TruyenHHH.com

Kha Hoan Bat Mo

Bất mộ (11)

Lúc trở về Châu Kha Vũ rốt cuộc dựa vào kéo búa bao mà giành được quyền lái xe, bởi vì cậu sớm đã phát hiện ra Lực Hoàn khi chơi trò này sẽ không ra cái nào khác ngoài bao. "Sao lại ngốc vậy chứ, không để mắt một cái là bị lừa đi ngay mất thôi." Châu Kha Vũ vừa nghĩ vừa đi lên con đê, không ngờ lại hụt chân một cái, thiếu chút nữa thì đã ngã lăn quay.

"Kha Vũ!" Lực Hoàn  đứng đằng sau đỡ cậu lại, Châu Kha Vũ thấy hơi xấu hổ mà ngã vào lòng Lực Hoàn.

Nước sông giống như một mảnh lụa bị gió thổi nhăn, phản chiếu dải ngân hà trên bầu trời, Lực Hoàn đứng trong khoảng ánh sáng rực rỡ ấy vươn tay ra, "Hoa, tặng Kha Vũ này."

Có thể là tại lúc đỡ Châu Kha Vũ nên không để ý đến nó, khiến cho bông hoa có hơi bị dập cánh, Lực Hoàn ảo não thốt lên một tiếng a.

"Không sao." Châu Kha Vũ dùng ngón tay cẩn thận cầm lên bông hoa màu tím đã rụng rời mấy cánh, cậu nhẹ nhàng cất vào trong túi áo, giải vờ như không có chuyện gì mà đi tiếp.

"Đẹp không, đẹp không." Lực Hoàn không ngừng hỏi bên tai cậu.

Châu Kha Vũ nghe được câu hỏi cũng không dám quay đầu lại, sợ bị anh phát hiện mặt mình đã đỏ bừng, "Khụ, cũng được, hoa đẹp lắm."

Lực Hoàn có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này, chỉ là anh không hiểu sao Châu Kha Vũ lại phải đi nhanh đến thế.

Đợi một lúc, Châu Kha Vũ lấy xe đạp tới, hỏi, "Anh muốn ngồi trước hay sau?"

"Phía trước, đi."

"Thế phải ngồi lên thanh ngang đấy, ầy, anh không sợ khó chịu à." Sau đó cậu tự suy nghĩ một lúc rồi tự mình trả lời luôn, "Mà thôi mông anh nhiều thịt lắm, không sợ đâu."

Lực Hoàn nghe câu này cũng không biết đấy là khen hay chê, hay là sau khi Châu Kha Vũ xấu hổ thì cố tìm mấy lời vô lý để bổ sung, anh vẫn cứ vui vẻ ngồi lên xe.

"Đi nào." Cái xe này vừa to vừa cao, Lực Hoàn đạp có hơi mất sức, thế nhưng vào tay Châu Kha Vũ thì coi như phù hợp.

Lực Hoàn ngồi đằng trước vừa hứng gió đêm vừa ngâm nga một giai điệu nào đó, Châu Kha Vũ bọc kín anh trong lòng mình, "Người đâu mà bé tí teo thế này, đáng yêu quá đi thôi." Châu Kha Vũ vừa nghĩ vừa thừa dịp Lực Hoàn không để ý mà cúi đầu hôn lên tóc anh một cái.

Lúc sắp đến gần nhà, Lực Hoàn cứ nhìn chằm chằm vào sạp trái cây bên đường.

"Muốn ăn dưa hấu không?" Châu Kha Vũ nói rồi dừng xe đi mua, "Mua một nửa thôi nhé, lấy cả quả sợ ăn không hết."

Châu Kha Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ có ngày sống như thế này, cậu tiện tay đưa túi cho Lực Hoàn để anh cầm dưa, sau đó tiếp tục đạp xe về khu dân cư tối mịt kia.

"Anh có thể đừng nhìn dưa mãi không, nhìn em cái nào."

