TruyenHHH.com

[KEPAT] - Song Vũ

Chương 53

radio_no6

Trong khi nói chuyện hai người đã về đến lớp học. Từ cửa sổ của lớp 3 có thể nhìn thấy sân thể dục, ngoài ra cũng nhìn được một góc sân bóng rổ.

Trương Tinh Đặc thò nửa người ra ngoài cửa sổ chật vật ngó nghiêng mãi, cuối cùng mới thở hồng hộc quay đầu lại

"Hết hi vọng rồi, từ cửa sổ lớp chúng ta không nhìn thấy hoa khôi trường và thầy Châu."

Sau khi nhận ra Châu Kha Vũ không phải thằng cha cặn bã cắm sừng anh em của mình, Trương Trinh Đặc lại thân thiết gọi lại biệt danh của Châu Kha Vũ là thầy Châu.

Doãn Hạo Vũ kiêu ngạo trợn to mắt nói:

"Tao không muốn xem, mày nói linh tinh cái gì đấy?"

Trương Tinh Đặc hiểu rõ tính cậu

"Rồi rồi rồi, mày không muốn xem."

Doãn Hạo Vũ nói không muốn xem nhưng lúc cầm cốc nước đi ngang qua trước cửa sổ vẫn vô thức phóng tầm mắt ra. Quả nhiên không nhìn thấy, cậu mất mát cụp mắt xuống, trở về chỗ của mình lấy điện thoại nằm nhoài người ra phía trước. Cậu nhấn mở khung chat của mình và Châu Kha Vũ, thực ra cậu không hay tán gẫu với anh trên mạng lắm, khung chat trống trơn, kéo xuống một cái đã xem hết.

Doãn Hạo Vũ gõ ngón tay lên màn hình câu được câu chăng nói chuyện với Trương Tinh Đặc ở bên cạnh. Trương Tinh Đặc giật mình, hóa ra bạn thân của cậu ta đã đơn phương người ta từ rất lâu rồi, triệu chứng rõ ràng thế này mà cậu ta vẫn không phát hiện ra.

Cả buổi chiều Doãn Hạo Vũ luôn trong trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây, vất vả lắm mới trụ được đến giờ tan học. Trương Tinh Đặc chạy đến ngồi cạnh cậu gương mặt háo hức muốn hóng hớt, trên người còn đang nóng hừng hực. Doãn Hạo Vũ chê bai cậu ta

"Người mày nóng thế, đừng có ngồi đây chắn mất gió."

Trương Tinh Đặc bị ghét bỏ suýt chút nữa xù lông lên

"Chẳng phải tao chỉ muốn bày mưu tính kế cho mày thôi sao?"

Doãn Hạo Vũ xoay đầu sang, gò má kề lên trang sách phình ra một mảng thịt nhỏ, giọng cậu cũng lầu bầu:

"Mày thì có thể nghĩ ra được trò gì chứ?"

Trương Tinh Đặc thấy môi cậu dẩu lên, giữa hàng lông mày cau lại, hai gò má hồng hào, trông dáng vẻ trở nên nhỏ bé hơn hẳn, cảm giác một người đàn ông khi rơi vào lưới tình đúng là khó lường, nói lạnh lùng đúng là cũng có lạnh lùng, bảo đáng yêu đúng là cũng rất đáng yêu, trình độ lật mặt như diễn Xuyên kịch(*).

(*) Kịch hát Tứ Xuyên, lưu hành ở tỉnh Tứ Xuyên và một số vùng ở Quý Châu, Vân Nam, Trung Quốc).

Doãn Hạo Vũ thấy Trương Tinh Đặc giơ tay lên, nhìn một cái là biết bàn tay toàn mồ hôi kia sắp chào hỏi mặt cậu, dọa cậu vội vã trốn ra sau.

Vị trí ngồi của Doãn Hạo Vũ ngay sát cửa sổ, thời tiết hiện tại khá nóng, cửa sổ đang mở, tấm rèm chỉ kéo một nửa cũng không biết đã bao nhiêu năm không giặt mà xỉn màu vương đầy bụi.

