TruyenHHH.com

Kepat What Happened To My Teacher

group chat "hội anh em siêu nhân b12"

mãnh nam đông bắc

tự nhiên tao cảm thấy bản thân mình hóa hề chúa vcl :)

heo nhỏ

tao cũng vậy

cái thằng điên họ duẫn kia đâu rồi!

xách xác ra đây coi!

kimsagrouppresident

đang ăn sáng mà sao thế hả(✿^‿^)

dậy sớm tập thể dục đi các bạn ơi

nướng quá không tốt đou, cháy đen khét lẹt như miếng thịt sườn đếi

chờ ngày nghiệp quật

đm!

bây giờ là mấy giờ hả?

5h sáng đấy thằng điên này

ngơ 1p30s

mày để cho anh em ngủ chút đi không được sao pat

kimsagrouppresident

chứ mấy thằng thần kinh nào đêm hôm khuya khoắt ôm chăn gối đòi sang nghịch con trai tao

tụi bây để nó ngủ trễ lỡ mốt nó không cao lên được thì sao?

chân ngắn thì làm sao có gái theo, giờ gái nó mê chân dài rồi

mày muốn để con trai tao ế rục xương ra à?

tiểu đào đào

chắc không sao đâu bố nó cao như vậy mà

ít nhiều cũng phải thừa hưởng gen từ bố nó chứ

phi thường hoàn mỹ

ủa đm con điên đó giống corgi thì chân ngắn đúng rồi :)))

chứ mày muốn nó chân dài thế nào, như con xanh này hả

i love jennie

lạy các bố

các bố làm ơn cho con ngủ

kimsagrouppresident

thôi lỡ dậy rồi thì dậy luôn đi :)))

dậy sớm tập thể dục, nâng cao sức khỏe tinh thần, cơ bắp săn chắc, tim mạch khỏe mạnh, giảm cân để đẹp trai hơn, mốt gái xếp hàng theo vòng quanh trái đất!

mãnh nam đông bắc

dạ cám ơn, em không cần.

mãnh nam đông bắc đã off.

chờ ngày nghiệp quật đã off.

heo nhỏ đã off.

i love jennie đã off.

phi thường hoàn mỹ đã off.

ngơ 1p30s đã off.

tiểu đào đào đã off.

kimsagrouppresident

chậc... một lũ lười biếng

---

giải quyết xong bữa sáng cũng đã là mười lăm phút sau, duẫn hạo bấm đốt tay tính nhẩm, nếu bây giờ mình chạy đến nhà thầy châu thì liệu có kịp không nhỉ, thầy châu đã dậy chưa hay còn ngái ngủ, nếu dậy rồi thì bây giờ thầy châu đang làm gì nhỉ, thầy châu liệu có ở nhà không hay đang ở trên trường ta? mình đến đó có được không ta?

suy nghĩ phân vân một hồi, duẫn hạo vũ cuối cùng cũng đưa ra cho bản thân một lựa chọn đi vào lòng người: vứt hết liêm sỉ đi (dù sao cũng còn gì để vớt vát nữa đâu) và đến nhà thầy châu để trả piepie thôi (ღ˘⌣˘ღ)

piepie từ hôm qua đến giờ ngoan lắm, mặc dù bị gãy chân nhưng không hề quấy phá chút nào, chỉ nghịch nghịch cắn rách áo của trương tinh đặc một tí thôi (coi như là để trả đũa vụ nó xé rách quần của cậu đi, dù sao nó vẫn chưa đền cho cậu mà, cám ơn piepie rất nhiều (ʃƪ^3^)). piepie chắc chắn đã được thầy châu đẹp trai dạy dỗ rất cẩn thận mà ♡( ◡‿◡ )

piepie đang ở trên tay cậu, cuộn tròn cơ thể lại và ngủ rất ngoan, có lẽ bé đã rất mệt rồi. hừ, tối hôm qua năm thằng siêu nhân điên điên kia xách chăn gối mền sang đòi ôm piepie ngủ, cái phòng thì có chút xíu, ba thằng ở đã cực kỳ bất tiện, thế mà tối hôm qua nhồi nhét tận tám thằng đực rựa, dẫm đạp lên nhau mà đi lại. chưa hết, cả đám còn tụ tập mở cái tv từ thời 90s (như của anh mika) lên ngồi xem đá bóng đến tận 1h sáng, hú hét ồn ào cả buổi, thậm chí còn mua cả chục lon nước ngọt khác loại về trộn với nhau uống đàm đúm, hại piepie cả đêm không chợp mắt nổi, hoặc bé vừa chỉ lim dim một chút là đã bị một thằng điên trong đám bế lên hôn chụt chụt.

