Ke Tron Chay Khoi Cai Chet Huyen Tich Omeceatl
Lời nói của Sứ giả Cái Chết khiến tôi ngay lập tức bị đánh bật ra khỏi giấc mộng kinh hoàng. Tôi đứng phắt dậy như một phản xạ tự nhiên, với đôi chân va đập mạnh vào bàn làm rung lắc ánh đèn Anglepoise và đánh chiếc ghế đổ về sau.Đầu tôi vẫn đang ở trong trạng thái choáng váng vô cùng với bộ não như bị quay cuồng trong hộp sọ. Mỗi một chấn động trong tâm trí đều mang lại những phản ứng sinh lý ghê tởm đến với tôi. Chiếc áo sơ mi trắng đã thấm đẫm mồ hôi, ướt đẫm trên hai vạt áo, và ống quần âu nhỏ gọn giờ khiến tôi cảm thấy bí bách đến lạ thường. Mưa vẫn đang rơi bên ngoài ô cửa, ngày một lớn hơn; và dòng người hối hả đang dần thưa bớt, phần lớn đã về tới nhà, dừng chân tại các quán hàng, quán ăn, và phần còn lại cũng đang cố đi thật nhanh đến những nơi để trú mưa. Gió kéo đến đập mạnh vào ô cửa sổ trước mặt tôi với những tiếng sấm đùng đùng ngay trên đỉnh đang dự báo cho một cơn bão bất thường đang sắp ập đến. Với mây đen lớn, ánh trăng chẳng thể hắt xuống chút tia sáng nào xuống Endvich như nó chưa bao giờ làm được suốt hàng trăm năm qua, và làn sương vẫn đang tụ lại kín mít hơn nữa mặc cho sự vạch phá của vô số những giọt nước nặng trĩu. Hohenjun đã chết—tôi không kìm lòng được mà tuôn ra những hàng lệ với sự đau xót cho bạn của mình. Anh ấy đã chết như thế nào, ở đâu, ra sao rồi... và có phải anh cũng đã cảm nhận về cái chết đến gần nên mới trốn ra ngoài hay không? Tôi có rất nhiều mối nghi vấn ngay bây giờ, và càng nhiều hơn là những sự xót xa dành cho số phận của bạn tôi, nhưng tôi không có thời gian nữa. Hohenjun ra đi, và đáng nhẽ ra sự trừng phạt của Hồi Kết lên anh ấy phải kéo theo cả tôi, căn phòng này, thành phố này và vô số sinh mệnh cùng những vết tích trên thế giới đi cùng với anh ấy nữa. Nhưng vẫn chưa có điều gì diễn ra cả, hoặc có lẽ có đó mà tôi không biết... dù sao đi nữa, điều đó cũng không có nghĩa là tôi đã vượt qua định mệnh tuyệt đối của mình. Hocrux'Oshtur đã đưa ra lời báo tử, và sự thực là tôi đang cảm nhận rõ ràng hơn về cái chết... nó tiến gần với tôi, ngay sát nút. Tôi có thể chỉ còn mười phút, có lẽ ít hơn. Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, chỉ mới chưa tới năm phút cho toàn bộ hành trình du ngược về những miền của quá khứ và đi tới chốn ác mộng về hồi kết của một thế giới. Sự sai lệch thời gian về nhận thức, đây là lần đầu tiên tôi trải nghiệm nó, và nó lại thực là một điều bất thường nữa đang xảy ra. Có gì đó đang tới với thế giới này, và một điều gì đó khác đang bùng nổ trong tôi.Dường như trước ranh giới của sinh và tử mà một Vị Thần mang tới, mọi tiềm năng của tôi bị kích phát đến cùng cực. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm nhận được rất rõ ràng, cực kỳ rõ ràng và chi tiết những nguồn năng lượng lững lờ trôi trong không khí—Thần Bí. Đó là điều mà chỉ có những Học Giả từ trước Cuộc Đại Suy Thoái Đệ Tam diễn ra mới làm được. Tương Quan Thần Bí của tôi đang tăng lên một cách chóng mặt. Tôi cảm nhận được nhiều, thấy và nghe... tôi có thể làm được nhiều, làm được nhiều lắm, như thể tôi có được mọi nguồn sức mạnh trong tay mình... tôi có thể làm mọi thứ ngay bây giờ!Và rồi một luồng suy nghĩ đã ngay lập tức lóe lên trong tâm trí của tôi. Tay tôi nhanh chóng lật mở những trang sách của cuốn Amantura cổ lão. Nó là tài sản quan trọng nhất đối với tôi bên cạnh cuốn nhật ký. Cuốn sách này chất chứa tất thảy bí mật lớn nhỏ trong và ngoài mọi chiều không-thời gian—nó đã luôn có một ma lực rất lớn trong việc thu hút bất kỳ ai, bất kể người đó có thuộc về Giới Thần Bí hay không. Nhưng cuộc sống khép kín và nỗi dằn vặt của tôi đã dập tắt mọi sự can đảm mà tôi đã từng có để đọc những dòng chữ bên trong thêm một lần nào nữa—giờ thì khác.... Quả nhiên là thế. Không mất đến vài giây để tôi kiểm chứng được suy đoán của mình là đúng. Tôi đã có thể đọc nhiều hơn từ cuốn tà thư.Với một ý nghĩ, toàn bộ những dòng chữ trong hơn một trăm triệu trang sách đầu tiên của Amantura tràn vào tâm trí tôi, và với thêm hai giây nữa, tôi đã đọc xong tất cả. Dường như mọi điều mà tôi thắc mắc đều có trong đó.