Keumina Daisy
hai tuần không nhanh không chậm trôi qua. sống một mình, tôi tận dụng khoảng thời gian rảnh tự mình thăm thú thành phố. đây là lần đầu tiên tôi đến seoul. từ nhỏ tôi đã sống ở mỹ cùng bố mẹ, được tận hưởng cơ sở vật chất và chương trình giáo dục tốt vào bậc nhất. mọi thứ không có gì để chê. nhưng tôi mười tám tuổi rồi. tôi muốn tự lập. vậy là tôi sống xa bố mẹ, cách gần nửa vòng trái đất.
ban đầu họ cũng không đồng ý, nhưng vì tôi cương quyết quá. với cả cũng không phải tôi tự lập hoàn toàn. học phí, phí sinh hoạt và tiền tiêu dùng linh tinh khác vẫn là bố mẹ chu cấp cho tôi. mặc dù chưa tự sống cuộc sống của mình bằng tiền của mình, với tôi, bước đầu như này là ổn.
dạo sông hàn vào mùa thu không phải là một ý kiến tồi. tuy nhiên, nhìn các cặp đôi ôm ấp nhau tình tứ làm tôi phát ngán. tôi đã vượt qua khoảng thời gian ngây ngô, khao khát có mối tình thanh xuân vườn trường đẹp như mơ rồi. có thể nói, tôi gần như miễn nhiễm với tình yêu luôn. mục tiêu của tôi là kiếm thật nhiều tiền, mua một căn hộ nhỏ, sống đơn giản với vài chú mèo, ngày qua ngày bình dị không yêu đương ồn ã. vì mục tiêu đó nên tôi quyết tâm học và trau dồi kĩ năng thật tốt, không quan tâm thứ tình cảm phù phiếm kia.
tôi không hiểu yêu đương có gì vui khi tỉ lệ cãi nhau, giận nhau và chia tay của các cặp đôi chiếm đa số. mà chủ yếu là vì không hiểu ý nhau, không chăm sóc tốt cho nhau. này nhé, các bạn có khi còn chẳng hiểu nổi bản thân mình đâu. tự mình còn không chăm sóc được cho mình mà đòi người khác phải hầu hạ mình. nực cười. đặc biệt là con gái, họ khó hiểu và đòi hỏi đến lạ lùng.
khuôn mặt của mắt mèo long lanh đột nhiên hiện lên. không biết kang mina ấy có như những cô gái khác không nhỉ? họ đều là con gái nên có lẽ cậu ấy cũng như thế. ủa mà sao tự dưng tôi lại nghĩ đến cậu ấy chứ? vì cậu ấy là bạn tốt khác giới đầu tiên của tôi sao?
_________
thả mình xuống giường sau khi chuyến đi dạo, tôi buồn chán vơ lấy điện thoại, mở instagram. hai tên kia thì không biết chơi bi-a hay làm gì nữa mà mãi không thấy về, tôi định lướt điện thoại một chút rồi đánh một giấc, nhưng hàng loạt thông báo nhảy liên tục trước mắt khiến tôi giật mình. gì đây?
_happiness_o đã thích bài viết của bạn.
_happiness_ođã thích bài viết của bạn.
_happiness_ođã bình luận về bài viết của bạn.
- - -
một tài khoản lạ tên _happiness_o đã làm náo loạn mục thông báo vốn im lìm của tôi. tôi có quen người này không nhỉ? tò mò ấn vào tường nhà người ta, tôi à một tiếng. phải rồi, cô bạn mắt mèo long lanh đây mà.
tại sao cậu ấy lại like tất cả bài viết của tôi nhỉ? tôi không hay cập nhật mạng xã hội lắm, số bài viết cũng trong khoảng hai mươi bài, từ ba bốn năm trước lận. có phải bạn bè đều like hết ảnh của nhau như vậy không? nghĩ vậy, tôi cũng làm điều tương tự với tài khoản của cậu ấy.
đúng là con gái, cậu ấy có nhiều bài đăng hơn tôi, khoảng năm chục bài. tôi chưa bao giờ cặm cụi like ảnh của một người như này, lẽ thường tôi sẽ thấy việc này rất phiền, nhưng không hiểu sao giờ đây tôi thấy nó khá thú vị. tài khoản instagram của cậu ấy cũng được mở khoảng bốn năm năm trước, cập nhật cuộc sống của cậu ấy. nhìn những bức ảnh cậu ấy chụp đồ ăn, chụp cảnh vật, chụp cùng bạn bè, tôi bật cười: thì ra đây là cuộc sống ở hàn quốc.
đột nhiên tò mò không biết cậu ấy đang làm gì, tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nhắn tin:
onyourm_ark: này, cậu đang làm gì thế
cậu ấy seen tin nhắn ngay lập tức nhưng chưa rep vội. hửm, có khi nào bận rồi không?
onyourm_ark: đang bận hả
lần này thì cậu ấy rep luôn.
_happiness_o: không không, bận gì đâu
nhưng sao tự dưng nhắn tin vậy?
tại sao nhỉ? không phải bạn bè nhắn tin với nhau rất bình thường sao? hay cậu ấy không coi tôi là bạn? hay ... cậu ấy quên mất tôi là ai rồi? chắc không phải. làm gì có chuyện quên mà vẫn like ảnh của tôi chứ? khó hiểu ghê.
onyourm_ark: bao giờ cậu lên vậy?
_happiness_o: ngày kia
có chuyện gì sao?
không lẽ trường đẩy lùi lịch học lên hả?
sao tớ không thấy thông báo nhỉ?
onyourm_ark: không không
trí tưởng tượng của cậu ấy ghê thật đấy. nghĩ ra được chuyện này luôn :>
onyourm_ark: cần đi đón không? chắc cậu cũng có nhiều đồ nhỉ? một mình không xách được đâu.
lần này thì cậu ấy không rep nhanh như lúc nãy nữa. năm phút sau mới rep lận.
_happiness_o: được sao?
không phiền cậu chứ?
onyourm_ark: phiền gì đâu
bạn bè thì giúp nhau thôi mà
thế mấy giờ lên, đi chuyến nào thì nhắn cho tớ sau nhé
_happiness_o: ừ cảm ơn cậu
cậu ngủ ngon nhé
onyourm_ark: ngủ ngon
tắt điện thoại, tôi ngủ ngay tức thì. có lẽ nay đi dạo lâu quá nên hơi mệt, giấc ngủ bỗng dưng cũng ngon hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com