Ket Du Kiep Doi
Vui lòng đọc tại acc @TamhontangdongXD ở 𝓦𝓪𝓽𝓽𝓹𝓪𝓭.
Chương 7.Hiên Thí cũng không mất trí nhớ thật, chỉ là hiện tại đây là biện pháp tốt nhất để ngụy trang. Rất may rằng anh không nói được, bởi khi nói sẽ để lộ sơ hở. Bấy giờ, người đàn ông đang sắp xếp những thông tin thu được từ hai mẹ con nhà nọ. Hình như chất liệu chế tạo bộ quần áo mà Lăng đưa cho anh vô cùng hiếm có, khiến anh bị hiểu lầm thành điệp viên cấp cao đang trên đường làm nhiệm vụ, không may thiết bị cơ khí cao cấp gặp rủi ro. Hiên Thí khéo léo tiết lộ chỉ vài chi tiết liên quan đến "mảnh vỡ ký ức", để Lệ Nhã tự tưởng tượng nốt phần còn lại, vậy thì những chỗ chưa hợp lý, đối phương sẽ tự tìm được lời giải thích hợp lý, cũng tin tưởng suy luận của bản thân hơn.Loại năng lực thao túng tâm lý này đã theo Hiên Thí từ nhỏ. Người đàn ông lúc này đóng vai làm người mất trí nhớ ngoài ý muốn, chỉ nhớ rõ "Thần kỷ" và "Báo cáo" nghiễm nhiên trở thành dạng nhân vật đáng thương. Đương nhiên lúc Lệ Nhã biết vậy, sự kính nể trong mắt nàng chuyển thành sùng bái, nàng cũng hứa nhất định sẽ bảo vệ và trợ giúp Hiên Thí khôi phục ký ức. Lúc này, Hiên Thí mới hiểu được, Thần Kỷ ở thời đại này có địa vị tối cao trong lòng mọi người, thậm chí con trai anh còn được tôn sùng như một vị thần.Không biết bé Nhiên có còn nhớ đến người ba bị bắt cóc đến khổ sở này không... Hiên Thí vừa nghĩ vừa cười khổ.Hiên Thí biết được Thần Kỷ ở hành tinh này là năm vũ trụ thứ 42 (100 năm ánh sáng =1, 3415 năm vũ trụ), cần phải ngồi trên tàu không gian một năm mới có một chuyến xuyên qua 2 lỗ sâu*, Hiên Thí không biết phải làm sao để đến Thần Kỷ. Chưa kể đến giá vé tàu cao ngất ngưởng, chứng nhận công dân để đi tàu cũng là một nan đề.(Ghi chú tác giả: Giải thích đơn giản thì 'lỗ sâu' là một con đường nối tiếp hai vùng không thời gian cách nhau rất xa trong vũ trụ. Đơn giản mà nói, "lỗ sâu" là ống kết nối thời gian-không gian giữa các vũ trụ xa nhau. Vật chất tối* duy trì lối ra "lỗ sâu" và mang đến khả năng du hành thời gian. Nó cũng có thể là đường hầm không - thời gian kết nối các lỗ đen và lỗ trắng, cũng được gọi là " lỗ xám" (Nguồn: Baidu))... Xem ra chỉ có bán bụi sao sắt kia đi rồi làm giả giấy chứng nhận công dân và mua vé tàu...Đột nhiên, Hiên Thí nảy ra một ý.Anh vội gọi Tinh Bối Nhi ở cách đó không xa tới, bảo em đi tìm Lệ Nhã. Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ liền hoảng hốt chạy tới."Có chuyện gì vậy, anh Trí?"Để tiện giao lưu, Hiên Thí bảo Lệ Nhã xưng hô với anh là "Trí", đồng âm với "啻" (Thí), vậy thì sẽ giảm bớt khả năng anh vì không quen tên, mà dừng một nhịp.[Lần trước cô tới chỗ giao dịch bụi sao sắt, có ai nhìn thấy không?]"Ừm... Lúc đó hình như có khoảng 2, 3 người, tôi cũng không để ý lắm..." Lệ Nhã hơi hốt hoảng nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"[... Có ai hỏi cô hoặc Tinh Bối Nhi về bụi sao sắt không?]"Không có, gần đây bởi vì phải săn sóc anh, tôi và Tinh Bối Nhi đều ở nhà không ra ngoài."