TruyenHHH.com

Kepat Song Vu

Châu Kha Vũ giống như điểm yếu của Doãn Hạo Vũ, động vào là cậu sẽ nổi khùng lên, cậu nháo loạn luôn trên xe:

"Không được! Sao mấy người có thể như vậy! Dừng xe! Con không về nhà nữa!"

Doãn Đình biết rõ cậu muốn phản nghịch, nhưng không ngờ thái độ lại gay gắt đến vậy, không thể làm gì khác là dỗ dành con trai mình:

"Được được được, trước tiên không đổi nữa!"

Doãn Hạo Vũ vừa rồi còn đạp lên ghế dựa phía trước, giãy nảy lên giống như một chú gấu con(*), do cơ thể không khỏe nên biên độ động tác không lớn, không thể đạp thành tiếng vang bịch bịch như cậu muốn. Nghe thấy Doãn Đình thỏa hiệp, lúc này cậu mới bất đắc dĩ dừng lại, hừ một tiếng, không lộn xộn nữa.

(*) Ngôn ngữ mạng chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá khiến bố mẹ đau đầu.

Doãn Đình thật sự không hiểu:

"Cậu ấy không nói cho con về quan hệ giữa mình và Quan Sóc Phong sao?"

Không nói thì Doãn Hạo Vũ vẫn đoán được, vì càng thương anh hơn nên cậu đã ngủ cùng Châu Kha Vũ. Cậu khoanh tay, không lên tiếng.

Doãn Đình giải thích cho cậu miệng nói không ngớt, quanh đi quẩn lại ý chính vẫn là trẻ con không hiểu chuyện, nhất thời bướng bỉnh thì được chứ sao có thể cứng đầu cả đời? Nếu người ta đã muốn giúp anh nhận tổ quy tông thì sẽ không làm hại anh.

Năm đó không phải cố ý không nhận mà vì hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của đứa bé này, sau này biết rồi thì đến tìm. Thấy anh chống cự cũng không gượng ép, bây giờ chẳng phải người lớn trong nhà sinh bệnh, mọi gánh nặng tiền thuốc thang đều rơi xuống hết đôi vai của một đứa trẻ, vừa đi học vừa đi làm, trải qua vất vả như thế, cần gì phải vậy?

Doãn Hạo Vũ không bị Doãn Đình vòng vo dắt mũi

"Thật sự vì muốn tốt cho Châu Kha Vũ mà lại dùng công việc uy hiếp cậu ấy sao? Chẳng lẽ không tôn trọng nguyện vọng của cậu ấy ư? Người lớn luôn cảm thấy mình hiểu tất cả mọi thứ, là bọn con không biết điều, nhưng thật sự không hiểu chuyện phải là mấy người mới đúng!"

Doãn Đình sắc mặt xanh mét vì câu tranh luận của Doãn Hạo Vũ, nhức đầu mãi mới nói:

"Bố không cãi nhau với con, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, con sắp thi rồi, nếu như thi không tốt thì gia sư nhất định phải đổi!"

Doãn Hạo Vũ ôm đầy lời muốn phản bác trong bụng, nghe đến đây cũng chỉ có thể nuốt xuống.

Chẳng trách Doãn Đình lại đồng ý để Châu Kha Vũ đến nhà dạy cậu, hoàn toàn không phải do mong muốn của cậu mà sau lưng có Quan Sóc Phong nhờ vả. Bây giờ Châu Kha Vũ và Quan Sóc Phong cãi nhau, Doãn Đình lại không muốn cho Châu Kha Vũ tiếp tục dạy cậu, sao lại như thế chứ?

Từ nhỏ đến lớn Doãn Đình luôn cưng chiều cậu, bây giờ cậu chịu ấm ức là do ông nên không biết tâm sự với ai. Sau khi về nhà cũng không ăn cơm, trốn trong phòng nhắn tin WeChat cho Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ còn đang làm việc nên trả lời rất chậm, nhắn qua nhắn lại, Doãn Hạo Vũ biết điều không nhắn nữa, nhỡ lại khiến anh xao nhãng công việc.

Cậu quẳng điện thoại sang bên cạnh, tắm xong thì thay một bộ áo ngủ cao cổ phiền muộn chui vào chăn, chơi bài tuyệt thực để thể hiện mình đang giận. Bác Ngô đến gõ cửa cậu cũng không để ý tới.

