Khai Nguyen Nui Bang Nao Tan Truoc Hoan
Nghe đến ba từ "đạo diễn Từ", lông mày Vương Tuấn Khải khẽ động một cái. Hắn rút trong túi áo khoác ra cuốn a4 bị cuộn tròn, ném lên người Vương Nguyên làm cho quyển sách rớt khỏi tay cậu, rơi xuống giường, loạt xoạt vài tiếng đóng ụp lại mất."Ai thèm học cái thứ này chứ!"---------------------------------------------------------------------Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vương Nguyên thấy cả người tê mỏi, đầu đau. Quần áo trên người đều được thay mới, cảm giác có chút khoan khoái dễ chịu. Nhìn sang cái giường bên cạnh, liền thấy Vương Tuấn Khải đang chăm chú đua xe trên điện thoại.Nghĩ đến hôm qua hắn mang cậu về phòng, còn thay đồ giúp, ngượng không để đâu cho hết.Vương Nguyên ho khan vài tiếng."Hôm qua... cảm ơn.""Dậy rồi đấy à?" Vương Tuấn Khải bỏ điện thoại qua một bên, cười đểu giả."..." Vương Nguyên sẽ không trả lời những câu thừa.Hắn đứng dậy vào nhà bếp lấy ra một bát cháo đặt lên tủ đầu giường, còn mặt dày giới thiệu đây là cháo một trong những thằng bạn của hắn nấu giúp, rất ngon đấy!Vương Nguyên thấy thật may mắn, khi Vương Tuấn Khải không đả động chất vấn gì việc cậu đi uống rượu đến say thành như vậy, nửa đêm còn chưa chịu về nhà. Nghĩ lại việc đi đàm phán không thành phải cầu cứu Vương Tổng, lại còn bị bỏ thuốc vào rượu, Vương Nguyên thấy vừa đáng sợ vừa mất mặt."Vương Tuấn Khải.""Gì?""Đi tới giá sách, cái ngăn bên cạnh quần sịp hàng hiệu của anh, có lời thoại vai diễn cần học thuộc. Khoảng một tuần nữa là bắt đầu quay phim rồi. Tôi ngủ thêm một lát."Vương Nguyên nằm quay vào tường, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi, loáng thoáng nghe được tiếng Vương Tuấn Khải: "Hừ! Ốm thành như vậy vẫn không quên hành xác mình...".Này này... vì cái gì mà cậu mới ốm thành như vậy hả?Còn không phải vì vai diễn của hắn sao! Đồ khó ưa!
Khoảng gần một tuần sau, đoàn làm phim liên hệ với Vương Nguyên, thông báo lịch trình quay phim, địa điểm, cùng với nơi ở tạm thời. Vương Nguyên nhẩm tính toán một chút, sau đó liền đem tất cả đồ dưỡng da của Vương Tuấn Khải gói vào trong túi, bỏ vào trong vali kéo lớn của hắn.Vương Tuấn Khải có nhiệm vụ tự chọn ra cho mình những bộ đồ cần thiết, rồi cậu sẽ gấp lại sắp xếp luôn một thể. Thế là tối hôm đó, Vương Nguyên ở nhà dọn đồ, còn Vương Tuấn Khải lại đi chơi với bạn. Lần này không phải bida hay bowling, mà là đến sòng bài ngồi đánh bài.Lũ bạn của Vương Tuấn Khải chính xác có 3 người. Lúc này ngồi ở một bàn 4 người đầy xa hoa, mỗi người có một bộ bài của riêng mình cầm trên tay, vừa suy suy tính tính vừa làm ra bộ dạng nguy hiểm quan sát kẻ khác.Chỉ duy có Vương Tuấn Khải, hắn không chỉ có một bộ bài trên tay mà còn có một tập a4 chi chít chữ đặt bên cạnh. Chỉ duy có Vương Tuấn Khải, hắn nhìn bài mình xong không thèm quan sát biểu hiện 3 thằng bạn như trước giờ, mà chỉ đăm đăm nhìn vào tập a4.Họ nhìn nhau khó hiểu."Này Vương Tuấn Khải!""