Ke Vo Lai Nha Ba Tuoc
Lạo xạo.
Một chiếc lá vỡ vụn dưới chân Cale.“… Thật sự có thể tồn tại một nơi như thế này…”Vua Lính đánh thuê Bud kinh ngạc và nhìn ngó khắp nơi.
Cả nhóm chậm rãi hạ xuống nhờ vào ma thuật bay của Raon. Khi nhìn quanh, mỗi người có một cảm xúc khác nhau.“Chỗ này thậm chí còn bự hơn Thành phố Ngầm cơ đấy!”
“Thật luôn! Quào! Quao!”On và Hong há hốc mồm trong lúc ngắm nghía hết bên này tới bên kia.“… Tôi còn tưởng nó sẽ na ná như Thành phố Ngầm…”Choi Han nhìn khắp hướng và lẩm bẩm.AdvertisementThành phố Ngầm của Dark Elf nom cũng xanh um cây cối. Nơi đó thậm chí còn có cả một con sông nhân tạo.
Tất cả là nhờ công của ma thuật và các Nguyên tố.Choi Han đã thăm thú Thành phố Ngầm, cậu nghĩ rằng nơi đó là một thành phố tốt đẹp.
Dark Elf cũng như con người, họ cùng nhau chung sống tại thành phố ấy.‘Nhưng nơi này thì khác.’Ngôi làng có diện tích tự nhiên lớn gấp nhiều lần so với Thành phố của Sự Sống.
Trông nó không giống như tạo vật từ bàn tay con người.
Mọi thứ ở nơi đây được bao bọc trong những vách núi hùng vĩ, thuần tuý như được dựng nên từ bàn tay của tạo hóa.“… Thật tự do.”Choi Han gật đầu trước lời mô tả của Bud và ngước lên.Tại nơi cao nhất của khu vực dưới lòng đất bao la này, có một quả cầu nhỏ tỏa sáng như vầng thái dương.
Cây cối tự do phát triển bên dưới quả cầu.
Hoa và những loài thực vật khác cũng thoả thích đâm chồi.Nhưng mọi thứ tại chốn đây, không phải tất cả đều đẹp đẽ.
Một số cây quả đã chết và mục nát.
Song, chính bởi vậy đã góp phần khiến nơi này trông thật tự nhiên.Choi Han chậm rãi xoay người một vòng.Thật yên ắng, nhưng tràn đầy nhựa sống và tự do.
Địa đàng ắt hẳn là từ phù hợp nhất để chỉ chốn đây.
Dường như khu vực này chưa từng xảy ra xung đột, dù là dưới bất kỳ một hình thức nào.“Cale-nim.”Choi Han cứ tiếp tục xoay vòng cho tới khi cậu chạm mắt với Cale. Cậu vô thức thốt ra cảm xúc của mình.“Nơi này đẹp quá.”
“Liệu cậu còn có thể cảm khái như vậy nữa không? Sau khi thấy cái ở đằng kia?”
“… Gì cơ?”Thế nhưng, Choi Han lại thấy biểu cảm cứng nhắc của Cale.
Cậu nhìn sang nơi mà Cale chỉ tới.Cale đang chỉ về một vị trí gần hang động mà cả nhóm vừa mới bước qua.Choi Han nhìn vào bờ vách đá có hang động.
Ngay lập tức, biểu cảm trên gương mặt cậu sượng cứng lại.Cậu đã không để ý đến, từ lúc họ hạ xuống gần vách đá.
Cậu chỉ đơn thuần nghĩ nó là một vách đá gồ ghề mà thôi.
Bởi vì tất cả các phía còn lại của vách đá đều trông rất bình thường.
Bud cũng quan sát vách đá đó và nhíu mày.“… Mấy cái đó là chữ đấy à?”Có những đường kẻ to tướng trên vách đá.
Các đường nét rõ ràng đến nỗi dường như chúng sẽ không bao giờ biến mất.“… Cái này.”Bud bỗng bước lùi lại.Xa hơn một chút là được.
Hắn cần phải di chuyển ra xa khỏi vách đá.Nếu lùi lại, hắn sẽ có thể biết được những đường nét này miêu tả cái gì.“A.”Bud lùi lại vài bước rồi mới có thể thấy những từ viết trên vách đá.
Chúng được viết bằng bằng ngôn ngữ phổ thông của Đông đại lục.Bud đọc những chữ trên hàng đầu tiên.“Mạnh lên. Để cứu lấy thế giới.”Là một thanh kiếm.
