Kepat Song Vu
Tiêm có hiệu quả rất nhanh, đến tầm năm giờ chiều, Doãn Hạo Vũ đã hạ sốt, cũng sắp tới thời gian vào học buổi tối. Tiểu Hùng gọi thức ăn ngoài cho cậu, một bát cháo, một túi dưa chua nhỏ, cậu ăn được một nửa non.Sau khi ăn xong thì uống thuốc, cả người vô cùng buồn ngủ, vì muốn tỉnh táo lại, cậu cầm cốc đi lấy cà phê. Phòng giải khát nằm ở cuối hành lang phòng học, Doãn Hạo Vũ cầm gói cà phê và cốc nước nóng, còn cẩn thận đeo cả khẩu trang, sợ lây cho trẻ con.Vừa ra khỏi cửa thì chạm mặt ngay Châu Kha Vũ dẫn Vu Viên đến lớp, người đàn ông vừa mới tan ca nên mặc áo sơ mi, ống tay áo xắn lên vì nóng, khoe ra cánh tay rắn rỏi, còn đeo cả cà vạt.Diện mạo của Châu Kha Vũ khác hẳn ngày hôm qua, mái tóc anh được vuốt lên tạo kiểu, lộ ra vầng trán trơn bóng, sống mũi cao đỡ lấy gọng kính mỏng, góc mặt nghiêng sang một bên.Các quầng sáng đổ bóng chằng chịt trên gương mặt anh, ánh mắt lạnh lùng, nửa người được ánh hoàng hôn ấm áp đổ bóng trên hành lang trước cửa sổ bao phủ, sự lạnh lẽo ban đầu được pheromone nồng đậm quấn lấy, gợi cảm khiến người khác mềm nhũn cả chân lẫn tay. Doãn Hạo Vũ cầm gói cà phê, thị giác bị mê hoặc chấn động tới mức cổ họng đắng khô, đầu gối run run.Châu Kha Vũ chỉ liếc cậu một cái rồi cụp mắt xuống đẩy nhẹ lưng Vu Viên
"Tự vào tìm chỗ đi."
Vu Viên ngẩng đầu nhìn bố, phiền muộn thở dài, có một người bố thế này thì có ích gì, chuyện gì bản thân cũng phải tự lo lấy.Châu Kha Vũ đi về phía Doãn Hạo Vũ, bóng hình anh cũng theo sát từng bước chân giãn dài ra, đè lên bóng hình của cậu. Giày da giẫm lên gạch men sứ, những bước đi ung dung thong thả, trầm tĩnh ổn định.Doãn Hạo Vũ ngay cả trốn cũng không trốn nổi nữa, cậu nín thở đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang mở to tròn xoe, toát ra vẻ khao khát trong vô thức. Nếu như giờ phút này có thể nhìn vào gương, Doãn Hạo Vũ nhất định sẽ xấu hổ bỏ trốn vì biểu cảm hiện tại của mình.Nhưng cậu lại không thấy, cho nên cũng không biết ánh mắt tha thiết của mình mềm mại đến mức nào, nếu như có thể hóa thành thực thể, chắc chắn nó sẽ trở thành một cái đuôi mèo dẻo dai quấn lấy người Châu Kha Vũ.Châu Kha Vũ như không cảm nhận được ánh mắt của cậu, dừng lại ở khoảng cách vài bước chân, khách khí nói:
"Vườn trưởng Doãn, chào buổi tối."
Doãn Hạo Vũ dùng giọng mũi ừ một tiếng, dịu dàng đáp lại. Nghe thấy giọng nói của cậu, Châu Kha Vũ bối rối cau ấn đường lại, cứ như anh không nghe hợp tai giọng điệu "đặc sệt" thế này.Doãn Hạo Vũ bừng tỉnh vì vẻ mặt của anh, giơ tay đè lên khẩu trang của mình, chắc chắn nó che đậy kín mít, không lộ ra gò má ửng hồng thì mới nói:
"Chào buổi tối, Châu tiên sinh."
Châu Kha Vũ thấy cậu đeo khẩu trang bèn hỏi:
"Không khỏe sao?"
Doãn Hạo Vũ lắc đầu, lại nghĩ biết đâu Châu Kha Vũ sẽ giống như những vị phụ huynh kia, chỉ lo cậu bị ốm sẽ ảnh hưởng đến con mình. Nhưng nếu cậu nói mình không ốm, vậy chẳng phải đang nói dối sao?Không nên tưởng bở như thế, có lẽ không phải Châu Kha Vũ đang lo lắng cho cậu đâu.Doãn Hạo Vũ gật đầu
"Hơi cảm lạnh."
Cậu vội vàng bổ sung
"Có điều anh yên tâm, tôi sẽ chỉ xử lý công việc trong phòng làm việc thôi, không tùy tiện ra ngoài đâu."
Ấn đường Châu Kha Vũ hơi giãn ra
"Tôi yên tâm cái gì?"
Doãn Hạo Vũ thản nhiên nói:
"Đương nhiên là yên tâm tôi sẽ không lây bệnh cho các bé rồi, tôi có kinh nghiệm nên sẽ biết chừng mực."
Ấn đường vừa mới giãn ra lại tiếp tục nhô lên, ánh mắt Châu Kha Vũ trở nên nghiêm khắc hơn, cứ nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ khiến cậu luống cuống, không biết mình nói sai câu nào.Hai người đàn ông trưởng thành cũng không thể cứ rề rà mãi trên hành lang, lát nữa là giờ lên lớp cao điểm, sẽ có rất nhiều phụ huynh tới.Doãn Hạo Vũ nghĩ mình phải tìm cớ mới được, cậu nhấc cốc và cà phê lên lắc lắc
"Châu tiên sinh, anh đến phòng học trước đi, anh vẫn chưa chào hỏi với cô Dương. Cô ấy rất giàu kinh nghiệm giảng dạy, anh sẽ hài lòng thôi."
Châu Kha Vũ không để ý tới chủ đề này mà nói cái khác:
"Đã uống thuốc chưa?"
Doãn Hạo Vũ lúng túng hạ tay xuống
"Uống rồi."
"Uống khi nào?"
Trái tim bé nhỏ của Doãn Hạo Vũ dần dần ấm lên
"Khoảng một tiếng trước."
Châu Kha Vũ lạnh lùng nói:
"Hai tiếng sau khi uống thuốc không được uống cà phê, đây là kiến thức cơ bản."
Trái tim bé nhỏ của Doãn Hạo Vũ lại rớt xuống chậu nước đá, chỉ vì giọng điệu của Châu Kha Vũ quá lạnh lùng và cứng nhắc. Cảm giác không phải anh đang quan tâm cậu mà là chê cậu ngu xuẩn. Doãn Hạo Vũ nhét gói cà phê vào trong túi quần, ỉu xìu nói:
"Vậy tôi đi đun nước nóng là được."
Dứt lời cậu đi vòng qua Châu Kha Vũ, bước nhanh về phía phòng giải khát. Không biết có phải là ảo giác không, cậu cảm giác vạt áo mình bị giật lại, lực rất nhẹ, thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng lại. Đến khi bước vào phòng giải khát, cậu mới nhận ra có gì không bình thường.Vừa mới vào, Doãn Hạo Vũ thấy mấy giáo viên đều tụ tập trong này, sinh viên đại học làm giáo viên bán thời gian Hứa Mộng, cô giáo Trần Khinh và cả đồng nghiệp từ Mỹ về cùng cậu Văn Kỳ Văn.Ba người phụ nữ là đủ thành cái chợ rồi, nhân vật chính trong cuộc thảo luận của ba cô hôm nay là Châu Kha Vũ. Vừa nghe là biết, một người bố độc thân dẫn theo đứa con nhỏ ba tuổi, dung mạo rất đẹp trai, lại còn mặc áo sơ mi tối màu.Kỳ Văn bưng cà phê thở dài, nói:
"Có nhìn thấy đồng hồ của anh ấy không? Thương hiệu đó đắt lắm, chắc chắn gia đình rất giàu có."
Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đi vào, lặng lẽ lấy nước, không có ý định chen ngang.Trần Khinh là phụ nữ đã lập gia đình, phát biểu ý kiến của người trưởng thành:
"Nhìn sống mũi đó kìa, chắc chắn phương diện ấy ấy rất mạnh mẽ."
Doãn Hạo Vũ vừa mới kéo khẩu trang xuống uống nước, nghe thấy vậy thì bị sặc.Hứa Mộng xấu hổ che mặt
"Chị Trần, chị nói gì thế?"
Doãn Hạo Vũ ho khù khụ đỏ rần cả mặt, Kỳ Văn thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì không nhịn được cười
"Chị Trần nhìn xem, chị làm vườn trưởng của chúng ta xấu hổ rồi, nhưng mà em vẫn phải nói, vườn trưởng của chúng ta đẹp trai nhất."
Liên quan gì đến cậu? Doãn Hạo Vũ cầm giấy ăn lau miệng rồi áp lên vạt áo ướt đẫm, đỏ mặt nói:
"Xung quanh có trẻ con, mấy chị chú ý ngôn từ đi."
Trần Khinh nhún vai nói:
"Nơi này chỉ có giáo viên mới được vào, tất cả mọi người đều trưởng thành cả rồi, đừng cứng nhắc thế chứ."
Kỳ Văn ra mặt giúp cậu
"Nào có, hồi ở Mỹ, Tiểu Vũ của chúng ta giữ mình rất trong sạch, không hẹn hò với cô gái nào cả, nói không chừng..."
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười hì hì rất đen tối.Doãn Hạo Vũ đã quen với phong cách tán gẫu táo bạo của mấy người phụ nữ này rồi, không cần nghĩ cũng biết chỗ đang nói lấp lửng, nói không chừng họ còn nghĩ cậu trai tân.Cậu nghĩ thầm, thật ngại quá, cậu không còn là trai tân nữa đâu, đã vậy lần đầu tiên còn cùng với vị Châu tiên sinh "phương diện ấy rất mạnh mẽ" kia nữa đấy.Doãn Hạo Vũ lấy một viên kẹo trong giỏ đồ ăn nhẹ ở phòng giải khát, bóc ra nhét vào miệng
"Được rồi được rồi, suốt ngày cười tôi, giờ cũng không còn sớm nữa, mau vào lớp thôi."
Các cô giáo giải tán ngay, Doãn Hạo Vũ làm con rùa rụt cổ trong phòng giải khát, mãi đến khi tiếng nhạc vào học vang lên, cậu mới lặng lẽ thò nửa đầu ra, trên hành lang đã không còn ai nữa. Cậu chậm rãi trở về văn phòng, lúc đi ngang qua lớp 1 của cô Dương, cậu nhìn qua cửa sổ, đúng lúc thấy các vị phụ huynh đang tương tác cùng con mình.Cậu nhìn Châu Kha Vũ dịu dàng cúi đầu, chỉ ngón tay lên giấy nói gì đó, Vu Viên mặt tròn nghe lời dùng bút khoanh lên, sau đó ngửa đầu nói chuyện.Doãn Hạo Vũ đứng ngoài phòng học quan sát, cũng cười tủm tỉm theo. Nào ngờ Châu Kha Vũ như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài lớp. Cậu bị dọa sợ, vội vã lùi về sau, kéo khẩu trang lên rồi nhanh chân trở về phòng làm việc.Nếu đã vào văn phòng thì không được nghĩ tới chuyện yêu đương nữa, Doãn Hạo Vũ không rảnh bận tâm tới cơn thủy triều dậy sóng trong lòng mình, vùi đầu vào công việc. Chẳng trách người ta nói kẻ tham công tiếc việc không đủ tư cách để có được tình yêu, cậu bận tối mắt tối mũi, đến khi ngẩng đầu lên thì đã mười giờ rồi.Doãn Hạo Vũ chạy ra khỏi văn phòng, các giáo viên khác đã tự giác dọn dẹp vệ sinh, Tiểu Hùng cầm chổi nhìn cậu
"Sao vậy anh?"
Doãn Hạo Vũ hoảng hốt nói:
"Tan học rồi sao?"
"Đúng vậy, đã mười giờ rồi."
"Phụ huynh về hết rồi ư?"
"Đúng thế."
Doãn Hạo Vũ hụt hẫng cũng đi lấy chổi và xẻng hót rác, hóa đau thương thành sức mạnh làm vệ sinh. Tiểu Hùng ở bên cạnh nhìn cậu, còn hỏi đùa cậu đến bệnh viện nào khám, tiêm loại thuốc nào mà hiệu quả thế, buổi chiều còn thoi thóp mà đến tối đã khỏe như vâm thế này.Tiêm cái gì chứ, chẳng phải đều do tình yêu sao?Lúc này cuối hành lang xuất hiện một người, cô Dương ngạc nhiên nói:
"Châu tiên sinh, sao anh quay lại vậy?"
Doãn Hạo Vũ cũng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, Châu Kha Vũ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, anh không nhanh không chậm nói:
"Hình như tôi để quên đồng hồ ở trong lớp."
Đây là việc hệ trọng, mất một chiếc đồng hồ giá trị không hề rẻ sẽ rất phiền toái. Lần này tất cả giáo viên không còn lòng dạ nào làm vệ sinh nữa mà vào lớp 1 tìm đồ giúp Châu Kha Vũ, đương nhiên Doãn Hạo Vũ cũng vậy.Cô Dương lục soát từ chỗ ngồi của Vu Viên, lục từ trong ra ngoài vẫn không thấy đồng hồ đâu, hỏi:
"Có cần xem lại camera không? Châu tiên sinh, anh còn nhớ mình cởi đồng hồ khi nào không?"
"Không nhớ rõ lắm, được rồi, không tìm được thì thôi vậy."
Cô Dương sửng sốt, vô cùng sợ hãi quay đầu lại nhìn về phía Doãn Hạo Vũ để xin ý kiến cậu. Doãn Hạo Vũ nói:
"Như vậy sao được, tiếp tục tìm."
Châu Kha Vũ lại nói:
"Làm mất đồng hồ là lỗi của tôi, mọi người không cần tìm giúp tôi nữa, mau tiếp tục công việc của mình đi, làm lỡ giờ tan ca của các cô sẽ không hay."
Đúng là thời gian không còn sớm nữa, giáo viên cơ sở này toàn là phụ nữ, nếu không kịp lên tàu điện ngầm thì về nhà sẽ không an toàn. Doãn Hạo Vũ không do dự bèn nói:
"Các cô cứ đi đi, để tôi tìm tiếp giúp Châu tiên sinh."
Tìm kiếm một lúc rất lâu, mãi đến khi người đã về hết sạch, Doãn Hạo Vũ mới nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Tìm thấy rồi."
Cậu mừng rỡ hỏi:
"Thấy ở đâu vậy?"
Ngón tay Châu Kha Vũ quấn lấy chiếc đồng hồ, phía trên còn hơi dính đất, vậy mà lại tìm thấy trong bồn hoa ở hai bên phòng học. Doãn Hạo Vũ vội lấy khăn lau khử trùng ra, đi tới đưa cho Châu Kha Vũ
"Lau qua đi, sao có thể rơi vào đó được?"
"Chắc lúc vẽ thực vật không cẩn thận nên đánh rơi."
"Buổi tối vẽ hoa sao?"
"Ừ."
