Kepat Song Vu
"Lẳng lơ, thật sự quá là lẳng lơ. Hoa văn trên con cá này nghĩa là cầu được ước thấy, đầu đội trời chân đạp đất, mày chính là cá chép sống(*) của thời đại mới."(*) Cá chép là biểu tượng của sự may mắn.
Doãn Hạo Vũ đáp:
"Biến."
Bọn Trương Tinh Đặc sắp phải tham gia thi đấu, chỉ hận không thể tranh thủ nốt mười phút hết tiết để tập luyện. Dạy thêm xong tuần này là hôm nào tan học Châu Kha Vũ cũng phải đi tập luyện cùng đội. Tất cả mọi người đều rất coi trọng giải đấu lần này.Ngô Hải - đội phó của đội Châu Kha Vũ. Doãn Hạo Vũ đã từng nói chuyện rồi. Chỉ là cậu không hiểu người bạn này và Trương Tinh Đặc đã quen biết tới mức nào, thấy hai người họ mặc dù trông giống lúc nào cãi nhau nhưng Ngô Hải luôn chịu thua cậu ta trước. Đội phó Ngô Hải còn thiếu mỗi điều ôm chiến sĩ có sức mạnh chiến đấu siêu cường Châu Kha Vũ, cầu xin anh đừng đi.Doãn Hạo Vũ nghe Trương Tinh Đặc nói Kha Vũ cũng có mặt nên cậu bảo mình cũng đến xem thi đấu Trương Tinh Đặc đi guốc trong bụng cậu, che ngực nói:
"Tao mặc kệ đấy, tao sẽ coi như mày lưu luyến tao, nhớ mua nước và thanh năng lượng(*) cho tao đấy, tao muốn hãng xịn nhất."
(*) Thanh năng lượng: Đây đồ ăn bổ sung có chứa ngũ cốc và các loại thực phẩm năng lượng cao khác, nhắm vào những người cần năng lượng nhưng không có thời gian cho bữa ăn.Doãn Hạo Vũ đồng ý ngay trước mặt Trương Tinh Đặc, đặt mua thanh năng lượng giao cấp tốc, sáng mai là có.
Sau khi tan học, Doãn Hạo Vũ tới xem bọn họ luyện tập, cậu ngồi yên bên cạnh cả đống cặp sách của lũ con trai trông coi cặp và nước, còn đội mũ và bôi kem chống nắng.
Tay cậu chống cằm, trong miệng ngậm viên kẹo, đầu lưỡi đảo quanh trong khoang miệng trơn trượt một vòng, quai hàm phồng lên, đôi mắt mở to dõi ra sân bóng rổ. Nhìn Ngô Hải, nhìn Trương Tinh Đặc, nhìn Trương Gia Nguyên, chỉ không nhìn Châu Kha Vũ.
Quả nhiên gần đó còn có một loạt con gái đến xem Châu Kha Vũ, vừa thấy anh chơi bóng là đã vỗ tay hò hét chói tai. Cậu cười nhạt, đợi đến lúc Trương Tinh Đặc vừa ghi điểm thì cậu cố tình vỗ tay bôm bốp, vỗ đến mức lòng bàn tay đỏ lên, ấu trĩ kinh khủng, khiến cho Trương Tinh Đặc trên sân cợt nhả đáp trả bằng mấy nụ hôn gió để cảm ơn.
Kết quả nửa sau trận đấu, Trương Tinh Đặc vô cùng thê thảm, hoàn toàn không chạm được vào bóng. Châu Kha Vũ biến thành một người đàn ông khủng bố kiểm soát được cả sân, bóng gần như không rời khỏi tay anh. Châu Kha Vũ vẫn có chuyền bóng, dù sao bóng rổ không phải trò chơi một người, nhưng anh chuyền cho ai chứ nhất quyết không chuyền cho Trương Tinh Đặc.