Ở trang thứ bốn mươi nghìn ba trăm lẻ ba của cuốn sách là một phân đoạn viết về Phân Kỳ Sự Tượng—thứ mà tôi đã từng đề cập trước đây trong bản luận văn năm xưa như một khái niệm giả thuyết. Giờ đây nó đã được kiểm chứng trong cuốn sách, nó viết rằng đây là một khái niệm được dùng để gọi giữa các thế giới có sai khác lớn về quy luật, hằng số và khái niệm đối với nhau ở bên ngoài Cõi Ảo. Dựa trên những gì được trình bày; nếu chúng ta xem xét tổng hợp các vũ trụ là một vườn cây với vô vàn các loài khác nhau, và mỗi loài lại có lấy vô số những cây khác nữa; thì dễ dàng thấy rằng, cùng một chủng thực vật nhưng mỗi một cái đều phát triển thành những cá thể riêng biệt với những đặc trưng độc nhất; và đương nhiên, chúng cũng khác biệt hoàn toàn so với những cây thuộc phân loài khác. Bây giờ, ta gọi rằng trong số đó, thế giới mà chúng ta đang sống là một trong các đại thụ thuộc loài A. Thế thì các nhánh trong đại thụ này biểu trưng cho vô số dòng thời gian khả hữu dựa trên xác suất và lựa chọn, giống như Lý Thuyết về Diễn Giải Nhiều Thế Giới của Hugh Everett; trong đó, các cây khác thuộc loài A là những vũ trụ tuy khác biệt về một số các sự kiện, hoặc một số các sự tồn tại của sự vật sự việc, nhưng chúng vẫn có chung một Hệ Thống Thức các Quy Luật, Hằng Số và Khái Niệm... v.v với chúng ta, hoặc ít nhất là trùng lặp phần lớn. Và phần những cây còn lại, của những chủng loài B, C, D... v.v khác; chúng chính là các Phân Kỳ Sự Tượng của thế giới chúng ta—những vô số các hệ đa vũ trụ với các Hệ Thống Thức khác biệt hoàn toàn, do đó dẫn tới những tính chất và bối cảnh hoàn toàn mới lạ.Bên cạnh khái niệm này, cuốn sách đã đề ra thêm một cái tên nữa để thống nhất tất cả các thế giới với nhau, được gọi là Thiển Định Thế Giới. Và phân biệt với nó là Thâm Định Thế Giới—tức các thực tại nằm trong Cõi Ảo mà không thuộc về lãnh vực của các Vị Thần, những nơi sở hữu các Hệ Thống Thức không chỉ sai khác, mà còn thuộc về một hệ thứ vượt trội hoàn toàn so với trí tưởng tượng của bất kỳ bộ óc phàm thường nào. Do đó ở những nơi đây, đôi khi các Hóa Thân của những Vị Thần có thể hiện diện trực tiếp, thậm chí đi lại khắp nơi, chứ không phải chỉ là thấp thoáng một cách mờ ảo nhờ vào những nghi lễ phức tạp như nơi thực tại hạn hẹp của chúng ta.Nhờ những thông tin này, tôi có lý do để ngờ rằng giấc mơ mà bản thân vừa trải qua chính là một trong các Phân Kỳ Sự Tượng, chứ không phải là một Thâm Định Thế Giới nào đó bên trong Raahu. Bởi tuy không nhìn thấy sự tách biệt về hệ thứ hay dù chỉ là cấp bậc của các Hệ Thống Thức, nhưng tôi vẫn có thể nhận rõ rằng ở đấy không tồn tại các vết tích lớn mạnh từ Thần Linh. Thêm một minh chứng rõ ràng hơn chính là những sinh linh ở nơi đó đã phải thực hiện một hiến lễ với quy mô khủng khiếp để câu thông với Thần Thánh, nhưng sau cùng vẫn thất bại và trở thành một Viễn Định Trật Tự Đai đưa tới Sứ Giả Cái Chết.Sứ giả—Phải. Tôi không có thời gian để cảm thán về những cấm kỵ khác nữa, tôi biết rõ điều ấy, vậy nên tôi đã nhanh chóng tập trung vào những gì có thể giúp mình tìm được một lối thoát. Có thể tôi đã hiểu rõ về những gì mà Icaltha đã nhắc nhở, cũng đã sâu sắc chứng kiến qua một lần về sự khiếp khủng của một Sứ Thần; dù bây giờ sức mạnh tràn ngập trong thân thể này đã nhiều tới mức tôi cảm thấy mình như một đấng toàn năng, tôi vẫn biết rõ bản thân còn chưa chạm tới cấp độ của con quái vật trong giấc mộng kia chứ đừng nói là Hocrux'Oshtur hay là Thánh Mẫu mà ông ta đại diện—và với những điều đó, nó sẽ thật là ngu dại và điên loạn hết mức nếu tôi vẫn mù quáng tin rằng thật sự có một lối thoát nào đó.Nhưng tôi không kiềm lại được.Sự giàng xé trong tâm linh suốt mấy chục năm qua đã sớm khiến tôi mệt mỏi đến cùng cực. Tôi đã du tẩu bên bờ vực của cái điên dại hỗn mang và sự tỉnh táo mờ nhạt quá lâu đến mức kiệt quệ về cả thể xác và tâm thần. Tôi đã chứng kiến nỗi đau đớn của bạn mình nhiều đến ám ảnh, và niềm tin duy nhất còn lại đối với tôi là sự chắc chắn đối với những phù phiếm và mong manh của số phận những sinh linh trên thế giới này, sự yếu đuối của tất cả trước các Vị Thần, sự vô nghĩa của cuộc sống, sự tuyệt vọng tuyệt đối lấn át mọi hi vọng. Đáng lẽ tôi đã nên chết từ lâu, chết từ cái ngày định mệnh ấy. Chết trước về ý thức, chôn chân tại Mikhan cổ lão, và sau đó chết