Ke Yeu Nhat Hoc Vien Lai La Khac Tinh Cua Quy P2
༺ Xuân Nhật — Hoàn Kết ༻
Những bông tuyết nhẹ nhàng bay phấp phới.Ở góc Vườn Bướm, bầu trời lấp lánh phản chiếu trên lớp tuyết trắng chất đống trên mặt đất.Khi tôi nằm ngửa ra đó, cơ thể tôi chìm vào cánh đồng tuyết với một tiếng thở dài. Cảm giác thoải mái như nằm trên giường, vì vậy tôi lặng lẽ để mình thư giãn.Nơi tôi bắt đầu quá trình luyện tập của mình.Tôi đã trở lại sau một thời gian dài.Bởi vì đó là nơi tốt để tôi sắp xếp suy nghĩ của mình.Gần đây, tôi đã học được một điều mới.Khả năng [Thấu Thị] của tôi đã mở rộng phạm vi sang các chiều không gian khác.Theo thời gian, cơ thể tôi đã thích nghi với thần tính, tự nhiên đạt tới mức độ không thể tưởng tượng được.Sau khi đạt được trạng thái hiện tại, tôi đã nhận ra được nhiều điều.Ví dụ như.Tôi phát hiện ra rằng trước khi Tà Thần Nephid có được Quyền Năng Sát Thần, rất nhiều thứ khác đã được chuẩn bị trên thế giới này ngoài những gì Stella đã đề cập.Con người được đặt tên theo các nhân vật trong truyện cổ tích. Ma thú có tên được nhắc đến trong thần thoại từ các chiều không gian khác. Nguồn gốc của chúng.Số phận đã trôi chảy theo đúng kế hoạch của ❰Ma Pháp Hiệp Sĩ của Märchen❱, để lại những dấu vết như vậy, tất cả đều nhằm mục đích đánh bại Tà Thần.Bởi vì đây là những nguyên tố quen thuộc và hấp dẫn đối với người dân Trái Đất.Gần đây, tôi đã nói chuyện trực tiếp vào tâm trí của Lucifer Thần Tinh, ác quỷ của Hồ Băng. Dù hắn ở rất xa, nhưng đó là một nhiệm vụ đơn giản đối với tôi, người hiện đang sở hữu thần tính.Lucifer nói rằng một ngày nọ, hắn đã đạt được một số giác ngộ, giải phóng Ám mana của mình và được tái sinh thành một cá thể mới. Hắn không còn được coi là Quỷ tộc nữa.Nhờ đó, ngay cả sau khi Tà Thần bị tiêu diệt, hắn vẫn còn sống và giữ chức vụ giám sát Hồ Băng.Sau này tôi mới biết rằng khi ngày tận thế bắt đầu, Lucifer đã bảo vệ mọi người và quay trở lại Hồ Băng.Đó thực sự là điều đáng biết ơn.Cơ sở đầu tiên của Học viện Märchen đã trở lại bình thường.Từ năm học tiếp theo, học viên có thể nộp đơn vào cơ sở đầu tiên hoặc cơ sở thứ hai mà mình lựa chọn mà không có sự khác biệt về chất lượng giáo dục.Theo đó, số lượng tuyển sinh mới dự kiến sẽ tăng gấp đôi.Lễ tốt nghiệp được quyết định tổ chức tại Cơ sở đầu tiên, phản ánh ý kiến của những học viên tương lai vì có nhiều kỷ niệm được tạo ra ở đây.Tôi cũng thích nơi này.Khi tôi hít một hơi thật sâu luồng không khí lạnh và thở ra, một luồng hơi nước trắng toát phả ra.Sau khi đạt được một mục tiêu từng khó khăn, những lo lắng nhàn rỗi không tránh khỏi theo sau, giống như một tấm thẻ bị treo phía sau.Vì vậy, hiện nay có hai mối lo ngại nảy sinh.Từ giờ trở đi mình nên sống thế nào?Bản thân muốn làm gì?Thỉnh thoảng dành thời gian đi lang thang cũng đủ rồi, vì tôi không quen với điều đó.Tôi cũng không có ý định làm quen với nó."Thế thì..."Tôi đã hoàn thành suy nghĩ của mình.Việc đến đó chắc chắn đã giúp tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
✦✧✦✧