Ơ... các ngươi tìm ta có chuyện gì không?""..."Có 3 thiếu gia con nhà lắm tiền, nhưng tiền cũng sắp không cứu nổi bọn họ khỏi bị đóng thành đá.Khóe miệng La Ngôn giật giật mấy cái, tỏ vẻ khiếp sợ:"Mày vừa nói gì thế Vương Tuấn Khải?""Ta đã nói gì, các ngươi nghe còn chưa rõ hay sao? Vậy để ta lặp lại thêm một lần nữa...""Đủ rồi!"La Ngôn thở hắt ra, bộ dạng hoang mang như thể trước mặt mình là quái vật.Thẩm Ca vỗ vai La Ngôn, rồi chồm người tới nhìn vào cái tập a4 đầy ma quái trước mặt Vương Tuấn Khải, sau đó mới vỡ lẽ ra."Mặc kệ cậu ta, học lời thoại cổ trang nhiều quá nên khí chất bị biến đổi. Có điều... rất văn nhã đấy nha!~"Tiêu Trình cũng không nhịn được mà run rẩy sợ hãi, giọng nói rõ ràng khoa trương:"Này!! Xem ra trợ lí Vương có năng lực rất kinh khủng nha! Có thể khiến Vương Tuấn Khải chăm chỉ đọc lời thoại đến ngấm cả vào đầu thế này thật khó tin! Vương Tuấn Khải cậu ta từ bao giờ yêu nghiệp diễn xuất đến như thế chứ! Hay là Vương ca ca lại dọa đóng băng thẻ tín dụng nữa rồi?"Sau đó một loạt ánh mắt đồng cảm đổ dồn về phía Vương Tuấn Khải:"Tụi tao có thể nuôi mày mà... Mày ăn cơm của tụi tao có thể trả góp mà...""Các hạ bớt lời, đây là điều mà tự thân ta muốn làm, đừng lôi huynh trưởng hay tổng quản của ta ra đây, ta không muốn.""Phụt!!!""Huynh... huynh trưởng??""Tổng quản???"Trận bài ngày hôm nay lạ quá! Trong lịch sử tình bạn của 4 người chưa bao giờ có trận bài nào lạ như thế này hết. Dù mưu tính trong đầu kịch liệt, giống như một trận chiến ầm ầm khói lửa, thì cũng chỉ có ba người bọn họ căng thẳng. Vương Tuấn Khải cứ như người trên mây, hoa hoa bay đầy đầu, giống như bị người cổ đại xuyên qua vậy."Các hạ xin nương tay, bài của vãn bối vốn dĩ đã rất xấu rồi..."Giọng điệu đáng thương chân thành đến nỗi ba người kia nương tay thật.Sau đó không lâu...Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên quân bài cuối cùng của hắn, mắt mơ màng:"Trái tim này của ta, vĩnh viễn dành cho nàng... Dù ta không có được nàng... cũng chưa chắc thắng được giang sơn... nhưng đối với những tháng ngày qua, ta không hề hối tiếc!".Trong lúc ba người còn lại ngơ ngác, đã thấy Vương Tuấn Khải vỗ bẹp con bài Át Cơ trái tim màu đỏ chót giữa bàn, thành công thắng lợi. Rồi sau đó, hắn ngâm nga một giai điệu trong cổ họng, cầm cả cuốn a4 lên lật giở, ngồi bắt chéo chân xem chừng nhàn hạ lắm.