bởi mục nát về cơ thể, nằm một góc tại nơi không người biết mà lãng quên trong hư vô của thời gian và không gian. Điều đã khiến tôi chèo chống được từ đó đến nay không gì khác ngoài Hohenjun, anh ấy chưa hề muốn tử vong mặc cho có rõ rằng buông bỏ tất cả và ra đi sớm mới là lựa chọn tốt nhất. Ham muốn sống của anh ấy đã níu kéo tôi lại cho đến bây giờ, giúp chúng tôi vượt qua mười năm sa đọa ấy.Tôi chưa hề hi vọng vào bất cứ điều gì, cũng chưa bao giờ mơ tưởng về những điều vô lý như thế. Nhưng hiện giờ tôi có sức mạnh, và nếu tôi cứ ngồi chờ chết như thế, vậy chẳng phải là cả tôi và Hohenjun đều sẽ sống một cuộc đời thực sự vô nghĩa và không người biết hay sao?Thế nên tôi cần phải làm gì đó. Nghĩ kỹ lại thì, lời nguyền giáng lên tôi đã cho thấy một tương lai xa hơn, và việc định mệnh đang ấp tới, đó chính là vì cái chết của bạn tôi đã đẩy thứ định mệnh đáng nguyền rủa đó tiến tới. Và với tư cách là một người bị liên lụy, một người chỉ gián tiếp bị nguyền rủa, một người cũng có trong mình đặc ân của những giấc mộng, phải chăng tôi vẫn còn cơ may nào đó? Phải chăng phần thời gian được cho thêm này của tôi có thể giúp tôi tìm kiếm một đường đi để trở thành một Hiện Thần an toàn hơn?Dù là gì đi chăng nữa, tôi vẫn còn len lói một chút cơ hội như vậy. Nó không đủ để gọi là hi vọng, mà đúng hơn chỉ là một sự bất đắc dĩ khi tôi không thể cứ thế mà chờ chết. Hohenjun... nếu tôi có thể tránh khỏi cái chết này, tôi chắc chắn sẽ tìm cách để cứu lại anh ấy, hoặc ít nhất, cho anh ấy một cái kết yên ổn hơn.Không mất quá lâu để tôi chọn lọc được những gì mình có. Tại trang 98,876,888—tôi nhạy bén phát hiện được Endvich không đơn giản chỉ là một thành phố với đầy tội lỗi. Nó tồn tại vì tôi, vì những người ngủ mơ như tôi và Hohenjun.Nó không có thực, không tồn tại trên một bản đồ chính thống, không xuất hiện trong tầm mắt của những người bên ngoài trừ phi họ tiếp xúc với chúng tôi, hoặc vô tình lạc vào trong nơi đây bằng cách này hay cách khác.Endvich, thị trấn Willdex, Ur Rahanl hay Bạch Cổ Thành... và có lẽ là cả thành phố cổ Mikhan nữa; tất cả những nơi này đều là Bất Khả Định Sở, một thiết bị cốt truyện mà Đấng Omeceatl đã tạo ra cho những màn kịch, một nơi nằm tách biệt khỏi không gian và thời gian giống như Cõi Thực Raaval... Không! Tạm bỏ qua những điều này đi, tôi cần tập trung hơn nữa. Điều quan trọng nhất ở những Bất Khả Định Sở như Endvich là nơi đây được tạo ra để chứa chấp những câu chuyện về chúng tôi, và do đó nó có thể ở một mức nào đó hiện diện những Cấm Kỵ.Bức tường ngăn cách giữa Endvich và thế giới bên ngoài do đó cũng giống như một ranh giới phân biệt quyền lực, một Vị Thần không thể cùng lúc ảnh hưởng giữa hai bên của lằn ranh này nếu không thực sự cố gắng để làm thế, chỉ ngoại trừ duy nhất bởi cái mác Kẻ Báng Bổ đã ấn định lên chúng tôi và sẽ tuyên án diệt tuyệt với chúng tôi bởi nó vốn là một hệ thống đã ấn định sâu hơn cả Nguồn Gốc đơn thuần hay những bản ghi chép từ những màn quan kịch nào đó. Và sự hạn chế đến từ Bất Khả Định Sở cũng chính là lý do Hocrux'Oshtur phải tự mình hàng lâm tới thực tại này để giết tôi thay vì một cái chết dễ dàng từ lời nguyền lây lan.Nhưng nếu thế, giả như tôi có thể liên tục di chuyển giữa các lằn ranh, đi tới nhiều Bất Khả Định Sở khác nhau, liên tục, phải chăng lời nguyền lây lan từ cái chết của Hohenjun sẽ không đeo bám tôi nữa? Với sức mạnh của tôi hiện giờ, bóp méo các tọa độ và vĩ độ sẽ không phải là một vấn đề lớn. Nghĩ thế, tôi ngay lập tức sử dụng một phép dịch chuyển kết cấu phức tạp để rời khỏi nơi này.Chỉ một suy nghĩ, thân hình tôi bắt đầu chấn động, nhiễu loạn và tan rã thành những mẩu dữ liệu... nhưng nhanh chóng, nó lại quay trở về hình dáng ban đầu.Không được. Những đặc điểm về Bất Khả Định Sở được đề cập trong Amantura chỉ nói về việc ngăn cách quyền lực thần thánh, nhưng dường như ngay cả các Bí Thuật, Ma Thuật và Tà Thuật có phạm vi chuyển giao giữa lằn ranh của chúng cũng không thể hoạt động. Cũng phải thôi, tôi đã nghĩ quá đơn giản, quyền lực của Thần Linh vốn là một phần bản chất của chúng, do đó nó bao gồm và cũng vượt quá Tổng Thể Tuyệt Đối và Vạn Tượng Vạn Pháp bên trong nó—chính như 'Tất cả như nhau và đều trong một