Hắn cam đoan rằng có người đã dùng một thanh kiếm để khắc lên vách đá.
Dám chắc người làm ra việc này tối thiểu cũng phải mạnh ngang một bậc thầy kiếm thuật.
Khoan bàn tới việc người này có dùng được aura hay không, nhưng hiển nhiên người này vô cùng tinh thông kiếm thuật.Bud uống chút rượu để giải toả cơn khát.
Nhưng làm thế cũng vô ích.
Bên dưới nét khắc đầu tiên mà hắn đọc…
Vẫn còn những dòng chữ khác.“… Mấy cái này giống như được viết bởi người khác vậy.”Phong cách và thư pháp của các từ bên dưới khác hẳn.Nhóm người này có khả năng dùng kiếm để khắc chữ trên vách đá một cách thành thạo, dễ dàng như việc dùng bút.
Họ phải cực kỳ thông thạo mới có thể làm được đến thế.Hắn nhìn sang những người khác.
Tất cả bọn họ đều có thể đọc Tàng thư các của Hội Lính đánh thuê nhờ dùng ma pháp chuyển ngữ của Eruhaben.
Có lẽ họ cũng sẽ hiểu nghĩa của những từ này.Dẫu đã biết thế, Bud vẫn đọc những chữ khác được tạc trên vách đá.“Ta sẽ thống trị thế gian. Đừng oán giận ta.”Dòng đầu tiên.Dòng chữ bên dưới.Bud không biết ai là người đã viết dòng đầu tiên.
Tuy nhiên, hắn có cảm giác hắn đã rõ ai là kẻ viết hàng thứ hai.“… Tên Sao Trắng.”Hắn chắc chắn đó là Sao Trắng – Kẻ Diệt Rồng cuối cùng đã viết ra những dòng đó.
Có lẽ hắn đã khắc cho dân làng ngay trước khi đi tàn phá lâu đài của Sheritt.“Nơi này… mà đẹp sao?”Bud nghe thấy giọng nói không tán thành của Cale.“Ta chẳng thể nghe thấy tiếng chim hay côn trùng gì cả. Ta chỉ thấy thực vật, một mặt trời giả tạo và mấy cái vách đá ngột ngạt này, không hơn không kém.”Bud chạm mắt với Cale.
Cale thờ ơ nhận xét với nét mặt vô cảm.“Những người mạnh nhất thế giới khi sống ở đây chắc phải chán nản lắm.”Cậu vừa bước đi vừa bổ sung thêm.“Nơi này như một nhà tù vậy.”Ngục tù.
Từ này khiến Bud nghẹn lời.“Mèo tha mất lưỡi rồi à?”
“… Hở? Đâu, ta chỉ-!”Bud gãi gãi đầu khi nhìn Cale đi qua hắn.
Tuy nhiên, lúc nãy Cale nào có nói chuyện với Bud.Cậu đang nói chuyện với Đá cuội Khổng lồ Đáng sợ kia mà.Nhưng cậu không hề nghe thấy lời đáp nào.
Các năng lực cổ đại đã yên ắng suốt từ lúc cậu chặn đứng đòn tấn công của Sao Trắng.Tuy vậy, Cale cần Đá tảng Vĩ đại.
Kẻ Diệt Rồng đầu tiên mà Đá tảng Vĩ đại đã bảo vệ. Cậu cần thông tin về Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.“A hèm. Cale, để trả lời cho suy nghĩ của ngươi rằng nơi này đem lại cảm giác như cái ngục…Ta-”
“Im coi.”Cale bắt Bud câm miệng.
Bud rầu rĩ nhìn sang Cale, mà cậu thì chỉ ra hiệu với Raon.“Đến trung tâm thôi nào.”Cale nhìn lên phía trên cánh rừng tươi tốt.Cậu nhìn thấy một toà nhà bằng đá cao sừng sững giữa những hàng cây.
Dù đã bị che khuất bởi dây leo, cậu vẫn có thể nhận định nó là một toà nhà.“Có lẽ ngôi làng tọa lạc tại chỗ kia.”Vùuuuuuuuuuu-m thanh của Gió tụ hợp lại xung quanh bàn chân Cale.
Cậu giậm chân xuống mặt đất.
Những người khác theo sau cậu.Xàoooooo-Cơn gió đưa Cale bay lên phía trước, cũng tạt lá cây dạt sang bên.
Thiếu đi sự hiện diện của con người suốt cả ngàn năm, cậu tưởng chừng như nơi đây đã trở thành một khu rừng.“Cale-nim.”Choi Han chỉ về phía trước cậu.