Bác Ngô hết cách, đành phải xuống nhà tìm Doãn Đình. Doãn Đình không ngờ Doãn Hạo Vũ có thể giận đến bây giờ, lại còn tuyệt thực, ông chưa từng thấy con trai giận theo cách đó, nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Lại thấy Lâm Thư hiếm khi xuất hiện trên bàn ăn, đang ung dung gắp rau ăn cơm, Doãn Đình nói:

"Quan tâm đến con trai cô đi."

Lâm Thư nhấp một hớp cháo, vẻ mặt trào phúng, nói:

"Là nó chọc anh, liên quan gì đến tôi?"

"Nó không phải do cô sinh ra à?"

Lâm Thư vẫn lạnh lùng chế giễu:

"Người suốt ngày vắng nhà là anh chứ không phải tôi."

Doãn Đình bực bội nên không có khẩu vị, chỉ thấy Lâm Thư đặt đũa đứng dậy, đến chỗ điện thoại cố định bấm gọi đến phòng Doãn Hạo Vũ. Ở nhà họ Doãn, người gọi điện thoại đến phòng cậu cũng chỉ có Lâm Thư, cậu không dám không nhận máy.

Lâm Thư đợi điện thoại một lúc, lạnh lùng nói:

"Xuống ăn cơm."

Không đến năm phút sau, Doãn Đình nhìn thấy gương mặt Doãn Hạo Vũ xuất hiện ở cửa cầu thang, bất đắc dĩ xuống tầng, ông cảm thấy lời mình nói vô dụng, con trai chỉ nghe mẹ.

Cũng không trách Doãn Hạo Vũ sợ mẹ, bởi vì cậu đã bị ảnh hưởng bởi hình tượng nghiêm khắc của Lâm Thư từ lâu rồi, cho nên không dám không nghe lời.

Cơ thể Doãn Hạo Vũ không thoải mái nên cậu ăn rất ít. Doãn Đình còn tưởng cậu cố ý, cau mày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhắc cậu, chỉ dặn bác Ngô buổi tối làm thêm phần cháo đưa đến phòng cậu. Ông còn có việc, tối nay phải đi công tác. Lâm Thư nghe thấy lời Doãn Đình thì cười lạnh, đặt đũa xuống.

Doãn Hạo Vũ ăn xong bữa cơm không biết mùi vị thế nào rồi trở về phòng. Cậu còn đang khó chịu, từ thể xác đến tinh thần đều khó chịu, cũng không có sức. Đợi đến khi bác Ngô bưng cháo đến, cậu đã sốt đến bất tỉnh.

Lần này nhà họ Doãn nhốn nháo hoảng loạn, vội gọi bác sĩ riêng của Doãn Hạo Vũ tới.

Đến khi cậu tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Ánh sáng xanh lờ mờ trong căn phòng, cánh cửa khép hờ, có người đang dựa lên đó, mùi khói thuốc nhàn nhạt bay tới.

Doãn Hạo Vũ chớp chớp đôi mắt đau nhức, thấy rõ tình hình trong phòng, Lâm Thư đang dựa lên cửa ra vào hút thuốc.

Cậu cử động tay, bên trên có ghim kim đang truyền nước. Tim cậu đập nhanh hơn, vầng trán cũng rịn ra rất nhiều mồ hôi, cũng không dám thở mạnh, cậu vén chăn lên nhìn áo ngủ của mình, không phải bộ tối hôm qua nữa.

Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại rồi mở to mắt ra. Lâm Thư đi tới, đứng ở đầu giường nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, ngón tay kẹp điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Doãn Hạo Vũ rất sợ hãi, giọng nói run run, cậu run lẩy bẩy mở miệng gọi:

"Mẹ."

Âm thanh đầy sự hoảng sợ, giọng điệu luống cuống, cả người căng ra như dây cung, tựa như sắp sửa sẽ đứt phựt. Lâm Thư không nhanh không chậm dụi tắt điếu thuốc vào tủ đầu giường, để lại vết cháy đen trên nền gỗ sưa.

Một giây sau, bà đáp lại Doãn Hạo Vũ bằng một cái bạt tai. Tiếng bốp vang lên đanh thép, đánh cho gương mặt cậu lệch sang một bên. Đau đớn bùng nổ từ khóe miệng rồi lan khắp toàn bộ gương mặt, trở nên nóng rát.

