TruyenHHH.com

Kha Hoan Troi Lanh Roi Doi Ban Trai Thoi

02

Oscar cảm thấy dạo gần đây Châu Kha Vũ rất kỳ quái.

Cậu và Châu Kha Vũ là bạn cùng phòng từ hồi năm nhất đại học, sau khi tốt nghiệp 2 người lại tiếp tục thuê chung 1 căn hộ trong lúc đợi offer. Có thể nói ngoại trừ Uno Santa thì Oscar là người hiểu rõ Châu Kha Vũ nhất, tình bạn của 2 người thậm chí có thể dùng câu tình bỉ kim kiên để hình dung.

Nhưng gần đây cậu lại không biết tên nhóc này đang làm cái quỷ gì.

Oscar biết mỗi ngày Châu Kha Vũ đều sẽ sang nhà Riki chơi, chỉ là sau khi trở về cậu ta chỉ chào hỏi cậu 1 câu rồi chui vào phòng mình ru rú trong đó tới tận giờ cơm chiều mới ra ăn, ăn xong lại cười nói 1 câu có việc bận sau đó lại mất tăm mất tích.

Oscar cau mày nhìn bóng lưng Châu Kha Vũ lại lần nữa biến mất sau cửa phòng, vốn dĩ giữa bọn họ không hề có bí mật, nhưng hiện tại cho dù có ngốc cũng nhận ra Châu Kha Vũ đang gạt cậu chuyện gì đó. Trong lòng cậu có chút tủi thân, cậu cảm thấy mình không còn là bạn thân nhất của Châu Kha Vũ nữa. Vì vậy vào 1 đêm trăng thanh gió mát, Oscar quyết định lén theo đuôi Châu Kha Vũ để xác định mình là bạn thân nhất của cậu ấy, đương nhiên vẫn là do tò mò nhiều hơn.

Chỉ là để bảo đảm an toàn cho Châu Kha Vũ, tuyệt đối không phải là do mình không muốn bị cậu ấy giấu diếm bất cứ điều gì. Oscar yên lặng thầm nghĩ.

Gió thu đêm tháng 9 đã bắt đầu trở lạnh, làn gió lạnh lẽo thổi vào ống tay áo của Oscar khiến cậu rùng mình 1 cái, cậu tự quấn mình kín mít như Paparazzi lén lút theo sau Châu Kha Vũ. May là hình như cậu ấy không phát hiện ra có người theo dõi mình nên vẫn như cũ bình tĩnh tản bước đến nơi mà cậu muốn tới.

Bọn họ rẽ vào mấy khúc cua kỳ lạ, xuyên qua vài con hẻm kỳ quái, Oscar căn bản không biết mình đang đi đâu, cậu chỉ biết nhìn sắc trời dần trở nên u ám rồi lo lắng không biết thằng bạn cùng phòng của mình có thật sự bình thường không. Đến tận khi Oscar hoàn toàn không thể nhớ được đường về nữa thì rốt cuộc Châu Kha Vũ cũng dừng bước, cậu ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa tiệm phía trước, Oscar cũng nhìn theo ánh mắt của Châu Kha Vũ thì phát hiện cậu ta đang đứng trước 1 tiệm thuốc tư nhân nhỏ.

Tiệm thuốc đó nhỏ đến mức ngay cả biển hiệu cũng không có.

Oscar nhìn Châu Kha Vũ khó hiểu, không biết tại sao cậu ta lại dừng lại trước nơi này, Châu Kha vũ chỉ ngừng lại 1 giây rồi tiếp tục cất bước đi vào như thể đã quá quen thuộc với nó. Điều này khiến Oscar trừng mắt kinh ngạc, cậu cố gắng thu người vào góc khuất lẳng lặng quan sát động tĩnh trong tiệm, Châu Kha Vũ đã vào đó hơn 10 phút rồi mà vẫn chưa đi ra, cho dù muốn mua dược liệu mới xay thì cũng không lâu đến vậy. Gió đêm lạnh buốt thổi đến khiến Oscar lại lần nữa rùng mình, cậu không nhịn được mà hắt xì 1 cái, ngay sau đó lại lập tức che miệng lại như sợ bị phát hiện.

"Rốt cuộc thì Daniel đang làm cái quái gì vậy...... Sao mình cứ có dự cảm không tốt lắm nhỉ."