(Mùi gì mà chua chua thế~~~)
Trương Tinh Đặc cứ chạy tới chạy lui trên sân, chạy đến mức thở hồng hộc, gương mặt tràn đầy hoang mang: Đây là ai? Tôi là đâu? Vì sao tôi lại ở đây?
Cuối cùng trận đấu tập cũng kết thúc, Trương Tinh Đặc thở hồng hộc nhận nước Doãn Hạo Vũ đưa cho, giống hệt như chó chết ngồi phịch xuống cạnh ghế của cậu:
"F.uc.k, tao cảm thấy hình như tao bị thầy Châu ghim rồi nhưng mà tao không có chứng cứ."
"Cậu ấy làm gì mày rồi?"
"Cậu ta không chuyền bóng cho tao, còn chọc tao chạy khắp sân, ngày mai nhất định tao sẽ tàn phế cho coi, toàn thân đau điếng."
Nhóc không có lương tâm huých cùi chỏ sang
"Chẳng lẽ do mày chơi gà quá nên cậu ấy không chuyền cho mày sao? Sao có thể gọi là ghim được?"
Trương Tinh Đặc ngước mắt nhìn ra xa:
"Tao cảnh cáo nha, bây giờ cả người tao nhớp nháp mồ hôi bẩn, đừng có ép tao phải ôm mày một cái."
Nói xong cậu ta dang hai tay, vẻ mặt dữ tợn tới gần Doãn Hạo Vũ. Cậu trai họ Doãn đề cao sự sạch sẽ và không gây gổ với mấy tên thô bạo nên đã đứng dậy bỏ trốn. Cậu lẩn đi rất nhanh, Trương Tinh Đặc định lôi cậu ngồi xuống thì suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Doãn Hạo Vũ buồn cười dã man, hả hê đứng chống nạnh làm mặt quỷ về phía cậu ta. Chợt nhớ ra đang ở bên ngoài, cần phải duy trì hình tượng, cậu chỉ đứng đó cười chứ cũng không đỡ Trương Tinh Đặc.
Doãn Hạo Vũ không đùa với Trương Tinh Đặc nữa, cậu đưa mắt tìm Châu Kha Vũ, vừa tìm thấy anh thì va phải ánh mắt của đối phương, anh cũng đang nhìn sang chỗ cậu.
Sự trùng hợp này khiến trái tim cậu đập nhanh trong phút chốc, thậm chí còn khiến cậu luống cuống tay chân. Phản ứng đầu tiên của cậu là di chuyển tầm mắt sau đó lại nghĩ tại sao mình phải trốn, trốn để làm gì? Thế là cậu mở to hai mắt nhìn lại Châu Kha Vũ.
Châu Kha Vũ nhìn cậu hồi lâu rồi quay đầu đi, không để ý tới cậu nữa. Cậu dõi theo anh đến cùng, thấy anh cầm bình nước và cặp sách chào tạm biệt những người khác, thậm chí còn vẫy tay với mấy cô gái đến xem anh chơi bóng nói tạm biệt, chỉ không hề quay lại bye với một mình cậu.
Lúc này Nhậm Tự đạp xe tới, cũng không hiểu tại sao lại đến đúng lúc như thế, trận đấu tập vừa mới kết thúc thì đến. Nhậm Tự nhấn chuông xe về phía Châu Kha Vũ, anh đi về phía cậu ta. Nhậm Tự giơ tay nhận lấy cặp sách của Châu Kha Vũ chồng lên cặp sách của mình để trong giỏ xe đạp.
Doãn Hạo Vũ hận không thể biến ánh mắt của mình thành thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ đâm vào người Châu Kha Vũ và Nhậm Tự, một nhát chém hai người tách ra, tự dưng dính sát vào nhau làm cái gì vậy!