Doãn Hạo Vũ bị đánh đến hoang mang, cậu ôm mặt nhìn Lâm Thư, sắc mặt bà vẫn vô cùng lạnh lẽo:

"Doãn Hạo Vũ, mày giỏi lắm, không chỉ xăm hình, lại còn làm đồng tính luyến ái."

Cả người Doãn Hạo Vũ toàn dấu vết, nguyên nhân phát sốt đều hiển hiện rất rõ ràng trong mắt bác sĩ. Cậu không biện minh, cả cơ thể đông cứng lại trên giường không dám nói lời nào.

Bàn tay Lâm Thư run rẩy, sau đó nhanh chóng nắm chặt lại thành quyền:

"Chuyện này bố mày không biết, cũng không thể biết, mày nghe rõ cho mẹ, cho dù nam sinh kia là ai, mẹ cũng sẽ giải quyết sạch sẽ!"

Doãn Hạo Vũ chớp mắt, giọt nước mắt chảy qua gò má sưng đỏ, càng khiến cậu đau đớn hơn:

"Vì sao mẹ chỉ lo bố sẽ biết?"

"Mày đùa với mẹ sao?"

"Mẹ sợ sau khi bố biết, con sẽ không ngồi vững cái ghế cậu chủ nhà họ Doãn nữa chứ gì?"

Lâm Thư hít sâu một hơi, nói:

"Mày còn ngại chưa đủ mất mặt ư? Muốn ồn ào để mọi người đều biết?"

Doãn Hạo Vũ nhếch khóe miệng nhìn về phía Lâm Thư:

"Đôi lúc con đã nghĩ, đến cùng con có phải do mẹ sinh ra không, vì sao mẹ lại đối xử với con như vậy."

Lâm Thư chật vật rời tầm mắt, giọng nói khàn khàn

"Mẹ đưa điện thoại cho mày, xử lý cho tốt chuyện này, đừng ép mẹ phải đích thân tìm ra nam sinh kia, nếu không đến lúc đó người hối hận là mày, không phải mẹ."

Quá tủi thân, cũng quá sợ hãi, mọi cảm xúc đều dồn nén đến cùng cực, sắp sửa bùng nổ.

Doãn Hạo Vũ rút kim ghim trên mu bàn tay xuống, máu xối ra từ vị trí chích kim. Những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền chăn trắng như tuyết, nhìn mà giật mình, Lâm Thư bị hành động của cậu dọa cho mặt mũi trắng bệch.

Doãn Hạo Vũ giẫm chân trần trên đất, vò đã mẻ lại sứt, rơi nước mắt:

"Đúng đấy, con mất mặt, con ngủ với đàn ông, con là đồng tính! Thế còn mẹ, mẹ có hỏi thăm con một câu nào chưa? Hỏi con đã xảy ra chuyện gì, hỏi con suy nghĩ thế nào chưa? Mẹ không hề, mẹ chỉ lo con ngồi không vững cái ghế cậu chủ sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ!"

Vừa dứt lời, Lâm Thư lại giáng cho cậu một cái bạt tai. Bà không còn bình tĩnh nữa, hai mắt đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng vì tức giận:

"Mày thích đàn ông là chuyện rất vẻ vang sao? Có phải mày còn muốn làm lớn tiếng hơn nữa, để cho tất cả mọi người đều biết không?"

Khóe môi Doãn Hạo Vũ bị đánh rách ra, cậu không khóc nữa, chà lòng bàn tay lau máu trên môi, giọng căm hận nói:

"Mẹ có tư cách gì quản con? Mẹ quan tâm tới con sao? Yêu con sao? Ở nhà họ Doãn này, ai cũng có tư cách nói con, trừ mẹ! Con thà không phải do mẹ sinh ra!"

Nói xong cậu xông ra ngoài, đẩy Lâm Thư ra. Lâm Thư bị cậu đẩy, sống lưng va mạnh vào cạnh cửa, đau đớn rên lên một tiếng. Bà ngã sõng soài trên sàn, không dám tin, vừa tức vừa gấp

"Doãn Hạo Vũ!"

Doãn Hạo Vũ đi chân đất chạy xuống, máu chưa cầm được cũng rơi rớt suốt cả quãng đường. Thím Trương đang chuẩn bị bữa sáng nhìn thấy cậu thì hốt hoảng hô lên, đến cả phương ngữ quê hương cũng bật ra khỏi miệng

"Ôi sao cậu chủ lại chảy máu thế kia?"