lát cắt nhỏ vô tận của Một' vậy. Nếu ngay cả quyền lực cũng bị hạn chế thì những thứ như Bí Thuật sẽ chẳng thể nào tác dụng được.Tuy nhiên, tôi vẫn có thể dịch chuyển tới tọa độ tại ngay trước lằn ranh, đi xuyên qua nó trực tiếp, rồi lại lần nữa dịch chuyển. Tôi tiếp tục nghiệm chứng những ý tưởng của mình.Ma thuật dịch chuyển lần nữa được khởi động, và giờ nó trơn tru hoàn thành các giai đoạn. Cơ thể của tôi bị phân rã, tiến nhập vào Tọa Độ Thống Nhất rồi lần nữa tụ họp lại tại trước bức tường đá bao quanh thành phố. Tôi nhanh chóng sử dụng một ma thuật có khả năng tương tự với Dung Dịch Yitwich để tàng hình và bước qua bức tường trước khi có ai đó nhìn thấy.Cảm nhận về lời nguyền vẫn không hề suy giảm. Tôi cần tiếp tục thử.Chỉ trong vòng chưa tới một phần trăm giây đồng hồ, tôi đã tuần tự đi tới Willdex—chốn an nghỉ của anh bạn Samuel quá cố, sau đó là La'veneur—nơi Hohenjun gặp được Enola Taggestern, rồi Bạch Cổ Thành nơi chúng tôi chạm trán với Giáo Hội Bí Truyền Wukanzoth ở Trung Quốc, thành Kamimusubi mà chúng tôi gặp được một người ngủ mơ khác ở Kagamiuta, cả Helpnos ở Hy Lạp và Mikhan nữa... tất cả những nơi mà tôi có thể xác định hoặc có cơ sở để xác định chúng là một Bất Khả Định Sở, tôi đều đã đến một lượt.Nhưng lời nguyền vẫn không hề suy giảm. Phải, có lẽ là vì Hocrux'Oshtur—ông ta cũng từng là một Người Ngủ Mơ vì chính thân phận Sứ Thần của ông ta, có thể Sứ giả thừa biết về những ngăn cách của Bất Khả Định Sở nên ông ta đã làm điều gì đó để phá bỏ nó.Tôi trở lại với mái nhà cũ kỹ của mình tại Endvich, trong đầu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi với chính bản thân mình, 'Tôi còn có thể làm gì?'. Sức mạnh tăng lên một cách chóng mặt khiến tôi dường như đứng im trong vòng quay của thời gian, nhưng dù đã phóng đại nó lên hàng trăm ngàn lần, thời giờ mà tôi còn vẫn là quá ít. Amantura. Cách thức để thoát khỏi cái chết—không có. Cách thức để lẩn trốn hoặc phủ định một lời nguyền báng bổ—cũng không có. Xoá bỏ hoàn toàn Nguồn Gốc của bản thân, phủ định sự tồn tại của chính mình ra khỏi mọi lát cắt thực tế, những câu chuyện, những màn quan kịch ư? Không nói đến sự không thực tế của khả năng này, nhưng điều đó cũng không khả thi.Vậy là chắc chắn không thể thoát khỏi lời nguyền, đúng như lời khẳng định từ Icaltha. Nhưng tôi vẫn còn một đường đi khác. Trở thành một Hiện Thần.Hohenjun đã thất bại vì anh ấy không may mắn, vì anh ấy không có một sự trợ giúp phù hợp hay một thời cơ đúng đắn. Ít nhất thì hiện tại tôi có Amantura, và các biến động Thần Bí vẫn chưa hề xảy ra thêm một lần nào nữa từ sự kiện mười năm trước.Tôi vò đầu, loay hoay bên chiếc bàn làm việc rồi lại đi đi lại lại trong căn phòng khách, tôi cần bộ não của mình hoạt động với công suất cao hơn nữa.'Để làm được, các anh cần tìm một Vị Thần vừa sức—ý tôi là yếu nhất có thể ấy, sau đó còn phải để Quan Điểm Thuần Túy của bản thân các anh chui vào trong cơ thể của Thần, điều chỉnh nó sao cho tìm kiếm được sự đồng bộ giữa đôi bên. Như hai người đã biết, Absus là Nguyên Lý Mầm Toàn Tại—tức là Toàn Tại đã phái sinh và diễn sinh vô cùng tận từ họ, nhưng bọn họ thường chỉ đưa biểu hiện của mình hướng tới một hoặc một vài các Quan Điểm Thuần Túy Nhất để có thể ngưng tụ thành Hóa Thân Chân Thể. Đó có thể là 'Cái chết', 'Vực thẳm', 'Lửa', hoặc 'Thời-Không'... nhiệm vụ của các anh là phải tạo hình lại bản thân theo những thứ ấy, và chỉ một sai sót thôi là các anh sẽ bị đồng hóa hoàn toàn.'Estiatl đã từng nói như vậy. Và theo ý của anh ấy, nếu xem các Vị Thần là những Quan Điểm Thuần Tuý Nhất (dù nó vốn vượt trên cả phạm trù này), thì Quan Điểm Thuần Tuý mà anh đã nhắc tới ý chỉ Nguồn Gốc Cốt Lõi của Tổng Thể Tuyệt Đối, là tổng hợp giữa Hệ Thống Quan Điểm về Vạn Tượng Vạn Pháp cùng Nguồn Gốc của Vạn Tượng Vạn Pháp, cũng là điểm truy nguyên xa nhất mà ma pháp Truy Nguyên Sự Tượng muốn đạt tới nhưng không thể. Nói cách khác, nó là một phạm trù chỉ tồn tại ở một thế giới, chứ không thể xuất hiện trên bất cứ một cá nhân đơn lẻ nào. Cho dù mỗi phần tử cũng thừa hưởng phạm trù này ở một hình thức nào đó, nhưng nó cũng đã bị ém lại ở một điểm còn sâu hơn cả Nguồn Gốc của tất cả, và do đó cũng không thể truy cập được.