Doãn Hạo Vũ cũng không tiện hỏi lại, cảm giác địa điểm làm mất đồng hồ thật sự rất kỳ quái, nhưng cậu chất vấn cũng không hay. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, không mất đồ đã là rất tốt rồi.Châu Kha Vũ còn khách sáo nói:
"Ngại quá, làm mất thời gian của cậu, đã muộn thế này rồi."
"Không sao, anh về trước đi."
"Vườn trưởng Doãn định về nhà thế nào? Lái xe sao?"
Doãn Hạo ngẩn người, dối lòng nói:
"Ừm."
"Vậy sao? Vườn trưởng Doãn đỗ xe ở đâu, sao lúc tôi đỗ xe không thấy chiếc xe nào khác?"
Doãn Hạo Vũ quẫn bách vô cùng, không nhịn được trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ bị cậu lườm thì sững sờ chớp mắt một cái. Doãn Hạo Vũ cam chịu, nói:
"Tôi không lái xe, lát nữa bắt xe về."
Chút tiền này cậu vẫn có, chỉ là thấy tiếc quá.Châu Kha Vũ giống như ném ra một mồi câu thật dài, cuối cùng cá cũng đớp mồi, anh từ tốn nói:
"Như vậy không an toàn đâu, vườn trưởng Doãn, tôi đưa cậu về."
Một khoảng im lặng vô tận. Từ sau khi lên xe, sự gượng gạo lặng thinh ngập tràn giữa hai người. Doãn Hạo Vũ không còn là người nhạy cảm nữa, nếu cậu như vậy thì đã không sống nổi từ 9 năm trước rồi.Cậu tự thấy lòng mình rộng mở, nhưng cũng không thể lờ đi được khoảng thời gian xa cách nhiều năm qua, lại còn ở cùng nhau trong điều kiện riêng tư như trong xe mà vẫn còn ung dung tự nhiên được.
Huống hồ bọn họ mới gặp lại nhau còn chưa đến hai ngày, không biết gì về nhau cả.Cũng không thể nói vậy, Châu Kha Vũ biết công việc của cậu, còn cậu biết số điện thoại của anh và biết anh đã có một đứa con. Không phải không biết gì, chỉ là lúc này... bọn họ thật sự không biết nên tán gẫu chuyện gì.Một lúc lâu sau, Doãn Hạo Vũ mới nghẹn ra được câu bắt chuyện đầu tiên
"Xe này của anh không tệ ha."
Châu Kha Vũ bật nhạc, đáp lại một câu Cũng được. Doãn Hạo Vũ cạn lời, tiếng nhạc như dòng nước âm thầm chảy qua giữa hai người bọn họ. Phần lớn danh sách phát đều là nhạc nhẹ và nhạc dương cầm, khiến Doãn Hạo Vũ không khỏi mong chờ có thể nghe thấy bản nhạc đó. Thế nhưng không có, từng bài nhạc phát qua nhưng vẫn không có giai điệu Bầu trời sao mà cậu chờ đợi.Nhà cậu không xa vườn hội họa, lái xe mất nửa tiếng. Cho dù rơi vào trạng thái gượng gạo, cậu vẫn muốn ở bên Châu Kha Vũ lâu hơn, lâu hơn một chút.Mùi hương của Châu Kha Vũ ngập tràn trong khoang xe, chầm chậm bao vây lấy cậu. Cậu ngửi ra được hơi thở ám muội nhè nhẹ trong đó, lại sợ mình nghĩ quá nhiều. Mối tình năm ấy, cậu tự nhận mình đã yêu đến tan nát cõi lòng, đến bây giờ vẫn khó mà quên được, cũng không dám đoán liệu đối phương có giống mình không. Có lẽ là không giống, nếu không thì Châu Du Uyên cũng đã không tồn tại. Từ thời khắc cậu lựa chọn chia tay, cậu và Châu Kha Vũ đã đi trên hai con đường khác nhau rồi.Lâm Thư từng nói với cậu, tình cảm dù sâu sắc tới mức nào cũng có thể bị thời gian xóa nhòa, giống như mọi vết thương đều sẽ khép vảy lại. Cuộc sống nào phải truyện cổ tích, ba nổi bảy chìm, đi ngược về xuôi, thì ra cuối cùng anh vẫn còn ở đây.Thật ra Lâm Thư nói cũng không sai, lúc ở Mỹ đến năm thứ 2, cậu tưởng rằng tổn thương trong lòng vĩnh viễn không bao giờ khá lên được, theo thời gian, nó cũng từ từ kết một lớp vảy mỏng. Càng lâu lớp vảy sẽ càng dày, dày tới mức cậu tưởng rằng trái tim mình đã khôi phục lại như ban đầu.Cậu có một chiếc hộp chứa toàn tranh ký họa, đều là vẽ Châu Kha Vũ. Từ tranh phác thảo đến tranh sao chép từ ảnh, tất cả đều được vẽ trong âm thầm, bức ký họa đầu tiên còn thấm đẫm nước mắt đến co lại, loang lổ nhàu nhĩ.Sau đó, cậu học được cách không khóc nữa.Từng năm trôi qua, số lần cậu nhớ Châu Kha Vũ cũng ngày càng ít đi, sau khi tốt nghiệp thì nghe theo sự sắp xếp của Lâm Thư, vào làm việc ở phòng triển lãm tranh, được chứng kiến nhiều chuyện hơn, cũng gặp được nhiều người hơn.Cậu tưởng rằng trái tim mình đã dần yên bình trở lại, nói cách khác là nó đã chết lặng, cậu tưởng mình đã khỏi bệnh rồi. Cho đến một buổi tối tuyết bay ngợp trời, cậu vác dụng cụ vẽ tranh đi ngang qua một nghệ sĩ đường phố, giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai cậu, màn trình diễn Bầu trời sao bằng đàn ghi-ta hệt như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thủng lớp vảy dày kia của cậu.Khoảnh khắc đó, chuyện xưa trong ký ức tung bay trong tuyết lớn, vết thương chưa lành lại rỉ máu ra lần nữa, cậu ôm dụng cụ vẽ tranh, không nhịn được òa khóc như một đứa trẻ ở ven đường.Hóa ra sự nhung nhớ chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là cậu tưởng rằng mình không nghĩ đến nữa thì nó sẽ hết đau. Cho nên cậu liều lĩnh về nước, lúc chính thức đặt chân xuống thành phố C, cậu bị choáng ngợp trước sự thay đổi của nơi đây. Cậu trở về Trường Trung học số Ba, lại phát hiện ra nơi đó đã được sáp nhập đổi tên.Vật đã thay đổi, còn người thì sao?Chung quy là do cậu tự lựa chọn, sao có thể trách ai?Sự bất chấp bị hiện thực giội cho một chậu nước lạnh, ngọn lửa nhiệt huyết đã tắt hơn nửa, chỉ còn một chút can đảm, thậm chí không dám đi tìm, bởi vì có lẽ người ấy đã sớm có cuộc sống của riêng mình, chẳng thà giữ lại chút nỗi nhớ trong tim, như thế mới còn hi vọng. Đến hôm nay, xem ra sự dự đoán của cậu rất chuẩn.Châu Kha Vũ vượt qua được còn sớm hơn cậu nghĩ, cậu vừa vui lại vừa buồn. Nhớ nhung một người quá đau khổ, cậu không muốn Châu Kha Vũ đau khổ. Nhưng lại khổ sở vì mảnh tình này đến cuối cùng lại chỉ còn mình cậu đứng nguyên tại chỗ chắc như đinh đóng cột, chẳng biết đến bao giờ mới nhổ ra được.Còn Châu Kha Vũ đã có sự ràng buộc khác, ví dụ như đứa bé này, ví dụ như mẹ của nó.Bắt đầu lại lối đi đúng đắn, sao phải như năm đó, đồng hành cùng cậu trên con đường sai lầm đầy rẫy những chông gai.Doãn Hạo Vũ lòng ngập ưu sầu do tiếng nhạc nhẹ gây nên, thật lâu không thể trở lại bình thường, cậu cần một khúc Bầu trời sao để ổn định lại.Không có Bầu trời sao mất rồi.Châu Kha Vũ hỏi mấy lần nhưng đều không nghe thấy cậu trả lời. Xe dừng đèn đỏ, Châu Kha Vũ tắt nhạc đi, gọi tên cậu:
"Doãn Hạo Vũ"
Doãn Hạo Vũ giật mình bừng tỉnh, nhét hết sự phiền muộn hỗn loạn về lại trong lòng, đáng tiếc ánh mắt cậu vẫn không che giấu được, hiện ra một chút thất vọng. Cậu né tránh ánh mắt, hỏi:
"Sao vậy?"