Bình thường Doãn Hạo Vũ đều tránh xa cái rèm này, hôm nay bị Trương Tinh Đặc ép đến cả người cậu suýt chút nữa bị tấm rèm bao lấy, nhưng cậu quay lưng về phía cửa nên không biết tình huống phía sau thế nào.

Trương Tinh Đặc thì nhìn thấy rất rõ, mở to mắt muốn kéo cậu lại. Doãn Hạo Vũ tưởng cậu ta muốn trêu mình nên càng lùi ra sau nhiều hơn. Trương Tinh Đặc còn chưa kịp kêu một tiếng bẩn thì giữa chừng câu chữ bị kẹt trong cuống họng. Cả gương mặt cậu ta đỏ lên vì nhịn cười, đôi mắt ếch lồi cứ cố gắng trưng ra gương mặt ngầu lòi, mang lại biểu cảm khá là hài hước.

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy gương mặt Trương Tinh Đặc thì mới nhớ ra rèm cửa sổ sau lưng rất bẩn, nhưng cậu không phanh được lực của mình nữa, chỉ nghe thấy tiếng kéo rèm cửa sổ vang lên tưởng lưng sẽ va vào một bức tường cứng nhắc nhưng cuối cùng sống lưng lại đập trúng vào một cơ thể mềm mại. Cũng không hẳn là mềm mại, trong mềm có cứng, tỏa ra nhiệt độ cao, còn có mùi hương dễ ngửi quen thuộc.

Ban đầu Trương Tinh Đặc suýt nữa đã định kéo cậu lại, cho đến khi cậu ta nhìn thấy thầy Châu hồn nhiên đi ngang qua. Châu Kha Vũ vốn đang cau mày suy tư ở ngoài hành lang, khi đi ngang qua lớp học thì đúng lúc quay đầu va phải ánh mắt của Trương Tinh Đặc, cũng nhìn thấy Doãn Hạo Vũ sắp ngã ngửa về phía cửa sổ đằng sau. Trước khi kịp suy nghĩ, anh đã xốc rèm cửa sổ lên ôm được nửa người cậu.

(Cửa sổ của mấy trường ở TQ thường là dạng to cao phần từ chân lên cao gần hông, có thể trèo qua được)

Cũng không biết Doãn Hạo Vũ cãi nhau với bạn cậu ồn ào đến mức nào mà có thể suýt chút nữa ngã ra ngoài cửa sổ cao bằng nửa người. Tay anh đỡ lấy eo cậu vốn dĩ định đẩy một cái để cậu đứng vững lại, không ngờ vừa mới chạm đến eo đã cảm giác được cơ thể này đang run lên bần bật, gáy cũng đỏ bừng lên ngay tức khắc.

Trương Tinh Đặc chứng kiến Doãn Hạo Vũ mặt mũi ửng hồng dựa lưng lên người Châu Kha Vũ, rõ ràng chưa quay đầu lại nhưng biểu cảm đã bán đứng cậu, Doãn Hạo Vũ biết người phía sau là ai.

Châu Kha Vũ ho nhẹ một tiếng khụ thôi khiến Doãn Hạo Vũ tỉnh táo lại. Cậu chậm rãi đứng lên xoay người lại, cố tỏ ra mặt không cảm xúc

"Sao cậu lại tới đây?"

Châu Kha Vũ nói:

"Cậu ra ngoài một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Nói xong anh liền đi ngang qua cửa sổ, chờ Doãn Hạo Vũ ở cửa lớp.

Doãn Hạo Vũ quay đầu xin sự trợ giúp từ Trương Tinh Đặc, ai ngờ tên kia đã nằm bò xuống giả chết, nhưng tay trái lại lặng lẽ thò ra từ dưới cánh tay phải, giơ ngón tay cái lên cổ vũ cho cậu. Cái tên này chỉ giỏi chém gió chứ không được tích sự gì cả!