—Những Người Ngủ Mơ thì khác, bản thân là những cá thể vốn đã du hành không biết bao nhiêu lần giữa Cõi Thực, Cõi Ảo và Thực Tế đã khiến chúng tôi sớm bị biến đổi về Gốc theo phương hướng cực đoan tột bậc. Với những ai đã chìm qua Biển Sâu kia, dù cơ thể và tinh thần có tách biệt, dù ý thức vẫn nằm trong linh hồn, và khái niệm về sự tồn tại vẫn đang định hình cho hiện diện với một Gốc bao bọc lấy tất cả khía cạnh; nhưng trên thực tế, về phương diện Thần Bí—chúng tôi sớm đã sở hữu trạng thái đồng nhất về mọi mặt, như một dòng dữ liệu cuối cùng hoá thành tất cả hình thức số, thông tin nằm trong Gốc của chúng tôi lẫn chính cái gọi là Gốc đó đã hợp nhất với tất cả.Chúng tôi... những Người Mộng Mơ Thực Tại này, chính là sự hiện thực hoá của mong muốn xa vời nhất của Nhân Loại, là một Thể Truy Nguyên Đạt Đỉnh trên phương diện Thần Bí! Cho nên, Gốc của chúng tôi đồng đẳng với Bản Ghi của thế giới, do đó cũng chính là một Quan Điểm Thuần Tuý. Đó mới là cơ sở cho việc nói rằng chỉ có Người Ngủ Mơ mới có khả năng trở thành một Sứ Thần, hoặc một Hiện Thần.Hohenjun đã từng thử nhưng thất bại, bây giờ tôi sẽ tiếp tục một lần đặt cược nữa.Tôi không biết Vị Thần nào phù hợp với bản thân, Vị Thần nào là dễ dàng nhất để tôi có thể theo đó mà tạo hình. Nhưng Amantura có thể giúp, và trong toàn bộ quá trình biến đổi này, những kiến thức mà tôi đang có, những vĩ lực mà tôi đang tạm thời sở hữu, chúng cũng sẽ là một hỗ trợ lớn khác nữa. Tôi giờ đây không còn gì để mất, và nó cũng có nghĩa là tôi không cần phải suy nghĩ đến hậu quả, không cần tìm những cách thức để bảo vệ bản thân như Hohenjun trước đây.Một lần cuối cùng, tôi nhìn về cái hốc rỗng mà Hohenjun vẫn hay ngủ nghỉ ở đấy. Anh đã chết, giờ thì tôi muốn dùng đôi mắt này để tưởng niệm cho người bạn xấu số của tôi, để khắc ghi những gì còn xót lại của anh. Rồi tôi chợt nhớ—những dự cảm bất tường thì thầm bên tai chúng tôi vẫn luôn luôn đúng suốt bấy lâu nay, chỉ là tôi đã từ chối tin vào chúng mà thôi. Nhưng Hohenjun thì khác, dù phải chịu không ít sự quấy nhiễu từ chúng, những âm thanh ghê rợn, quái dị mang đầy sự ác cảm và không đáng tin cậy ấy—mặc nhiên anh không phán xét vội một điều gì, luôn luôn trung lập và cố gắng vận dụng mọi thứ từ góc nhìn này sao cho chúng có thể đem lại hiệu quả và kết cục tốt nhất có thể đối với anh, với mọi người xung quanh anh.Hohenjun hẳn cũng đã biết trước về cái chết của mình, và có thể anh sẽ để lại cho tôi một lời nhắn.Nghĩ như vậy, tôi nhanh chóng tiến lại cái hốc, cẩn thận xem xét xung quanh và không mất quá lâu để tìm thấy một điểm bất thường—ngay góc của bức tường gỗ đã cũ, vị trí các vân gỗ đã bị đảo ngược, mặc dù những vết tích trên đó đã mờ hẳn đi nhưng nếu như quan sát thật kỹ thì vẫn có thể nhận thấy được. Tôi nảy thanh gỗ bị sai lệch ra, và điều đó đã để lộ một khoảng không gian hẹp vừa đủ để nhét vừa một bức thư nay đã ố vàng.Lá thư rất có thể đã được viết từ trước sự kiện kinh hoàng của mười năm trước, Hohenjun đã dùng những ý chí - đúng hơn là bản năng, một phần bản năng vô thức nhỏ nhoi còn sót lại để giữ lấy nó, cất giấu nó, đợi chờ đến tận mãi ngày hôm nay... Tôi thận trọng cầm bức thư lên, lật ra những nếp gấp cũ và bắt đầu đọc."Thân gửi Ahravain Christoph—người bạn duy nhất mà tôi có.Khi anh đọc được lá thư này, vậy tức là Hồi Chuông đã điểm trên vận mệnh của tôi, và có lẽ sớm thôi thì nó cũng sẽ đến với anh. Đầu tiên, xin hãy cho phép tôi gửi tới anh một lời xin lỗi chân thành nhất vì đã khiến anh bị liên lụy vào chuyện này. Nhưng mong anh biết cho, số phận không cho ta sự lựa chọn, cũng không cho ta thời gian để chuẩn bị trước những biến cố ập tới. Nghiệt ngã thay đó là sự đời, và tất cả những gì ta có thể làm là cầu nguyện, cầu nguyện cho thân ta có thể vượt qua những khó khăn—một lời cầu nguyện tới chính chúng ta, chứ không phải với bất cứ một đức tin nào trên cõi đời này.Bức thư mà anh đang đọc đã được tôi viết vào những đêm trước khi hai chúng ta tiến hành cuộc phiêu lưu vào những miền tăm tối nhất, những nơi chỉ tràn ngập bởi những điều tuyệt vọng và sự bất lực. Tôi cảm giác rất rõ ràng rằng những ngày bất thường này sắp kết thúc, và đã đến lúc tôi phải lựa chọn. Tôi đã nghe thấy điềm