duẫn hạo vũ thề nếu không phải cậu cũng tham gia quậy chung thì hôm qua đã là nội chiến thiên niên kỉ của hội anh em siêu nhân b12 luôn rồi.

nhà thầy châu nếu tính từ trường đến thì cũng không gọi là quá xa, chỉ tức cái là thầy mua nhà ở nơi vùng sâu vùng xa quá, gì mà tít ở trong ngõ này hết ngõ khác, hại em đi lạc tận mấy lần, em đã tốn hơn nửa tiếng để tìm nó đấy thầy biết không, ghét thầy quá cơ (。◕ฺˇε ˇ◕ฺ。)

duẫn hạo vũ cắn móng tay đứng trước cổng căn nhà nhỏ, đầu óc rối như tơ vò. bản lĩnh hôm qua nhắn tin nham nhở chọc ghẹo thầy châu nó không cánh mà bay rồi, giờ chỉ có bé thỏ trắng đang ngại ngùng phân vân không biết có nên bấm chuông cửa không thôi nè.

nếu toán học là thứ rèn luyện cho bản thân tính quyết đoán, tự tin với kết quả mà bản thân mình đưa ra thì xin lỗi thầy châu rất nhiều, em và toán học cho đến bây giờ vẫn không đội trời chung anh nhé.

duẫn hạo vũ hít một hơi thật sâu, quyết định nhấn chuông.

không biết vô tình hay là cố tình, thế nhưng chuông reng lên mới được có một tí, đã thấy có người ra mở cửa.

châu kha vũ mặt mày đen thui nhìn bóng dáng nhỏ nhỏ giơ hai ngón tay say hi trước mặt.

"anh ơi, em tìm nhà anh nãy giờ mệt quá, em có thể xin một cốc nước được không anhhh?"- duẫn hạo vũ cười tít mắt nhìn anh.

"sắp tới giờ đến trường rồi, tí nữa đến canteen mua cũng được."- châu kha vũ liếc nhẹ cậu, tay ôn nhu nhận bế piepie về.

"canteen bán đồ đắt muốn chết, em lại không có tiền. đến cả cốc nước mà anh cũng keo kiệt với em như vậy sao? anh đang thiếu tiền nhà hay sao mà cần phải tiết kiệm đến vậy cơ à?"- duẫn hạo vũ bĩu môi giận dỗi- "cả tối qua em chăm piepie mệt lắm đó, anh đáng lẽ phải trả công cho em chứ?"

châu kha vũ nhìn ánh mắt lấp lánh kia hướng về phía mình, tảng đá trong trái tim cũng rung rinh tan chảy. cái này không thể trách anh được đâu, bởi ai nhìn thấy thì dù có sắt đá thế nào cũng sẽ mềm nhũn ra thôi à. châu kha vũ thở dài, xoay lưng bước vào nhà. duẫn hạo vũ cũng lập tức hiểu ý, lon ton chạy theo sau như một cái đuôi nhỏ.

"anh ơi, piepie của anh thích em lắm đó. không biết sau này em không thường xuyên sang chơi với nó, liệu nó có buồn thiu như hoa héo không anh ha?"- duẫn hạo vũ cười tít mắt nhận cốc nước ấm từ tay châu kha vũ, miệng vẫn không ngừng mấy câu châm chọc anh.

ngu cũng hiểu ý trong câu nói của thằng nhóc nghịch ngợm họ duẫn này là gì.

"sao cậu biết piepie thích cậu? nó có tôi là được rồi, làm sao mà thành hoa héo được?"

"nhìn cái cũng biết mà anh, đâu phải tự nhiên nó rúc vào người em ngủ ngoan như vậy đâu, rồi cả tối qua nó còn cho em ôm nó ngủ, không phải nó thích em thì chắc chắn là yêu em rồi, làm sao mà ghét em được! với lại, một nhà ba người mới là chuẩn mực hạnh phúc đúng không anh?"

"giống corgi dễ nhận chủ mới, dễ làm quen người lạ."

duẫn hạo vũ bĩu môi, thầy muốn đấu khẩu với em à? không đâu nha, về mặt toán học thì chắc chắn thầy hơn em, nhưng mấy phương diện đấu khẩu như thế này thì thầy còn non lắm nhaaa

"vậy ý anh là piepie nhận em là chủ rồi đúng không?"- duẫn hạo vũ nhảy dựng lên, chạy đến nắm lấy cánh tay châu kha vũ, cười tươi roi rói 3 phần tinh nghịch, 7 phần dễ thương hỏi. cậu tự cảm thấy bản thân mình quá giỏi, get được trọng điểm một cách tuyệt vời ông mặt trời ( ꈍᴗꈍ)

châu kha vũ chưa bao giờ thắng trong việc đấu võ mồm với duẫn hạo vũ, và đương nhiên lần này cũng không là ngoại lệ. anh im lặng, nhẹ đẩy tay duẫn hạo vũ đi, rồi lạnh lùng xoay lưng đi vào bếp, bỏ lại một mình duẫn hạo vũ ở phòng khách.

duẫn hạo vũ bị một màn như vậy làm shock không nói nên lời, nhất thời khóe mắt cảm giác cay cay.

không được finkler à, không được khóc. nam tử hán đại trượng phu không được phép rơi nước mắt!

