TruyenHHH.com

Khai Nguyen Mua Giao Mua

Đợi tới lúc Vương Tuấn Khải về tới trường, đi vào lớp, mấy đứa 12H thấy lạ quá, cứ ngoái lại lén nhìn. Nhìn xong lại sợ hắn hung lên dọa đánh. Sợ xong lại nghĩ cái dáng vẻ thế này không giống như hắn sẽ đánh người tí nào.

Mấy nữ sinh trong lớp thường chê hắn lập dị, bây giờ cũng nín thít mà hồng hồng hai má.

Có điều bộ dạng này của Vương Tuấn Khải lại khiến Hàm Trác ngứa mắt. Trong tâm lý của Hàm Trác, y nuôi được một con quái vật hung hãn làm thú chiến, một ngày con quái vật đó đòi bỏ đi không theo y nữa, sau đó thì con quái vật thắt nơ hai bím tóc lại rồi giương đôi mắt to tròn làm gấu bông cho người khác. Nghĩ thế nào cũng khiến y khó chịu muốn khinh.

"Lão Nhị kinh nhờ. Nay lại còn đi salon cắt tóc cơ đấy. Để ý em nào rồi à?" Y lượn một vòng châm biếm, theo thói quen mà ngồi lên cái mặt bàn trên phía trước Vương Tuấn Khải, "Trông ẻo lả bỏ mẹ ra. Mày cứ như trước ấy trông còn ngầu, còn có tí giá trị."

Lần đầu tiên đi tút tát nhan sắc lại bị chế giễu, Vương Tuấn Khải im lặng, khóe môi chùng xuống, mặt không cảm xúc nhưng trông rất không vui. Hắn tính toán trong đầu, bây giờ không nợ tiền Hàm Trác nữa, có thể trở mặt. Nhưng mà cũng chỉ còn có chút xíu thời gian ở cái lớp này nữa thôi là hắn thoát rồi, không nhất định phải gây thù chuốc oán. Hắn lại nhịn xuống.

Lúa chín thì mới cúi đầu. Vương Tuấn Khải không tính là lúa chín gì cho cam, nhưng nếu không cúi đầu, hắn không dám đảm bảo mình còn sống được tới ngày thành lúa chín.

Vương Nguyên ngả ngớn cười cười, "Người yêu cậu ấy bảo cắt kiểu đó đó. Người yêu cậu ấy rất thích, rất ưng, rất mê. Chắc chắn sẽ không nhân lúc cậu ấy đi du lịch mà chạy theo người đàn ông khác có mái tóc đẹp hơn."

Một câu nói độc mồm độc miệng chọc thẳng vào nỗi uất hận của Hàm Trác mấy ngày nay. Y trừng mắt nhìn Vương Nguyên, "Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à? Đừng tưởng mày đánh được vài trận bóng với 12A là bọn nó kê cho mày."

Vương Tuấn Khải đá chân Vương Nguyên dưới gần bàn, tỏ ý khịa thế thôi đủ rồi, giữ đường lùi cho mình là tốt nhất. Vương Nguyên nghe y chửi lại cũng chỉ giữ nguyên nét cười mà đón nhận, "ừm" một tiếng, y lại càng thêm muối mặt cáu tiết.

Đương lúc hai bên chuẩn bị lại cãi nhau tiếp thì giáo viên tới. Hiệu trưởng Hạ đưa ra kỉ luật trường tương đối khắt khe, vì thế nên Hàm Trác dù có gấu cũng chỉ có thể gấu ở ngoài, chứ trong trường được mỗi cái võ miệng. Gia đình y đã định cho y chuyển sang trường khác, nhưng y không muốn chuyển đi, vì ở trường khác có nhiều người Neicip, địa vị của y sẽ không được cao. Chỉ ở nơi này thằng chột làm vua xứ mù, cầm đầu bọn đầu đất này thì y mới oai.

Giáo viên vào lớp nhìn thấy Vương Tuấn Khải cắt tóc rồi, trông tươi tỉnh năng động hẳn lên thì cũng hài lòng hơn. Giáo viên đều cho rằng để Vương Nguyên ở 12H học kì này sợ là sẽ hư hỏng mất, kết quả cũng chưa thấy hư hỏng lắm, ngược lại còn chia hào quang cho cả người bạn cùng bàn mà cả lớp đều sợ kia.

Đúng là gần đèn thì sáng. Một ngọn đèn không làm sáng được cả màn đêm nhưng chắc chắn sẽ chiếu sáng được một cây hoa nhỏ gần đó.

Sắp thi học kì đồng nghĩa với việc khối lượng ôn tập nhiều hơn. Thầy Cốc nhận được tin từ Hiệu trưởng Hạ về việc sẽ châm chước cho Vương Tuấn Khải thi đại học, sau khi xét thấy hắn tu dưỡng tốt, được rất nhiều học sinh 12A yêu quý và tán thưởng. Thầy cũng mừng thay, miệng lẩm bẩm tốt quá rồi tốt quá rồi. Mỗi lần Vương Nguyên tới văn phòng xin thêm đề ôn thi thì thầy Cốc sẽ đưa thêm cả một phần đề cho Vương Tuấn Khải nữa.

Nhưng ngoại trừ thầy Cốc chủ nhiệm còn cho đề ôn, thì các thầy cô khác đều có vẻ không mặn mà gì với 12H. Vương Nguyên cũng không muốn đi gặp từng người hỏi xin, liền rủ Vương Tuấn Khải tan học tới thư viện mượn đề ôn của học sinh năm trước, tiện xin Đổng Tùy Dương một ít đề của 12A nữa.