Doãn Hạo Vũ không nhịn được nữa, đến khi bản thân lấy lại tinh thần thì cậu đã chạy ra cửa sân bóng rổ rồi. Trên con đường nhỏ giờ tan học, mùa thu đã đến lá vàng rụng xuống rất nhiều, rải đầy trên đất. Hai cậu học sinh trẻ trung mặc đồng phục đi cùng nhau, một trước một sau. Cảnh tượng hài hòa như một thước phim điện ảnh, hoàn mỹ tới mức khiến Doãn Hạo Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Nhậm Tự dắt xe đi bên cạnh Châu Kha Vũ. Cậu nhìn theo mà đôi mắt cay cay, là do trừng mắt lâu chứ không phải cậu muốn khóc.
Quả thực con đường phía trước quá xa vời, đường tình duyên thì trắc trở, cậu khổ sở muốn chết, ra đến cổng trường rồi mà chú Trương vẫn chưa tới. Gió khá lớn, cảm xúc của cậu cũng bị khuếch đại lên.
Cậu nhìn thấy đối diện cổng trường có tiệm trà sữa nên đi sang mua một cốc. Nào ngờ oan gia ngõ hẹp, vậy mà Nhậm Tự và Châu Kha Vũ lại đang ngồi ở bàn tròn bên ngoài tiệm, còn gọi một phần gà rán bỏng ngô.
Châu Kha Vũ nhìn thấy cậu, cậu đi lướt qua không muốn bắt chuyện gì cả, vờ như không nhìn thấy, tay nhét vào túi quần đi ngang qua rất chi là ngầu. Cậu đến quầy order gọi một ly dâu tây kem mặn 100% đường thêm đá, sau đó hỏi chị gái thu ngân có giấy ăn không. Đợi khi cốc trà sữa được làm xong, cầm cốc lót lớp giấy ăn vào, cắm ống hút ngậm vào miệng rồi đi ra ngoài.
Lúc đi qua bàn của Châu Kha Vũ và Nhậm Tự, cậu phát hiện ra hai người ngồi bàn đều đang nhìn mình, nhìn đến mức cậu chỉ đi thôi mà cũng mất tự nhiên. Cậu làm mặt lạnh suốt quá trình đều lờ đi, muốn băng qua đường tìm tài xế nhà mình.
Kết quả khi đi ngang qua Châu Kha Vũ, trò giả bộ lạnh lùng của cậu thất bại, Châu Kha Vũ lại dùng chiêu cũ túm lấy quai cặp sách kéo cậu về. Cậu một tay cầm trà sữa, một tay chật vật giật lại quai cặp sách của mình:
"Cậu làm gì thế?"
"Lại uống đồ lạnh? Khỏi ốm rồi sao?"
Sự quan tâm đột ngột này khiến lòng người ê ẩm, trái tim cậu sắp chua thành một quả mâm xôi, chỉ có tận sâu bên trong là ngọt ngào. Nhưng không thể mất hết chí khí như vậy được, người này vừa nhồi cho cậu một đống bài thi, còn lờ cậu đi, lờ rất nhiều lần, còn đùa giỡn với con gái, lôi lôi kéo kéo trên đường với bạn thân không rõ xu hướng tính dục, thật sự là tội ác tày trời. Cậu đáp:
"Không cần cậu lo."
Châu Kha Vũ không đáp lời cậu. Một lúc anh nói:
"Về đi, nhớ làm bài thi, nếu không biết thì nhắn WeChat hỏi tôi. Nếu như buổi sau kiểm tra mà không làm xong thì cậu cũng đừng hòng chơi game với Trương Tinh Đặc nữa."
Doãn Hạo Vũ buồn bực đáp biết rồi, sau đó nhìn Nhậm Tự một cái chỉ thấy gương mặt cậu ta tỏ ra giật mình, tầm mắt dao động giữa hai người bọn họ. Cậu hả hê không chịu được, nếu như cậu có đuôi thì kiểu gì cũng ngoáy tít cho mà xem.