Thế mà về nhà đối diện với Vương Nguyên, lại là bộ dạng giả đò lãnh khốc mà mặt cứ câng cấc."Ngày mai đi máy bay với tôi, thì ngồi xa tôi ra một chút. Kiểu người chưa bao giờ đi máy bay như cậu, khẳng định kiểu gì cũng sẽ ói ra người tôi."Vương Nguyên đang ngồi trên giường đọc sách, căn bản không thèm để ý hắn vừa nói cái gì, chỉ ậm ừ gật đầu một cái.Vương Tuấn Khải thấy nhàm chán quá, đi đánh răng rửa mặt thay đồ ngủ, lúc quay ra nhìn thấy cái vali to sụ chất đầy đồ dùng cá nhân cùng quần áo của hắn, bên cạnh là một cái balo du lịch hơi phồng của Vương Nguyên."Kí hợp đồng với Nhất Phong rồi mà cậu vẫn túng quẫn như này à? An gia trước đây có bạc đãi cậu hả?"Vương Nguyên "a?" một tiếng, ngẩng đầu lên, thấy cái balo của mình chỉ nhỏ bằng nửa Vương Tuấn Khải liền hiểu hắn muốn hỏi cái gì."Tôi không phải người của công chúng, quần áo chỉ có vài bộ ổn ổn mặc đi mặc lại thôi. Vật dụng cá nhân cũng không nhiều. Tôi có thẻ tín dụng của mình, thiếu gì thì mua nấy.""Cậu khoe mình có tiền?""Gần một nửa số tiền trong thẻ đã dùng vào việc tạo dựng mối quan hệ xã hội cho anh rồi.""Hừ... tôi cần chắc!""Tập lời thoại tôi đưa anh đã học thuộc chưa? Đạo diễn Từ rất mong chờ được xem phong cách diễn xuất của anh, còn nói nếu anh biểu hiện tốt sẽ cho thêm đất diễn."Nghe đến ba từ "đạo diễn Từ", lông mày Vương Tuấn Khải khẽ động một cái. Hắn rút trong túi áo khoác ra cuốn a4 bị cuộn tròn, ném lên người Vương Nguyên làm cho quyển sách rớt khỏi tay cậu, rơi xuống giường, loạt xoạt vài tiếng đóng ụp lại mất."Ai thèm học cái thứ này chứ!"Vương Nguyên cụp mắt nhìn xuống cuộn giấy có vết nhăn nhúm nằm án ngữ trên cuốn sách mình đọc dở, cố gắng điều chỉnh cảm xúc giữ bình tĩnh.Vương Tuấn Khải leo lên giường, xốc chăn bọc lấy người, quay lưng lại phía Vương Nguyên rồi tỏ vẻ ta đây bây giờ đi ngủ, không thèm để ý đến cái đồ ác ma nhà ngươi.Vương Nguyên quả thực trong lòng có chút thất vọng. Cậu cầm cuộn giấy lên vuốt phẳng lại, đột nhiên lại phát hiện ra chỗ đóng ghim có rất nhiều vết nhăn, chính là giống như đã được giở ra rất nhiều lần. Cậu lật lật từng trang một, thấy trang nào cũng có vết hằn chỗ gáy sách, loại vết xuất hiện khi người đọc bẻ trang sách ra rồi miết theo đường ghim để trang sách có thể giữ nếp mở lâu thuận tiện cho việc đọc. Có một vài câu thoại xuất hiện vết hằn, giống như vết móng tay hay vết đầu chìa khóa, có chỗ gạch cả câu, có chỗ chỉ gạch những từ khóa quan trọng.Xem ra Vương Tuấn Khải cũng không phải không có hứng thú với vai diễn này. Để một kẻ có thể đặt quần sịp hàng hiệu trưng bày ngay cạnh chữ nghĩa, thì có thể ngồi nghiền ngẫm được đống câu thoại sến rện này cũng thật không dễ dàng gì.Vương Nguyên tắt điện, đặt sách lên tủ đầu giường, rồi ngủ.