Châu Kha Vũ nói:
"Trừ chuyện đó ra, cậu không muốn hỏi cái khác sao?"
Doãn Hạo Vũ lên dây cót tinh thần, tìm chủ đề tán gẫu
"Bây giờ anh đang làm công việc gì?"
"Phát triển phần mềm."
Doãn Hạo Vũ ngẩn người
"Đại học C có chuyên ngành này sao?"
Đèn xanh, Châu Kha Vũ quay đầu nhìn đường
"Tôi không học Đại học C."
Lời anh nói khơi dậy sự tò mò vô tận của Doãn Hạo Vũ, cậu nhớ mang máng Quan Sóc Phong thừa kế gia nghiệp là một chuỗi trung tâm mua sắm, không liên quan một chút nào tới phát triển phần mềm.Năm đó Quan Sóc Phong chèn ép cậu, bức bách Châu Kha Vũ, sao cuối cùng Châu Kha Vũ vẫn không đổi họ, thậm chí công việc của anh cũng không liên quan gì tới ông ta luôn? Cậu rơi vào trầm tư, nhưng Châu Kha Vũ thì lại không thể chịu được sự im lặng
"Còn gì nữa không?"
Doãn Hạo Vũ mờ mịt nói:
"Còn gì cơ?"
Châu Kha Vũ dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, tựa như gió thổi mây trôi
"Liên quan đến tôi, cậu còn gì muốn biết không?"
"Vậy... bà ngoại có khỏe không?"
Châu Kha Vũ không trả lời ngay, trái tim Doãn Hạo Vũ thắt lại. Châu Kha Vũ nói:
"Bà tôi qua đời rồi."
Doãn Hạo Vũ nhanh miệng nói:
"Xin lỗi, tôi không ngờ..."
"Không sao đâu."
Lúc này đã càng ngày càng gần chung cư Doãn Hạo Vũ ở, hai người không ai bảo ai cùng im lặng. Châu Kha Vũ không muốn nói chuyện, Doãn Hạ Vũ thì không dám nói gì nữa.Xe chậm rãi dừng lại ven đường, Doãn Hạo Vũ cởi dây an toàn, đồng thời nghe thấy tiếng kéo phanh tay vang lên, Châu Kha Vũ nói:
"Tôi tiễn cậu."
"Không sao, anh đưa tôi đến cổng chung cư là tốt lắm rồi."
"Không phải cậu sợ tối sao?"
Năm xưa Doãn Hạo Vũ muốn ra khỏi cửa chung cư đều cần Châu Kha Vũ tiễn, bởi vì cậu sợ tối, cũng vì cả căn bệnh quáng gà. Doãn Hạo Vũ không từ chối nữa, cậu xuống xe, gió đêm thổi qua lành lạnh, cậu quên không mặc áo khoác không nhịn được rùng mình. Tối vậy mà Châu Kha Vũ vẫn chú ý tới, anh nói:
"Chờ chút."
Anh mở khóa mở cửa xe, lấy từ ghế sau một chiếc áo khoác mỏng màu rất sáng, trông không giống áo của Châu Kha Vũ. Anh đưa cho cậu
"Mặc vào đi."
Doãn Hạo Vũ không từ chối, nhận lấy mặc vào. Những lúc bận rộn trước đây, cậu luôn cảm thấy khoảng cách từ cổng chung cư về nhà quá xa, đi rất mất thời gian. Hôm nay đi cùng Châu Kha Vũ lại cảm thấy quá ngắn, sao chưa gì đã đến nơi rồi.Đến sảnh, Doãn Hạo Vũ dừng bước, không bằng lòng nói:
"Tôi vào đây.Tôi ở tầng 11."
Châu Kha Vũ nhìn tòa nhà nói Được, Doãn Hạo Vũ chấn động, được cái gì cơ, lẽ nào anh còn muốn tới làm khách?Châu Kha Vũ lại lặp lại câu nói kia lần thứ 3 trong tối nay, anh nói:
"Cậu còn muốn biết chuyện gì liên quan đến tôi không?"
Doãn Hạo Vũ im lặng chốc lát trong bóng tối
"Tôi muốn biết, anh sẽ nói cho tôi biết sao?"
"Ừ."
"Vì sao?"
Châu Kha Vũ không trả lời. Doãn Hạo Vũ tự dưng cười khẽ, nói:
"Châu Kha Vũ, anh đã có cuộc sống của mình rồi, anh đã có con nữa, bây giờ anh đang rất tốt mà."
Giọng Châu Kha Vũ trở nên kìm nén, Doãn Hạo Vũ không thấy rõ biểu cảm của anh, Châu Kha Vũ nói:
"Vậy cậu không muốn hỏi tôi chuyện liên quan đến đứa bé, hoặc là mẹ nó..."
Doãn Hạo Vũ cắt ngang lời anh
"Tôi không muốn biết!"
Trong lòng cậu cuồn cuộn dâng lên sự đố kị sắc bén như những chiếc gai nhọn, chỉ đè nén nó xuống thôi cũng đã đủ vất vả lắm rồi. Doãn Hạo Vũ cảm giác ngay cả cuống lưỡi cũng đăng đắng, cậu nói:
"Suy cho cùng cũng không liên quan gì tới tôi cả."
Cậu không phải đương sự trong cuộc sống của anh, cũng không thể nào tham dự, cho nên không liên quan. Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Không liên quan gì đến cậu ư..."
Doãn Hạo Vũ siết chặt một góc áo khoác, hơi thở của Châu Kha Vũ ngày càng nặng nề, dường như từng giây từng phút phải cật lực thu hồi những tâm tư khác thường kia, sự mập mờ Doãn Hạo Vũ từng cảm nhận được khi hai người bên nhau cũng biến mất sạch sẽ trong không khí.Châu Kha Vũ nói:
"Tạm biệt, Doãn Hạo Vũ."
Doãn Hạo Vũ chợt hiểu ra, vì sao hôm trước khi cậu nói tạm biệt, biểu cảm của Châu Kha Vũ lại như thế. Cái từ tạm biệt này, quả nhiên rất khó nghe, đã khó nghe lại còn chói tai.Nhịp tim cậu thay đổi từ chậm sang nhanh, mặc dù ánh đèn trong chung cư không sáng nhưng cũng không quá tối. Cho dù cậu mắc bệnh quáng gà thì vẫn có thể thấy rõ đường, sao phải nhờ người ta đưa đi. Cậu đã không còn là cậu ấm kiêu căng của nhà họ Doãn năm xưa nữa, không cần sự giúp đỡ của người khác. Từng chuyện nhỏ chuyện lớn trong vườn hội họa đều do cậu tự thân lo liệu, ngay cả lắp đặt thiết bị cậu cũng biết, rồi thì đóng đinh lên tường để treo tranh, lắp ráp và tháo gỡ vật dụng.Không biết chó nhà ai sủa một tiếng khiến bóng đèn sáng lên, đồng thời tầm nhìn của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy bóng lưng xa dần của Châu Kha Vũ.Đôi mắt cậu nóng ran, dường như sự mạnh mẽ đã học được đều bị ném ra sau đầu. Châu Kha Vũ giống như giọt nước mắt của cậu, chỉ cần chọc một cái là có thể khiến vành mắt rưng rưng.Cậu đuổi theo vài bước, cất giọng hỏi:
"Ngày mai anh sẽ lại đến chứ?"