Ngày kia là thứ bảy, còn phải đi xem bọn Trương Tinh Đặc thi đấu, nếu cậu không muốn làm bài thi đến đột tử thì nhất định phải nhanh chóng hoàn thành sớm.
Châu Kha Vũ lúc này đang làm việc tại quán bar. Đột nhiên nay lại có một vị khách bất ngờ ghé thăm. Kể từ sau lần hẹn hò với đối tượng trên mạng, vô tình gặp được Châu Kha Vũ ở quán bar này, Nhậm Tự cũng không đến nữa, có lẽ vì ngại ngùng. Hôm nay Nhậm Tự mặc trang phục bình thường, ngồi lên ghế nói với Châu Kha Vũ:
"Xin ly rượu."
Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, rót một ly nước trái cây, Nhậm Tự không nhịn được cười:
"Nhàm chán, tôi thành niên rồi."
Nói xong, nụ cười của cậu ta trở nên chua xót, có rất nhiều chuyện muốn hỏi muốn biết nhưng lại không dám hỏi cũng không dám nói, sợ nghe phải những đáp án không muốn biết nhất. Cậu ta có tâm sự, Châu Kha Vũ làm bạn thân nhiều năm sao có thể không nhìn ra, vì vậy anh hỏi:
"Sao thế? Có phải cô chú lại cãi nhau không?"
Nhậm Tự khẽ lắc đầu, nhìn Châu Kha Vũ bằng ánh mắt rất kỳ lạ, hỏi:
"Lần trước cậu nói cậu đang dạy thêm cho Doãn Hạo Vũ."
Châu Kha Vũ đang luyện pha chế, quýt đường, chanh, rượu trắng lần lượt rơi xuống, lúc khui lon Sprite, tay anh hơi run lên, bọt nước dính ướt lòng bàn tay anh. Châu Kha Vũ rút khăn giấy ra lau sạch, gần đây những người xung quanh anh luôn nhắc đến Doãn Hạo Vũ. Anh mặt không biến sắc tiếp tục thao tác gián đoạn, đáp lại:
"Ừ, tôi đang dạy kèm cho cậu ấy."
"Vì sao cậu đồng ý?"
"Có tiền, vì sao không đồng ý?"
"Không phải vì những nguyên nhân khác chứ?"
Châu Kha Vũ nhấp một ngụm rượu mình tự pha chế, chịu đựng hương vị cay xè nơi đầu lưỡi:
"Cậu cảm thấy là nguyên nhân gì?"
Nhậm Tự nhìn anh chăm chú một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, chỉ về phía ly rượu anh vừa pha chế:
"Cho tôi thử hương vị xem sao."
"Về nhà đi, về muộn sẽ khiến cô chú lo lắng."
Châu Kha Vũ không đưa rượu cho cậu ta mà đợi một nhân viên phục vụ khác mình quen đi tới, đưa rượu cho đối phương thử vị. Nhậm Tự thất vọng mím môi nhảy xuống khỏi ghế định đi. Châu Kha Vũ phía sau gọi cậu ta lại:
"Cậu là anh em của tôi, là bạn thân, điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi."
Nhậm Tự đau khổ nhắm mắt, cuối cùng Châu Kha Vũ đã nhận ra nỗi nhung nhớ của cậu, có lẽ khoảnh khắc cậu hôn anh Châu Kha Vũ đã biết rồi, bây giờ đang tuyên án tử hình với cậu. Nhậm Tự run giọng đáp lại:
"Đương nhiên, là bạn thân."
Cậu hi vọng chuyện của Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ là do cậu quá đa nghi, bởi vì Châu Kha Vũ không thích con trai. Nếu như thích, tại sao không thể là cậu? Nhậm Tự còn trẻ, dễ bận lòng vì những chuyện vụn vặt, vừa come out đã thích ngay anh em của mình nên thấy khá khó khăn.