Hơi thở ấm áp của mùa xuân mơn man làn da tôi.Những bông hoa tươi chào đón mùa xuân, những cánh hoa đầy màu sắc tung bay trong làn gió xuân như những mảnh giấy vụn.Cơ sở đầu tiên của Học viện Märchen, sau khi được phục hồi, giờ đây đã vượt qua tình trạng trước đây và gần như mới hoàn toàn. Nó rất chi là gọn gàng.Tôi nhận được áo choàng tốt nghiệp tại Orphin Hall. Các cô hầu gái của học viện đích thân mặc áo choàng cho tôi và đội mũ cử nhân lên đầu tôi.Tôi tháo chiếc trâm cài tượng trưng cho năm học của mình ra khỏi cà vạt và nhét nó vào túi.Suy cho cùng, việc tháo trâm cài áo trong buổi lễ tốt nghiệp là một truyền thống mang tính biểu tượng."Quaooo."Đây có phải là vải cao cấp không?Áo choàng tốt nghiệp có kết cấu vô cùng mịn màng.Tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong tấm gương soi toàn thân.Chiếc áo choàng tốt nghiệp màu xanh nước biển có viền vàng đung đưa với âm thanh nhẹ nhàng khi tôi di chuyển.Trên đường đến quảng trường học viện để tham dự lễ tốt nghiệp, tôi nhìn thấy các học viên đang mặc lễ phục tốt nghiệp.Quảng trường nhộn nhịp tiếng ồn, tiếng cười vang vọng khắp nơi.Dù mong đợi hay lo lắng về những ngày sắp tới, việc hoàn thành một hành trình dài tự nhiên mang lại nụ cười."Ngài Isaac!"Kaya chạy về phía tôi với nụ cười trên môi, Luce chạy theo sau cô ấy.Cả hai người bạn của tôi cũng mặc lễ phục tốt nghiệp giống tôi.Tôi không thể nhịn được cười. Kaya và Luce trong bộ lễ phục tốt nghiệp trông thật đáng yêu.Khi buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu, các học viên trong trang phục tốt nghiệp đứng theo thứ tự cạnh các giảng viên tại quảng trường.Nhiều người bao gồm người thân, người quen và bạn bè của những người tốt nghiệp đã theo dõi buổi lễ từ rìa quảng trường, tay cầm những bó hoa."Từ bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu lễ tốt nghiệp của Học viện Märchen," người dẫn chương trình nói vào micro từ bục phát biểu.Sau một hồi thủ tục, người dẫn chương trình gọi tên tôi, "Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành bài phát biểu của thủ khoa. Thủ khoa Isaac, xin mời lên phía trước."Với tư cách là thủ khoa, tôi bước lên sân khấu và tiến về phía bục phát biểu.Người chủ trì bước sang một bên và tôi thế chỗ họ.Tôi cầm lấy chiếc micro mà người dẫn chương trình đưa cho.Sự im lặng bao trùm.Tôi nhìn những học viên tốt nghiệp tụ tập ở quảng trường. Tất cả đều lặng lẽ nhìn tôi.Bài phát biểu của thủ khoa.Khoa đã chọn ra những học viên xuất sắc và chọn một người trong số họ làm thủ khoa. Năm nay, tôi đã được chọn.Dù tôi đã chuẩn bị một bài phát biểu trang trọng, nhưng khi đứng đó và nhìn các học viên, vô vàn suy nghĩ lại ùa về trong tâm trí tôi.Vì vậy, tôi quyết định cứ nói bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu."Xin chào các bạn tốt nghiệp. Tôi là Isaac, thủ khoa của Khoa Ma Thuật."Tôi cúi đầu chào."Vào ngày ý nghĩa này khi tất cả chúng ta cùng tốt nghiệp, tôi chân thành cảm ơn Học viện Märchen đã trao cho tôi vinh dự được đứng ở đây."Một cách lịch sự.Và với một nụ cười dịu dàng."Thành thật mà nói... như mọi người đều biết, tôi có một mục đích riêng khi theo học tại Học viện Märchen. Có lẽ tôi là người ít phù hợp nhất với vị trí này."Nhiều học viên tốt nghiệp lắc đầu, bày tỏ sự không đồng tình."...