Khoảng gần một tuần sau, đoàn làm phim liên hệ với Vương Nguyên, thông báo lịch trình quay phim, địa điểm, cùng với nơi ở tạm thời. Vương Nguyên nhẩm tính toán một chút, sau đó liền đem tất cả đồ dưỡng da của Vương Tuấn Khải gói vào trong túi, bỏ vào trong vali kéo lớn của hắn.Vương Tuấn Khải có nhiệm vụ tự chọn ra cho mình những bộ đồ cần thiết, rồi cậu sẽ gấp lại sắp xếp luôn một thể. Thế là tối hôm đó, Vương Nguyên ở nhà dọn đồ, còn Vương Tuấn Khải lại đi chơi với bạn. Lần này không phải bida hay bowling, mà là đến sòng bài ngồi đánh bài.Lũ bạn của Vương Tuấn Khải chính xác có 3 người. Lúc này ngồi ở một bàn 4 người đầy xa hoa, mỗi người có một bộ bài của riêng mình cầm trên tay, vừa suy suy tính tính vừa làm ra bộ dạng nguy hiểm quan sát kẻ khác.Chỉ duy có Vương Tuấn Khải, hắn không chỉ có một bộ bài trên tay mà còn có một tập a4 chi chít chữ đặt bên cạnh. Chỉ duy có Vương Tuấn Khải, hắn nhìn bài mình xong không thèm quan sát biểu hiện 3 thằng bạn như trước giờ, mà chỉ đăm đăm nhìn vào tập a4.Họ nhìn nhau khó hiểu."Này Vương Tuấn Khải!""Ơ... các ngươi tìm ta có chuyện gì không?""..."Có 3 thiếu gia con nhà lắm tiền, nhưng tiền cũng sắp không cứu nổi bọn họ khỏi bị đóng thành đá.Khóe miệng La Ngôn giật giật mấy cái, tỏ vẻ khiếp sợ:"Mày vừa nói gì thế Vương Tuấn Khải?""Ta đã nói gì, các ngươi nghe còn chưa rõ hay sao? Vậy để ta lặp lại thêm một lần nữa...""Đủ rồi!"La Ngôn thở hắt ra, bộ dạng hoang mang như thể trước mặt mình là quái vật.Thẩm Ca vỗ vai La Ngôn, rồi chồm người tới nhìn vào cái tập a4 đầy ma quái trước mặt Vương Tuấn Khải, sau đó mới vỡ lẽ ra."Mặc kệ cậu ta, học lời thoại cổ trang nhiều quá nên khí chất bị biến đổi. Có điều... rất văn nhã đấy nha!~"Tiêu Trình cũng không nhịn được mà run rẩy sợ hãi, giọng nói rõ ràng khoa trương:"Này!! Xem ra trợ lí Vương có năng lực rất kinh khủng nha! Có thể khiến Vương Tuấn Khải chăm chỉ đọc lời thoại đến ngấm cả vào đầu thế này thật khó tin! Vương Tuấn Khải cậu ta từ bao giờ yêu nghiệp diễn xuất đến như thế chứ! Hay là Vương ca ca lại dọa đóng băng thẻ tín dụng nữa rồi?"Sau đó một loạt ánh mắt đồng cảm đổ dồn về phía Vương Tuấn Khải:"Tụi tao có thể nuôi mày mà... Mày ăn cơm của tụi tao có thể trả góp mà...""Các hạ bớt lời, đây là điều mà tự thân ta muốn làm, đừng lôi huynh trưởng hay tổng quản của ta ra đây, ta không muốn.""Phụt!!!""Huynh... huynh trưởng??""Tổng quản???"Trận bài ngày hôm nay lạ quá! Trong lịch sử tình bạn của 4 người chưa bao giờ có trận bài nào lạ như thế này hết. Dù mưu tính trong đầu kịch liệt, giống như một trận chiến ầm ầm khói lửa, thì cũng chỉ có ba người bọn họ căng thẳng. Vương Tuấn Khải cứ như người trên mây, hoa hoa bay đầy đầu, giống như bị người cổ đại xuyên qua vậy."Các hạ xin nương tay, bài của vãn bối vốn dĩ đã rất xấu rồi..."Giọng điệu đáng thương chân thành đến nỗi ba người kia nương tay thật.Sau đó không lâu...Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên quân bài cuối cùng của hắn, mắt mơ màng:"Trái tim này của ta, vĩnh viễn dành cho nàng... Dù ta không có được nàng... cũng chưa chắc thắng được giang sơn... nhưng đối với những tháng ngày qua, ta không hề hối tiếc!".Trong lúc ba người còn lại ngơ ngác, đã thấy Vương Tuấn Khải vỗ bẹp con bài Át Cơ trái tim màu đỏ chót giữa bàn, thành công thắng lợi. Rồi sau đó, hắn ngâm nga một giai điệu trong cổ họng, cầm cả cuốn a4 lên lật giở, ngồi bắt chéo chân xem chừng nhàn hạ lắm.
