Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
Vương Nguyên càng làm quản lí của hắn lâu, thì những chuyện cậu giấu hắn sẽ còn nhiều hơn nữa.----------------------------------------------------------Đúng là Vương Nguyên lần đầu được lên máy bay.Quả thật trong lòng không khỏi có chút chờ mong, lại có chút lo sợ. Vé ghế ngồi là Vương Nguyên bên cạnh Vương Tuấn Khải, cậu muốn đổi chỗ nhưng tiếp viên không cho phép.Nhìn thấy vẻ vừa tức giận vừa không cam tâm của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ra vẻ hào phóng:"Được rồi cậu có thể ngồi ở đây, miễn là đừng có ói lên người tôi là được.""Vương Tuấn Khải, mồm anh không nói ra được câu nào tử tế! Cẩn thận bị đạo diễn Từ cho mấy cái NG!"Để đề phòng mình say máy bay, Vương Nguyên chuẩn bị sẵn một cái khẩu trang, máy bay vừa cất cánh đã lập tức đeo vào, sau đó cố gắng dỗ bản thân mình ngủ đi. Có điều máy bay này cũng không phải hạng sang, ghế đã thẳng lại còn cứng ngắc, khiến đầu cậu bị lắc lư qua lại, mãi không ngủ được.Khoảng 20 phút sau, Vương Tuấn Khải đang chống cằm nhìn ra mây trời bên ngoài cửa kính, thì bỗng thấy vai mình nặng nặng.Quay sang, liền bắt gặp tiểu trợ lí khó ưa đang tựa lên vai hắn ngủ.Có lẽ lại theo quán tính, đầu Vương Nguyên lại chuẩn bị rời khỏi vai hắn để nghiêng sang bên đối diện. Vương Tuấn Khải nhìn thấy bên ấy là một ông chú khoảng 35 tuổi, tuy rất không tình nguyện, nhưng cũng gọi là có chút lương tâm mà giữ lại đầu Vương Nguyên ở bên vai mình. Nhìn tiểu trợ lí lúc ngủ trông ôn hòa vô cùng, chẳng có sự lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày làm hắn chán ghét. Bộ dạng này, cái hôm cậu say rượu được hắn đưa về phòng cũng đã thấy qua một lần. Vương Nguyên khi ngủ thật sự trông rất vô hại, giống một thiếu niên 18 còn học trung học mà thôi. Vậy mà cứ mở mắt ra, lại là một con sói nhỏ đầy trưởng thành trong cái lốt 20 tuổi, khiến người ta cảm thấy như gần như xa, khó hiểu vô lường.Nhắc đến cái hôm ấy, hắn lại thấy bực mình.Vương Nguyên rõ ràng bị bỏ thuốc trong rượu, lại bị chuốc uống nhiều như thế, nôn đến mặt mày tái xanh tứ chi vô lực, mà còn mạnh miệng nói hắn mặc kệ cậu. Nếu hôm đó hắn mặc kệ thật, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.Cái khiến hắn bực mình không phải chuyện đó, bởi vì bản tính quật cường kiêu ngạo của Vương Nguyên đã là cố hữu rồi. Lí do vì sao cậu lại đến bar Dark, lại uống nhiều như thế giữa đêm muộn mới chính là thứ làm cho hắn bực mình. Hôm ấy sau khi mang được Vương Nguyên lên phòng, thay quần áo, cho cậu uống thuốc, rồi tự mình tắm rửa thay đồ xong, hắn mới gọi điện hỏi An Hân làm sao để chăm sóc cho người uống rượu say. An Hân nói cho hắn một hồi, rồi cũng đoán được kẻ uống rượu say ở đây là ai. Sau đó liền nói luôn cho hắn biết việc Vương Nguyên đi đàm phán với lão đạo diễn cùng bên thứ 3, đàm phán mãi không được lại bị chuốc rượu nên phải gửi tin nhắn cầu cứu Vương Cẩm. Nghe xong, hắn lửa giận đùng đùng bộc phát, không tiếc lời chửi rủa. An Hân chỉ khuyên hắn không nên làm gì manh động, đừng để Vương Nguyên biết là hắn đã phát giác ra. Điều duy nhất mà một người thông minh thành thục trong trường hợp này cần làm là cố gắng hoàn thành vai diễn tốt nhất có thể, để vừa kiếm được tiền được danh tiếng, vừa có thể sớm rời khỏi đoàn phim một chút, tránh đêm dài lắm mộng.Vương Tuấn Khải đưa một tay quàng qua vai Vương Nguyên, để đầu cậu dựa vào mình cho thoải mái, thầm cau mày nghĩ, Vương Nguyên càng làm quản lí của hắn lâu, thì những chuyện cậu giấu hắn sẽ còn nhiều hơn nữa. Có thể lần này Vương Nguyên từ chối nói cho hắn biết, vì sợ với tính cách của hắn sẽ cá chết lưới rách, bỏ luôn cả vai diễn đầu tiên của mình chứ không muốn tranh giành với người khác. So ra, Vương Nguyên vẫn là trưởng thành hơn hắn rất nhiều.