On và Hong đang nhảy qua những tán cây đồng thời kêu to.“Em nghĩ là có một ngôi làng ở trên kia đấy!”
“Em nhìn thấy các tòa nhà!”
“Nhân loại ơi! Nó ở đằng kia kìa!”Raon chỉ bằng cả hai chân, Cale vốn cũng đang nhìn sang nơi ấy.Cậu thấy một khu vực mênh mông rộng mở.
Đó là vùng trung tâm của khu rừng.Cậu thấy những tòa nhà làm từ đá hoặc gỗ.
Các tòa nhà cũ kỹ đến nỗi đã hoàn toàn sụp đổ, có cái lại bị cây cối che phủ.
Tồn tại hai bức tượng lớn ở lối vào ngôi làng.“Họ là kiếm sĩ đấy.”Hai bức tượng to lớn là hình hai kiếm sĩ trong tư thế quỳ một gối.Keng!Choi Han rút thanh kiếm của cậu ra.Phừng!Cặp mắt của hai bức tượng loé sáng.‘Ta đã tạo ra những hộ vệ tại cổng vào làng. Chúng đứng đó để bảo vệ cho ngôi làng.’Mọi người hồi tưởng lại một trong những điều mà Chúa tể Sheritt từng nói.Bùmmmm-!
Bùm!Sau một ngàn năm không ai nhìn tới, hai bức tượng hộ vệ nâng thân người bị phủ đầy dây leo.Lắc rắc!
Rắc!Những dây leo bao bọc xung quanh cơ thể chúng bắt đầu đứt gãy.
Cũng chính khi ấy, hai bức tượng kiếm khách đồng thời rút thanh kiếm to lớn bằng đá.
Mũi kiếm của chúng chỉ thẳng về hướng của cả nhóm.Dù thế, nhóm của Cale vẫn không hề giảm tốc độ. Thậm chí khi càng đến gần ngôi làng, họ càng bắt đầu tăng tốc.Bùm! Bùm!Các hộ vệ bắt đầu di chuyển. Chúng vào vị trí để bảo vệ ngôi làng.
Những hộ vệ này cao gấp ba lần Choi Han.
Chúng giương cao thanh kiếm lên trời.Và khi thanh kiếm của chúng chém xuống…“Gặp mọi người sau.”Cale xông lên trước.
Kiếm của Choi Han chém dọc xuống như để đáp lời cậu.Xẹtttttt!Aura của Choi Han chém đứt đám dây leo ngáng đường Cale.
Không còn gì cản đường Cale nữa.Ùngggggggg!Một thanh kiếm đá chém xuống phía Cale.
Và rồi…Ầm!
Ầm!Hai thanh kiếm đá rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, hai hộ vệ chuyển động.Rầm! Rầm!Đầu gối của các hộ vệ cao lớn khiến mặt đất nứt toạt, tạo ra những cái hố to tướng.
Các kiếm sĩ quỳ xuống.
Thanh kiếm đá cũng đâm xuyên qua nền đất.Xàooooooooooo-Ở chính giữa giữa hai hộ vệ.
Cale được bao bọc trong gió, cậu dễ dàng đáp xuống.Chúa tể Sheritt đã nói như sau.‘Một khi những kẻ hộ vệ xuất hiện.’Chiếc vương miện trắng đang nằm yên vị trên đầu Cale.‘Cale Henituse, hãy trở thành vua.’Hai hộ vệ cúi đầu trước Cale.‘Ngôi làng đó là nơi dành cho Kẻ Diệt Rồng. Mọi thứ sẽ nghênh đón vị vua trở về.’Cale nhìn qua phía bên kia của những bức tượng đang quỳ.Tòa nhà bằng đá mà cậu thấy từ xa giờ đây đã hoàn toàn hiển lộ trước mắt cậu.‘Tồn tại một toà nhà bằng đá ở trung tâm của ngôi làng.’Cale cất bước đi về phía ấy.‘Sẽ có tường chắn bao quanh tòa nhà đá. Kẻ Diệt Rồng đầu tiên và ta đã cùng nhau tạo ra nó.’Tòa nhà bằng đá bị dây leo phủ đầy, một bức tường chắn bán trong suốt hiên ngang bao bọc chung quanh.‘Thực vật và nước có thể thoải mái lại gần toà nhà, nhưng con người và động vật sẽ không thể đi qua tường chắn.’Cale bước thẳng đến trước.