Thư viện của Trung học số 1 tương đối cổ so với phần còn lại của trường, bởi vì sau khi trưng cầu ý kiến nhiều thế hệ học sinh thì ai cũng muốn lưu lại cái dáng vẻ cổ kính này cho có không khí. Các giá sách đều là giá gỗ, bên ngoài quét một lớp dầu bóng, chỗ nào bị xước đều nhìn rõ mồn một. Mùi gỗ và mùi sách tản mác hài hòa. Học sinh các lớp đầu khối thi thoảng đều sẽ tới đây học. Kỳ thi cuối học kỳ thường vô cùng khắt khe và sẽ mang đến những biến động lớn về danh sách thứ hạng trong khối, nên ai cũng muốn cố gắng một chút. Khi hai người họ tới nơi thì khu vực bàn học của thư viện đã rất đông người rồi.

Đổng Tùy Dương nhắn cho Vương Nguyên vị trí, nhìn thấy hai người xuất hiện ở phía xa thì giơ tay lên vẫy vẫy.

Nhìn thấy diện mạo mới của Vương Tuấn Khải, Đổng Tùy Dương liền hãnh diện vỗ ngực giơ ngón tay cái. Tiệm cắt tóc kia là đề xuất của cậu ta.

Ngay cả mấy nữ sinh bình thường không thèm quan tâm chuyện gì khác ngoài việc học, lúc này cũng vô thức ngẩng lên nhìn họ một cái.

Suy cho cùng, số lượng nam sinh đẹp trai trong một trường cấp 3 đâu phải là nhiều, mà là hiếm hoi vô cùng tận. Vương Nguyên chuyển tới đây được vài ngày thì gần như cả khối đã biết cậu rồi vì ngoại hình quá bắt mắt. Cậu từ nhỏ đã quen với những ánh nhìn nên cũng không sao, nhưng còn Vương Tuấn Khải thì không. Trước giờ chẳng ai thèm để ý tới hắn, nếu có thì người ta nhìn hắn với cái cảm giác tò mò khi nhìn một thứ lập dị, sau đó thì chuyển sang ánh mắt sợ hãi khi hắn ra khỏi trại giáo dưỡng và đi học lại.

Hắn không quen với việc bị người khác ngắm như vậy, có hơi bối rối, thế là cũng không để ý tới một cô gái đang ôm sách đi tới, cô gái kia vừa hay cũng đang bất ngờ mà ngẩn người nhìn hắn, thế là cả hai đụng ầm vào nhau, sách vở trên tay nhỏ rơi lả tả.

Đổng Tùy Dương lùi một bước, kéo theo Vương Nguyên, không có ý định giúp đỡ gì cả mà tốt bụng chừa lại không gian kia cho đôi nam nữ vừa mới có một màn tông nhau y chang cách mở màn của phim thần tượng. Đổng Tùy Dương khoác vai Vương Nguyên, trong thư viện nên phải nhỏ tiếng, thế là ghé sang tai cậu nói thầm, "Ê ê nhìn đi. Đúng là tút tát lại một chút thì vận đào hoa tự nhiên đến."

Âm thanh va chạm càng thu hút thêm sự chú ý của các bạn học ở đây. Dường như có một cột sáng chiếu xuống vây lấy Vương Tuấn Khải và nữ sinh kia lại thành vòng tròn, camera xoay xoay trong không trung, nhạc nền lãng mạn cũng sắp nổi lên đến nơi.

Vương Nguyên đứng im ở đó nhìn Vương Tuấn Khải đang bối rối ngồi thụp xuống đất nhặt sách cho con gái nhà người ta, khiến nữ sinh kia luống cuống ngồi xuống theo, luôn miệng nói, "Đàn anh, anh đứng lên đi em tự nhặt được. Ngại quá, xin lỗi anh ạ!"

Hắn thấp giọng lắc đầu, "Là tôi không để ý đụng phải bạn."

Nữ sinh kia ngượng lắm rồi, gò má hồng lên, hứng bao nhiêu ánh nhìn từ xung quanh chiếu đến. Người ta nhận ra đó là Vương Tuấn Khải 12H đi trại giáo dưỡng về thì liền hít một hơi khí lạnh, lắc đầu tặc lưỡi cho số phận nữ sinh kia.

Đổng Tùy Dương sờ sờ cằm, "Ế? Hình như hơi sai sai. Đáng lẽ phải là Vương Tuấn Khải lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó em kia mắng cậu ta đi đường không có mắt à, sau đó giận dỗi chạy đi, rồi Vương Tuấn Khải bảo với chúng ta rằng nhỏ đó thật thú vị, ẻm đã lọt vào tầm mắt tôi. Thế mới đúng chứ."

Vương Nguyên nhếch môi, hơi nhích đầu vai đẩy tay Đổng Tùy Dương, "Hờ. Thế à?"

Hắn thử như thế xem. Hắn sẽ biết tay cậu!

Một màn đẹp mắt kia kết thúc bằng việc hai bên khách sáo cúi đầu xin lỗi nhau rồi đường ai nấy đi. Vương Tuấn Khải áy náy nên cứ nhỏ giọng nói "không sao". Vẻ mặt lãnh đạm và hành vi dịu dàng tử tế làm không ít người hết hồn, bắt đầu loáng thoáng có tiếng xì xào, "Vãi mợ nó, Nhị ca 12H sao nay lại tử tế thế nhỉ? Chấm con bé đó rồi à?"

Vương Nguyên lật trắng mắt một cái rồi nhanh chóng quay người bỏ đi, "Đổng Tùy Dương, phần tài liệu ôn đó nằm ở dãy nào?"

Đổng Tùy Dương đi theo bên cạnh cậu, "Ở dãy B của khối 12. Tôi dẫn cậu đi."




Hết chương 40.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com