báo, một điềm báo nói rằng tôi sẽ thất bại trong cuộc viễn chinh này, và một điềm báo khác nói về Hồi Chuông sẽ ập đến với tôi trong tương lai gần phía trước. Tuy nhiên, đây là lần duy nhất mà tôi không muốn tin, thậm chí chẳng mảy may bận tâm đến việc suy xét chúng. Biết trước được sự nhỏ bé của bản thân, bé nhỏ tới cùng cực mà dù có quấy mạnh đến thế nào đi nữa thì mặt nước vẫn không động—điều đó quả thực rất đáng sợ, Chris ạ. Vậy nên tôi đã ngay lập tức phụ định những điềm báo này, và quyết sẽ mạo hiểm một lần, một lần duy nhất và nguy hiểm nhất.Dẫu vậy, lý trí của tôi vẫn còn đủ sự minh mẫn để đưa ra một phương án bổ cứu cho những điều không may có thể xảy ra—tôi viết bức thư này gửi cho anh ở tương lai, xem như tổng kết lại toàn cục. Tôi muốn sắp xếp lại tất cả, cố gắng trả lời nhiều nhất có thể về câu hỏi mà mình đang có nhưng chưa dám thốt ra, để rồi ở cuối thư, tôi sẽ đưa cho anh một giải pháp tránh tử tạm thời. Tôi đoán rằng mình sẽ chết sớm hơn anh, và anh có thể sẽ phải đồng hành cùng tôi về với cõi tử khi ấy. Đó chắc chắn không phải là một kết cục mà tôi muốn thấy.Vậy nên tôi đã dằn vặt mình suốt nhiều đêm liền chỉ để nghĩ tới một cách gì có thể giúp anh thoát khỏi lời nguyền lây lan. Bây giờ, tôi đã miễn cưỡng có được cho mình một đáp án, nhưng việc nó có đem lại hiệu quả mà anh mong muốn hay không thì tôi không rõ. Thật sự, tôi đã quá bất lực trước vĩ độ khiếp khủng của Chúng—Những Vị Thần ấy! Và giờ đây sự tuyệt vọng lại càng tăng cao hơn nữa sau cuộc trò chuyện của chúng ta với vị Quan Kịch Giả bí ẩn kia. Thứ duy nhất có thể đối chọi với một Vị Thần chỉ có thể là một Vị Thần khác, vậy nên số phận của anh đã được đánh cược như thế này—hoặc là Amantura bie'Ithgwr được viết ra bởi Icaltha, sứ giả của Yahwkabath sẽ giữ lại một mạng cho anh; hoặc là Hóa Thân của Hồi Kết, Nguyên Định Chi Tử Hocrux'Oshtur sẽ áp đảo quyền năng của cuốn tà thư và tiếp tục thi hành án tử đối với anh. Ít nhất thì chưa một ai từng sử dụng cuốn tà thư theo cách thức của tôi, Shur'san'gal o'Ernlwgth và Yahwkabath ie'quaria—bọn họ ngang nhau về cấp bậc, và đối chọi với nhau về quyền lực. Đây là một cơ hội nhỏ tới không tưởng, nhưng là ván bài mà chúng ta không có quyền lựa chọn, bởi ta chưa biết đủ nhiều để có thể trở thành một người chơi trên bàn cược.Được rồi, trước tiên tôi cần làm rõ vài điều cho anh đã. Bởi ngay thời điểm này, tôi vẫn còn thắc mắc một câu hỏi—một điều mà tôi đã không đủ can đảm để hỏi người thần bí kia, điều mà tôi đã từng nhắc qua với anh, rằng 'Vận mệnh đối với những Kẻ Mộng Mơ Thực Tại như chúng ta rốt cuộc là gì?'. Hiển nhiên câu trả lời không chỉ đơn giản như những gì mà Estiatl và tôi đã nói. Không chỉ đơn giản là tự vệ, không chỉ đơn giản là để tiếp cận những góc khuất lớn lao của vũ trụ. Chúng ta, những người được ban cho rất nhiều đặc quyền đáng nguyền rủa. Những giấc mơ đem lại cho ta rất nhiều thứ, tri thức là sức mạnh, và vì vậy những cấm tri trớ trêu thay lại là thứ mang tới những quyền năng to lớn nhất trên cõi đời này. Vốn dĩ với những gì mà ta đã biết, có thể biết; thì việc trở thành một Deus trong Thế Giới Tỉnh Thức này sẽ chẳng phải là một vấn đề lớn. Nhưng Không Gian Tỉnh Thức—ôi, chính nó mới là thứ đã ngăn cản sự tiến bước của chúng ta. Cái gọi là Không Gian Tỉnh Thức, chính là những nơi không thuộc về Cõi Ảo, Cõi Thực, hay bất kỳ một lãnh giới nào được ngự trị trực tiếp bởi Những Vị Thần Mơ Ngủ—phạm trù của nó bao trùm lấy Thiển Định Thế Giới, vậy nên sự hạn chế mà nó đặt ra cũng lớn mạnh và phức tạp hơn nhiều so với Hệ Thống Thức mang tên Quy Luật Vật Lý đã ràng buộc thế giới của chúng ta.Sự hạn chế đó—thứ được gọi là Đai Hạn Định Bành Trướng Huyền Bí đó, nó đã ngăn cấm chúng ta phát huy được hết tiềm lực của mình, cắt bỏ sự tiến hóa của chúng ta! Không một tồn tại phàm thường nào được phép vượt khỏi khuôn khổ phàm thường, dù là về trí thức hay sức mạnh. Đó chính là cốt lõi của nó. Mặc dù nó vẫn chấp thuận để chúng ta, những học giả, cùng lũ tín đồ sử dụng các thần bí một cách lén lút; nhưng nếu những Thuật ấy lộ diện ra thế giới bên ngoài, hoàn toàn trần trụi trước con mắt của hiện thực—chúng cũng sẽ ngay lập tức bị phủ định, tệ hơn nữa là người dùng cũng