TruyenHHH.com

Khai Nguyen Anh Xa Cua Nguyen Nguyen

"Là vì hôm qua cậu nói có chuyện cần bàn, tôi lại tình cờ trông thấy lúc sáng, có ý muốn gặp, nào ngờ khiến cậu sợ đến vậy. Nghe nói lớp trưởng chí khí ngất trời, hóa ra cũng chỉ tầm thường như bao đồng học khác...Mà này, tôi trước giờ chưa từng tốn nước bọt vì ai như vậy đâu đấy!"

Nguyên Nguyên chậm rãi quay sang, tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng. Gớm chưa, có nam thần ngồi cạnh bắt chuyện mà còn làm giá kìa. Ta nói ở nhà có dán băng keo kín miệng hắn cũng cố rống cho bằng được cơ mà. Quả đúng là Thiên Yết ma mãnh quỷ quyệt! Khải à, hãy quay đầu lại mà nhìn thiên thần phía sau anh điii TTvTT 

Vương Tuấn Khải vẻ bất lực, ngồi tựa ra sau, bất giác để mái tóc chạm vào mặt tôi. Thơm quá đi, giá mà tôi là con gái... 

Nghỉ giữa giờ. 

Tôi biết đây là thời điểm bộc phát bản tính đàn bà của Vương Nguyên. Hắn đứng dậy, cong đôi môi đỏ ngọt như kẹo hướng về phía nam thần. 

"Ai cho phép anh tự tiện đổi chỗ như vậy?" 

"Anh, thành tích đã không tốt, trong giờ lại không chịu chú ý, còn làm phiền người khác, lôi kéo nữ sinh làm loạn học đường, là cớ làm sao?" 

"Còn nữa, có biết sáng nay đã khiến tôi một phen hú vía không hả?" 

Tất cả những câu trên đều do một mình Nguyên Bà Bà lĩnh xướng. Tôi nói không sai mà, đối với hắn, hoặc là im hẳn, hoặc là ríu rít như con chim cảnh ngoài chợ. Mẹ ơi, ra đây mà xem cục vàng của mẹ kìa!!! 

"Cậu...gọi tôi là anh?" Khải ca mắt sáng rỡ, ơ hay, hồi nãy em cũng gọi anh xưng em mà sao không thấy anh bị kích thích như vậy??? 

"Ờm...tôi thấy trên thẻ của anh ghi năm sinh là 1999 nên có chút tôn trọng thôi" 

Một vài tiếng xì xào vang lên. 

"Hóa ra cậu cũng quan tâm tôi à?" 

"Đương nhiên, quan tâm mọi người là trách nhiệm của lớp trưởng mà" – Gã tiểu tử lại cong đôi môi khêu gợi lên, có ý mê hoặc kẻ đối diện. 

Và tôi đã thấy ánh mắt của nam thần dừng lại ở đôi môi đó. Huhu, anh không được sập bẫy nhé Khải TT.TT 

"Tôi...để ý cậu rồi đó!" 

Quá ngọt, quá sâu, câu nói vừa rồi của Vương Tuấn Khải khiến Hoành tôi muốn nhận vơ về mình quá. Nguyên Nguyên à, nhà ngươi quả là có phúc! 

"Hah, để ý gì chứ! Anh lo cho cái thân anh kia kìa, xưa nay lớp chưa từng có học sinh lưu ban, hãy cố mà theo kịp hậu bối!". 

Hắn đá mắt sang tôi. Phản ứng duy nhất mà tôi có là ôm mặt TTvTT 

"Lưu ban?" 

"Không lẽ học chậm? Không thể nào, anh sinh tháng 9, qua tháng 10 mới bị lùi lớp cơ mà..." 

"Nguyên Nguyên..." Tôi xông tới cắt ngang lời hắn "...cậu đừng có vạch mặt nam thần của tớ như vậy chứ!" 

"Nam thần gì? Có mà hung thần!" 

Vương Nguyên ơi là Vương Nguyên, tôi mà không nể ông bà Vương thì đã cào nát mặt cậu rồi! Ở đâu ra cái kiểu vùi dập thần tượng của người khác như vậy? Hả? Hả? 

"Hahaha..." 

Lác đác vài tiếng cười vang lên, của một số đồng học. Tôi thấy Lưu Nhất Lân ôm bụng cười ngặt nghẽo. 

"Lớp trưởng Vương không ngờ quan tâm đồng học kém đến vậy, ai chứ Vương Tuấn Khải mà là học sinh lưu ban thì chính cậu cũng là kẻ mù chữ rồi!" 

"Nói rõ hơn xem nào!" 

"Anh ấy quả đúng là học chậm, nhưng là do kẹt một khóa học bên Mỹ đó. Người ta là du học sinh đó! Bởi thế, ngay ngày đầu tiên đã được bao người săn đón. Vương Nguyên cậu cả ngày chỉ chúi mũi vào sách, không để ý thông tin về học sinh mới đầy trên wechat à?!" 

Từng lời mà Nhất Lân nói ra như cứu vớt linh hồn tôi. Ôi nam thần, ngay từ đầu em đã có linh cảm anh là vị soái ca hoàn hảo như vậy mà! Hãy nhìn Vương Nguyên mà anh quan tâm xem, mặt hắn đang nghệt ra như trẻ đao kìa! A...nhắc em mới nhớ hồi sáng có nói anh bản chất đao đần, hoàn toàn không phải, đều là do em ngu si trong tình trường đó thôi TTvTT 

Vương Nguyên, sau lần hiểu lầm đó, tuyệt nhiên không dám vênh mặt với nam thần. Vẻ ngượng ngùng càng tăng lên gấp bội. Vương Tuấn Khải không hề trách cứ, ngược lại, sáng nào cũng mang đồ ăn đến cho bọn tôi. 

"Ăn đi!" 

"Không! Anh ngày nào cũng bắt tôi ăn là sao? Tính mua chuộc à? Hay có bỏ độc?" 

"Tôi bảo cậu ăn thì cứ ngoan ngoãn mà ăn đi! Lỡ có độc thì Chí Hoành đã không ngồi đây rồi" 

A~ Cảm ơn vì bữa sáng nhưng lẽ ra anh không nên coi em là chuột bạch như vậy chứ! Nguyên Bà Bà sau đó có ăn, nhưng đều bắt tôi cùng mang tiền trả lại nam thần. 

"Sao phải vậy? Nam thần là người rộng lượng, có đồ ăn thì đem chia cho bạn bè, hà cớ gì phải tính toán chi li?" 

"Mục đích không rõ ràng, cậu mà không trả tôi bắt ói ra bằng hết đấy!" 

Từ đó hễ cứ vắng mặt Vương Tuấn Khải, chúng tôi đều lén bỏ tiền vào balo cho anh ấy. 

Thấm thoắt đã hết một tuần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com