Khac
Nhanh... nhanh đến mức như vậy? Em ấy, thật sao? Em... Nhất Bác. Nhất Bác.Nhất Bác.Là giả thôi đúng không?Nhất Bác. Nhất Bác. Nhất Bác...---Trợ lý Băng vừa bước đến cửa phòng đã nghe được tiếng gào thét, tiếng khóc nức nở, tiếng đồ đạc thay phiên nhau đổ vỡ. Cô hoảng hốt mở cửa chạy vào trong, trước mắt là hình ảnh Tiêu Chiến đang quỳ xuống đất, xung quanh toàn là ly bình hoa vỡ nát và những bức tranh anh vẽ cũng đã bị xé rải đều khắp phòng.Tiêu Chiến im lặng không nói gì, nhìn xuống mặt đất thật lâu. Cô chạy lại ôm anh vào lòng, vỗ lưng an ủi.Từ từ một mảng áo cô đã thấm đẫm nước. Nước mắt của Tiêu Chiến, anh không phát ra âm thanh nào nữa chỉ còn biết dựa đầu vào cô mà khóc, khóc để vơi nơi một phần nào nỗi buồn.Nhưng liệu có vơi?Có không?---
Căn phòng nằm riêng biệt của chung cư cao cấp lúc nào cũng mang một màu u tối ảm đạm, may sao còn thấy được những chiếc nón bảo hiểm, mô hình lego vui nhộn làm dịu bớt phần nào cái không khí ngột ngạt đó. Nhưng... đó là khi bình thường.
Bây giờ nơi căn phòng đó đầy một mùi kinh tởm đến từng đường chân kẽ tóc.
"Chồng yêu quý à, em công khai rồi. Thế anh dự định khi nào kết hôn." Châu Hằng Nguyệt dựa sát vào người Vương Nhất Bác, miệng thủ thỉ bên tai.
Cậu bây giờ còn quá hoảng hồn không nhận ra ả ta đã ở đây nói cái gì với cậu khi nào. Đầu ốc hoàn toàn trống rỗng, không biết cái gì vừa xảy ra trước mắt mình. Cái gì tin mới "Vương Nhất Bác kết hôn cùng Châu Hằng Nguyệt". Cậu không tin là ả ta công khai trước công chúng, cậu nghĩ cô chỉ dám công khai trước một số đồng nghiệp thân quen. Kết hôn thì cậu có thể tìm mấy bức ảnh đó mà đem ra xé vụng, ai lường trước được chuyện trời đánh này."Này, anh yêu à." Cô ta thấy cậu lơ mình nên sáp lại gần, lấy bàn tay thon dài lướt ngang qua gò má cậu. "Sao không nói chuyện với em, em giận đó."Vương Nhất Bác đứng bật dậy, đẩy ả ngã xuống đất, hét lớn. "Cái thứ kinh tởm nhà cô, ai cho phép cô gọi tôi như thế cô có cái quyền gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy hả."Ả phút chốc hoảng hồn còn ngơ ngác ngồi dưới sàn nhưng nhanh chóng đứng lên lấy được bộ mặt như bình thường, cười ma mị."Anh à, đừng nóng thế chứ. Em chỉ muốn cả thể giới này biết là ta yêu nhau thôi mà." Ả còn nắm tay cậu vuốt ve.Nhìn thôi cũng đủ muốn nôn. Cái con người đó.Máu trong người Vương Nhất Bác thật sự đã hơn 100 độ. Cậu nắm cả hai cánh tay nõn nà của ả ta vật mạnh xuống đất, đầu còn bị đập mạnh vào một bên góc bàn, may sao cái bàn góc tròn không nhọn. Tuy thế do va đập quá lớn nên máu cũng bắt đầu chảy ra.Cậu chả quan tâm đến xách thẳng ả ra ngoài nhà đóng sầm cửa lại. Còn nói thêm một câu "Cái thứ rác rưởi cô, cấm bước chân vào nhà tôi thêm một lần nào nữa.""Sao chứ, đổi xử với vợ mình như vậy à." Người ả bây giờ đã lắm vết thương nhưng vẫn còn làm ra được giọng gợi cảm đến tởm lợm."Anh cứ đợi đi Nhất Bác à."---Tin mới nổi lên kéo theo bao nhiêu cuộc phỏng vấn, sự kiện, họp báo nhưng hầu hết đều là Châu Hằng Nguyệt xuất hiện, Vương Nhất Bác chưa từng ra mặt nói với công chúng lời nào. Diệp ca thường xuyên đến thăm, hỏi cậu chuyện cậu, anh không biết vì sao cậu công khai tình yêu mà lại khổ sở đến thế, chẳng phải đã quên Tiêu Chiến rồi hay sao? Mà có hỏi cậu cũng không trả lời.Ngày nào cậu cũng chỉ ngồi đối diện với bốn bức tường màu xanh lá nhạt, bên một chiếc điện thoại đầy ấp hình ảnh Tiêu Chiến.Tiêu Chiến phải chi lúc đó em cứng rắn hơn một chút thì chuyện đâu đến mức này. Bây giờ em hối hận lắm, em muốn quay lại khi đó để đối mặt với ba mẹ xin họ chắp nhận thì đâu đến nỗi nào. Em ngu thật! Còn bị con đàn bà đó lừa nữa, ước gì em có thể sáng suốt hơn một chút.Em nhớ anh, Tiêu Chiến.Em nhớ anh lắm.Chiến ca.Ta còn có thể quay lại không?