sẽ bị xoá sổ, đưa Viễn Định Trật Tự Đai đến với thế giới này.Mà kể rằng chúng ta có sinh ra và lớn lên tại một chốn nào đó trong Cõi Ảo đi chăng nữa, tôi tin rằng chúng rồi cũng sẽ hạn chế ta với một thứ gì đó tương tự trong một khuôn khổ có thể kiểm soát được.Anh thấy đấy, những người như tôi và anh luôn có được những đặc quyền rất lớn, nhưng ta chưa bao giờ có thể nhận lấy chúng một cách hoàn toàn. Và anh còn nhớ về lời bạt trong cuốn Amantura mà tôi với anh đã từng đọc chứ? Những bậc thang, các vĩ độ, Icaltha đã từng rất to lớn nhưng cũng trượt xuống tới nơi không hồi kết—tôi cho rằng điều này ám chỉ tới một hệ thống siêu chiều và những vòng cung của một vương quốc vô tận các thế giới, giống như sự phối hợp của những dãy toán học cùng cực được hiện thực hoá dưới con mắt trần trụi mang tên 'mộng và thực'. Và điều đó cũng có nghĩa là dù có quyền năng đến đâu thì chúng ta cũng không thể sánh ngang một Vị Thần thực thụ, những kẻ ngự trị ở điểm đỉnh chót vót. Vậy ý nghĩa đăng sau tất cả những điều đó là gì đối với chúng ta? Đoạn cuối của lời bạt đã cho ta câu trả lời, 'Hãy hành động, không phải vì chống đỡ nỗi khiếp hãi, không phải vì tìm đến một lối thoát, mà để có thể chết đi an tường và không nuối tiếc.'. Tôi không hiểu vì sao mình lại có thể quên đi những đoạn nhắc nhở này, nó quả thực đúng là một câu trả lời hoàn hảo cho chúng ta.Nhìn lại thì, dù những người như ta có đặc biệt đến đâu thì suy cho cùng vẫn chỉ là một thể sống phàm thường. Dù chúng ta có vươn lên cao qua những thế giới thì cuối cùng vẫn nằm trong giấc mộng, dù ta có đánh vỡ được vách ngắn giữa thực và ảo thì chúng ta vẫn còn phải đối mặt với một vòng xoáy các hệ thứ trải dài vô tận và đùm bọc vô tận. Không có lối thoát nào cả, các Vị Thần luôn ngự trị ở trên, và bên ngoài tất thảy. Cho nên, ngay từ đầu thì mọi thứ đều vô nghĩa trong mắt họ, mọi sự chống cự là vô ích.Anh hẳn phải còn nhớ rõ cuộc đối thoại lần trước của chúng ta với Quan Kịch Giả nhỉ, nhưng lời của anh ta nói ra mặc dù nhìn như đang giải hoặc, nhưng thực tế nó vẫn mở ra những mê vụ mù mịt khác mà anh ta đã không nói gì thêm về chúng. Việc có được câu trả lời mà mình hằng mong ước ngay trước mắt đã khiến ta không thể ngay tức khắc nhìn ra vấn đề trong những lời nói ấy, nhưng giờ khi đã thực sự suy ngẫm, tôi bén nhạy nhận ra Estiatl vẫn còn đang lờ mờ che giấu những điều gì. Anh ấy nói, không một ai thoát khỏi án tử từ Hồi Chuông ngoại trừ ba nhóm Sứ Thần, Hiện Thần và Thần Tộc. Nhưng ngay sau đó, Estiatl cũng khẳng định rằng ngay cả Sứ Thần cũng không thể thoát khỏi Giấc Mộng—thứ đem tới nỗi sợ, và sự phạm thượng.Thật phi lý nhỉ? Nếu Thánh Mẫu Cái Chết đã là Phần Kết của tất thảy, và vượt qua được nó đãng lẽ tương đương với có lấy sự bất tử trọn vẹn, thế nhưng chúng ta vẫn còn có cơ hội đối mặt những thứ cao hơn nữa... Đó chính là điều tôi muốn nói đấy, Chris. Trên cấp bậc của Thánh Mẫu vẫn còn vô số các Vị Thần khác, bên ngoài Giấc Mộng Sáng Tạo Toàn Tại này vẫn có những Giấc Mộng lớn hơn. Không ai có thể thoát được kết cục cuối cùng vì Phần Kết cũng chỉ là một phần của một thứ gì đó kinh khủng hơn mà lời nói và câu từ đã không thể gán cho nó một định nghĩa nào nữa.Tất thảy rồi cũng chết, tất thảy rồi cũng trôi vào lãng quên. Kể cả vết tích có không biến mất, thì khi trôi về thời gian vô định, nó cũng sẽ mờ nhạt dần. Mọi thứ là vô nghĩa, ngay cả những gì mà chúng ta được ban cho cũng thế. Chúng ta đặc biệt hơn những người thường, nhưng đó chẳng qua là một sự truyền tải cần thiết từ một góc nhìn cao hơn. Câu chuyện về chúng ta có tồn tại, hoặc từng tồn tại tại một thời điểm nhất định đối với góc nhìn từ họ—chừng đó là đủ. Vận mệnh đối với Người Ngủ Mơ có lẽ cũng chẳng khác biệt so với người bình thường, chúng ta làm gì, nghĩ gì hay có ảnh hưởng đến điều gì, tất cả đều không quan trọng. Tôi và anh đặc biệt, song cũng chẳng đặc biệt đến thế. Cho nên... không cần phải xoắn xuýt nữa, câu chuyện của chúng ta đã được định sẵn để như thế, và tất cả những gì anh có thể làm, cần làm... anh hiểu ý mà tôi đang muốn nói mà đúng không? Theo đuổi những điều trừu tượng và cố gắng chứng minh sự tồn tại của bản thân trong mô hình vô cực đó, nó là một điều hết sức nhảm