Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
Vương Nguyên khoanh tay đứng một bên, im lặng nhìn đội cứu hộ nhiệt tình trục vớt, lúc sau còn có cả nhân viên đoàn phim mang khăn tới trùm lên đầu Vương Tuấn Khải, rồi hắn lại phải hóa trang lại từ đầu. -------------------------------------------------------
Vương Tuấn Khải bị lục dậy từ rất sớm, ăn sáng qua loa một chút, rồi bắt đầu để cho nhân viên make up hóa trang. Lần đầu tiên trong đời hắn hóa trang. Tạo hình của hoa hoa công tử được giấu kĩ vô cùng, đến lúc khởi quay còn chưa có công bố. Đoàn phim chỉ công bố Vương Tuấn Khải vào vai hoa hoa công tử, lợi dụng cộng đồng fan ngày càng lớn mạnh của hắn để thu hút sự quan tâm đối với bộ phim.Vương Nguyên chả thèm quan tâm tạo hình của Vương Tuấn Khải ra sao, để cho nhân viên make up vầy hết mặt mũi đầu tóc đến quần áo hắn, còn cậu đi tìm đạo diễn Từ.Lão đạo diễn ở phim trường ngồi trên một cái ghế cao, quan sát nhân viên dựng cảnh, lúc thấy Vương Nguyên tới tìm mình thì có chút chột dạ.Ông dẫn cậu đến một cái bàn nhựa, mời ngồi, sau đó mới ậm ừ hỏi chuyện:"Cậu quản lí trẻ tới tìm ta có chuyện gì không?"Vương Nguyên nhìn lão đạo diễn một lúc, rồi không nặng không nhẹ nói:"Bác không cần cảm thấy bối rối trước mặt cháu như vậy. Cháu biết người hôm đó bỏ thuốc là bên AG, không phải bác."Từ Lâm khựng lại, im lặng."Xảy ra vấn đề như vậy một phần cũng là do bên cháu chưa tạo đủ cho bác niềm tin đối với năng lực của Vương Tuấn Khải.""Ấy... đừng nói thế! Ta thấy thằng nhóc Tuấn Khải cũng được lắm."Vương Nguyên mỉm cười, "Thì bác là người chọn ra anh ấy cho vai diễn mà. Mong rằng lần này anh ấy không làm bác thất vọng. Còn nữa, nếu bác thấy anh ấy diễn sai, thì cứ cho NG, mắng anh ấy cũng được. Đây là lời Vương Tổng nhờ cháu chuyển tới bác, không cần cả nể Vương Tổng đâu.""À... được thôi, hahaha"
Cho đến lúc Vương Tuấn Khải xuất hiện, khắp cả trường quay ai cũng nín cười.Hắn muối mặt, cúi đầu đi thật nhanh tìm Vương Nguyên, mạnh bạo vỗ vào vai cậu một cái để cậu quay lại. Vương Nguyên vừa quay lại, mắt liền trợn to, suýt chút nữa nhảy dựng lên.Hoa hoa công tử đúng là bị cha cùng gia nhân đuổi đánh, mười thê vạn thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc lộn xộn. Vương Nguyên âm thầm thán phục, trong kịch bản miêu tả thảm chín phần, tạo hình ngoài phim tuyệt đối không dưới tám.Bắt đầu cảnh quay, một ông chú diễn viên cũng gọi là có thâm niên diễn vai phụ, bộ dáng bệ vệ, nhăn bộ râu lớn tiếng quát tháo, chỉ tay ra phía cổng phủ."Người đâu! Bắt thằng nghịch tử kia lại cho ta!!!!!!!!!!!!"Tức thì gia nhân trong nhà tay cầm gậy gộc chạy đuổi theo hoa hoa công tử. "Công tử! Người mau đứng lại! Mau nghe lời lão gia về chịu tội!!"Vương Tuấn Khải vô cùng phối hợp, chạy loạn cả phố, còn thỉnh thoảng quay đầu về phía sau, cau chặt mày rống lên:"Còn lâu!!!!"Các cô nương trong kinh thành ăn vận xinh xắn đang