Lực Hoàn nghe lời cậu, ngẩng đầu lên nhìn Châu Kha Vũ một cái, "Làm gì?"

"..." Châu Kha Vũ dừng xe, đòi lại túi dưa hấu, "Tịch thu dưa."

Lực Hoàn nghĩ rằng cậu sẽ không cho anh ăn thật, liền nhanh chóng kéo tay Châu Kha Vũ làm nũng, "Kha Vũ, Kha Vũ ơi."

Châu Kha Vũ mãi đến khi về đến nhà cũng không để ý đến anh, cậu thắp hai cây nến trên bàn lên, rồi nói, "Đi rửa tay đi."

Lực Hoàn nghe lời đi rửa tay, sau đó liền thấy Châu Kha Vũ đang quay lưng về phía mình bận rộn làm gì đó, "Rửa sạch rồi."

Châu Kha Vũ kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu, "Há miệng nào." Sau đó cậu trực tiếp đút cho anh một miếng mới múc ra ở phần chính giữa quả dưa, "Ngọt không."

Lực Hoàn gật đầu, Châu Kha Vũ đưa muỗng cho anh để anh tự xúc.

"À đúng rồi, em mang về bánh mì đây. Thế nhưng đến mai là hết hạn." Châu Kha Vũ chỉ vào đồng hồ rồi nói với Lực Hoàn, "Còn ba giờ bốn mươi phút nữa mới hết hạn. Mau ăn thôi."

Dưa hấu với bánh mì, mỗi thứ Lực Hoàn đều chỉ ăn một nửa, còn lại đều đưa cho Châu Kha Vũ, sau đó anh đi xem cái túi mà Châu Kha Vũ mang về, "Đây là, gì thế?"

"Là bóng bay đấy. Chị Lưu nói chị ấy không có thời gian để bán, chị ấy chất cả đống trong cửa hàng từ lâu rồi, để thêm thì sợ hỏng hết nên cho em mang về."

Những quả bóng bay đầy màu sắc, có in lậu hình chuột Mickey, là kiểu mà xấu đến mức Disney còn không thể kiện nổi tội xâm phạm bản quyền.

"Em vẫn còn chưa nhìn kỹ." Châu Kha Vũ vừa ăn vừa nói, "Cái này cũng xấu quá rồi, còn bán được cho ai chứ?"

"Bán á?"

"Chúng mình đi qua chợ đêm xem có bán được không, giờ mình kiếm thêm được đồng nào hay đồng ấy, đợi mấy hôm nữa em đi làm lại thẻ căn cước là có thể kiếm việc khác."

"Nếu anh mệt thì ngủ trước đi." Châu Kha Vũ  thu dọn rác rưởi trên bàn, "Em xong ngay đây."

Chờ đến khi Châu Kha Vũ  dọn dẹp xong mọi thứ nhìn qua thì thấy Lực Hoàn đang nằm im không động đậy, Châu Kha Vũ tưởng anh ngủ rồi nên nhẹ nhàng đi lên giường.

Vừa mới nằm xuống đã bị anh tóm lấy cánh tay, Lực Hoàn tròn mắt nhìn cậu, "Anh mơ thấy ác mộng."

Châu Kha Vũ không để ý tới anh, "Nhóc lừa đảo."

Lực Hoàn vội vàng lặp lại ngay, "Anh mơ thấy, ác mộng, thật mà."

"Vậy nên?"

Lực Hoàn  đợi một hồi cũng không thấy Châu Kha Vũ làm gì, vừa nói mình mơ thấy ác mộng vừa tiến lên hôn cậu.

Châu Kha Vũ  giữ chặt gáy anh lại, ấn anh hôn sâu hơn nữa. Lực Hoàn bị hôn đến mức suýt đã không thở nổi, mỗi một lần muốn há miệng đều bị đôi môi Châu Kha Vũ chặn lại, đến nước bọt chảy ra cũng không kịp nuốt xuống.