Ngay lúc Oscar đang nghĩ xem có nên tự mình vào tiệm thuốc xem trong đó có chuyện gì thì cuối cùng Châu Kha Vũ cũng bước ra, trên tay ôm 1 túi nilon, trước khi đi, cậu ta còn lễ phép cúi người chào người trong tiệm. Oscar trốn trong chỗ tối híp mắt nhìn kỹ túi nilon nhỏ trong suốt kia, cậu nhìn không rõ lắm nhưng vẫn mơ hồ đoán được trong đó đựng mấy cái lọ nho nhỏ, hình như đều là thuốc gì đó.

Nhưng tại sao Châu Kha Vũ phải cất công tới 1 tiệm thuốc hẻo lánh như vậy để mua thuốc, rõ ràng ngay dưới nhà của bọn họ cũng có 1 tiệm thuốc rất lớn mà? Oscar nhìn chằm chằm mũi chân mình không khỏi trầm ngâm suy nghĩ mà không hề phát hiện có 1 người đang đi thẳng về phía cậu.

"Oscar, ăn mặc phong phanh như vậy sao còn theo tao tới đây chi, mày mà bị bệnh là tao không phụ trách chăm mày đâu đó."

"A!"

Oscar giật mình hoảng sợ nhìn Châu Kha Vũ, không biết từ khi nào cậu ta đã đứng trước mặt cậu, lại còn nhìn cậu với vẻ mặt bất đắc dĩ, trên tay cậu ấy còn đang cẩn thận ôm 1 đống dược phẩm không rõ xuất xứ. Oscar lập tức có chút hổ thẹn cúi đầu, loại cảm giác đi theo dõi người ta nhưng lại bị chính chủ bắt được này khiến cậu chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

"Mày..... Mày phát hiện tao hồi nào vậy."

Châu Kha Vũ thở dài bất đắc dĩ nói: "Lúc từ trong nhà ra là tao đã biết rồi, tụi mình là bạn thân của nhau, sao tao có thể không biết mày đang nghĩ gì được."

"Với lại cũng không cần lo cho tao đâu, tao không có làm chuyện gì xấu hết, chỉ tới đây để mua mấy loại thuốc này thôi." Nói xong Châu Kha Vũ còn xách túi nilon lên lay lay trước mặt Oscar, nhưng Oscar vẫn cảm thấy khó hiểu, lời muốn nói xoay quanh trong cổ họng 1 hồi cuối cùng cũng chỉ nghi ngờ hỏi.

"Mua thuốc? Thuốc gì? Sao nhất định phải lấy vào giờ này? Lại còn phải đi xa như vậy..... Lúc trước mỗi lần mày về trễ như vậy đều là do tới đây mua thuốc hả?"

Châu Kha Vũ không trả lời, cậu ta chỉ dùng tay còn lại vỗ vỗ vai Oscar, rất nhẹ nhàng, ôn hòa như chính bộ dạng hiền lành dịu dàng của cậu ta.

"Mày yên tâm đi, tao không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng quá như vậy."

Nói xong câu đó, Châu Kha Vũ liền không cho Oscar có cơ hội nói chuyện nữa, Oscar mở miệng còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn Châu Kha Vũ trực tiếp chuyển đề tài rồi đi thẳng về nhà cậu cũng chỉ có thể trở về cùng cậu ta. Nhìn Châu Kha Vũ quen cửa quen nẻo đi qua mấy ngã rẽ, Oscar càng thêm xác định cậu ta đã đi qua con đường này rất nhiều lần, dọc theo đường về, 2 người không ai nhắc lại đề tài này nữa, đến tận khi về đến nhà, Oscar giữ 1 bụng tò mò trực tiếp theo Châu Kha Vũ vào phòng ngủ.

Từ trước đến nay, Oscar chưa bao giờ bất lịch sự mà xâm nhập khu vực riêng tư của người khác khi chưa được cho phép như vậy, kể cả đó có là Châu Kha Vũ, thằng bạn thân nhất của cậu đi chăng nữa. Nhưng tối hôm nay, hành động của Châu Kha Vũ đã gieo quá nhiều tò mò vào đầu cậu, nếu cậu không tìm hiểu rõ ràng được lý do thì có lẽ cậu sẽ phát điên lên mất.