Ồ. Thật nhẹ nhõm nếu không phải như vậy."Khi tôi làm cho bầu không khí vui vẻ hơn, các học viên đã cười khúc khích.Tôi hít một hơi thật sâu.Xét về vị trí hiện tại của tôi, có lẽ tôi không thể tìm được bất kỳ cảm xúc chung nào từ họ.Vì vậy, tôi quyết định chia sẻ những lời tôi muốn nói với chính mình với các học viên tốt nghiệp."Mọi người đã dành nhiều năm ở Học viện Märchen. Chắc hẳn đã có nhiều khoảnh khắc vui vẻ cũng như khó khăn."Tôi thấy Kaya Astrea với đôi mắt lấp lánh và Luce Eltania nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng."Chắc hẳn đã có nhiều lúc mọi việc không diễn ra suôn sẻ, thậm chí còn gặp phải nhiều sự cố và tai nạn khác nhau."Tôi nhìn thấy Ian Fairytale và Amy Holloway với nụ cười nhẹ trên môi."Nhưng không ai trong số mọi người bỏ cuộc, và cuối cùng các bạn đã hoàn thành chuyến hành trình đầy biến cố của mình một cách an toàn. Thật sự, làm tốt lắm."Tôi nhìn thấy Tristan Humphrey với quyết tâm mãnh liệt trong mắt và Mateo Jordana với vẻ mặt nghiêm túc."Về câu chuyện của tôi... Tôi không muốn để lại bất kỳ sự hối tiếc nào. Tôi có một mục tiêu, vì vậy tôi tiếp tục chạy mà không nghỉ ngơi mỗi ngày."Tôi thấy Lisetta Lionheart nhìn xuống, Keridna Whiteclark với đôi mắt mở to tò mò, và Ciel Carnedas, tỉnh táo một cách khác thường."Chắc chắn có những lúc tôi muốn bỏ cuộc, và nhiều lần tôi than thở về khả năng của mình, dường như thiếu hụt vô tận so với mục đích của bản thân. Mặc dù vậy, tôi tự nhủ mình phải tiếp tục và không ngừng học tập và rèn luyện, vì tôi cảm thấy mình sẽ hối tiếc nếu không dốc hết sức lực."Bên ngoài quảng trường, tôi thấy Công chúa Snow White với đôi mắt ngấn lệ, Thánh nữ Bianca Anturaze mỉm cười hiền hậu và Nữ Tu Sĩ Miya đang chăm chú lắng nghe bài phát biểu của tôi.Abel Carnedas gật đầu, đứng cạnh Roanna Shelton.Mitchell, mặc áo choàng đỏ, cũng có mặt ở đó.Aria Lilias với khuôn mặt vô cảm, và Elena Woodline khoanh tay, mỉm cười cũng có mặt tại đây."Cuối cùng, tôi đã đạt được mục tiêu của mình. Nhờ vậy, tôi mới có thể đứng ở đây ngày hôm nay."Tôi thấy Eve Ropenheim, Dorothy Heartnova và Alice Carroll cầm bó hoa và nhìn tôi một cách trìu mến."Trong quá trình chạy không ngừng nghỉ, rất nhiều người đã thực sự giúp đỡ tôi và thúc đẩy tôi tiến về phía trước. Giờ đây, tôi được gọi là anh hùng giải cứu nhân loại, nhưng đối với tôi, tất cả những người ủng hộ tôi đều là anh hùng của mình. Tôi chỉ có thể gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến từng người trong số các bạn."Bên ngoài quảng trường, tôi nhìn thấy nhiều bóng người cải trang, bao gồm cả các Nguyên Vương và các chức sắc toàn cầu."Tốt nghiệp. Kết thúc chỉ là một khởi đầu mới. Giờ thì, mọi người sẽ tốt nghiệp học viện và bước vào xã hội. Bằng tốt nghiệp của Học viện Märchen sẽ là một tài sản lớn đối với các bạn, và đó là kết quả của những nỗ lực và sự cống hiến không ngừng nghỉ của tất cả."Tôi nhẹ nhàng hạ mắt xuống."Nói như vậy, cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như kế hoạch. Sẽ có nhiều lúc mình phải đối mặt với những thách thức bất ngờ. Tuy nhiên, miễn là bản thân không bỏ cuộc, thì sẽ nhận ra rằng mọi khoảnh khắc mình phấn đấu đều có ý nghĩa. Ví dụ, những trải nghiệm mình có được khi cố gắng để lấy bằng tốt nghiệp Học viện Märchen, cũng như những thành tựu và thất bại bản thân sẽ phải đối mặt ở phía trước—mọi trải nghiệm đều có giá trị."Tôi nhìn lại những học viên tốt nghiệp và mỉm cười rạng rỡ."Tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến những học viên tốt nghiệp đã đồng