[Khải Nguyên] Bạn học lưu manh đáng yêu (Hoàn)
Chap 8: Bạng Hổ đại nhân phục thù!
Từng giọt nước lạnh buốt lăn lăn lăn từ trên đỉnh đầu, vuốt qua gò má rồi đọng lại ngấm vào cổ đồng phục. Vương Nguyên thầm ca thán trong lòng. Thời tiết cũng không phải không lạnh đến cắt da cắt thịt, thế mà tên khốn nào lại đi uống nước lọc bỏ đá, hại cậu lúc này lạnh muốn đóng băng.Mái tóc bị ướt trở nên thật thảm hại. Vương Nguyên đưa tay vuốt nước trên mặt, nhìn theo bóng lưng cao ngạo của người kia. Hắn nói gì? Đồng tính luyến? Hắn đã biết rồi sao?? Cũng chẳng phải có gì không bình thường. Cậu chính xác là đang muốn thể hiện rằng cậu quan tâm hắn, muốn theo đuổi hắn. Chẳng qua, chưa kịp tỏ tình đã bị tạt cho một gáo nước lạnh, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.Vương Nguyên cứ mặc kệ bản thân đang trong tình trạng ướt sũng đầu, co chân chạy theo Vương Tuấn Khải. Cậu muốn giải thích, cho dù không biết phải giải thích như thế nào, có thì vẫn hơn không. Vương Tuấn Khải ngạo nghễ bước đi, tâm tình bất ổn. Hạ nhục cậu trước mặt bao nhiêu người, nhưng vẫn là không kìm lòng được mà nói nhỏ vào tai cậu câu đó, nếu không, nếu hắn lớn tiếng hơn, chỉ cần 1 ngày sau toàn trường sẽ đều biết cậu ta là đồng tính luyến. Tuy rằng chuyện này không có gì đáng xấu hổ, thậm chí còn được một số đông các nữ sinh ủng hộ nhiệt tình như trào lưu. Nhưng nam sinh thì không. Nghĩ đến việc cậu bị đám nam sinh đó gây khó dễ, đột nhiên trong lòng hắn chùng lại.Thật tức chết mà!! Vương Tuấn Khải vò đầu bứt tai, hắn việc quái gì phải quan tâm đến việc cậu ta có bị gây khó dễ hay không chứ! Hắn ghét Vương Nguyên mà!Phải! Hắn rất không vừa mắt người kia. Thế cho nên cậu ta tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.Vương Nguyên đuổi theo Vương Tuấn Khải, sắp đuổi kịp thì đột nhiên có ba, bốn tên nam sinh cao lớn chặn cậu. Ngước mắt nhìn lên, cậu bỗng ngơ ngẩn cả người. Không ai khác chính là Bạng Hổ cùng với mấy tên đàn em nữa của Vương Tuấn Khải. _Có gì nói sau được không? Tôi đang bận lắm!_Bận đuổi theo Vương Đại ca? Yên tâm. Chính là Vương Đại ca nói tụi tao dẫn mày lên sân thượng gặp anh ấy!_Thật sao? _ Vương Nguyên ngó nghiêng, đã không còn thấy bóng Vương Tuấn Khải trên sân trường nữa.Bạng Hổ cười thầm trong lòng. Lâu nay y quan sát mãi, thấy Vương Nguyên lúc nào cũng chạy theo lấy lòng Vương Tuấn Khải. Y còn lo sợ hai người đó mà hòa hợp thì y khổ rồi. Hôm nay thấy Vương Đại ca sỉ nhục Vương Nguyên như thế, quả thực lòng y không còn gì vui hơn. Rốt cục đã có thể phục thù. Từ lần trước bị cậu đánh, y đã ôm hận rất lâu. Bây giờ mượn danh Vương Đại ca, lại tập hợp thêm huynh đệ trong trường, ngại gì mà không thể phục thù?Vương Nguyên theo Bạng Hổ lên sân thượng. Trong lòng chỉ chờ mong được thẳng thắn nói chuyện với Vương Tuấn Khải mà thôi. Thế mà lên đến nơi, ngoài những cơn gió lồng lộng lạnh thấu xương, buốt óc, thì chỉ còn đám học sinh cá biệt phì phèo điếu thuốc hoặc nhai kẹo cao su (thứ mà Vương Nguyên rất rất ghét) đứng thành một đám. Sao cái thành phố này cái gì cũng quái lạ thế nhỉ? Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt thì chớ, con người thì đụng cái là gây chuyện. _Này...! _ Vương Nguyên không có cảm giác run sợ gì hết, vậy nhưng... cậu muốn gặp Vương Tuấn Khải chứ không phải lũ xấu xí bày đặt du côn này._ Sao hả? Bất ngờ không? _ Bạng Hổ phá lên cười trước vẻ mặt ngây ngốc của cậu, y quay qua nhìn đám huynh đệ, nói to _ Vương Đại ca ghét thằng nhãi này! Thế nhiệm vụ của chúng ta là gì?Tức thì đám kia hô lên : "Dằn mặt nó!"Dằn mặt? Hả? Dằn mặt ai cơ? Cậu á?Bạng Hổ không dám kể ra việc mình bị Vương Nguyên trông gầy yếu như thế đánh gục, nên đành mượn quy tắc của hội: Kẻ Vương Tuấn Khải ghét thì chúng sẽ không đội trời chung ra để lấy cớ đánh cậu. _ Vương Đại ca đang quan sát chúng ta đấy! Cho nên hành xử nhiệt tình vào, các anh em!Hô lên một tiếng, rồi nắm cổ áo Vương Nguyên đẩy mạnh cậu ngã dúi xuống nền xi măng thô ráp. Cả người lấm bụi đến trắng xóa loang lổ. Đám người kia thực sự nghĩ Vương Tuấn Khải đang quan sát cách chúng hành động nên nhiệt huyết trong người chẳng khác gì mới uống xong nước tăng lực Red Bull, lao đến cùng ra tay. Mỗi cái đấm đá đều thật là nhiệt tình, như tung hết sức bình sinh của mình ra vậy. Vậy nhưng, nếu thực sự có Vương Tuấn Khải quan sát, thấy đám đàn em của mình cùng hợp sức đánh đập một nam sinh mảnh mai như thế, liệu có xấu hổ đến chết không đây?Vương Nguyên nhăn mặt nhíu mày hứng chịu những cú đánh không hề nương tay của lũ người kia. Cậu cả người đã phát run vì lạnh, trên đầu trên cổ vẫn còn đọng nước lại càng buốt hơn, còn phảigồng mình chống đỡ những đòn hạ thủ không lưu tình. Cũng may Vương Nguyên võ nghệ cũng cao cường, biết cách thủ thế để giảm nhẹ thương tích, chứ với cái kiểu đứng xung quanh mỗi người đá một cú như sút bóng thế này thì sớm muộn không rạn xương sườn cũng là sưng nội tạng.Thật muốn ra tay đánh lại, một phát quật cho chúng lăn ra không ngóc đầu lên nổi mới thôi. Nhưng mà... nghe nói Vương Tuấn Khải đang ở một chỗ nào đó quan sát đó! Nếu cậu đánh lại, hắn sẽ biết cậu có thói lưu manh, sẽ càng thêm chán ghét cậu mà thôi.Đấu tranh tâm lý dữ dội. Không sao, thụ thương một chút cũng nhanh khỏi, còn việc theo đuổi Vương Tuấn Khải là việc lớn, không thể tùy tiện làm bừa.Cũng may đám kia không đánh vào mặt cậu, nếu không cái tinh tế nhất xinh đẹp nhất cứ như vậy mà bị hủy thì không biết bao nhiêu tiền mới thẩm mỹ lại cho ra được khuôn mặt nguyên bản đẹp đẽ của mình đây.Đánh mãi cũng chán. Bạng Hổ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, liền hét to: _Vương Đại ca bảo ngừng tay. Đánh thế đủ rồi! Tất cả giải tán!Y thầm nghĩ, may mà đám này đều não tàn như nhau, nếu không với cái kiểu thể hiện của y, có quỷ mới tin là Vương Tuấn Khải đứng sau chỉ đạo.Chờ chúng đi hết, Vương Nguyên mới gượng ngồi dậy. Toàn thân đau nhức rét lạnh. Mưa bụi nhẹ nhàng rơi.Khắp người đều là bụi đến lấm lem, chi chít dấu đế dép đế giày. Đến quay lại lớp học cậu cũng không dám. Bạn bè nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây? Thầy cô nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào đây? Cậu cũng không muốn ba mẹ mình vào một ngày đẹp trời nhận được cuộc gọi từ Nam Khai, thông báo rằng con họ bị bạn học đánh đến thương tích đầy mình, nhất định sẽ lo lắng không thôi, bắt cậu quay trở về. Loanh quanh luẩn quẩn ở sân thượng lộng gió lộng mưa đến 2 tiếng đồng hồ, chờ các bạn tan học gần hết cậu mới mò xuống lớp học xách balo đi về. Chân tay thân mình đau nhức đến nỗi bước xuống cầu thang cũng buốt nhói cả lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com