Thế mà về nhà đối diện với Vương Nguyên, lại là bộ dạng giả đò lãnh khốc mà mặt cứ câng cấc."Ngày mai đi máy bay với tôi, thì ngồi xa tôi ra một chút. Kiểu người chưa bao giờ đi máy bay như cậu, khẳng định kiểu gì cũng sẽ ói ra người tôi."Vương Nguyên đang ngồi trên giường đọc sách, căn bản không thèm để ý hắn vừa nói cái gì, chỉ ậm ừ gật đầu một cái.Vương Tuấn Khải thấy nhàm chán quá, đi đánh răng rửa mặt thay đồ ngủ, lúc quay ra nhìn thấy cái vali to sụ chất đầy đồ dùng cá nhân cùng quần áo của hắn, bên cạnh là một cái balo du lịch hơi phồng của Vương Nguyên."Kí hợp đồng với Nhất Phong rồi mà cậu vẫn túng quẫn như này à? An gia trước đây có bạc đãi cậu hả?"Vương Nguyên "a?" một tiếng, ngẩng đầu lên, thấy cái balo của mình chỉ nhỏ bằng nửa Vương Tuấn Khải liền hiểu hắn muốn hỏi cái gì."Tôi không phải người của công chúng, quần áo chỉ có vài bộ ổn ổn mặc đi mặc lại thôi. Vật dụng cá nhân cũng không nhiều. Tôi có thẻ tín dụng của mình, thiếu gì thì mua nấy.""Cậu khoe mình có tiền?""Gần một nửa số tiền trong thẻ đã dùng vào việc tạo dựng mối quan hệ xã hội cho anh rồi.""Hừ... tôi cần chắc!""Tập lời thoại tôi đưa anh đã học thuộc chưa? Đạo diễn Từ rất mong chờ được xem phong cách diễn xuất của anh, còn nói nếu anh biểu hiện tốt sẽ cho thêm đất diễn."Nghe đến ba từ "đạo diễn Từ", lông mày Vương Tuấn Khải khẽ động một cái. Hắn rút trong túi áo khoác ra cuốn a4 bị cuộn tròn, ném lên người Vương Nguyên làm cho quyển sách rớt khỏi tay cậu, rơi xuống giường, loạt xoạt vài tiếng đóng ụp lại mất."Ai thèm học cái thứ này chứ!"Vương Nguyên cụp mắt nhìn xuống cuộn giấy có vết nhăn nhúm nằm án ngữ trên cuốn sách mình đọc dở, cố gắng điều chỉnh cảm xúc giữ bình tĩnh.Vương Tuấn Khải leo lên giường, xốc chăn bọc lấy người, quay lưng lại phía Vương Nguyên rồi tỏ vẻ ta đây bây giờ đi ngủ, không thèm để ý đến cái đồ ác ma nhà ngươi.Vương Nguyên quả thực trong lòng có chút thất vọng. Cậu cầm cuộn giấy lên vuốt phẳng lại, đột nhiên lại phát hiện ra chỗ đóng ghim có rất nhiều vết nhăn, chính là giống như đã được giở ra rất nhiều lần. Cậu lật lật từng trang một, thấy trang nào cũng có vết hằn chỗ gáy sách, loại vết xuất hiện khi người đọc bẻ trang sách ra rồi miết theo đường ghim để trang sách có thể giữ nếp mở lâu thuận tiện cho việc đọc. Có một vài câu thoại xuất hiện vết hằn, giống như vết móng tay hay vết đầu chìa khóa, có chỗ gạch cả câu, có chỗ chỉ gạch những từ khóa quan trọng.Xem ra Vương Tuấn Khải cũng không phải không có hứng thú với vai diễn này. Để một kẻ có thể đặt quần sịp hàng hiệu trưng bày ngay cạnh chữ nghĩa, thì có thể ngồi nghiền ngẫm được đống câu thoại sến rện này cũng thật không dễ dàng gì.Vương Nguyên tắt điện, đặt sách lên tủ đầu giường, rồi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com