn định xem cậu sẽ xử lí tình hình như thế nào, nhưng chờ mãi cũng chỉ thấy Vương Nguyên cử động để tránh nước bắn mỗi khi có một phương tiện nào lao qua.Lúc ấy hắn nghĩ, chắc quản lí nhà hắn định chờ mưa tạnh thật.Sau đó, Vương Tuấn Khải liền bấm máy gọi cho Vương Nguyên. Quả như mọi lần, Vương Nguyên dù trong tình trạng khốn khó đến mức nào cũng cực kì mạnh miệng đấu khẩu với hắn. Vương Tuấn Khải rốt cuộc chờ không nổi, vừa nhìn thấy cậu xoa xoa hai bàn tay đẫm nước mưa, liền khởi động xe chạy tới đón.Vương Tuấn Khải hắn tự nhận hôm nay là một ngày hắn không được bình thường, hay nói khó nghe hơn là bị đa nhân cách. Mới lúc chiều còn ngồi thám tử hoài nghi Vương Nguyên đủ kiểu, sau đó đến tối lại thầm cười nhạo Vương Nguyên vì thích An Uyên nên ghen với hắn, cuối cùng lại vẫn bị quỷ xui mà lo lắng chạy đi đón cậu giữa trời mưa. Cũng may Vương Nguyên đang ở ngoài thật, chứ không thì hắn đúng là điên thật rồi, 1h sáng trời bão bùng mà lại thích lái xe ra đường lượn lờ vãn cảnh.Đã hai lần cứu giá tiểu trợ lí, Vương Tuấn Khải cũng tự phục hắn vô cùng, lần nào cũng đúng là Vương Nguyên gặp chuyện thật.Thật là oan gia ngõ hẹp, ghét của nào trời trao của nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com