Nhưng chuyện tình cảm không hề có logic như vậy đấy, tình yêu không phân biệt ai tới trước tới sau, có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì đương nhiên cũng có thể yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, tóm lại là do không có duyên phận mà thôi. Trong ván cờ chất chứa đầy sự giằng xé nội tâm, luôn có một kẻ may mắn hơn giành được chiến thắng, lại còn không hề hay biết mình thắng.
Người may mắn kia là Doãn Hạo Vũ dậy rất sớm hôm thứ bảy, chọn một bộ trang phục trắng như tuyết mặc lên người, hi vọng ánh mặt trời ban trưa có thể buông tha cho cậu, cậu không muốn làm thằng con trai duy nhất mở ô trong khu vực khán đài của sân bóng rổ.
Chú Trương đưa cậu đến sân bóng rổ, trận đấu còn chưa bắt đầu, hai bên đều đang khởi động. Trương Tinh Đặc nhìn thấy cậu trước, nhảy nhót vẫy tay ra hiệu cho cậu qua.
Cậu đưa thanh năng lượng mình mua trên mạng cho Trương Tinh Đặc xong rồi chia cho các thành viên khác. Trương Tinh Đặc nói lớp trưởng đã chiếm chỗ sẵn cho họ có thể ra ngồi thẳng luôn. Cậu nhìn theo hướng đó, tìm chuẩn xác biểu ngữ có ghi rất to tên đội bóng trường họ, thấy được lớp trưởng. Bên cạnh lớp trưởng đeo kính còn có Hạ Phù đang ngồi, tình cảnh khá là lúng túng.
Cậu cầm vài thanh năng lượng đi tới trước mặt Châu Kha Vũ, đưa cho anh:
"Cái này không ngọt, tôi cố ý giữ lại cho cậu đó."
Anh nhìn thanh năng lượng trong tay cậu, nói
"Không cần đâu, ăn uống vào không tốt cho việc vận động."
"Ăn cái này không bị đầy bụng, cậu xem bọn họ đều ăn mà."
Châu Kha Vũ vẫn không lên tiếng, cậu nào có thể chấp nhận được chuyện bị bẽ mặt trước bao nhiêu người thế này, lại còn là cậu cố ý giữ lại cho anh. Người này lúc nóng lúc lạnh, trái tim cậu cũng bị vân vê nhào nặn theo. Cậu tức giận muốn cất thanh năng lượng định bỏ đi, không ngờ Châu Kha Vũ đột nhiên kéo cánh tay cậu
"Đợi chút đã."
Doãn Hạo Vũ hất tay anh ra
"Không cho cậu nữa, vứt đi cũng không cho cậu!"
Châu Kha Vũ vẫn kéo cậu lại, lần này không chạm vào khuỷu tay nữa mà đỡ hẳn lên sau gáy cậu. Cậu dừng lại hoàn toàn không dám động đậy nữa, cậu cảm thấy mình bị ức hiếp tàn nhẫn, ấm ức trừng mắt nhìn anh
"Cậu còn muốn làm gì? Buông ra trước khi tôi trở mặt!"
Châu Kha Vũ khom lưng, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể anh ập tới, anh cụp mắt nhìn cậu:
"Tức rồi à? Muốn trở mặt sao?"
Doãn Hạo Vũ không ho he gì. Châu Kha Vũ chợt mỉm cười, khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút xíu, nụ cười có phần lưu manh hoàn toàn khác trước đây, đẹp trai chết đi được. Cậu luống cuống trước nụ cười trêu ghẹo của anh, mọi xúc cảm đều dồn hết lên phía trên, cổ cậu vẫn còn đang trong lòng bàn tay người ta, nhất thời không thể nào phân tích được tình hình hiện tại. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Vì sao lại đùa cậu như thế? Cậu nắm chặt bàn tay đang túm lấy gáy mình:
"Cố lên, được chưa? Buông ra"
Châu Kha Vũ rất không hài lòng, đôi mắt khẽ chớp, cuối cùng vẫn thả cậu ra. Doãn Hạo Vũ vội vàng ôm thanh năng lượng bỏ chạy thật xa, giữa đường bị rơi cũng không biết, đúng là làm theo câu nói kia thật, có vứt cũng không cho anh. Doãn Hạo Vũ chạy giống như bị chó đuổi đến chỗ ngồi phía trên, cậu đeo găng tay dùng một lần, lau lại ghế bằng khăn vô trùng, sau đó mới đeo khẩu trang lên. Biết khu thi đấu tụ tập quá nhiều người, mùi cũng lẫn lộn nên cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến.
