TruyenHHH.com

Khai Nguyen Mua Giao Mua

Càng vào cuối tháng 6, thời tiết càng nóng lên, nhưng vẫn không nóng bằng các vùng khác. Bán Hạ vẫn học hè, trừ nghỉ Tết dương lịch thì học xuyên năm. Có điều chương trình học không nặng và cũng không quá áp lực thi cử nên đi học không khiến trẻ con phẫn nộ.

Đợi đến giữa tháng 8, các trường đều sẽ thi cuối học kỳ. Sau đó sẽ được nghỉ chừng 2 tuần vì Quốc khánh của Neicip và "Tiểu quốc" Bán Hạ ngay liền kề nhau. Rồi tháng 9 sẽ bắt đầu học kì thứ 2.

Hàm Trác đã đi xong chuyến du lịch nước ngoài của y nên quay về trường tiếp tục phá bĩnh, vì thế những ngày này Vương Nguyên không thể đánh bóng rổ cùng 12A. Buổi chiều đi học về, cậu dự định sẽ cùng về với Vương Tuấn Khải luôn. Chí ít thì khi đi cùng với hắn có bị đàn em của Hàm Trác bắt gặp thì cũng mang cái mác là lão Nhị đang quản thúc cậu, đỡ bị gây khó dễ.

Có điều quanh đi quẩn lại đã không thấy Vương Tuấn Khải đâu cả. Vương Nguyên tóm vai áo đứa bàn trên hỏi có nhìn thấy hắn đâu không. Bạn học bàn trên vừa thu sách vở vào balo vừa nói Hàm Trác đã gọi Vương Tuấn Khải ra ngoài rồi.

Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải không ưa Hàm Trác, nhưng cũng rất không ưng cái thái độ nhu nhược của hắn. Nếu không ưa thôi thì cứ như cậu hiện giờ, chăm chú vào học tập và làm một vài việc xàm xàm Hàm Trác nổi hứng lên sai vặt thôi là được. Nhưng hắn lại chơi cùng hội, lại còn được đám kia gọi là anh Khải, lão Nhị gì đó nghe cứ như bang phái hắc đạo. Mà quan hệ giữa hắn và Hàm Trác có vẻ còn không được bình thường.

Vương Nguyên nhún vai một cái, tỏ vẻ cũng không muốn quan tâm thêm quá nhiều. Hiện giờ cậu đang cố gắng ôn thi. Còn một tháng nữa là bước vào giai đoạn nước rút thi cuối kỳ 1 của lớp 12 rồi, cậu không thi được 250 điểm sẽ không thể chuyển vào 12A.

Vừa nhẩm lại mấy câu hỏi trọng điểm trong đề thi của Trung học số 1 các năm trước, vừa đi rẽ ngang qua canteen để trả lại cái ô mượn của dì bán hàng, Vương Nguyên giật mình phát hiện Vương Tuấn Khải đang đứng lặng người trong một cái hẻm nhỏ trong khuôn viên trường. Hẻm này được hình thành bởi hai tòa nhà xây sát nhau, giống như một cái khe khuất. Hắn đứng trong đó im lặng cúi đầu, nắm tay hơi siết lại, tóc vẫn như cũ rũ rũ xuống, không nhìn ra biểu cảm.

Chẳng phải mới vừa đi với Hàm Trác sao? Gì nữa đây? Hàm Trác mắng gì hắn nữa à?

 Tên Hàm Trác cao ngạo kia nói chuyện cứ luôn mang cái ý tứ khinh khỉnh muốn chèn người khác xuống. Từ sau khi biết rõ chuyện Vương Tuấn Khải làm sao mà vào trại giáo dưỡng, thì Vương Nguyên cũng cảm thấy mỗi lần Hàm Trác khoe khoang rằng lão Nhị của 12H từng đánh người nhập viện rồi bị tống vào trại 1 năm chẳng phải là cái gì cao sang vẻ vang, giọng điệu y thì rất hãnh diện như thể chiêu mộ được một sát thủ vào trướng mình, nhưng Vương Nguyên biết mỗi lần như vậy sắc mặt Vương Tuấn Khải đều rất tệ. Chẳng khác gì bị đào khoét nỗi đau, bị làm nhục công khai cả.

Vương Nguyên đứng đó nhìn hắn, ương ngạnh chờ đợi xem bao giờ thì hắn chịu cử động. Ước chừng phải 2 phút sau, cái pho tượng cứng đờ kia mới phản ứng lại, hắn chậm rãi xoay người đi ra khỏi cái khe hẻm, rồi sững người khựng lại khi thấy Vương Nguyên đang đứng cách đó mấy bước chân nhìn hắn.

"Giật cả mình! Sao em không gọi anh?" Vương Tuấn Khải bối rối, dùng cái nhăn mày để lấp liếm.

"Cậu đứng đó làm cái gì thế? Mờ ám quá." Vương Nguyên lườm hắn một cái.

"Không có gì." Vương Tuấn Khải lắc đầu.

Hắn đã không muốn nói thì cậu cũng lười hỏi. Vương Nguyên nhún vai mặc kệ hắn.