Doãn Hạo Vũ đành phải thu dọn cặp sách, đá vào chân ghế của Trương Tinh Đặc

"Nhường đường, mày chắn lối đi rồi."

Trương Tinh Đặc nhấc chân ghế cười hì hì hơi dịch chuyển về phía trước, cũng không nằm úp sấp nữa mà nháy mắt tiễn cậu rời đi, tựa như chuyến đi này cậu không chỉ đơn thuần nói chuyện một câu mà là bỏ trốn cùng với người đàn ông của mình.

Thực ra tư tưởng của Trương Tinh Đặc rất thoáng, trái ngược với Doãn Hạo Vũ. Bởi vì cậu ta đã thể hiện thái độ rất rõ ràng, mình là anh em nên mày thích nam hay nữ tao cũng đều ủng hộ mày, chuyện này không có gì đặc biệt hết.

Trước đây khi cậu và Hạ Phù yêu nhau, Trương Tinh Đặc đã nhiệt tình như vậy. Cậu đã từng e ngại thỉnh thoảng bạn mình sẽ lộ ra bộ mặt của mấy bà thím, tính cách thì dông dài, bây giờ tất cả những khía cạnh này lại khiến cậu mê tít. Rốt cuộc vẫn là vì sợ mà thôi, sau khi phát hiện ra xu hướng tính dục của bản thân, sự ủng hộ của bạn bè là thứ khiến người ta an tâm, không gì có thể sánh được. Có thể được làm bạn với Trương Tinh Đặc đúng là quá tốt.

Doãn Hạo Vũ đi tới cửa trước, Châu Kha Vũ chống hai tay lên thanh vịn inox, đầu hơi cúi, mắt nhìn xuống bên dưới. Nghe thấy tiếng bước chân, rõ ràng không nhìn thấy nhưng anh vẫn biết người phía sau là Doãn Hạo Vũ, bèn từ từ quay đầu lại. Châu Kha Vũ hỏi cậu:

"Vừa rồi cậu có chuyện gì muốn nói sao?"

Doãn Hạo Vũ nghĩ thầm, mặc dù cậu và Châu Kha Vũ ít khi tán gẫu trên mạng, nhưng ngoài đời vẫn gặp nhau, cậu không nên quá xoắn xuýt vụ lịch sử chat. Cậu lắc đầu rồi lại gật đầu, thái độ không rõ. Cậu nói:

"Tối nay chúng ta có học thêm không?"

Châu Kha Vũ dịch chuyển tầm mắt từ trên gương mặt xuống tay cậu

"Sao cậu lại hỏi tôi câu này?"

Doãn Hạo Vũ không hiểu, thấy Châu Kha Vũ nhìn tay mình thì vô thức giấu tay ra sau

"Ý cậu là sao?"

"Là tôi dạy cậu học thêm, cậu trả tôi tiền. Học hay không học phải do cậu quyết định."

Doãn Hạo Vũ không thích anh nói như vậy, nghe cứ như đang giao quyền lên tiếng cho cậu, nói tới mức khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên gượng gạo. Doãn Hạo Vũ nói:

"Vậy học thêm nhé?"

Châu Kha Vũ thấy cậu giấu tay đi thì nghiêng tầm mắt theo, đáp:

"Không học."

Doãn Hạo Vũ bị anh ức hiếp nổi cáu nhưng lại không dám phát hỏa. Châu Kha Vũ trêu cậu như vậy làm gì, chốc lại nói do cậu quyết định, chốc lại nói anh không dạy. Cậu ấm ức đỏ cả mặt, cứ nhìn chằm chằm vào Châu Kha Vũ không thôi

"Vì sao?"

Châu Kha Vũ khoanh tay không thèm nhìn cậu:

"Đã học bổ túc mấy hôm rồi, cậu cũng nên nghỉ ngơi đi."

"Tôi không muốn nghỉ."

"Nghỉ ngơi một chút không tốt sao? Cậu đi chơi với bạn bè."