đi chợ chọn vải, thấy hoa hoa công tử chạy qua liền túm tụm lại ngóng theo, còn lo lắng nói:"Ai nha... Không biết lần này Bạch công tử lại gây chuyện gì rồi. Một tháng có 30 ngày, thì đến 15 ngày ta thấy Bạch lão gia cho người đuổi bắt huynh ấy...""Ngươi không biết sao? Bạch công tử tới hoa lâu chơi, tiêu hết sạch cả tiền, bị lão gia mắng là đúng!"Từ đạo diễn hô lớn: "Cắt!!!"Vương Tuấn Khải thở hồng hộc vì chạy quá thật, quay đầu nhìn lên cái ghế cao cao của đạo diễn, thấy ông phất tay chuyển cảnh thì mới thở phào một hơi.Tiếp theo là cảnh ở bờ sông. Cố Tiểu Hạ trong vai một cô nương nổi tiếng xinh đẹp trong thành, có điều tính cách rất là cá tính, thường ít khi ở trong nhà đàn hát, chủ yếu là cải nam trang ra ngoài câu cá chém củi, luyện kiếm các thứ. Lúc này, hoa hoa công tử chạy tới bờ sông, liền muốn nhờ "nam nhân" đang câu cá kia giúp đỡ.Vương Tuấn Khải chạy tới, bám lấy vai nữ chính, thở dốc, giọng nói cũng ngắt quãng khá chuẩn:"Đại... đại hiệp, xin cứu mạng!"Đạo diễn hô "Cắt!", bắt Vương Tuấn Khải diễn lại, không được ra vẻ yếu đuối quá, mà phải ra vẻ đường đột hơn một tí.Vương Tuấn Khải liền tăng tốc độ chạy, đến nơi còn suýt không kịp phanh để diễn, xém chút tông cả vào người nữ chính.Lại NG.
Lần NG thứ 5, Vương Tuấn Khải rốt cục cũng túm được nữ chính, làm cho cần câu của cô nàng rơi bịch xuống đất."Cứu... cứu m...."Còn chưa kịp nói xong, nữ chính đã hoảng hồn hét lớn:"Đồ biến thái!!!!!!!!!!!!!!!!!"Sau đó vung tay một cái để đẩy tên ăn mày rách rưới trước mặt đi, không biết vung thế nào, lại thêm Vương Tuấn Khải chạy đi chạy lại 4, 5 lần rệu rã cả chân, lúc này lảo đảo vài cái rồi bị hất văng xuống sông."Chết rồi!!! Tai nạn tai nạn!!!!"Đội cứu hộ lập tức nhảy xuống trục vớt hoa hoa công tử. Cũng may sông khá nông, lại không có đất đá nhiều nên Vương Tuấn Khải chỉ bị ướt lũn chứ không có xây xát gì. Vương Nguyên khoanh tay đứng một bên, im lặng nhìn đội cứu hộ nhiệt tình trục vớt, lúc sau còn có cả nhân viên đoàn phim mang khăn tới trùm lên đầu Vương Tuấn Khải, rồi hắn lại phải hóa trang lại từ đầu. Trong lúc đó, đoàn phim quay những phân cảnh khác.Cố Tiểu Hạ liên tục sờ đầu sờ mặt Vương Tuấn Khải, lo lắng hỏi:"Em có sao không? Chết thật, chị lỡ tay...""Không sao... không sao..." Vương Tuấn Khải miệng thều thào nói, mắt nhìn về phía Vương Nguyên, lúc này đứng ở gần anh quay phim, hoàn toàn không có giống như nhân viên đoàn phim chạy tới đưa khăn cho hắn. Rồi khoảng ba bốn giây sau, Vương Nguyên quay người đi nghe điện thoại.Vương Tuấn Khải có cảm giác mình bị đời ruồng bỏ.Từ Lâm đi tới, vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải, còn cười vài cái:"Vương Tuấn Khải, lần đầu diễn mà làm được thế này ta thấy rất hài lòng.""Sẽ không phải diễn lại cảnh vừa rồi chứ?""Tại sao phải diễn lại?""Vì tôi rơi xuống sông.""Ồ không! Đoạn rơi đó đẹp lắm, rất tự nhiên!""..." Thật... thật mất mặt!