Chỉ còn 30 phút là máy bay hạ cánh.Chuyến bay có thể tính là vô cùng vô cùng yên bình êm đẹp, nếu như không có một người đàn bà cách đó hai ghế đột nhiên vì say mà nôn mửa.Cái mùi chua chua kinh kinh bắt đầu lan ra xung quanh, Vương Tuấn Khải ở gần đó nên bị đầu độc nhiều nhất. Hắn không thiếu lần đi máy bay, nhưng mà chưa bao giờ phải chịu cả combo mùi nôn mửa + mùi khoang máy bay.Mặt hắn bỗng dưng tái mét.Vương Nguyên nghe tiếng tiếp viên hàng không chạy qua chạy lại đưa nước uống, dọn dẹp sàn máy bay liền tỉnh lại, chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, nhận thấy mình đã dựa vào người Vương Tuấn Khải ngủ suốt thì liền giật mình lùi ra xa."Vương Tuấn Khải, anh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?" Vương Nguyên nhíu mày nhìn biểu tình cá chết của Vương Tuấn Khải, khó hiểu hỏi."Tôi..." Vương Tuấn Khải vừa định nói, lại lập tức đưa tay lên bụm miệng. Trên thế giới không ít người bị dị ứng với cái loại mùi này, mà hắn lại là một trong số đó. Cũng may hôm mang Vương Nguyên từ bar về, cậu cũng nôn một lần trong nhà vệ sinh rồi, nhưng cả người nồng nặc mùi rượu nên cũng không đến nỗi khiến hắn bài xích. Ông chú khoảng 35 tuổi bên cạnh đột nhiên dịch sát vào phía Vương Nguyên, cậu giật mình quay lại nhìn, ông ta liền nói:"Xin lỗi, nhưng vì người phụ nữ kia nôn ra ghế nên bây giờ người phía ngoài đẩy vào trong, tôi không có chỗ ngồi."Vương Tuấn Khải mở con mắt mệt mỏi nhìn lướt qua. Ghế của hắn là trong cùng sát thành máy bay nên diện tích lớn hơn một chút. Hắn nói nhanh một câu: "Chú cứ ngồi đó đi!", sau đó lôi Vương Nguyên một phát ngã trên người mình. Mọi thứ biến thành Vương Nguyên ngồi trong lòng Vương Tuấn Khải. Cũng may mà ghế rộng hơn, nên không phải là ngồi lên đùi.i k0--------------------------------------------
Ân: Lên 500 followers sẽ phúc lợi phiên ngoại fic "Thư tình, tôi không viết" hihi
Chỉ còn 30 phút là máy bay hạ cánh.Chuyến bay có thể tính là vô cùng vô cùng yên bình êm đẹp, nếu như không có một người đàn bà cách đó hai ghế đột nhiên vì say mà nôn mửa.Cái mùi chua chua kinh kinh bắt đầu lan ra xung quanh, Vương Tuấn Khải ở gần đó nên bị đầu độc nhiều nhất. Hắn không thiếu lần đi máy bay, nhưng mà chưa bao giờ phải chịu cả combo mùi nôn mửa + mùi khoang máy bay.Mặt hắn bỗng dưng tái mét.Vương Nguyên nghe tiếng tiếp viên hàng không chạy qua chạy lại đưa nước uống, dọn dẹp sàn máy bay liền tỉnh lại, chớp chớp mắt, lắc lắc đầu, nhận thấy mình đã dựa vào người Vương Tuấn Khải ngủ suốt thì liền giật mình lùi ra xa."Vương Tuấn Khải, anh không sao chứ? Có chuyện gì vậy?" Vương Nguyên nhíu mày nhìn biểu tình cá chết của Vương Tuấn Khải, khó hiểu hỏi."Tôi..." Vương Tuấn Khải vừa định nói, lại lập tức đưa tay lên bụm miệng. Trên thế giới không ít người bị dị ứng với cái loại mùi này, mà hắn lại là một trong số đó. Cũng may hôm mang Vương Nguyên từ bar về, cậu cũng nôn một lần trong nhà vệ sinh rồi, nhưng cả người nồng nặc mùi rượu nên cũng không đến nỗi khiến hắn bài xích. Ông chú khoảng 35 tuổi bên cạnh đột nhiên dịch sát vào phía Vương Nguyên, cậu giật mình quay lại nhìn, ông ta liền nói:"Xin lỗi, nhưng vì người phụ nữ kia nôn ra ghế nên bây giờ người phía ngoài đẩy vào trong, tôi không có chỗ ngồi."Vương Tuấn Khải mở con mắt mệt mỏi nhìn lướt qua. Ghế của hắn là trong cùng sát thành máy bay nên diện tích lớn hơn một chút. Hắn nói nhanh một câu: "Chú cứ ngồi đó đi!", sau đó lôi Vương Nguyên một phát ngã trên người mình. Mọi thứ biến thành Vương Nguyên ngồi trong lòng Vương Tuấn Khải. Cũng may mà ghế rộng hơn, nên không phải là ngồi lên đùi.i k0--------------------------------------------
Ân: Lên 500 followers sẽ phúc lợi phiên ngoại fic "Thư tình, tôi không viết" hihi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com