[Có ai biết tôi ở đây không?]Sau khi nghe xong câu trả lời phủ định của Lệ Nhã, Hiên Thí nhắm hai mắt lại suy tính, khi mở mắt ra thì trong đầu anh đã có sẵn kế hoạch.[Tinh Bối Nhi, cháu hãy giấu những mảnh bụi sao sắt đó ở nơi không có người. Đầu tiên, cháu hãy tìm một khoảng trống nhỏ giữa đống rác thải, sau đó đào nó ra và chôn bụi sao sắt vào. Hãy nhớ rắc một ít đất khô xung quanh vào khu vực đào. Sau đó chất rác lên trên và cố gắng làm cho nó tự nhiên nhất có thể. Tốt nhất thì cháu nên nhớ chỗ đó chứ đừng để lại dấu.]Tinh Bối Nhi hưng phấn vỗ vỗ ngực mình: "Cứ để cháu~"[Với lại, cháu lấy một phần ba trong số đó rồi đem số còn lại vứt đi. Chỉ cần giữ lại một khối thôi, có thể trang trải được sinh hoạt phí hàng ngày trong gần nửa năm.]"Tại sao!? Thật lãng phí, quý như vậy mà..." Cô bé mím môi, có vẻ không vui.Hiên Thí tiếp tục viết: [Sau đó, mỗi ngày cháu đến đó đi tìm những mảnh nhỏ mà cháu đã ném đi. Nhớ là đừng tìm quá nhanh, nếu có người hỏi cháu những... mảnh bụi sao sắt này từ đâu tới, không cần thiết phải nói cho bọn họ, xem xét kỹ tình huống rồi hẵng nói cho bọn họ biết vị trí gần đúng. Nếu có người muốn cướp, cứ phản kháng như bình thường, nhưng đừng thái quá... Lệ Nhã cũng như vậy.]Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai mẹ con, Hiên Thí bất đắc dĩ cười cười: [Chỉ có cách đó... Mới có thể giữ lại được phần lớn bụi sao sắt.]Lệ Nhã cũng hiểu ra, sắc mặt trở nên tái nhợt. Đúng vậy, bọn họ không có khả năng bảo vệ thứ kim loại quý giá này, thay vì để người khác cướp hết, thì thà chỉ mất một ít mà chuyển hướng chú ý của người khác và khiến họ nghĩ rằng bọn họ chỉ may mắn tìm được một khối bụi sao sắt ở đó. Và việc thu hoạch được bụi sao sắt ở nơi đó sẽ xoá bỏ hoàn toàn nghi ngờ của đám người kia với kế hoạch của bọn họ.Tinh Bối Nhi ngoan ngoãn làm theo, Hiên Thí ra hiệu với Lệ Nhã đang ngạc nhiên ngồi cạnh giường anh, vết thương của anh đang dần tốt lên, nhưng muốn xuống giường vẫn có chút khó khăn. Hiên Thí nhìn tay của Lệ Nhã run nhè nhẹ, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cầm tay nàng. Lệ Nhã là một phụ nữ xinh đẹp nữ tính, nàng có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ buộc kiểu đơn giản, khuôn mặt vì trải qua nhiều sương gió mà mang chút tiều tuỵ Lúc này, người phụ nữ yên lặng dùng một vẻ mặt bất lực nhìn anh.Hiên Thí khẽ thở dài một cái, anh nhớ vợ, chẳng biết lúc nào anh mới có thể gặp lại cô ấy..."Ừm, chuyện kia..." Người phụ nữ hơi ngượng, cúi đầu: "Cảm ơn anh."[Không có gì... Tôi có chuyện muốn hỏi cô, hai mẹ con cô luôn sống ở đây sao?]"Không, khi Tinh Bối Nhi hai tuổi thì tôi mới tới chỗ này... Lúc đó chúng tôi bị liên minh đuổi đến đây. May là Tinh Bối Nhi và tôi đều có sóng điện từ dương, nên mới sống được ở đây đến giờ.[Có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư không... Cha của Tinh Bối Nhi là ai vậy? Nếu cô có thể trả lời thì... ]Sắc mặt của Lệ Nhã xám xịt, nàng gượng cười: "Tôi chỉ nhớ rằng hắn ta là một lính đánh thuê, còn lại thì..."