Vương Tuấn Khải bị lục dậy từ rất sớm, ăn sáng qua loa một chút, rồi bắt đầu để cho nhân viên make up hóa trang. Lần đầu tiên trong đời hắn hóa trang. Tạo hình của hoa hoa công tử được giấu kĩ vô cùng, đến lúc khởi quay còn chưa có công bố. Đoàn phim chỉ công bố Vương Tuấn Khải vào vai hoa hoa công tử, lợi dụng cộng đồng fan ngày càng lớn mạnh của hắn để thu hút sự quan tâm đối với bộ phim.Vương Nguyên chả thèm quan tâm tạo hình của Vương Tuấn Khải ra sao, để cho nhân viên make up vầy hết mặt mũi đầu tóc đến quần áo hắn, còn cậu đi tìm đạo diễn Từ.Lão đạo diễn ở phim trường ngồi trên một cái ghế cao, quan sát nhân viên dựng cảnh, lúc thấy Vương Nguyên tới tìm mình thì có chút chột dạ.Ông dẫn cậu đến một cái bàn nhựa, mời ngồi, sau đó mới ậm ừ hỏi chuyện:"Cậu quản lí trẻ tới tìm ta có chuyện gì không?"Vương Nguyên nhìn lão đạo diễn một lúc, rồi không nặng không nhẹ nói:"Bác không cần cảm thấy bối rối trước mặt cháu như vậy. Cháu biết người hôm đó bỏ thuốc là bên AG, không phải bác."Từ Lâm khựng lại, im lặng."Xảy ra vấn đề như vậy một phần cũng là do bên cháu chưa tạo đủ cho bác niềm tin đối với năng lực của Vương Tuấn Khải.""Ấy... đừng nói thế! Ta thấy thằng nhóc Tuấn Khải cũng được lắm."Vương Nguyên mỉm cười, "Thì bác là người chọn ra anh ấy cho vai diễn mà. Mong rằng lần này anh ấy không làm bác thất vọng. Còn nữa, nếu bác thấy anh ấy diễn sai, thì cứ cho NG, mắng anh ấy cũng được. Đây là lời Vương Tổng nhờ cháu chuyển tới bác, không cần cả nể Vương Tổng đâu.""À... được thôi, hahaha"
Cho đến lúc Vương Tuấn Khải xuất hiện, khắp cả trường quay ai cũng nín cười.Hắn muối mặt, cúi đầu đi thật nhanh tìm Vương Nguyên, mạnh bạo vỗ vào vai cậu một cái để cậu quay lại. Vương Nguyên vừa quay lại, mắt liền trợn to, suýt chút nữa nhảy dựng lên.Hoa hoa công tử đúng là bị cha cùng gia nhân đuổi đánh, mười thê vạn thảm, quần áo rách rưới, đầu tóc lộn xộn. Vương Nguyên âm thầm thán phục, trong kịch bản miêu tả thảm chín phần, tạo hình ngoài phim tuyệt đối không dưới tám.Bắt đầu cảnh quay, một ông chú diễn viên cũng gọi là có thâm niên diễn vai phụ, bộ dáng bệ vệ, nhăn bộ râu lớn tiếng quát tháo, chỉ tay ra phía cổng phủ."Người đâu! Bắt thằng nghịch tử kia lại cho ta!!!!!!!!!!!!"Tức thì gia nhân trong nhà tay cầm gậy gộc chạy đuổi theo hoa hoa công tử. "Công tử! Người mau đứng lại! Mau nghe lời lão gia về chịu tội!!"Vương Tuấn Khải vô cùng phối hợp, chạy loạn cả phố, còn thỉnh thoảng quay đầu về phía sau, cau chặt mày rống lên:"Còn lâu!!!!"Các cô nương trong kinh thành ăn vận xinh xắn đang đi chợ chọn vải, thấy hoa hoa công tử chạy qua liền túm tụm lại ngóng theo, còn lo lắng nói:"Ai nha... Không biết lần này Bạch công tử lại gây chuyện gì rồi. Một tháng có 30 ngày, thì đến 15 