Châu Kha Vũ dừng bước, không nói lời nào cũng không quay đầu lại.Giọng nói Doãn Hạo Vũ trở nên mềm nhũn, xen lẫn âm rung nhỏ tới mức không nghe thấy được
"Đến đi...
...Đừng vì ghét tôi mà không đến nữa."
Anh có ghét em không?Em thích anh, rất thích anh.
"Tự vào tìm chỗ đi."
Vu Viên ngẩng đầu nhìn bố, phiền muộn thở dài, có một người bố thế này thì có ích gì, chuyện gì bản thân cũng phải tự lo lấy.Châu Kha Vũ đi về phía Doãn Hạo Vũ, bóng hình anh cũng theo sát từng bước chân giãn dài ra, đè lên bóng hình của cậu. Giày da giẫm lên gạch men sứ, những bước đi ung dung thong thả, trầm tĩnh ổn định.Doãn Hạo Vũ ngay cả trốn cũng không trốn nổi nữa, cậu nín thở đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang mở to tròn xoe, toát ra vẻ khao khát trong vô thức. Nếu như giờ phút này có thể nhìn vào gương, Doãn Hạo Vũ nhất định sẽ xấu hổ bỏ trốn vì biểu cảm hiện tại của mình.Nhưng cậu lại không thấy, cho nên cũng không biết ánh mắt tha thiết của mình mềm mại đến mức nào, nếu như có thể hóa thành thực thể, chắc chắn nó sẽ trở thành một cái đuôi mèo dẻo dai quấn lấy người Châu Kha Vũ.Châu Kha Vũ như không cảm nhận được ánh mắt của cậu, dừng lại ở khoảng cách vài bước chân, khách khí nói:
"Vườn trưởng Doãn, chào buổi tối."
Doãn Hạo Vũ dùng giọng mũi ừ một tiếng, dịu dàng đáp lại. Nghe thấy giọng nói của cậu, Châu Kha Vũ bối rối cau ấn đường lại, cứ như anh không nghe hợp tai giọng điệu "đặc sệt" thế này.Doãn Hạo Vũ bừng tỉnh vì vẻ mặt của anh, giơ tay đè lên khẩu trang của mình, chắc chắn nó che đậy kín mít, không lộ ra gò má ửng hồng thì mới nói:
"Chào buổi tối, Châu tiên sinh."
Châu Kha Vũ thấy cậu đeo khẩu trang bèn hỏi:
"Không khỏe sao?"
Doãn Hạo Vũ lắc đầu, lại nghĩ biết đâu Châu Kha Vũ sẽ giống như những vị phụ huynh kia, chỉ lo cậu bị ốm sẽ ảnh hưởng đến con mình. Nhưng nếu cậu nói mình không ốm, vậy chẳng phải đang nói dối sao?Không nên tưởng bở như thế, có lẽ không phải Châu Kha Vũ đang lo lắng cho cậu đâu.Doãn Hạo Vũ gật đầu
"Hơi cảm lạnh."
Cậu vội vàng bổ sung
"Có điều anh yên tâm, tôi sẽ chỉ xử lý công việc trong phòng làm việc thôi, không tùy tiện ra ngoài đâu."
Ấn đường Châu Kha Vũ hơi giãn ra
"Tôi yên tâm cái gì?"
Doãn Hạo Vũ thản nhiên nói:
"Đương nhiên là yên tâm tôi sẽ không lây bệnh cho các bé rồi, tôi có kinh nghiệm nên sẽ biết chừng mực."
Ấn đường vừa mới giãn ra lại tiếp tục nhô lên, ánh mắt Châu Kha Vũ trở nên nghiêm khắc hơn, cứ nhìn chằm chằm Doãn Hạo Vũ khiến cậu luống cuống, không biết mình nói sai câu nào.Hai người đàn ông trưởng thành cũng không thể cứ rề rà mãi trên hành lang, lát nữa là giờ lên lớp cao điểm, sẽ có rất nhiều phụ huynh tới.Doãn Hạo Vũ nghĩ mình phải tìm cớ mới được, cậu nhấc cốc và cà phê lên lắc lắc
"Châu tiên sinh, anh đến phòng học trước đi, anh vẫn chưa chào hỏi với cô Dương. Cô ấy rất giàu kinh nghiệm giảng dạy, anh sẽ hài lòng thôi."
Châu Kha Vũ không để ý tới chủ đề này mà nói cái khác:
"Đã uống thuốc chưa?"
Doãn Hạo Vũ lúng túng hạ tay xuống
"Uống rồi."
"Uống khi nào?"
Trái tim bé nhỏ của Doãn Hạo Vũ dần dần ấm lên
"Khoảng một tiếng trước."
Châu Kha Vũ lạnh lùng nói:
"Hai tiếng sau khi uống thuốc không được uống cà phê, đây là kiến thức cơ bản."
Trái tim bé nhỏ của Doãn Hạo Vũ lại rớt xuống chậu nước đá, chỉ vì giọng điệu của Châu Kha Vũ quá lạnh lùng và cứng nhắc. Cảm giác không phải anh đang quan tâm cậu mà là chê cậu ngu xuẩn. Doãn Hạo Vũ nhét gói cà phê vào trong túi quần, ỉu xìu nói:
"Vậy tôi đi đun nước nóng là được."
Dứt lời cậu đi vòng qua Châu Kha Vũ, bước nhanh về phía phòng giải khát. Không biết có phải là ảo giác không, cậu cảm giác vạt áo mình bị giật lại, lực rất nhẹ, thậm chí cậu còn chưa kịp phản ứng lại. Đến khi bước vào phòng giải khát, cậu mới nhận ra có gì không bình thường.Vừa mới vào, Doãn Hạo Vũ thấy mấy giáo viên đều tụ tập trong này, sinh viên đại học làm giáo viên bán thời gian Hứa Mộng, cô giáo Trần Khinh và cả đồng nghiệp từ Mỹ về cùng cậu Văn Kỳ Văn.Ba người phụ nữ là đủ thành cái chợ rồi, nhân vật chính trong cuộc thảo luận của ba cô hôm nay là Châu Kha Vũ. Vừa nghe là biết, một người bố độc thân dẫn theo đứa con nhỏ ba tuổi, dung mạo rất đẹp trai, lại còn mặc áo sơ mi tối màu.Kỳ Văn bưng cà phê thở dài, nói:
"Có nhìn thấy đồng hồ của anh ấy không? Thương hiệu đó đắt lắm, chắc chắn gia đình rất giàu có."
Doãn Hạo Vũ lặng lẽ đi vào, lặng lẽ lấy nước, không có ý định chen ngang.Trần Khinh là phụ nữ đã lập gia đình, phát biểu ý kiến của người trưởng thành:
"Nhìn sống mũi đó kìa, chắc chắn phương diện ấy ấy rất mạnh mẽ."
Doãn Hạo Vũ vừa mới kéo khẩu trang xuống uống nước, nghe thấy vậy thì bị sặc.Hứa Mộng xấu hổ che mặt
"Chị Trần, chị nói gì thế?"
Doãn Hạo Vũ ho khù khụ đỏ rần cả mặt, Kỳ Văn thấy dáng vẻ chật vật của cậu thì không nhịn được cười
"Chị Trần nhìn xem, chị làm vườn trưởng của chúng ta xấu hổ rồi, nhưng mà em vẫn phải nói, vườn trưởng của chúng ta đẹp trai nhất."