"anh vẫn còn thương em mà đúng không?"- duẫn hạo vũ đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng, giọng nói thập phần buồn bã hỏi- "anh đặt tên cho bé nó là pie, trong khi tên anh lưu trong danh bạ số của em vào mấy năm trước là paipai. tại sao không phải tên khác mà lại là pie, nó đồng âm với biệt danh của em mà? anh vẫn còn thương em mà đúng không?"

duẫn hạo vũ vẫn còn nhớ năm đó, anh cũng đã từng lạnh lùng đẩy tay cậu ra như vậy. 

ngày ấy, trời đổ mưa rất to, hai người lại vừa cãi nhau một trận long trời lở đất vì một lý do rất trời đánh... người muốn vô quán lẩu ngồi ăn cho đã, người lại muốn biết cảm giác ăn kem khi trời lạnh như thế nào, thế là lại cãi nhau. mà lần này, người sai lại chính là cậu. mấy lần cãi nhau trước đó, mặc dù là không ai nhường ai, nhưng ít ra sau đó châu kha vũ là người  đã mở lời làm lành trước. bởi vậy nên về sau duẫn hạo vũ càng được nước lấn tới. lần này, chính vì không thể chịu nổi sự ngang ngược khó chiều của cậu nữa, nên...

anh đã nói rằng tình yêu chỉ đẹp khi giữa cả hai có một tiếng nói chung, biết nhường nhịn, lắng nghe, chia sẻ... và chúng ta của hiện tại chưa thể làm được những điều ấy.

anh đã nói rằng chúng ta thật sự cần thời gian để kiểm điểm lại bản thân mình và để uốn nắn lại những tật xấu của bản thân mình. hơn hết, chúng ta cần thời gian để học cách trưởng thành hơn.

và anh đã nói, chia tay là sự giải thoát tốt nhất, cho em, cho anh, cho cả hai chúng ta.

anh đã tàn nhẫn xoay lưng bước đi không chút nuối tiếc nào, và cũng không quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần.

lúc đó em mới hiểu được, nước mưa thật sự còn có vị đắng nữa.

châu kha vũ mím môi, dường như có một năng lực vô hình nào đó đã níu kéo anh ở lại, đôi chân cũng trở nên nặng trịch, không thể nhấc lên mà bước đi được.

"anh đã nói, em cần phải học cách trưởng thành mà không có anh bên cạnh. nhưng em không làm được, thật sự không làm được!"- giọng nói duẫn hạo vũ nhỏ dần lại, nghẹn ngào nói- "anh là người bạn đầu tiên của em ở trung quốc, anh là người đầu tiên chăm sóc quan tâm em đến như vậy, và anh cũng là người bạn trai đầu tiên của em... em biết là em sai, và em vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để sửa chữa, dù nó có thật sự là ít ỏi đi chăng nữa, là một phần trăm, hay là một phần nghìn, em vẫn luôn muốn tìm kiếm..."

châu kha vũ nhắm mắt lại, thở hắt.

năm đó, là anh sai mới đúng. là anh đã không quan tâm đến cảm xúc của em, là lỗi của anh.

"thầy châu"- giọng điệu duẫn hạo vũ nhẹ tênh, run run như sắp khóc.

"em thật sự muốn được cùng anh trưởng thành."

"em không cần biết tương lai sẽ ra sao, quá khứ đã từng như thế nào. điều duy nhất em biết bây giờ, chính là em muốn được cùng anh trưởng thành!"

"thầy châu, có thể không?"

______

vì bộ truyện này mang ý nghĩa rất đặc biệt đối với mình, nó như là một quyển hồi ký về năm lớp 12 của mìn vậy. mình lấy ý tưởng từ thanh xuân của mình, và cũng vì quá yêu thương hai bé nên mình mới viết cho hai em như vậy. cho nên các chương sau chủ yếu sẽ là suy nghĩ và định nghĩa về thế giới bên ngoài của mình, mong mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình nha❤  đừng gọi mình là thần đạo lý là được rồi :)))

dạy hoi nha, chúc mọi người sức khỏe và yêu gia đình thính giả mình nhất ('♡‿♡')

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com