Tình hình trận bóng rất gay cấn, nhưng do sự việc trước khi bắt đầu nên cậu không có tinh thần lắm. Hạ Phù ngồi trước mặt cậu đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu cứng nhắc, dáng vẻ cũng ngượng ngùng nhưng vẫn có thể thấy cô vô cùng can đảm, nói:
"Tuần sau sinh nhật tôi, cậu có muốn đến không?"
Cậu đang chống cằm xem Châu Kha Vũ đuổi theo trái bóng trên sân thi đấu, nghe xong vẫn chưa phản ứng ngay, chỉ gật đầu theo bản năng.
Hạ Phù nói "Được", sau đó xoay đầu về. Lúc này Doãn Hạo Vũ mới cảm giác được lớp trưởng ngồi bên cạnh Hạ Phù cũng quay ra sau nhìn cậu. Ánh mắt phảng phất chứa sự ác ý đó khiến cậu rất không thoải mái. Cậu nghĩ, cái thằng đần này, nếu thích cô gái này thì theo đuổi đi chứ, ghen tuông với thằng người yêu cũ này làm gì?
Doãn Hạo Vũ không chút nể nang lườm lại, lớp trưởng lập tức thu hồi tầm mắt, còn cố ý ngồi dựa sát vào gần Hạ Phù hơn một chút. Cậu lạnh lùng nhìn, chun mũi nghĩ "Ấu trĩ!"
Trường họ khá là xui xẻo, vận may của Ngô Hải quá nát, vừa bốc thăm đã rút ngay trúng Á quân của giải đấu năm ngoái. Hơn một nửa đội bóng rổ trường người ta là học sinh thể thao, ai cũng cao hơn mét tám, cơ bắp rắn chắc, nhìn qua không giống học sinh cấp ba. Học sinh thể dục chơi bóng rổ vô cùng thô bạo, cho dù không phải cố ý, có lẽ do sự chênh lệch hình thể vẫn còn đó nên chủ yếu không tránh được.
Thực ra cậu không am hiểu về bóng rổ lắm, bình thường cậu cũng chỉ xem chơi thôi. Nhưng bạn nữ tên Đào Tình ngồi bên cạnh lại nói với cậu:
"Hai người kia không bình thường."
Đào Tình chỉ hai người đang chặn Châu Kha Vũ chiều cao của họ xấp xỉ với anh, làn da cũng ngăm đen do huấn luyện lâu dài. Một trong hai người mặc áo số 8, trông như phòng thủ Châu Kha Vũ cướp bóng nhưng thực ra lại không ngừng mờ ám động tay động chân, bả vai, cùi chỏ, đầu gối, gần như tất cả mọi chỗ, không có chỗ nào là không quấy rầy Châu Kha Vũ. Cậu nhìn thấy rõ bụng Kha Vũ bị đối thủ huých cùi chỏ vào, chắc chắn là rất đau!
Mặt cậu đỏ lên vì tức giận:
"Trọng tài bị làm sao thế? Đây là chơi bóng hay đánh người? Phạm quy không nhìn thấy sao?"
"Thủ đoạn quá bẩn thỉu."