Liên quan gì đến cậu? Doãn Hạo Vũ cầm giấy ăn lau miệng rồi áp lên vạt áo ướt đẫm, đỏ mặt nói:
"Xung quanh có trẻ con, mấy chị chú ý ngôn từ đi."
Trần Khinh nhún vai nói:
"Nơi này chỉ có giáo viên mới được vào, tất cả mọi người đều trưởng thành cả rồi, đừng cứng nhắc thế chứ."
Kỳ Văn ra mặt giúp cậu
"Nào có, hồi ở Mỹ, Tiểu Vũ của chúng ta giữ mình rất trong sạch, không hẹn hò với cô gái nào cả, nói không chừng..."
Mấy người phụ nữ nhìn nhau, không ai bảo ai cùng cười hì hì rất đen tối.Doãn Hạo Vũ đã quen với phong cách tán gẫu táo bạo của mấy người phụ nữ này rồi, không cần nghĩ cũng biết chỗ đang nói lấp lửng, nói không chừng họ còn nghĩ cậu trai tân.Cậu nghĩ thầm, thật ngại quá, cậu không còn là trai tân nữa đâu, đã vậy lần đầu tiên còn cùng với vị Châu tiên sinh "phương diện ấy rất mạnh mẽ" kia nữa đấy.Doãn Hạo Vũ lấy một viên kẹo trong giỏ đồ ăn nhẹ ở phòng giải khát, bóc ra nhét vào miệng
"Được rồi được rồi, suốt ngày cười tôi, giờ cũng không còn sớm nữa, mau vào lớp thôi."
Các cô giáo giải tán ngay, Doãn Hạo Vũ làm con rùa rụt cổ trong phòng giải khát, mãi đến khi tiếng nhạc vào học vang lên, cậu mới lặng lẽ thò nửa đầu ra, trên hành lang đã không còn ai nữa. Cậu chậm rãi trở về văn phòng, lúc đi ngang qua lớp 1 của cô Dương, cậu nhìn qua cửa sổ, đúng lúc thấy các vị phụ huynh đang tương tác cùng con mình.Cậu nhìn Châu Kha Vũ dịu dàng cúi đầu, chỉ ngón tay lên giấy nói gì đó, Vu Viên mặt tròn nghe lời dùng bút khoanh lên, sau đó ngửa đầu nói chuyện.Doãn Hạo Vũ đứng ngoài phòng học quan sát, cũng cười tủm tỉm theo. Nào ngờ Châu Kha Vũ như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài lớp. Cậu bị dọa sợ, vội vã lùi về sau, kéo khẩu trang lên rồi nhanh chân trở về phòng làm việc.Nếu đã vào văn phòng thì không được nghĩ tới chuyện yêu đương nữa, Doãn Hạo Vũ không rảnh bận tâm tới cơn thủy triều dậy sóng trong lòng mình, vùi đầu vào công việc. Chẳng trách người ta nói kẻ tham công tiếc việc không đủ tư cách để có được tình yêu, cậu bận tối mắt tối mũi, đến khi ngẩng đầu lên thì đã mười giờ rồi.Doãn Hạo Vũ chạy ra khỏi văn phòng, các giáo viên khác đã tự giác dọn dẹp vệ sinh, Tiểu Hùng cầm chổi nhìn cậu
"Sao vậy anh?"
Doãn Hạo Vũ hoảng hốt nói:
"Tan học rồi sao?"
"Đúng vậy, đã mười giờ rồi."
"Phụ huynh về hết rồi ư?"
"Đúng thế."
Doãn Hạo Vũ hụt hẫng cũng đi lấy chổi và xẻng hót rác, hóa đau thương thành sức mạnh làm vệ sinh. Tiểu Hùng ở bên cạnh nhìn cậu, còn hỏi đùa cậu đến bệnh viện nào khám, tiêm loại thuốc nào mà hiệu quả thế, buổi chiều còn thoi thóp mà đến tối đã khỏe như vâm thế này.Tiêm cái gì chứ, chẳng phải đều do tình yêu sao?Lúc này cuối hành lang xuất hiện một người, cô Dương ngạc nhiên nói:
"Châu tiên sinh, sao anh quay lại vậy?"
Doãn Hạo Vũ cũng kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, Châu Kha Vũ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, anh không nhanh không chậm nói:
"Hình như tôi để quên đồng hồ ở trong lớp."
Đây là việc hệ trọng, mất một chiếc đồng hồ giá trị không hề rẻ sẽ rất phiền toái. Lần này tất cả giáo viên không còn lòng dạ nào làm vệ sinh nữa mà vào lớp 1 tìm đồ giúp Châu Kha Vũ, đương nhiên Doãn Hạo Vũ cũng vậy.Cô Dương lục soát từ chỗ ngồi của Vu Viên, lục từ trong ra ngoài vẫn không thấy đồng hồ đâu, hỏi:
"Có cần xem lại camera không? Châu tiên sinh, anh còn nhớ mình cởi đồng hồ khi nào không?"
"Không nhớ rõ lắm, được rồi, không tìm được thì thôi vậy."
Cô Dương sửng sốt, vô cùng sợ hãi quay đầu lại nhìn về phía Doãn Hạo Vũ để xin ý kiến cậu. Doãn Hạo Vũ nói:
"Như vậy sao được, tiếp tục tìm."
Châu Kha Vũ lại nói:
"Làm mất đồng hồ là lỗi của tôi, mọi người không cần tìm giúp tôi nữa, mau tiếp tục công việc của mình đi, làm lỡ giờ tan ca của các cô sẽ không hay."
Đúng là thời gian không còn sớm nữa, giáo viên cơ sở này toàn là phụ nữ, nếu không kịp lên tàu điện ngầm thì về nhà sẽ không an toàn. Doãn Hạo Vũ không do dự bèn nói:
"Các cô cứ đi đi, để tôi tìm tiếp giúp Châu tiên sinh."
Tìm kiếm một lúc rất lâu, mãi đến khi người đã về hết sạch, Doãn Hạo Vũ mới nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Tìm thấy rồi."
Cậu mừng rỡ hỏi:
"Thấy ở đâu vậy?"
Ngón tay Châu Kha Vũ quấn lấy chiếc đồng hồ, phía trên còn hơi dính đất, vậy mà lại tìm thấy trong bồn hoa ở hai bên phòng học. Doãn Hạo Vũ vội lấy khăn lau khử trùng ra, đi tới đưa cho Châu Kha Vũ
"Lau qua đi, sao có thể rơi vào đó được?"
"Chắc lúc vẽ thực vật không cẩn thận nên đánh rơi."
"Buổi tối vẽ hoa sao?"
"Ừ."
Doãn Hạo Vũ cũng không tiện hỏi lại, cảm giác địa điểm làm mất đồng hồ thật sự rất kỳ quái, nhưng cậu chất vấn cũng không hay. Cho dù như thế nào đi chăng nữa, không mất đồ đã là rất tốt rồi.Châu Kha Vũ còn khách sáo nói:
"Ngại quá, làm mất thời gian của cậu, đã muộn thế này rồi."
"Không sao, anh về trước đi."
"Vườn trưởng Doãn định về nhà thế nào? Lái xe sao?"
Doãn Hạo ngẩn người, dối lòng nói:
"Ừm."
"Vậy sao? Vườn trưởng Doãn đỗ xe ở đâu, sao lúc tôi đỗ xe không thấy chiếc xe nào khác?"
Doãn Hạo Vũ quẫn bách vô cùng, không nhịn được trừng mắt nhìn Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ bị cậu lườm thì sững sờ chớp mắt một cái. Doãn Hạo Vũ cam chịu, nói:
"Tôi không lái xe, lát nữa bắt xe về."