"Chơi gì cơ?"

Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng chịu nhìn cậu, sâu xa nói:

"Làm sao tôi biết mấy cậu chơi gì, dù sao chơi cũng tốt hơn là học bổ túc, học thêm rất vô vị."

Chơi cái gì, Doãn Hạo Vũ chỉ thấy Châu Kha Vũ muốn đùa(*) cậu mà thôi. Trông thì có vẻ hào phóng cho cậu lựa chọn, thực ra A,B,D tất cả toàn là hố, chỉ có thể chọn C vạn năng (**)

(*) Chữ (ngoạn) vừa có nghĩa là chơi, vừa có nghĩa là đùa.

(**) Hay có kiểu đùa khi làm bài thi, bài kiểm tra là "Câu nào không biết thì chọn C" í

Doãn Hạo Vũ giả bộ đáng thương, làm nũng tỏ ra dễ thương, dùng toàn bộ lời thoại ứng phó với bác Ngô xài cho Châu Kha Vũ, cũng mặc kệ người ta có kiên nhẫn chịu được không. Cậu nói:

"Tôi không chơi, tôi thích học tập."

Cậu thiếu niên vừa trải qua thời kỳ vỡ giọng nhưng chất giọng không hề trầm thấp mà vẫn trong trẻo, vang bên tai rất dễ nghe, lời nói cũng rất xuôi tai. Châu Kha Vũ khoanh tay cười

"Thế à? Thật sự không đi chơi sao?"

Doãn Hạo Vũ kiên định chứng tỏ bản thân là một thanh niên rất lạc quan, ước mơ của cậu là một trường Đại học trọng điểm, điểm thi cuối kỳ các môn đều tối đa. Châu Kha Vũ nghe đến là vui vẻ, bảo:

"Tôi không giúp cậu được rồi, yêu cầu điểm tối đa thì cao quá, hay là để bố cậu..."

Câu đổi giáo viên còn chưa nói ra, Doãn Hạo Vũ đã nổi giận. Cậu thấy mình đã rất nhượng bộ rồi mà Châu Kha Vũ vẫn còn như vậy. Đáng ra khi tức giận thì phải to giọng, khí thế hùng hổ, kết quả khi đôi mắt đối diện với gương mặt Châu Kha Vũ người cậu thích, khí thế gì đó đều chạy hết. Doãn Hạo Vũ kìm nén mãi mới bật ra được một câu:

"Tối nay tôi không học thêm nữa!"

Sau khi thốt ra lời hung dữ, cậu lại cảm thấy ấm ức

"Cậu không muốn dạy thì thôi, sao còn bắt nạt tôi như thế làm gì"

Doãn Hạo Vũ cảm thấy việc hai người cứ đứng đây tranh luận học thêm hay không học thêm đúng là ngu ngốc, ai không biết còn tưởng bọn họ nói chuyện gì khó lựa chọn. Cậu muốn đi, Châu Kha Vũ lại kéo quai cặp sách giữ cậu lại

"Đi đâu? Tôi còn chưa nói hết."

Doãn Hạo Vũ nghe ra được ý trêu chọc trong giọng nói của Châu Kha Vũ, anh chưa từng đối xử với cậu như vậy, khiến cậu thấy vừa mới mẻ lại vừa tủi thân. Cậu muốn giật lại quai cặp sách của mình không chịu cho người ta túm. Châu Kha Vũ chỉ đi sau lưng cậu, nói không được gì đó. Cậu không nghe ra được là không được cái gì, cứ cắm đầu cắm cổ đi miết, định lên xe khóa cửa nhốt Châu Kha Vũ ở bên ngoài.

Châu Kha Vũ cao hơn cậu, chân cũng dài hơn cậu, càng không phải nói tế bào vận động của anh nhiều hơn cậu bao nhiêu. Chỉ hai ba bước là anh đã đuổi kịp, đi sóng vai với cậu. Châu Kha Vũ nói:

"Không được phép không học bổ túc."