"Em không về nhà à? Sao lại đi qua đây?" Vương Tuấn Khải xốc lại bản thân, tiến tới đi sóng vai ngang cậu.

"Tôi qua canteen trả ô." Vương Nguyên nhấc cái ô trong tay lên, "Hôm trước ăn trưa, mưa quá không về lớp được nên mượn của dì bán hàng."

"Cùng đi đi."

Trả ô xong, cả hai cùng về nhà. Vương Tuấn Khải bình thường đi bên cạnh Vương Nguyên, nếu tâm trạng hắn tốt thì hắn sẽ lựa lựa rồi hỏi một câu gì đó nhạt thếch với ngữ điệu nhẹ nhàng vô cùng để nói chuyện với em kế. Nhưng mà hôm nay hắn cứ thi thoảng lại đơ người ra, thành ra cả hai đi về đến nhà cũng không nói với nhau được mấy câu.

Về tới đầu ngõ, Vương Tuấn Khải cố tình đi tụt lại sau Vương Nguyên một chút, tự cấu vào mu bàn tay mình cho tỉnh táo lại, điều chỉnh biểu cảm rồi mới lại bước tiếp.

Cả hai vừa vào đến nhà, đã thấy Vương Thừa Hải vui vẻ ngồi ăn hoa quả ngoài phòng khách. Ở trong bếp, Phù Lan cũng đang rất vui vẻ mà lựa đậu. Trên bàn cơm đã được bày biện ra rồi, úp một cái lồng bàn hình chữ nhật.

"Con chào ba, con chào dì." Vương Nguyên cởi giày đi vào. Vương Tuấn Khải vào theo ngay phía sau, "Ba, mẹ."

"Sao hôm nay nấu cơm sớm vậy ạ? Mẹ không chờ con về nấu cho." Vương Tuấn Khải tò mò hỏi.

Vương Thừa Hải chỉ chờ có thế, liền cầm tô hoa quả đứng dậy dang tay xoay một vòng, "Đó là bởi vì, ba của hai đứa, Vương Thừa Hải đây, vừa mới bán được một thước phim nhé!"

"Ồ. Ba kiếm được tiền rồi sao? Giỏi quá đi!" Vương Nguyên vỗ tay tán dương, mắt không có lấy chút độ cong. Cái này mà tự hào cái gì. KPI còn chẳng thèm đặt ra vì biết rõ là chẳng đạt được kia kìa.

Vương Thừa Hải hãnh diện đến bay cả lên, lượn tới trước mặt hai người, cầm một múi táo lên đưa tới trước miệng Vương Nguyên, cậu chê, nhăn mặt quay ngoắt đi. Miếng táo lại bay tới trước miệng Vương Tuấn Khải. Hắn hơi nhích cổ về phía sau tránh, nhưng rồi vẫn phải há miệng ra mà cắn lấy. Vương Thừa Hải hài lòng như một công chúa trong phim cổ tích vừa lượn vừa nói, "Đó là một thước phim về loài chim kim oanh tai bạc mà ba quay được năm trước đó. Bán cho bên truyền thông chiến dịch bảo tồn động vật."

Quả là một khi đã kiếm được tiền thì mặt mũi đàn ông không cần cố tình duy trì bằng vẻ nghiêm nghị nữa.

"Là ba quay cái lần ba đi rừng tận 10 ngày mà con tưởng ba gặp chuyện đó hả?" Vương Nguyên tháo balo xuống, "Bán được bao nhiêu tiền? Ba đưa cho dì chưa?"

"Đưa rồi." Vương Thừa Hải né số tiền ra, bĩu môi, "Còn nói bà ấy mua đồ ăn ngon cho hai đứa nữa kia kìa. Tiền tiêu vặt thì tí ba chuyển nhé! Tí ba chuyển vào điện thoại cho."

Vương Tuấn Khải đứng sau lưng Vương Nguyên, ghé bên tai cậu hỏi nhỏ, "Thực sự bán được nhiều vậy sao?"

Vương Nguyên nghiêng mặt đáp hắn, mắt không nhìn hắn, "Tiền tiêu vặt chắc mỗi đứa được chừng 15 đồng là cùng. Cậu yên tâm đi, ổng không giàu nhanh thế được đâu."

Vương Tuấn Khải nghe cậu nói vậy, phụt một tiếng bật cười.

Khoảng cách ngay gần sát, hắn hơi liếc sang nhìn em kế, thấy được cả lông mi và lông tơ trên mặt. Gần tới mức mà cái khuyên tai bạc trên tai trái Vương Nguyên như đang tỏa hàn khí tới da thịt hắn. Vương Tuấn Khải hơi chột dạ mà rụt người lại, đứng thẳng, tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.

Vương Nguyên đi thẳng vào bếp. Phù Lan nhìn thấy Vương Nguyên, vội hỏi. "Con à, đi học có mệt lắm không? Con đói chưa? Dì lấy cơm cho con ăn luôn nhé!"

Vương Nguyên kéo Phù Lan qua một bên hỏi nhỏ, "Có thật là ba đưa tiền cho dì rồi không? Dì đừng chiều hư ổng. Tiền ba đưa xong mà dì mua mấy thức ăn này, còn dư lại được mấy đồng chứ."