Chút tiền này cậu vẫn có, chỉ là thấy tiếc quá.Châu Kha Vũ giống như ném ra một mồi câu thật dài, cuối cùng cá cũng đớp mồi, anh từ tốn nói:
"Như vậy không an toàn đâu, vườn trưởng Doãn, tôi đưa cậu về."
Một khoảng im lặng vô tận. Từ sau khi lên xe, sự gượng gạo lặng thinh ngập tràn giữa hai người. Doãn Hạo Vũ không còn là người nhạy cảm nữa, nếu cậu như vậy thì đã không sống nổi từ 9 năm trước rồi.Cậu tự thấy lòng mình rộng mở, nhưng cũng không thể lờ đi được khoảng thời gian xa cách nhiều năm qua, lại còn ở cùng nhau trong điều kiện riêng tư như trong xe mà vẫn còn ung dung tự nhiên được.
Huống hồ bọn họ mới gặp lại nhau còn chưa đến hai ngày, không biết gì về nhau cả.Cũng không thể nói vậy, Châu Kha Vũ biết công việc của cậu, còn cậu biết số điện thoại của anh và biết anh đã có một đứa con. Không phải không biết gì, chỉ là lúc này... bọn họ thật sự không biết nên tán gẫu chuyện gì.Một lúc lâu sau, Doãn Hạo Vũ mới nghẹn ra được câu bắt chuyện đầu tiên
"Xe này của anh không tệ ha."
Châu Kha Vũ bật nhạc, đáp lại một câu Cũng được. Doãn Hạo Vũ cạn lời, tiếng nhạc như dòng nước âm thầm chảy qua giữa hai người bọn họ. Phần lớn danh sách phát đều là nhạc nhẹ và nhạc dương cầm, khiến Doãn Hạo Vũ không khỏi mong chờ có thể nghe thấy bản nhạc đó. Thế nhưng không có, từng bài nhạc phát qua nhưng vẫn không có giai điệu Bầu trời sao mà cậu chờ đợi.Nhà cậu không xa vườn hội họa, lái xe mất nửa tiếng. Cho dù rơi vào trạng thái gượng gạo, cậu vẫn muốn ở bên Châu Kha Vũ lâu hơn, lâu hơn một chút.Mùi hương của Châu Kha Vũ ngập tràn trong khoang xe, chầm chậm bao vây lấy cậu. Cậu ngửi ra được hơi thở ám muội nhè nhẹ trong đó, lại sợ mình nghĩ quá nhiều. Mối tình năm ấy, cậu tự nhận mình đã yêu đến tan nát cõi lòng, đến bây giờ vẫn khó mà quên được, cũng không dám đoán liệu đối phương có giống mình không. Có lẽ là không giống, nếu không thì Châu Du Uyên cũng đã không tồn tại. Từ thời khắc cậu lựa chọn chia tay, cậu và Châu Kha Vũ đã đi trên hai con đường khác nhau rồi.Lâm Thư từng nói với cậu, tình cảm dù sâu sắc tới mức nào cũng có thể bị thời gian xóa nhòa, giống như mọi vết thương đều sẽ khép vảy lại. Cuộc sống nào phải truyện cổ tích, ba nổi bảy chìm, đi ngược về xuôi, thì ra cuối cùng anh vẫn còn ở đây.Thật ra Lâm Thư nói cũng không sai, lúc ở Mỹ đến năm thứ 2, cậu tưởng rằng tổn thương trong lòng vĩnh viễn không bao giờ khá lên được, theo thời gian, nó cũng từ từ kết một lớp vảy mỏng. Càng lâu lớp vảy sẽ càng dày, dày tới mức cậu tưởng rằng trái tim mình đã khôi phục lại như ban đầu.Cậu có một chiếc hộp chứa toàn tranh ký họa, đều là vẽ Châu Kha Vũ. Từ tranh phác thảo đến tranh sao chép từ ảnh, tất cả đều được vẽ trong âm thầm, bức ký họa đầu tiên còn thấm đẫm nước mắt đến co lại, loang lổ nhàu nhĩ.Sau đó, cậu học được cách không khóc nữa.Từng năm trôi qua, số lần cậu nhớ Châu Kha Vũ cũng ngày càng ít đi, sau khi tốt nghiệp thì nghe theo sự sắp xếp của Lâm Thư, vào làm việc ở phòng triển lãm tranh, được chứng kiến nhiều chuyện hơn, cũng gặp được nhiều người hơn.Cậu tưởng rằng trái tim mình đã dần yên bình trở lại, nói cách khác là nó đã chết lặng, cậu tưởng mình đã khỏi bệnh rồi. Cho đến một buổi tối tuyết bay ngợp trời, cậu vác dụng cụ vẽ tranh đi ngang qua một nghệ sĩ đường phố, giai điệu quen thuộc văng vẳng bên tai cậu, màn trình diễn Bầu trời sao bằng đàn ghi-ta hệt như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thủng lớp vảy dày kia của cậu.Khoảnh khắc đó, chuyện xưa trong ký ức tung bay trong tuyết lớn, vết thương chưa lành lại rỉ máu ra lần nữa, cậu ôm dụng cụ vẽ tranh, không nhịn được òa khóc như một đứa trẻ ở ven đường.Hóa ra sự nhung nhớ chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là cậu tưởng rằng mình không nghĩ đến nữa thì nó sẽ hết đau. Cho nên cậu liều lĩnh về nước, lúc chính thức đặt chân xuống thành phố C, cậu bị choáng ngợp trước sự thay đổi của nơi đây. Cậu trở về Trường Trung học số Ba, lại phát hiện ra nơi đó đã được sáp nhập đổi tên.Vật đã thay đổi, còn người thì sao?Chung quy là do cậu tự lựa chọn, sao có thể trách ai?Sự bất chấp bị hiện thực giội cho một chậu nước lạnh, ngọn lửa nhiệt huyết đã tắt hơn nửa, chỉ còn một chút can đảm, thậm chí không dám đi tìm, bởi vì có lẽ người ấy đã sớm có cuộc sống của riêng mình, chẳng thà giữ lại chút nỗi nhớ trong tim, như thế mới còn hi vọng. Đến hôm nay, xem ra sự dự đoán của cậu rất chuẩn.Châu Kha Vũ vượt qua được còn sớm hơn cậu nghĩ, cậu vừa vui lại vừa buồn. Nhớ nhung một người quá đau khổ, cậu không muốn Châu Kha Vũ đau khổ. Nhưng lại khổ sở vì mảnh tình này đến cuối cùng lại chỉ còn mình cậu đứng nguyên tại chỗ chắc như đinh đóng cột, chẳng biết đến bao giờ mới nhổ ra được.Còn Châu Kha Vũ đã có sự ràng buộc khác, ví dụ như đứa bé này, ví dụ như mẹ của nó.Bắt đầu lại lối đi đúng đắn, sao phải như năm đó, đồng hành cùng cậu trên con đường sai lầm đầy rẫy những chông gai.Doãn Hạo Vũ lòng ngập ưu sầu do tiếng nhạc nhẹ gây nên, thật lâu không thể trở lại bình thường, cậu cần một khúc Bầu trời sao để ổn định lại.Không có Bầu trời sao mất rồi.Châu Kha Vũ hỏi mấy lần nhưng đều không nghe thấy cậu trả lời. Xe dừng đèn đỏ, Châu Kha Vũ tắt nhạc đi, gọi tên cậu:
"Doãn Hạo Vũ"
Doãn Hạo Vũ giật mình bừng tỉnh, nhét hết sự phiền muộn hỗn loạn về lại trong lòng, đáng tiếc ánh mắt cậu vẫn không che giấu được, hiện ra một chút thất vọng. Cậu né tránh ánh mắt, hỏi:
"Sao vậy?"