ngày ta thấy Bạch lão gia cho người đuổi bắt huynh ấy...""Ngươi không biết sao? Bạch công tử tới hoa lâu chơi, tiêu hết sạch cả tiền, bị lão gia mắng là đúng!"Từ đạo diễn hô lớn: "Cắt!!!"Vương Tuấn Khải thở hồng hộc vì chạy quá thật, quay đầu nhìn lên cái ghế cao cao của đạo diễn, thấy ông phất tay chuyển cảnh thì mới thở phào một hơi.Tiếp theo là cảnh ở bờ sông. Cố Tiểu Hạ trong vai một cô nương nổi tiếng xinh đẹp trong thành, có điều tính cách rất là cá tính, thường ít khi ở trong nhà đàn hát, chủ yếu là cải nam trang ra ngoài câu cá chém củi, luyện kiếm các thứ. Lúc này, hoa hoa công tử chạy tới bờ sông, liền muốn nhờ "nam nhân" đang câu cá kia giúp đỡ.Vương Tuấn Khải chạy tới, bám lấy vai nữ chính, thở dốc, giọng nói cũng ngắt quãng khá chuẩn:"Đại... đại hiệp, xin cứu mạng!"Đạo diễn hô "Cắt!", bắt Vương Tuấn Khải diễn lại, không được ra vẻ yếu đuối quá, mà phải ra vẻ đường đột hơn một tí.Vương Tuấn Khải liền tăng tốc độ chạy, đến nơi còn suýt không kịp phanh để diễn, xém chút tông cả vào người nữ chính.Lại NG.
Lần NG thứ 5, Vương Tuấn Khải rốt cục cũng túm được nữ chính, làm cho cần câu của cô nàng rơi bịch xuống đất."Cứu... cứu m...."Còn chưa kịp nói xong, nữ chính đã hoảng hồn hét lớn:"Đồ biến thái!!!!!!!!!!!!!!!!!"Sau đó vung tay một cái để đẩy tên ăn mày rách rưới trước mặt đi, không biết vung thế nào, lại thêm Vương Tuấn Khải chạy đi chạy lại 4, 5 lần rệu rã cả chân, lúc này lảo đảo vài cái rồi bị hất văng xuống sông."Chết rồi!!! Tai nạn tai nạn!!!!"Đội cứu hộ lập tức nhảy xuống trục vớt hoa hoa công tử. Cũng may sông khá nông, lại không có đất đá nhiều nên Vương Tuấn Khải chỉ bị ướt lũn chứ không có xây xát gì. Vương Nguyên khoanh tay đứng một bên, im lặng nhìn đội cứu hộ nhiệt tình trục vớt, lúc sau còn có cả nhân viên đoàn phim mang khăn tới trùm lên đầu Vương Tuấn Khải, rồi hắn lại phải hóa trang lại từ đầu. Trong lúc đó, đoàn phim quay những phân cảnh khác.Cố Tiểu Hạ liên tục sờ đầu sờ mặt Vương Tuấn Khải, lo lắng hỏi:"Em có sao không? Chết thật, chị lỡ tay...""Không sao... không sao..." Vương Tuấn Khải miệng thều thào nói, mắt nhìn về phía Vương Nguyên, lúc này đứng ở gần anh quay phim, hoàn toàn không có giống như nhân viên đoàn phim chạy tới đưa khăn cho hắn. Rồi khoảng ba bốn giây sau, Vương Nguyên quay người đi nghe điện thoại.Vương Tuấn Khải có cảm giác mình bị đời ruồng bỏ.Từ Lâm đi tới, vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải, còn cười vài cái:"Vương Tuấn Khải, lần đầu diễn mà làm được thế này ta thấy rất hài lòng.""Sẽ không phải diễn lại cảnh vừa rồi chứ?""Tại sao phải diễn lại?""Vì tôi rơi xuống sông.""Ồ không! Đoạn rơi đó đẹp lắm, rất tự nhiên!""..." Thật... thật mất mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com