Nhưng Châu Kha Vũ nhìn thấy Oscar như vậy lại chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, lại ngoài ý muốn mà không ngăn cản cậu, ngược lại còn thản nhiên để Oscar theo mình vào phòng.

Phòng ngủ của Châu Kha Vũ có rất nhiều đồ trang trí theo phong cách Âu Mỹ, chuyện này Oscar đã biết ngay từ ngày đầu tiên dọn vào ở cùng cậu ta, cậu không quan tâm mấy món đồ trang trí đó mà chỉ nhìn sơ qua 4 phía xem có thêm đồ vật ký quái nào không. Ngay lúc ánh mắt lướt đến cái bàn học nhỏ ngay mép giường, cậu không khỏi tạm dừng 1 chút, trên bàn là mấy khối gỗ như lego làm cậu tò mò muốn đi qua nhìn kỹ.

"Hey, bro, mấy cái này là gì vậy, không lẽ giờ mày có thời gian chơi xếp hình hả?"

"Hả? Cái gì?" Châu Kha Vũ đặt mấy lọ thuốc xuống 1 cái bàn khác, nghe Oscar hỏi cậu liền ló đầu ra nhìn 1 cái, sau đó tầm mắt lại lần nữa quay trở về với mấy bình thuốc trên tay: "Mày nói mấy cái đó hả, là lego tao tự làm chơi thôi, mày thích thì cứ lấy về phòng mà chơi."

Oscar không để ý lời trêu ghẹo của Châu Kha Vũ mà là cẩn thận quan sát cấu tạo của mấy khối lego, nhìn thoáng qua cũng biết nó xếp thành mấy thứ đồ dùng nội thất vây quanh cái bàn nho nhỏ, dễ thương cực kỳ. Cậu không thể không kinh ngạc với tay nghề điêu luyện của Châu Kha Vũ, có lẽ người ưu tú thì làm cái gì cũng giỏi chẳng, chẳng hạn như ngoại trừ năng lực học tập thì cậu ta còn có thiên phú nghệ thuật rất cao nữa.

Đó là 1 căn phòng nhìn có vẻ rất ấm ám, giường còn thiết kế cả mấy ngăn tủ rất tinh tế. Chỉ là Oscar không hiểu tại sao Châu Kha Vũ làm mấy thứ này để làm gì, cậu không học kiến trúc, cũng không có bạn bè học kiến trúc, nên mặc đầy bụng nghi vấn nhưng lại không thể mở miệng hỏi ai.

"Sao lại đột nhiên làm mấy cái này vậy? Thường thì mày đâu có hứng thú với nó đâu. Đừng nói là tự nhiên thích nên làm nha, tao không tin đâu."

Châu Kha Vũ khẽ cười rồi bắt đầu ngân nga 1 giai điệu, Oscar không biết đó là bài gì, nhưng cậu biết dường như Châu Kha Vũ đang rất vui.

"Cái này còn lâu tao mới nói cho mày, tóm lại là tao cần dùng, tạm thời thì tao vẫn phải giữ bí mật."

"Nè bro ——"

Oscar tức giận trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, nhưng thấy Châu Kha Vũ không để ý đến mình nên cậu đành nhún vai không hề hỏi thêm câu nào nữa. Cậu bước đến bên cạnh Châu Kha Vũ nhìn cậu ta đổ mấy lọ thuốc ra , trên tất cả các lọ đều không có dán nhãn, cả lọ thuốc lẫn viên thuốc đều là 1 màu trắng tinh. Oscar không học y nên cũng không hiểu mấy thứ thuốc đó có tác dụng gì, cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ lấy 1 cái chày gỗ cẩn thận nghiền hết đám thuốc đó thành bột với vẻ mặt vô cùng chuyên chú, Oscar chưa từng thấy 1 Châu Kha Vũ nghiêm túc đến vậy.

"Thuốc gì mà đắng dữ vậy...... Tao đứng cách xa cả thước mà vẫn ngửi được mùi đắng của nó nữa nè."

"À...... Đây là thuốc trị chấn thương eo cho thầy Riki, dạo này Riki làm việc hơi quá sức mà còn không chịu chú ý sức khỏe, nên chấn thương lúc trước lại tái phát. Tao thấy thầy uống thuốc mà không có tác dụng lắm nên tính tự kê đơn cho anh ấy luôn."