Châu Kha Vũ nói:
"Trừ chuyện đó ra, cậu không muốn hỏi cái khác sao?"
Doãn Hạo Vũ lên dây cót tinh thần, tìm chủ đề tán gẫu
"Bây giờ anh đang làm công việc gì?"
"Phát triển phần mềm."
Doãn Hạo Vũ ngẩn người
"Đại học C có chuyên ngành này sao?"
Đèn xanh, Châu Kha Vũ quay đầu nhìn đường
"Tôi không học Đại học C."
Lời anh nói khơi dậy sự tò mò vô tận của Doãn Hạo Vũ, cậu nhớ mang máng Quan Sóc Phong thừa kế gia nghiệp là một chuỗi trung tâm mua sắm, không liên quan một chút nào tới phát triển phần mềm.Năm đó Quan Sóc Phong chèn ép cậu, bức bách Châu Kha Vũ, sao cuối cùng Châu Kha Vũ vẫn không đổi họ, thậm chí công việc của anh cũng không liên quan gì tới ông ta luôn? Cậu rơi vào trầm tư, nhưng Châu Kha Vũ thì lại không thể chịu được sự im lặng
"Còn gì nữa không?"
Doãn Hạo Vũ mờ mịt nói:
"Còn gì cơ?"
Châu Kha Vũ dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng, tựa như gió thổi mây trôi
"Liên quan đến tôi, cậu còn gì muốn biết không?"
"Vậy... bà ngoại có khỏe không?"
Châu Kha Vũ không trả lời ngay, trái tim Doãn Hạo Vũ thắt lại. Châu Kha Vũ nói:
"Bà tôi qua đời rồi."
Doãn Hạo Vũ nhanh miệng nói:
"Xin lỗi, tôi không ngờ..."
"Không sao đâu."
Lúc này đã càng ngày càng gần chung cư Doãn Hạo Vũ ở, hai người không ai bảo ai cùng im lặng. Châu Kha Vũ không muốn nói chuyện, Doãn Hạ Vũ thì không dám nói gì nữa.Xe chậm rãi dừng lại ven đường, Doãn Hạo Vũ cởi dây an toàn, đồng thời nghe thấy tiếng kéo phanh tay vang lên, Châu Kha Vũ nói:
"Tôi tiễn cậu."
"Không sao, anh đưa tôi đến cổng chung cư là tốt lắm rồi."
"Không phải cậu sợ tối sao?"
Năm xưa Doãn Hạo Vũ muốn ra khỏi cửa chung cư đều cần Châu Kha Vũ tiễn, bởi vì cậu sợ tối, cũng vì cả căn bệnh quáng gà. Doãn Hạo Vũ không từ chối nữa, cậu xuống xe, gió đêm thổi qua lành lạnh, cậu quên không mặc áo khoác không nhịn được rùng mình. Tối vậy mà Châu Kha Vũ vẫn chú ý tới, anh nói:
"Chờ chút."
Anh mở khóa mở cửa xe, lấy từ ghế sau một chiếc áo khoác mỏng màu rất sáng, trông không giống áo của Châu Kha Vũ. Anh đưa cho cậu
"Mặc vào đi."
Doãn Hạo Vũ không từ chối, nhận lấy mặc vào. Những lúc bận rộn trước đây, cậu luôn cảm thấy khoảng cách từ cổng chung cư về nhà quá xa, đi rất mất thời gian. Hôm nay đi cùng Châu Kha Vũ lại cảm thấy quá ngắn, sao chưa gì đã đến nơi rồi.Đến sảnh, Doãn Hạo Vũ dừng bước, không bằng lòng nói:
"Tôi vào đây.Tôi ở tầng 11."
Châu Kha Vũ nhìn tòa nhà nói Được, Doãn Hạo Vũ chấn động, được cái gì cơ, lẽ nào anh còn muốn tới làm khách?Châu Kha Vũ lại lặp lại câu nói kia lần thứ 3 trong tối nay, anh nói:
"Cậu còn muốn biết chuyện gì liên quan đến tôi không?"
Doãn Hạo Vũ im lặng chốc lát trong bóng tối
"Tôi muốn biết, anh sẽ nói cho tôi biết sao?"
"Ừ."
"Vì sao?"
Châu Kha Vũ không trả lời. Doãn Hạo Vũ tự dưng cười khẽ, nói:
"Châu Kha Vũ, anh đã có cuộc sống của mình rồi, anh đã có con nữa, bây giờ anh đang rất tốt mà."
Giọng Châu Kha Vũ trở nên kìm nén, Doãn Hạo Vũ không thấy rõ biểu cảm của anh, Châu Kha Vũ nói:
"Vậy cậu không muốn hỏi tôi chuyện liên quan đến đứa bé, hoặc là mẹ nó..."
Doãn Hạo Vũ cắt ngang lời anh
"Tôi không muốn biết!"
Trong lòng cậu cuồn cuộn dâng lên sự đố kị sắc bén như những chiếc gai nhọn, chỉ đè nén nó xuống thôi cũng đã đủ vất vả lắm rồi. Doãn Hạo Vũ cảm giác ngay cả cuống lưỡi cũng đăng đắng, cậu nói:
"Suy cho cùng cũng không liên quan gì tới tôi cả."
Cậu không phải đương sự trong cuộc sống của anh, cũng không thể nào tham dự, cho nên không liên quan. Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ nói:
"Không liên quan gì đến cậu ư..."
Doãn Hạo Vũ siết chặt một góc áo khoác, hơi thở của Châu Kha Vũ ngày càng nặng nề, dường như từng giây từng phút phải cật lực thu hồi những tâm tư khác thường kia, sự mập mờ Doãn Hạo Vũ từng cảm nhận được khi hai người bên nhau cũng biến mất sạch sẽ trong không khí.Châu Kha Vũ nói:
"Tạm biệt, Doãn Hạo Vũ."
Doãn Hạo Vũ chợt hiểu ra, vì sao hôm trước khi cậu nói tạm biệt, biểu cảm của Châu Kha Vũ lại như thế. Cái từ tạm biệt này, quả nhiên rất khó nghe, đã khó nghe lại còn chói tai.Nhịp tim cậu thay đổi từ chậm sang nhanh, mặc dù ánh đèn trong chung cư không sáng nhưng cũng không quá tối. Cho dù cậu mắc bệnh quáng gà thì vẫn có thể thấy rõ đường, sao phải nhờ người ta đưa đi. Cậu đã không còn là cậu ấm kiêu căng của nhà họ Doãn năm xưa nữa, không cần sự giúp đỡ của người khác. Từng chuyện nhỏ chuyện lớn trong vườn hội họa đều do cậu tự thân lo liệu, ngay cả lắp đặt thiết bị cậu cũng biết, rồi thì đóng đinh lên tường để treo tranh, lắp ráp và tháo gỡ vật dụng.Không biết chó nhà ai sủa một tiếng khiến bóng đèn sáng lên, đồng thời tầm nhìn của cậu cũng trở nên rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy bóng lưng xa dần của Châu Kha Vũ.Đôi mắt cậu nóng ran, dường như sự mạnh mẽ đã học được đều bị ném ra sau đầu. Châu Kha Vũ giống như giọt nước mắt của cậu, chỉ cần chọc một cái là có thể khiến vành mắt rưng rưng.Cậu đuổi theo vài bước, cất giọng hỏi:
"Ngày mai anh sẽ lại đến chứ?"
Châu Kha Vũ dừng bước, không nói lời nào cũng không quay đầu lại.Giọng nói Doãn Hạo Vũ trở nên mềm nhũn, xen lẫn âm rung nhỏ tới mức không nghe thấy được
"Đến đi...
...Đừng vì ghét tôi mà không đến nữa."
Anh có ghét em không?Em thích anh, rất thích anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com