[Cảm ơn... Nếu như cô và Tinh Bối Nhi không ngại, tôi có một thỉnh cầu.] Hiên Thí nhìn về phía chủ nhân của đôi mắt màu nâu.[Tôi tự hỏi liệu mình, có vinh dự được làm 'cha' của Tinh Bối Nhi không?]~Chú thích:*Dark Matter: hay còn gọi là vật chất tối.Vào những năm 1930, một nhà khoa học Mỹ gốc Thụy Sĩ Fritz Zwicky lần đầu tiên đưa ra ý tưởng về vật chất tối. Ông đã nhận thấy rằng có những thiên hà trong không gian quay nhanh tới mức trọng lực từ vật chất nhìn thấy được không thể giữ chúng lại với nhau được. Và những quan sát có được vào những năm 1970 đã chứng minh rằng ông đã đúng. Vậy nếu trọng lực không phải thứ giữ các thiên hà thì đó là thứ gì?Sự thật là những gì chúng ta đã biết về vũ trụ bao la này chỉ có 4%. Một con số mà có nằm mơ cũng ít ai có thể hình dung ra được. Thật vậy, chỉ có 4% vật chất trong vũ trụ là những thứ giống với những gì chúng ta biết. Chúng chính là nguyên tử và phân tử - thứ cấu thành nên sông, núi, đại dương, các ngôi sao, hành tinh, động vật và cả chính chúng ta nữa. Nhưng vậy thì phần còn lại là gì?96% còn lại là lượng vật chất vô hình cực kỳ bí ẩn, không có cách nào có thể phát hiện chúng trực tiếp được. Các nhà khoa học có thể phát hiện ra chúng là nhờ ảnh hưởng của chúng tới mọi thứ xung quanh. Và họ tạm phân chúng thành hai loại: loại thứ nhất chiếm 23% là vật chất tối (dark matter), phần còn lại chiếm tới 73% là năng lượng đen (dark energy).
Chương 7.Hiên Thí cũng không mất trí nhớ thật, chỉ là hiện tại đây là biện pháp tốt nhất để ngụy trang. Rất may rằng anh không nói được, bởi khi nói sẽ để lộ sơ hở. Bấy giờ, người đàn ông đang sắp xếp những thông tin thu được từ hai mẹ con nhà nọ. Hình như chất liệu chế tạo bộ quần áo mà Lăng đưa cho anh vô cùng hiếm có, khiến anh bị hiểu lầm thành điệp viên cấp cao đang trên đường làm nhiệm vụ, không may thiết bị cơ khí cao cấp gặp rủi ro. Hiên Thí khéo léo tiết lộ chỉ vài chi tiết liên quan đến "mảnh vỡ ký ức", để Lệ Nhã tự tưởng tượng nốt phần còn lại, vậy thì những chỗ chưa hợp lý, đối phương sẽ tự tìm được lời giải thích hợp lý, cũng tin tưởng suy luận của bản thân hơn.Loại năng lực thao túng tâm lý này đã theo Hiên Thí từ nhỏ. Người đàn ông lúc này đóng vai làm người mất trí nhớ ngoài ý muốn, chỉ nhớ rõ "Thần kỷ" và "Báo cáo" nghiễm nhiên trở thành dạng nhân vật đáng thương. Đương nhiên lúc Lệ Nhã biết vậy, sự kính nể trong mắt nàng chuyển thành sùng bái, nàng cũng hứa nhất định sẽ bảo vệ và trợ giúp Hiên Thí khôi phục ký ức. Lúc này, Hiên Thí mới hiểu được, Thần Kỷ ở thời đại này có địa vị tối cao trong lòng mọi người, thậm chí con trai anh còn được tôn sùng như một vị thần.Không biết bé Nhiên có còn nhớ đến người ba bị bắt cóc đến khổ sở này không... Hiên Thí vừa nghĩ vừa cười khổ.Hiên Thí biết được Thần Kỷ ở hành tinh này là năm vũ trụ thứ 42 (100 năm ánh sáng =1, 3415 năm vũ trụ), cần phải ngồi trên tàu không gian một năm mới có một chuyến xuyên qua 2 lỗ sâu*, Hiên Thí không biết phải làm sao để đến Thần Kỷ. Chưa kể đến giá vé tàu cao ngất ngưởng, chứng nhận công dân để đi tàu cũng là một nan đề.