---Hoạt động của Tiêu Chiến tạm thời hoãn tất cả. Không ai biết vì sao sau khi công bố tin tức thì không thấy anh đâu, trong khi tháng vừa rồi vừa nhận được tin anh sẽ tổ chức một concert thì bây giờ lại mất tăm hơi.Lại một lần nữa, Tiêu Chiến dồn ép mình vào không gian nhỏ bé xưa kia với bao nhiêu nỗi buồn đang xâu xé trái tim anh. Mỗi lần anh muốn mở điện thoại cũng không dám, vì sợ khi mở lên sẽ vô tình thấy được tin của Vương Nhất Bác. Anh không muốn đau thêm nữa.Trợ lý Băng không cách nào khuyên được anh, không ép anh ăn được một muỗng cháo, miếng thịt nào, ngày càng gầy hơn. Có lúc cô đến nhà Tiêu Chiến mà lại thấy anh ngất dưới đất, phải nhập viện mấy lần.---Ngày kết hôn đã được định, là ngày anh ghét nhất.Ngày mười bốn tháng ba.Đây là quyết định của Châu Hằng Nguyệt, cô muốn biến ngày đặt biệt của anh và cậu sẽ trở thành của cô và cậu.Khi nghe tin Vương Nhất Bác muốn điên lên không tin cô còn gan mà chọn ngày thiêng liêng đó ra làm trò đùa.Nhưng cuối cùng vẫn là như thế, đã công bố rồi thì không có cách thay đổi nữa.Còn 1 tháng.Còn 2 tuần.Còn 1 ngày nữa.Đến rồi.Vương Nhất Bác đang trên đường đến nhà thờ, cậu ngồi trên xe trầm ngâm nhìn ngoài cửa sổ. Gương mặt hốc hác đi nhiều phần so với một tháng trước. Cũng không huyết sắc, không cảm xúc, không có cảm giác cậu còn đang thở, không cử động, không nhúc nhích hệt như một con rối được khắc tin xảo để dựa vào ghế.Tâm hồn mơ màng còn đang nghĩ đến một hình bóng thân quen xưa cũ, một hình bóng cậu chưa từng quên được suốt bốn năm qua, một hình bóng luôn mang cho cậu cảm giác được bảo vệ, ấm áp, một hình bóng đã rời xa cuộc đời cậu mãi mãi do dự ngu ngốc của bản thân, một hình bóng mà dù có chết cậu cũng phải lưu giữ thật kĩ vào tâm.Phong cảnh tươi đẹp ngày cậu kết hôn lướt ngang qua tầm mắt, rồi dừng lại ngay chốt đèn đỏ, không để một chút ấn tượng như đã quen thuộc.Đúng là quen thuộc, có một người quen thuộc đứng xa kia.Tiêu Chiến.Anh đang băng qua đường, tuy được bịt kín nhưng cậu vẫn có thể nhận ra được đó là người cậu yêu. Tướng đi lảo đảo không vững cứ như một cái xác cố gắng lết trên đường.Từ đâu phía xa một chiếc xe tải chạy tới như mất lái, lượn qua lại rồi... nhắm thẳng đến Tiêu Chiến.Cậu hoảng hốt chạy ra khỏi xe, vô thức chạy thật nhanh đến nơi anh đang đứng. Anh cũng nhìn thấy cậu, anh dừng lại ngay tại đó nhìn cậu.Cuối cùng cũng được gặp em rồi, Nhất Bác.Em quay lại với anh sao?Cậu chạy lại đẩy anh ra thật xa, còn mình ở lại nơi nguy hiểm.Vậy là cuối cùng em gặp anh là để đẩy anh đi à?Trong phút chốc, khung cảnh phía trước nổi loạn.---
"Nhanh gọi cấp cứu, có người bị xe đâm."
"Nhanh lên, máu chảy nhiều lắm."
Máu... máu gì? Máu của ai? Chẳng lẽ...
Tiêu Chiến lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ về cậu, nhìn cảnh vật trước mắt mình. Có người đang nằm dưới đất, khoác lên mình bộ lễ phục trắng tin khiết nhuốm màu máu đỏ tươi tựa hoa bỉ ngạn.
Người nằm đó không ai khác ngoài cậu, Vương Nhất Bác.
Anh hoảng hồn chạy lại thật nhanh chỗ cậu đang nằm mê man bất tỉnh. Ôm cả người cậu vào lòng mình. Một con người gầy xọc được một cơ thể còn mảnh khảnh hơn bao bộc bên ngoài, trên môi vẫn còn nở một nụ cười.
Nụ cười mang theo bao nhiêu đau thương.
Mang theo bao nhiêu nuối tiếc.
Mang theo một sự hạnh phúc.
Cuối cùng mình cũng có thể làm được gì cho anh ấy rồi, trước khi rời khỏi nơi trần gian này.
---
"Nhất Bác, em tỉnh dậy đi."
"Nhất Bác, đừng bỏ anh."
"Nhất Bác."
"Nhất Bác."
Âm thanh ngày một lớn hơn, ngày một đau xót. Cứ thế hoà vào tiếng còi của chiếc xe cấp cứu rồi im lặng đi mất.
---
Truyện dần đi vào hồi kết..... 😭😭
Su vừa viết mà vừa chửi Châu Hằng Nguyệt, tức thật sự luôn. 😡😑
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com