Bác Ngô giật mình vì tiếng la của thím Trương cũng vội vàng chạy đến, nhanh chóng cản Doãn Hạo Vũ lại:

"Cậu chủ!"

Lâm Thư từ trên tầng xuống đuổi theo, che lưng đau đớn

"Doãn Hạo Vũ, mày đứng lại!"

Doãn Hạo Vũ giơ tay lau nước mắt, máu cũng bị bôi nhoe nhoét trên gương mặt nhỏ trắng bệch, trông mà giật mình.

Trái tim bác Ngô chợt thắt lại, ông vô thức sầm mặt, che cho Doãn Hạo Vũ ở sau lưng mình, nói với Lâm Thư

"Bà chủ!"

Doãn Hạo Vũ trốn phía sau bác Ngô, Lâm Thư dừng lại trên cầu thang nhìn ánh mắt xa lạ của con trai và cái nhìn cảnh giác của quản gia, trong lòng đắng chát.

Bà vịn lên cầu thang, chậm rãi thở dài, nói:

"Con muốn đi đâu, con có thể đi đâu chứ?"

Doãn Hạo Vũ đỏ hoe mắt không nói gì, Lâm Thư giằng co với cậu một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng nói:

"Con không muốn cho mẹ quản, mẹ sẽ mặc kệ, đừng để bố con biết."

Dứt lời bà xoay người lên tầng, tỏ thái độ tạm thời nhượng bộ.

Đợi Lâm Thư đi khỏi, bác Ngô đỡ Doãn Hạo Vũ ngồi lên ghế sofa, bảo thím Trương đi lấy hòm thuốc, còn dặn nhà bếp hầm canh bổ máu, tình hình rất rối ren.

Doãn Hạo Vũ ngồi trên ghế sofa từ từ nín khóc, vết thương được xử lý cẩn thận, đau đớn đã giảm bớt, canh được bưng lên, cậu bê bát uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ phờ phạc, bác Ngô thấy mà xót xa.

Cuối cùng cậu vẫn xin nghỉ, không đến trường học.

Doãn Hạo Vũ về phòng ngủ bù, chiếc chăn dính máu đã được thay bằng một chiếc chăn màu vàng nhạt bồng bềnh mềm mại, khiến cậu nhớ đến khăn tắm mình dùng ở nhà Châu Kha Vũ, trên đó còn có hoa hướng dương nữa.

Cậu nhớ Châu Kha Vũ, muốn ở bên anh, nhưng như Lâm Thư nói, cậu có thể đi đâu đây? Doãn Đình vốn dĩ đã vì Quan Sóc Phong mà muốn hủy công việc của Châu Kha Vũ, nếu như biết rõ chuyện giữa hai người họ, ông nhất định sẽ làm um lên.

Vẫn chưa rõ Quan Sóc Phong nghĩ thế nào về Châu Kha Vũ, nếu như biết Châu Kha Vũ là đồng tính, liệu ông ta sẽ đối xử với anh thế nào đây?

Cậu không muốn hại Châu Kha Vũ, anh là người mà cậu thích nhất.

Cái nắm tay rời khỏi nhà họ Doãn vào buổi tối hôm qua tựa như một giấc mơ mùa hạ, yếu ớt không đỡ nổi một đòn.

Trong hiện thực, rốt cuộc Châu Kha Vũ vẫn không thể dẫn theo cậu bỏ trốn, bọn họ không có bất kỳ năng lực gì, sẽ chỉ tạo thành gánh nặng cho nhau mà thôi.

Doãn Hạo Vũ hiểu trong lòng, nhưng cậu không thể nào kiểm soát được cảm xúc. Vào giây phút yếu đuối nhất, cậu rất nhớ Châu Kha Vũ.

Cậu cứ nghĩ ngợi rồi thiếp đi, mơ thấy một giấc mơ, trong mơ vẫn là buổi tối hôm đó, Châu Kha Vũ nắm tay cậu phăm phăm tiến về phía trước, quãng đường dài dằng dặc nhưng tốt đẹp đến vậy.