Không một chướng ngại vật xuất hiện trên đường cậu đi.Cậu tiến một bước về phía tường chắn.Ùngggggg-Chiếc vương miện trắng trên đầu cậu bỗng rung lên.Phậtt!Cùng lúc đó, tường chắn vây quanh tòa nhà bằng đá chợt biến mất.
Trước khi đặt chân vào tòa nhà bằng đá chưa ai bước vào suốt một ngàn năm qua, Cale nhìn về phía sau để đảm bảo những người khác đang theo sát mình.‘Tòa nhà bằng đá chính là nhà của Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.’Từ đời này sang đời khác, chỉ người có vương miện của Kẻ Diệt Rồng mới được phép đặt chân vào.“… Hay thật.”Tiếng thì thào của cậu đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tuy nhiên, Cale cứ đi qua những bậc thang cũ kĩ và tiến đến trung tâm của toà nhà mà chẳng hề nhìn lại họ.Trên tầng một có bệ thờ ở chính giữa tiền sảnh trống trơn.
Cale rảo bước về phía bệ thờ, cậu bỗng lên tiếng.“Vết tích của con người không biến mất, dẫu đã trải qua một ngàn năm.”Nghe thế, nét mặt của Bud bất chợt sượng cứng.Kể từ khi bước xuống đây qua hang động, họ không hề trông thấy bất cứ bộ xương nào cả. Quãng thời gian dài đằng đẵng đã đủ để khiến mọi người cùng trở về với cát bụi, song, vẫn còn vết tích để lại – quần áo.Không chỉ thế, cả nhóm cũng thấy đồ chơi của trẻ em vương vãi khắp quảng trường.
Dù không có ai, nhưng những dấu tích chứng minh rằng họ từng tồn tại vẫn còn đó. Ám chỉ đến một thời họ đã từng tràn trề sức sống.Như thể mọi thứ đang bình yên diễn ra thì sự sống bỗng nhiên biến mất, tất thảy những thứ còn sót lại chỉ bao gồm tài sản và dấu vết của chính họ.
Phải chăng đây chính là cách mọi thứ đã từng diễn ra, Bud không tránh khỏi suy nghĩ ấy.Nhưng chẳng được mấy chốc. Bud mau chóng chấm dứt những suy tư và theo sau Cale đến bệ thờ.Chúa tể Sheritt đã kể cho họ nghe về nó.
Bà nói rằng phía trên bệ thờ sẽ tồn tại một quyển ký sự – vật của Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.
Bà cũng nói rằng mọi thứ đều từng được viết hết bên trong.‘Hãy xem xét quyển sách ký sự đặt trên đỉnh bệ thờ.’Bà cho rằng họ có thể sẽ tìm ra điểm yếu của Sao Trắng thông qua quyển sách.‘Chỉ người có khả năng đội chiếc vương miện lên đầu mới có thể nắm giữ quyển ký sự.’Bud nhìn chiếc vương miện đang yên vị trên đầu Cale.
Cale là người duy nhất ở đây có thể cầm được quyển ký sự.Bud nhìn thấy một quyển sách dày cộp khi hắn đến gần bệ thờ.
Quyển sách đó được bọc trong một màn chắn dày, trông vẫn như mới bất chấp thời gian mười ngàn năm, kể từ thời đại của Kẻ Diệt Rồng đầu tiên.Cuốn sách này nhanh chóng nằm trong tay Cale.
Bud cảm thấy trái tim mình đang đập mãnh liệt.
Là do phấn khích.“… Cale-nim?”
“Nhân loại ơi?”Tuy nhiên, nét mặt của Bud sững lại sau khi nghe cả nhóm gọi tên Cale.“… Này, làm sao thế?”Cale đang đứng trước bệ thờ cùng biểu cảm không giống mọi khi.
Bud chưa từng nhìn thấy vẻ mặt Cale như thế bao giờ.Khuôn mặt của Cale trắng bệch.Cale siết chặt nắm đấm.
Đầu ngón tay cậu đang run rẩy. Cậu vuốt mặt bằng những ngón tay đang không ngừng lẩy bẩy.Cậu nhìn thấy quyển sách đặt trên bệ thờ.
Quyển sách ký sự này đã tồn tại suốt mười nghìn năm bên dưới màn chắn.Cậu nhìn thấy tựa sách và tên tác giả được viết trên đó.‘Sự ra đời của một Anh hùng.
Nelan Barrow.’Nó có cùng tựa sách, đến tên tác giả cũng y hệt với quyển truyện mà Kim Rok Soo đã cười nhạo và đọc đến tập thứ năm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com