"Aiya, con còn nhỏ không cần phải lo cái đó đâu. Dì có tiền mà. Còn dư nhiều nữa là đằng khác." Phù Lan xua tay. Dạo thời gian gần đây Vương Nguyên có vẻ hòa hảo hơn với Vương Tuấn Khải, cũng thường xuyên nói chuyện riêng với bà như thế này, tỏ vẻ bênh vực bà, khiến cho Phù Lan dần dần cũng không còn quá căng thẳng rằng bản thân mình làm không tốt nữa. Bà cho cái gì Vương Nguyên cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, rồi đính kèm câu "Lần sau dì không cần để cho con nhiều thế này đâu ạ. Con ăn không hết tiếc lắm." Sau đó thì chủ động chia một nửa ra cho Vương Tuấn Khải cùng xử lý.

Dáng hình gia đình dần dần rõ nét. Phù Lan ngày nào thức dậy cũng niệm Phật, hi vọng cái hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi mãi.

Vương Nguyên cởi balo xuống. Vương Tuấn Khải đi tới mở lồng bàn, phát hiện ở bên trong hộp mà Phù Lan mua là thịt xiên mật ong quạt than hồng, là món mà hắn rất thích ăn, nhưng một xiên những 4 đồng, bình thường không nỡ mua.

"Thơm thế." Vương Nguyên ngoái đầu lại.

Vương Tuấn Khải một tay cầm lồng bàn, một tay xách balo, "Món này ngon lắm, chắc chắn em sẽ thích."

Phù Lan đang vui vì tiếng hát nghêu ngao của Vương Thừa Hải ngoài phòng khách, bà bảo, "A Khải thích ăn món này lắm. Thực sự rất ngon mà ít khi mua được. Hôm nay con cũng phải ăn nhiều vào nhé Nguyên Nguyên."

Vương Nguyên "Vâng" một tiếng, nở một nụ cười khẽ.

Bữa cơm ngày hôm đó trôi qua vui vẻ. Vương Thừa Hải hãnh diện nên lại càng nói nhiều. Phù Lan chỉ ngồi cười dịu dàng, không chen ngang. Vương Nguyên nhìn một màn trước mặt, lại nhớ đến những bữa cơm nhà cậu khi trước. 

Dì giúp việc nấu cho một bàn ăn, Vương Thừa Hải đi quay phim về, cao hứng kể về những gì quay được, Trịnh Lộ nghiêm mặt nói, quay mấy cái đấy thì có ích gì, bò lăn bò toài bẩn nhếch nhác, tiền rót vào thiết bị máy móc ống kính cũng chẳng ít, bán ra được thước phim nào đâu. Chẳng thà đi làm phóng viên quay hiện trường còn tốt hơn. Sau đó lại tới, cả ngày ra ngoài quay phim không để ý gì đến con cả, hôm nay bài tập ở lớp học thêm của Vương Nguyên làm xong hết chưa ông cũng không kiểm tra. Tôi bận trăm công nghìn việc, ông cũng không để mắt đến con một chút à?

Lúc đó Vương Nguyên chỉ có thể mệt mỏi nói một câu, "Con làm xong hết bài tập rồi. Một chữ không thiếu. Mẹ ăn cơm đi, đừng nói nữa."

Phù Lan còn biết Vương Tuấn Khải từ nhỏ đã thích ăn món này. Dù họ chẳng thể mua được thường xuyên. Vương Nguyên thèm nhất là món cơm rang trứng có mùi xì dầu mà cái hôm dì giúp việc bận đột xuất, Trịnh Lộ luống cuống vụng về làm bừa cho cậu ăn, thế nhưng chỉ được ăn có một lần. Cậu dị ứng với cua, ăn cua sẽ thấy choáng váng, cua còn đắt như vậy, nhưng một tuần phải đến 4 ngày nó xuất hiện trên bàn cơm.

Trịnh Lộ nói, ăn nhiều cua bổ sung canxi, có thể cao lên.

Vương Nguyên còn chẳng biết mình bị dị ứng cua, ngày đó còn nghĩ chắc là mình chỉ cao được tới đây thôi, không cao nổi nữa, nên ăn cua mới bị đau đầu choáng váng.

Miếng thịt nướng mật ong vừa thơm vừa ngọt, ăn vào lại thấy sống mũi hơi cay.

Cả nhà đang trò chuyện vui vẻ, Phù Lan đột ngột hỏi Vương Nguyên, "Con thích ăn món gì nhất?"

Vương Nguyên lắc đầu cười, "Con dễ nuôi lắm. Con không kén. Cơm ba nấu con còn ăn được. Nhưng mà con muốn ăn đồ dì nấu. Dì nấu ngon lắm."

"Cái thằng nhóc này nói gì thế? Ba mà không đi quay phim, ba phải làm đầu bếp." Vương Thừa Hải phản bác.

"Vâng. Chắc con tin."

Vương Nguyên thờ ơ xì một tiếng, móc điện thoại trong túi quần ra chụp lại đĩa thịt nướng mật ong kia.






Hết chương 18.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com