Châu Kha Vũ buông anh ra, cúi đầu ghé vào tai anh hôn từng cái.

Lực Hoàn vẫn còn đang quấn người trong chăn, anh lặng lẽ cởi quần mình xuống, nghĩ muốn bỏ nó qua một bên.

"Làm gì đó?" Châu Kha Vũ vén chăn bông lên, nhìn chiếc quần thê thảm bị anh nắm trong tay, suy nghĩ một chút mới hiểu ra, "Đây là lý do anh nói mình mơ phải ác mộng sao?"

"Muốn em làm anh đến vậy hả?" Châu Kha Vũ vừa nói vừa mò lấy bao cao su dưới nệm, "Mang nó vào giúp em nào."

Thực ra Châu Kha Vũ  mới vừa được ăn thịt, sao có thể khống chế mình không nghĩ đến những chuyện này, chỉ là cậu không ngờ Lực Hoàn lại có thể chủ động đến thế, quả nhiên là đồ ngốc mà. . .

Sau khi lừa gạt Lực Hoàn giúp mình mang bao vào xong, Châu Kha Vũ liền không kịp chờ đợi mà nhéo núm vú của Lực Hoàn, cậu dùng lòng bàn tay đánh hai lần lên cái mông mềm mại nhiều thịt của anh, Lực Hoàn không hiểu sao Châu Kha Vũ tự nhiên lại đánh mình, anh ngẩng đầu lên, có chút oan ức nhìn Châu Kha Vũ.

"Dám lừa em mà không đáng bị đánh sao, hả?"

Lực Hoàn tự thấy mình đuối lý, vậy nên anh không hề nói gì, để mặc cho Châu Kha Vũ lật mình lại, sau đó ngoan ngoan cong mông lên chờ cậu.

Châu Kha Vũ đi vào từ phía sau anh, cậu dùng tay siết chặt lấy eo anh rồi mạnh mẽ đâm vào bên trong mà không có bất cứ kĩ xảo gì.

Lực Hoàn bị đâm chọc đến mức ưỡn người về phía trước, cuối cùng anh chỉ có thể chống tay vào tường, trong miệng vẫn không ngừng rên rỉ.

Châu Kha Vũ không ngừng hôn lên lưng anh, vuốt ve phần eo hơi lõm vào của Lực Hoàn, cậu bóp lấy cằm anh từ phía sau, ép Lực Hoàn quay đầu lại hôn mình.

"Không muốn nữa đâu." Lực Hoàn đã bị làm đến mức tự bắn ra một lần, "Không muốn nữa, anh không gặp ác mộng nữa đâu, . ."

"Quá muộn rồi nha. Lực Hoàn." Châu Kha Vũ chống chân anh lên, nhẹ nhàng đâm vào mấy lần.

Lực Hoàn lại cảm thấy có chút không thoải mái, thế nhưng anh lại không nói rõ ra đó là cảm giác gì, chỉ có thể xoay người nắm lấy tay Châu Kha Vũ  ra hiệu cậu nhanh lên.

"Lúc thì không muốn, lúc thì lại ngại em làm chậm." Châu Kha Vũ ghìm chặt eo anh áp chặt vào phần thân dưới của mình, sau đó lại hung ác đâm vào.

Lực Hoàn bị làm đến mức hơi run rẩy, liên tục tìm đến bờ môi của Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cúi đầu tiếp tục dịu dàng hôn anh, sau đó lại dùng tính khí của mình tiếp tục đâm vào.

Chờ đến khi hai người cùng ngã xuống giường thì cả hai đều đã nhễ nhại mồ hôi, Lực Hoàn đến tay mình cũng không nhấc lên nổi, dựa vào Châu Kha Vũ để cậu lau mặt cho mình.

"Anh ngủ đi." Châu Kha Vũ khẽ hôn lên trán anh rồi nói.

"Còn lại cứ để em."

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com