Doãn Hạo Vũ thấy anh phiền không quạu lên không được, cậu nổi cáu với anh

"Không cần, tôi muốn đi tìm Trương Tinh Đặc chơi game."

Khóe miệng nhếch lên của Châu Kha Vũ hạ xuống ngay lập tức

"Vừa rồi chẳng phải cậu nói thích nhất là học tập sao?"

Doãn Hạo Vũ hừ một tiếng

"Thay lòng rồi."

"Cậu thay đổi nhanh thật đấy."

"Ai bảo cậu suốt ngày nói đổi giáo viên cho tôi, cậu đếm xem bản thân đã đề cập đến việc này mấy lần rồi?! Nếu đã không muốn dạy tôi thì ban đầu cậu cũng đừng có đồng ý!"

Nói xong Doãn Hạo Vũ thật sự rất tủi hờn, mí mắt không khống chế được nóng lên, cậu nhìn chòng chọc xuống mặt đất, không thể nhỏ nhẹ được nữa

"Cậu cứ trêu chọc tôi làm gì? Từ trước đến nay cậu nói được là được, không được là không được."

Châu Kha Vũ nghe ra sự bất thường trong giọng điệu của cậu, anh nhíu mày do dự gọi:

"Doãn Hạo Vũ."

Cậu cũng không quay đầu lại, đáp

"Làm sao?"

"Thật sự không muốn học cùng tôi à? Chẳng phải muốn thi vào Đại học trọng điểm sao?"

Doãn Hạo Vũ không để ý tới anh, Châu Kha Vũ giơ tay đỡ lấy cặp sách của cậu, dỗ dành:


"Chạy nhanh thế làm gì, đi chậm thôi."

Anh nói xong thì cảm nhận được trọng lượng cặp sách của Doãn Hạo Vũ

"Cậu mang bao nhiêu sách về nhà vậy?"

"Cậu quản tôi làm gì."

Châu Kha Vũ vẫn giành lấy việc xách cậu giúp cậu, cặp sách giống như con tin bị đặt cược trong tay anh

"Nặng quá, tôi xách giúp cậu, tránh để cậu đeo nặng không cao lên được."

Doãn Hạo Vũ bị đoạt mất cặp sách nên không thể đi nhanh được nữa, trong đó còn có bài tập buổi tối của cậu. Cậu không muốn sáng sớm mai phải vội vội vàng vàng bổ sung bài tập, bài tập của lớp 12 nhiều lắm!

Cậu ghét Châu Kha Vũ, thế là lại bắt chước giọng điệu mỉa mai vừa rồi giống anh, nói:

"Làm gì vậy? Sao cứ nhất thiết phải học bổ túc hôm nay chứ!"

Châu Kha Vũ không để ý tới cậu, xách theo cặp của cậu ra đến cổng trường đi vòng đến cửa hàng tiện lợi.

Doãn Hạo Vũ trơ mắt nhìn Châu Kha Vũ chiếm được cặp sách của mình còn không lên được xe, anh định không cho cậu làm bài tập tối nay, sáng mai phải dậy sớm bổ sung bài tập đến phát khóc đúng không? Người này xấu xa quá đi mất!

Cậu không ở cùng Châu Kha Vũ nữa, cậu còn chưa nguôi giận đâu, nhưng do chiếc cặp sách nên không thể đi xa, chỉ đành mất hết khí thế đá rễ cây đứng canh giữ bên ngoài cửa hàng tiện lợi.

Đá đến khi mũi giày trắng phau phủ lớp bụi màu nâu, Châu Kha Vũ mới ra khỏi cửa hàng, cầm một hộp sữa dâu nhét vào tay cậu

"Đừng có hành hạ cái cây."

Doãn Hạo Vũ trừng mắt nhìn sữa dâu trong tay mình

"Ý gì đây?"

Châu Kha Vũ bóc nilon bọc ống hút rồi chọc vào hộp cho cậu

"Uống đi."