(Ghi chú tác giả: Giải thích đơn giản thì 'lỗ sâu' là một con đường nối tiếp hai vùng không thời gian cách nhau rất xa trong vũ trụ. Đơn giản mà nói, "lỗ sâu" là ống kết nối thời gian-không gian giữa các vũ trụ xa nhau. Vật chất tối* duy trì lối ra "lỗ sâu" và mang đến khả năng du hành thời gian. Nó cũng có thể là đường hầm không - thời gian kết nối các lỗ đen và lỗ trắng, cũng được gọi là " lỗ xám" (Nguồn: Baidu))... Xem ra chỉ có bán bụi sao sắt kia đi rồi làm giả giấy chứng nhận công dân và mua vé tàu...Đột nhiên, Hiên Thí nảy ra một ý.Anh vội gọi Tinh Bối Nhi ở cách đó không xa tới, bảo em đi tìm Lệ Nhã. Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ liền hoảng hốt chạy tới."Có chuyện gì vậy, anh Trí?"Để tiện giao lưu, Hiên Thí bảo Lệ Nhã xưng hô với anh là "Trí", đồng âm với "啻" (Thí), vậy thì sẽ giảm bớt khả năng anh vì không quen tên, mà dừng một nhịp.[Lần trước cô tới chỗ giao dịch bụi sao sắt, có ai nhìn thấy không?]"Ừm... Lúc đó hình như có khoảng 2, 3 người, tôi cũng không để ý lắm..." Lệ Nhã hơi hốt hoảng nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"[... Có ai hỏi cô hoặc Tinh Bối Nhi về bụi sao sắt không?]"Không có, gần đây bởi vì phải săn sóc anh, tôi và Tinh Bối Nhi đều ở nhà không ra ngoài."[Có ai biết tôi ở đây không?]Sau khi nghe xong câu trả lời phủ định của Lệ Nhã, Hiên Thí nhắm hai mắt lại suy tính, khi mở mắt ra thì trong đầu anh đã có sẵn kế hoạch.[Tinh Bối Nhi, cháu hãy giấu những mảnh bụi sao sắt đó ở nơi không có người. Đầu tiên, cháu hãy tìm một khoảng trống nhỏ giữa đống rác thải, sau đó đào nó ra và chôn bụi sao sắt vào. Hãy nhớ rắc một ít đất khô xung quanh vào khu vực đào. Sau đó chất rác lên trên và cố gắng làm cho nó tự nhiên nhất có thể. Tốt nhất thì cháu nên nhớ chỗ đó chứ đừng để lại dấu.]Tinh Bối Nhi hưng phấn vỗ vỗ ngực mình: "Cứ để cháu~"[Với lại, cháu lấy một phần ba trong số đó rồi đem số còn lại vứt đi. Chỉ cần giữ lại một khối thôi, có thể trang trải được sinh hoạt phí hàng ngày trong gần nửa năm.]"Tại sao!? Thật lãng phí, quý như vậy mà..." Cô bé mím môi, có vẻ không vui.Hiên Thí tiếp tục viết: [Sau đó, mỗi ngày cháu đến đó đi tìm những mảnh nhỏ mà cháu đã ném đi. Nhớ là đừng tìm quá nhanh, nếu có người hỏi cháu những... mảnh bụi sao sắt này từ đâu tới, không cần thiết phải nói cho bọn họ, xem xét kỹ tình huống rồi hẵng nói cho bọn họ biết vị trí gần đúng. Nếu có người muốn cướp, cứ phản kháng như bình thường, nhưng đừng thái quá... Lệ Nhã cũng như vậy.]Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai mẹ con, Hiên Thí bất đắc dĩ cười cười: [Chỉ có cách đó... Mới có thể giữ lại được phần lớn bụi sao sắt.]Lệ Nhã cũng hiểu ra, sắc mặt trở nên tái nhợt. Đúng vậy, bọn họ không có khả năng bảo vệ thứ kim loại quý giá này, thay vì để người khác cướp hết, thì thà chỉ mất một ít mà chuyển hướng chú ý của người khác và khiến họ nghĩ rằng bọn họ chỉ may mắn tìm được một khối bụi sao sắt ở đó. Và việc thu hoạch được bụi sao sắt ở nơi đó sẽ xoá bỏ hoàn toàn nghi ngờ của đám người kia với kế hoạch của bọn họ.Tinh Bối Nhi ngoan ngoãn làm theo, Hiên Thí ra hiệu với Lệ Nhã đang ngạc nhiên ngồi cạnh giường anh, vết thương của anh đang dần tốt lên, nhưng muốn xuống giường vẫn có chút khó khăn. Hiên Thí nhìn tay của Lệ Nhã run nhè nhẹ, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng cầm tay nàng. Lệ Nhã là một phụ nữ xinh đẹp nữ tính, nàng có mái tóc dài màu nâu hạt dẻ buộc kiểu đơn giản, khuôn mặt vì trải qua nhiều sương gió mà mang chút tiều tuỵ Lúc này, người phụ nữ yên lặng dùng một vẻ mặt bất lực nhìn anh.Hiên Thí khẽ thở dài một cái, anh nhớ vợ, chẳng biết lúc nào anh mới có thể gặp lại cô ấy..."Ừm, chuyện kia..." Người phụ nữ hơi ngượng, cúi đầu: "Cảm ơn anh."[Không có gì... Tôi có chuyện muốn hỏi cô, hai mẹ con cô luôn sống ở đây sao?]"Không, khi Tinh Bối Nhi hai tuổi thì tôi mới tới chỗ này... Lúc đó chúng tôi bị liên minh đuổi đến đây. May là Tinh Bối Nhi và tôi đều có sóng điện từ dương, nên mới sống được ở đây đến giờ.[Có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư không... Cha của Tinh Bối Nhi là ai vậy? Nếu cô có thể trả lời thì... ]Sắc mặt của Lệ Nhã xám xịt, nàng gượng cười: "Tôi chỉ nhớ rằng hắn ta là một lính đánh thuê, còn lại thì..."[Cảm ơn... Nếu như cô và Tinh Bối Nhi không ngại, tôi có một thỉnh cầu.] Hiên Thí nhìn về phía chủ nhân của đôi mắt màu nâu.[Tôi tự hỏi liệu mình, có vinh dự được làm 'cha' của Tinh Bối Nhi không?]~Chú thích:*Dark Matter: hay còn gọi là vật chất tối.Vào những năm 1930, một nhà khoa học Mỹ gốc Thụy Sĩ Fritz Zwicky lần đầu tiên đưa ra ý tưởng về vật chất tối. Ông đã nhận thấy rằng có những thiên hà trong không gian quay nhanh tới mức trọng lực từ vật chất nhìn thấy được không thể giữ chúng lại với nhau được. Và những quan sát có được vào những năm 1970 đã chứng minh rằng ông đã đúng. Vậy nếu trọng lực không phải thứ giữ các thiên hà thì đó là thứ gì?Sự thật là những gì chúng ta đã biết về vũ trụ bao la này chỉ có 4%. Một con số mà có nằm mơ cũng ít ai có thể hình dung ra được. Thật vậy, chỉ có 4% vật chất trong vũ trụ là những thứ giống với những gì chúng ta biết. Chúng chính là nguyên tử và phân tử - thứ cấu thành nên sông, núi, đại dương, các ngôi sao, hành tinh, động vật và cả chính chúng ta nữa. Nhưng vậy thì phần còn lại là gì?96% còn lại là lượng vật chất vô hình cực kỳ bí ẩn, không có cách nào có thể phát hiện chúng trực tiếp được. Các nhà khoa học có thể phát hiện ra chúng là nhờ ảnh hưởng của chúng tới mọi thứ xung quanh. Và họ tạm phân chúng thành hai loại: loại thứ nhất chiếm 23% là vật chất tối (dark matter), phần còn lại chiếm tới 73% là năng lượng đen (dark energy).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com