Oscar nghe xong liền liếc Châu Kha Vũ 1 cái đầy ẩn ý: "Mày vẫn quan tâm thầy Riki quá ha."

"Đương nhiên, trên thế giới này chỉ có tao là tốt với thầy Riki nhất, không ai có thể đối xử tốt với thầy Riki hơn tao được hết." Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Oscar sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc nhắc đến Riki, trong mắt cậu ta sẽ tỏa ra 1 thần thái đặc biệt, Oscar thường gọi nó là tình yêu.

"Cũng sẽ không lại có người đối tốt với anh ấy hơn tao."

Oscar nhìn khuôn mặt tươi cười của Châu Kha Vũ nhưng đột nhiên lại chỉ cảm thấy lạnh sống lưng đến mức khiến cậu run rẩy, có thể là do cửa sổ phòng khách chưa đóng kỹ nên mới lạnh như vậy chăng, có lẽ chút nữa cậu nên đi kiểm tra lại cho chắc mới được.

"Nhưng mà, không phải thầy Riki đang hẹn hò với thầy Santa sao? Mày làm vậy lỡ thầy Santa khó chịu ——"

"Santa? Santa không để ý đâu, mày đừng lo." Oscar như loáng thoáng nghe được tiếng cười nhạo, cậu nhíu mày nhìn về phía châu Kha Vũ, cậu ta vẫn cười ấm áp như gió xuân: "Được làm bạn trai của Riki coi như là 1 may mắn của Santa đi, rốt cuộc thì ai được làm bạn trai của Riki cũng là 1 chuyện hạnh phúc nhất đời mà đúng không."

"Mày thấy đúng không? Oscar."

Lạnh thật sự, lại là kiểu lạnh kỳ lạ lúc nãy. Oscar siết chặt vòng tay tự ôm lấy mình, cậu cảm thấy không khí xung quanh như thể ngày càng lạnh. Chỉ là nhìn vẻ mặt của Châu Kha Vũ vẫn rất bình tĩnh, cậu ta ngừng động tác nghiền thuốc mỉm cười nhìn Oscar, như đang muốn ép hỏi đáp án, nhìn đến mức khiến Oscar cảm thấy mất tự nhiên.

Cậu chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào u tối lạnh lẽo đến vậy.

"...... Ờ, ừ, đúng, mày nói đúng. Được làm bạn trai của thầy Riki là chuyện hạnh phúc nhất của bất kỳ ai."

Châu Kha Vũ hài lòng mà nhếch khóe miệng, cậu ta giơ lên cái tay dính đầy thuốc ôm lấy Oscar, Oscar chỉ cảm thấy hình như trên mặt mình cũng bị dính 1 chút bột thuốc đắng nghét đó.

"Quả nhiên vẫn là Oscar hiểu tao nhất, mày đúng là bạn thân nhất của tao."

"A...... Ha ha, là...... vậy sao......"

Nghe Châu Kha Vũ nói, ánh mắt cậu lại không tự chủ được lần nữa nhìn về phía mấy thứ đồ nội thất nhỏ xinh trên bàn, đột nhiên Oscar có 1 cảm giác kỳ lạ, đó là mấy thứ này có lẽ không đáng yêu như cậu nghĩ.

"Được rồi, giờ mày ra ngoài đi, tao còn phải chế thuốc cho Riki nữa, mấy bữa nay đừng tới làm phiền tao, nếu có chuyện gì thì tự tao sẽ báo cho mày sau."

"Hả? Khoan —— chờ, chờ một chút, Daniel!" Oscar chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Châu Kha Vũ đẩy ra khỏi phòng, cậu vừa mới đứng vững liền nhìn thấy cánh cửa gỗ trước mặt như muốn sặp thẳng vô mặt mình, chờ Oscar hoàn hồn lại cậu không khỏi đưa tay lên sờ mũi, nhân tiện còn lau đi đám thuốc bột màu trắng trên đó. Oscar có chút uể oải mà đưa nó lên mũi ngửi nhẹ, hương vị đắng nghét khiến cậu nhíu mày khó chịu.

Hương vị kỳ quái, lại còn siêu đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com