Cậu bị âm báo cuộc gọi đến trên điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ rõ ràng còn chưa đến giờ tan học, vậy mà người gọi đến lại là Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ vội rời giường uống hết cốc nước mới chặn được sự ngột ngạt trong ngực xuống, còn cố ý hắng giọng. Chỉ là vào khoảnh khắc nhận điện thoại nghe thấy giọng Châu Kha Vũ, sự tủi thân hoàn toàn không đè xuống được, thậm chí cậu không thể nói chuyện, chỉ có thể nặng nề hít thở.

Châu Kha Vũ nhạy bén cảm nhận được sự bất thường:

"Bảo bối, em sao thế?"

Doãn Hạo Vũ chịu đựng sự nong nóng nơi viền mắt:

"Em không sao đâu."

Cậu giơ điện thoại ra trì hoãn một lúc, lại vờ như thoải mái hỏi:

"Sao giờ này anh lại gọi cho em?"

"Anh sang lớp em tìm em, bọn họ nói em sốt nên không đi học, anh đến thăm em nhé?"

"Không cần, anh đừng đến."

Cậu từ chối quá nhanh, cũng quá dứt khoát khiến Châu Kha Vũ im lặng một lúc, sau đó anh nghiêm túc hỏi:

"Bé cưng, rốt cuộc em sao vậy?"

Doãn Hạo Vũ muốn nói em bị mẹ phát hiện rồi, muốn nói em bị đánh, lời chưa kịp nói ra khỏi miệng lại bị nuốt xuống. Nói ra rồi thì sao? Ngoại trừ khiến Châu Kha Vũ thấy áy náy thì dường như cũng không còn tác dụng gì cả.

Đêm đó là cậu muốn cho anh nên hai người mới làm, cậu không muốn Châu Kha Vũ áy náy vì chuyện này. Doãn Hạo Vũ nói:

"Chỉ hơi sốt thôi, không nghiêm trọng lắm đâu, em đã uống thuốc và truyền nước rồi."

Châu Kha Vũ dịu giọng:

"Chú Doãn mắng em sao?"

Doãn Hạo Vũ áp chế sự đau xót đang dâng lên trong lòng:

"Không đâu, ông ấy không mắng em, không sao đâu, ngày mai là em có thể đến trường rồi."

"Bé cưng, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với anh."

Anh vẫn chưa tin lời bạn trai nhỏ của mình. Doãn Hạo Vũ sắp nhịn không nổi nữa, cậu run giọng:

"Em muốn gặp anh, em đến tìm anh được không?"

Cậu hẹn với Châu Kha Vũ sau khi tan học, mình sẽ đến nhà anh trước.

Có lẽ do trận cãi nhau ầm ĩ buổi sáng, khi cậu ra cửa, Lâm Thư ngồi trong phòng khách, im lặng nhìn cậu chòng chọc.

Doãn Hạo Vũ đeo balo ra ngoài, nhìn là biết sẽ ở qua đêm, đeo khẩu trang, đi từ phòng khách ra cổng chính. Lâm Thư cũng lặng lẽ đi theo cậu cả quãng đường.

Lúc ra đến cổng cậu yên lặng xoay người lại, nhìn Lâm Thư, chờ bà lên tiếng. Lâm Thư nói:

"Con phải hiểu, chỗ này mới là nhà con. Cho dù con có chấp nhận hay không, mẹ vẫn là mẹ của con."

Giọng nói nặng nề của Doãn Hạo Vũ phát ra sau lớp khẩu trang:

"Chỉ những lúc mẹ cần thì mẹ mới trở thành mẹ con, còn những khi con cần, mẹ vĩnh viễn không có mặt."

Hai mẹ con nhìn nhau, Doãn Hạo Vũ bỏ đi không hề quay đầu lại. Lại một lần bỏ nhà đi.

Không biết khi Doãn Đình về nhà không thấy cậu đâu liệu có nổi giận không, có lẽ là không, dù sao ông phải đi công tác rất nhiều ngày. Không biết Lâm Thư có giống như trong mấy bộ phim truyền hình không, trong cơn giận liền đi đóng băng thẻ ngân hàng của cậu.

Doãn Hạo Vũ ngồi chồm hỗm trước cửa nhà Châu Kha Vũ, tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, chuyển một khoản tiền lớn từ trong thẻ sang Alipay, lúc này mới an tâm thở phào.

Phản nghịch thì phản nghịch, bỏ nhà đi thì vẫn cần phải mang theo tiền.

Cậu vẫn còn phải nuôi Châu Kha Vũ nữa chứ.

----------
🌟 Ngược sắp đuổi đến mông rồi 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com