Doãn Hạo Vũ liếc mắt nhìn trộm cửa hàng tiện lợi rồi lại nhìn hai tay Châu Kha Vũ trống trơn, anh cố ý đi mua sữa cho cậu, sự bực bội trong lòng đã giảm hơn phân nửa. Nhưng cậu vẫn hất gương mặt nhỏ kiêu ngạo lên bảo:

"Cậu hối lộ tôi đấy à?"

"Đúng vậy."

Doãn Hạo Vũ hút sữa vào miệng vị ngọt ngào của dâu tây lan thẳng vào trong tim

"Chỉ có mỗi một hộp sữa."

Châu Kha Vũ nghe giọng điệu đắc ý của cậu

"Không thích à?"

Anh giơ tay lên muốn giành lại sữa, Doãn Hạo Vũ nhanh nhẹn tránh được rồi bật cười, cuối cùng cũng được dỗ dành ổn thỏa rồi. Cậu liếm sữa ngọt trên khóe miệng

"Đã vậy phải đưa tôi về nữa!"

"Đừng chạy, đang trên đường xe đi, không ai cướp của cậu đâu."

Doãn Hạo Vũ nghe lời đi bên cạnh anh, đi tới lối dành cho người đi bộ, ngó nghiêng tìm xe nhà mình. Sau đó thuận lợi lên xe, tiến về nhà họ Doãn. Về đến nhà, Châu Kha Vũ vẫn giúp cậu xách cặp, đến khi bác Ngô ra ngoài bắt gặp thì lại nói cậu vài câu.

Thật ra cũng không nặng lời, bác Ngô thương cậu như con ruột, bình thường cũng hay dạy dỗ cậu cách đối nhân xử thế, vì muốn tốt cho cậu, đương nhiên sẽ không hồ đồ cưng chiều. Doãn Hạo Vũ nghe thấy bác Ngô nhắc cậu không được ức hiếp bạn học thì cảm thấy oan uổng

"Không phải cháu bắt cậu ấy xách mà."

Châu Kha Vũ trả lại cặp sách cho Doãn Hạo Vũ nói:

"Cháu chỉ tiện tay thôi."

Bác Ngô quan sát Châu Kha Vũ, đứa trẻ này không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, rất có chừng mực, trong lòng ông hài lòng thêm một chút, cảm thấy cậu chủ nhỏ nhà mình kết bạn với người như vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không bị bắt nạt, gần đèn thì rạng.

Hai người lên tầng học mấy tiếng. Doãn Hạo Vũ được khơi lên niềm vui học tập, mỗi khi giải ra được đáp án chính xác khiến người ta rất có cảm giác thành công, nhất là mỗi khi cậu làm bài, Châu Kha Vũ sẽ mỉm cười động viên cậu, ánh mắt anh dịu dàng nói đúng.

Doãn Hạo Vũ chống cằm bằng cây bút, làm bài thi mà Kha Vũ giao cho. Còn anh thì làm bài tập của mình ở bên cạnh rất nghiêm túc, hoàn toàn không biết học sinh của mình đang nhìn trộm mình.

Doãn Hạo Vũ cảm thấy chuyện yêu thầm thật sự buff được tinh thần học hành, cậu kiến nghị tất cả những thanh niên học hành không giỏi giang hay đi tìm crush của mình cùng nhau học thêm, làm ít mà hiệu quả nhiều, cùng nắm tay nhau đi lên đỉnh cao cuộc đời, tiện thể còn yêu đương được luôn.

Hạo Vũ đang ngẩn người mặc sức tưởng tượng bị Châu lão sư bắt được, không chút nể nang khiển trách một trận.

Cậu học sinh mặt mày xám xịt, vừa oán giận vừa ngoan ngoãn nằm ra bàn làm bài tập, nghĩ thầm: Rõ ràng cậu không hề ỷ vào việc tôi thích cậu nên mới hung dữ với tôi như thế, vậy mà tôi vẫn cảm thấy cậu rất đẹp trai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com