hành cùng tôi, đến những hậu bối và tiền bối, đến những giáo sư đã cung cấp những bài học tuyệt vời, đến những hiệp sĩ đã đấu tranh để bảo vệ học viện, và đến tất cả các giảng viên của học viện. Xin chúc mừng tất cả mọi người đã tốt nghiệp. Đây là lời kết thúc bài phát biểu của tôi. Xin cảm ơn tất cả mọi người đã lắng nghe."Khi tôi cúi đầu kết luận, tiếng vỗ tay vang lên.Các nghi lễ còn lại vẫn tiếp tục, và giống như Dorothy năm ngoái, tôi đọc lời tuyên thệ và trở về chỗ ngồi của mình.Khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, các học viên dành thời gian chụp ảnh, cười đùa và trò chuyện."Hội trưởng, chị đại tới rồi nè!""Chức mừng cưng tốt nghiệp nhé.""Tiền bối Isaac, chúc mừng anh đã tốt nghiệp...!"Dorothy, Alice và không hiểu sao White với đôi mắt đẫm lệ lại gần và trao cho tôi những bó hoa.Dorothy và Alice đang mặc đồng phục."Cảm ơn mọi người. Nhưng mà, Dorothy và Alice, tại sao hai người lại mặc đồng phục...?""Vì hôm nay là ngày tốt nghiệp của cưng mà. Cả hai nghĩ rằng sẽ chụp ảnh trong bộ đồng phục để ôn lại kỷ niệm xưa. Giống như trang phục đôi vậy."Alice mỉm cười ấm áp."Hội trưởng sao thế? Hội trưởng không thích chị đại này mặc đồng phục sao?""Méo thích.""Tôi không hỏi cô nhé, đồ ngốc."Dorothy mắng Luce, cô ấy đáp lại bằng một câu "blè" vui vẻ và thè lưỡi ra.Hai người này thực sự đã trở nên thân thiết...Dù sao đi nữa, khi tôi nói với Dorothy và Alice rằng họ trông ổn, cả hai đều vui mừng."Isaac.... Ở đây.""Ồ, chị ơi. Cảm ơn chị đã đến nhé."Eve rụt rè tiến lại gần. Khi tôi nhận bó hoa cô đưa, cô nở một nụ cười rạng rỡ.Cô hiện đang sống ở Düpfendorf. Chắc hẳn là một chặng đường dài, vì vậy tôi rất biết ơn khi cô đến thăm tôi."Ngài Băng Đế, xin chúc mừng lễ tốt nghiệp của ngài.""Tiền bối Isaac! Chúc mừng anh đã tốt nghiệp!"Thánh Nữ, Nữ Tu Sĩ và nhiều người khác đến trao cho tôi những bó hoa. Tôi mỉm cười và bày tỏ lòng biết ơn.Tôi đã nhận được rất nhiều bó hoa nên tôi đã nhờ Alice dùng khả năng siêu năng lực của cô để làm chúng lơ lửng."Tiền bối Isaac...""Sao em khóc liên tục thế?""Nghĩ đến chuyện không còn được gặp anh ở học viện nữa... em chỉ muốn khóc thôi! Waaaaa...!""Chỉ một năm thôi mà. Chúng ta cũng có thể gặp nhau trong thời gian nghỉ.""Nhưng vẫn..."White nức nở không ngừng, nhưng khi tôi nói "Không sao đâu, anh sẽ thường xuyên đến thăm mà" và an ủi cô nàng, White nấc cụt rồi ngừng khóc.Chúng tôi cười và chụp rất nhiều ảnh để ghi lại những khoảnh khắc.Khi chúng tôi đi về phía một địa điểm ngắm cảnh khác để chụp ảnh, một cơn gió mạnh mang theo những cánh hoa nhẹ nhàng lướt qua da cả nhóm.Tôi đột nhiên nhìn lên, bầu trời xanh trong và ánh nắng bạc tràn ngập tầm nhìn như một dòng suối.Tôi để ánh nắng nhàn nhã chiếu vào mặt mình. Cảm giác thật ấm áp và dễ chịu.Đúng lúc đó, White đột nhiên nhớ ra điều gì đó và bắt đầu kể một câu chuyện buồn cười.Tôi không thể nhịn cười được.Đó là một ngày xuân đẹp trời.Hôm nay thực sự là ngày hạnh phúc.
~ • ~ END ARC 19 - Tử Chiến Thảo Phạt Tà Thần ~ • ~
<Trans Note>Có rất nhiều thứ tui muốn nói nhưng để dành cho lời bạt sau hậu truyện vậy (。•̀ᴗ-)۶Nhưng xin nói 1 từ thôi: Siuuuuuuuuuu
✧ Chính Truyện - Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ — Hết ✦
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com