Số 8 phòng thủ dưới rổ nhân thời điểm Châu Kha Vũ vừa tiếp đất, cơ thể còn chưa kịp ổn định đã cố ý xô ngã anh xuống đất. Chưa dừng ở đó, hắn còn âm mưu giẫm lên mắt cá chân Châu Kha Vũ một phát. Trong thể thao, những pha như thế đều là sự cố ngoài ý muốn, cũng không có cách nào truy cứu, số 8 muốn loại bỏ Châu Kha Vũ. Trái tim Doãn Hạo Vũ sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu đứng phắt dậy khỏi ghế. Chỗ của cậu nằm trong những hàng đầu gần sân bóng nhất, vừa đứng dậy là khiến những người ngồi sau không nhìn thấy gì. Đào Tình kéo cậu ngồi xuống trước khi những người phía sau mở miệng chỉ trích.
Châu Kha Vũ rất dễ dàng thực hiện hai quả ném phạt, có lẽ do bị đối thủ chơi bẩn chọc giận, tinh thần và khí thế đội trường họ tăng mạnh hơn, càng chơi càng hăng, đến nửa sau trận đấu đã thành công đuổi kịp điểm số, cuối cùng thắng sít sao. Hai đội bóng bắt tay nhau, lần lượt kết thúc. Khi tất cả mọi người trên khán đài ùa xuống chúc mừng, Doãn Hạo Vũ tách khỏi đoàn người, chạy đến phòng nghỉ của cầu thủ tìm Châu Kha Vũ.
Kết quả anh không ở đây, cậu nhìn thấy Trương Tinh Đặc. Trương Tinh Đặc mệt chết đi được, tóc tai ẩm ướt mồ hôi, từng sợi bết dính lên trán. Thấy cậu mang vẻ mặt lo lắng vội vàng tìm đến, cậu ta hiểu ngay anh em mình muốn hỏi gì.
Trương Tinh Đặc cũng nổi giận vì trận đấu vừa rồi
"Bọn chó bên Trung học số Mười Bốn, Châu Kha Vũ được Ngô Hải đưa đến bệnh viện gần đây khám vết thương rồi."
Lúc bọn họ vừa kết thúc, mới về đến phòng nghỉ thì sống lưng Châu Kha Vũ khom xuống, anh ôm bụng sắc mặt rất kém. Ngô Hải kéo áo chơi bóng của anh lên nhìn, vừa thấy mà giật cả mình, chỗ nào cũng có vết bầm. Ngô Hải vừa chửi bậy vừa kéo Châu Kha Vũ đi, Doãn Hạo Vũ đến sau nên mới không thấy người đâu.
Phòng nghỉ bốc mùi không dễ ngửi, hỗn tạp đủ thứ mùi, người cũng rất nhiều. Doãn Hạo Vũ kéo khẩu trang xuống, tuy biết hành động này ngu ngốc nhưng cậu lại đờ đẫn ra như khúc gỗ, không có cảm giác mấy.
Trương Tinh Đặc nói Châu Kha Vũ đã đến bệnh viện Nhân Dân gần đó, Ngô Hải đã nói trong điện thoại cho Trương Tinh Đặc. Tổn thương của Châu Kha Vũ không chỉ trên bụng mà mắt cá chân cũng bị trẹo, hơn nữa do gắng gượng thi đấu nên càng nghiêm trọng hơn. Nhưng tin tốt là nội tạng không bị ảnh hưởng gì quá lớn, tin xấu là chấn thương mắt cá chân rất nghiêm trọng, bây giờ đang chụp X-quang, xem có bị nứt xương không.
Doãn Hạo Vũ không lên tiếng, thậm chí mặt còn không tỏ vẻ gì, Trương Tinh Đặc hiểu tính cậu, biết rõ cậu đang tức giận, còn rất khó chịu, bèn khuyên nhủ:
"Lát nữa đến bệnh viện gặp cậu ấy, nói chuyện nhớ suy nghĩ, mày còn chưa theo đuổi được bạn trai đâu, đừng có mắng người ta chạy mất."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com