nhí. Thực sự ngu ngốc! Hiểu quá nhiều, nhưng ta lại đã quên đi cái cốt lõi rằng ý nghĩa thực sự thuộc về chính ta chỉ có thể tìm thấy bên trong những quan hệ mà ta đã có. Sau cái chết, mất đi bao nhiêu cũng không quan trọng nữa. Khác với con đường mà tôi đã nói với anh ở Ethiopia khi cho rằng cứ sống vì bản thân và tận hưởng vui thú là đủ, giờ đây ta đều hiểu rằng câu chuyện được thiết kế để chúng ta làm một số điều tưởng chừng như vô nghĩa. Ta không thể sống theo ý muốn của mình. Đúng. Nhưng là! Ta cũng tuyệt không cần phải đắn đo về hồi kết. Vật lộn trong vòng xoáy đó đi, và chính trong vòng xoáy đó, hãy sống hết mình đi, thể hiện hết tất cả những gì mình có, để khi mọi thứ kết thúc, đó mới chính là cái chết an tường mà không nuối tiếc!Được rồi. Tôi nghĩ như thế là đủ. Bây giờ là phần quan trọng nhất.Phương pháp tránh tử tạm thời. Vào thời điểm anh đọc bức thư này, có hai điều ắt đã phải xảy ra, tôi đã chết, còn anh thì đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều và tiếp cận được những bí ẩn của Amantura được nhiều hơn. Khi lời nguyền lây lan đang đến gần, tôi chắc rằng nếu anh vẫn còn tỉnh táo—điều mà anh suy nghĩ hiện tại là sử dụng trợ giúp từ cuốn tà thư để tìm cách trở thành một Hiện Thần. Nhưng với tư cách là một người bị ám ảnh bởi cái chết nhiều hơn anh, tôi dám chắc là dù anh đã tìm thấy một đường lối tốt với khả năng tận dụng thời gian tốt nhất, tử vong vẫn sẽ đến với anh sớm hơn cả.Đó chính là số phận, là Số Phận thực sự, được quy định bởi thứ quyền năng còn cao lớn hơn cả mọi lớp kết cấu hay kể cả là sự định hình từ những câu chuyện. Nó đã khẳng định anh chết vào thời điểm nào, trong trạng thái gì, dưới thân phận là ai, thì dù có làm cách nào anh cũng không thể thoát được.Do đó trước khi thực hiện nghi thức đồng hoá, tôi có một kế hoạch cho anh. Hãy sử dụng cuốn Amantura bie'Ithgwr làm vật ngăn cách, thứ sẽ phần nào làm nhiễu loạn tác động của lời nguyền. Anh còn nhớ những phần Khế Ước mà lũ tông đồ dị giáo hay sử dụng để kểm soát những sinh vật vượt ngoài khả năng của họ chứ? Asmith Johanberg với Hydrafon, Mónet với Zurvan-Angra Mainyu, lũ Rohongo với bầy Gu'alak, tên Yahkin với Dak'Maat hay Vonthruu, HYiddrai nữa. Khế Ước của những kẻ này có cấu trúc khác nhau, song đều thống nhất về một nguyên lý. Các bản khế ước đóng vai trò như là một cầu dẫn, từ đó liên kết Nguồn Gốc giữa Chủ và Nô, tạo dựng một mối quan hệ đồng nguyên giữa hai bên, từ đó lợi dụng các điều lệ, những lễ hiến tế nghiêm ngặt để tạo ra một luật lệ đưa những kẻ vượt trội hơn về một mặt nào đó được chỉ định sẽ có ưu thế hơn trong khế ước.Bây giờ, anh cần tập trung vào 'mối quan hệ đồng nguyên giữa hai bên' mà tôi đã đề cập. Anh có thể thử làm một bản khế ước với cuốn tà thư, lợi dụng nó để nhận lấy một phần bản chất của cuốn sách, và do đó cũng sẽ nhận lấy một phần bản chất của người viết ra nó—Icaltha ie'quaria, Chúa có Vương Miện Tám Ngôi. Icaltha với tư cách là bề tôi của Đấng Khởi Nguyên sẽ có thể chống lại Hocrux'Oshtur là sứ giả của Đấng Phần Kết. Tuy điều này nhìn qua có vẻ viển vông khi xét đến chủ thể ưu thế của khế ước cần có độ tương thích và cấp bậc nhất định so với chủ thể còn lại, nhưng chắc anh cũng hiểu rõ chúng ta đặc biệt như thế nào về Nguồn Gốc. Có thể nói, phương án này chính là được thiết kế để giành riêng cho những Người Ngủ Mơ.Và nếu làm được điều này, để lời nguyền giáng lên anh, nó trước hết cần xung đột với cuốn tà thư, lực lượng của hai bên sẽ làm bế tắc lẫn nhau. Có thể triệt tiêu—nhưng với một người sử dụng thủ pháp gián tiếp như anh, nó có thể chỉ là làm nhiễu loạn lời nguyền mà thôi.Trong thời gian đó, anh cần nhanh chóng nắm bắt cơ hội để trở thành một Hiện Thần. Tôi không biết liệu Khế Ước có ảnh hưởng tới quá trình này hay không, nó sẽ làm Gốc của anh nhiễu loạn và khó để tạo hình, hay nó sẽ áp chế lại bản chất của Vị Thần mà anh đối diện bởi anh một mặt nào đó đang là một phần của một Vị Thần lớn hơn, hoặc là cả hai. Dù sao thí, đó là điều mà anh phải tự mình kiểm chứng.Và nếu anh còn đang phân vân nên đối mặt với ai, tôi còn có thể cho anh một đề nghị nữa. Usmuhu'N'lahyii sẽ là một lựa chọn tốt, bởi anh đã từng va chạm với giáo hội mang tên Đấng Tri Thức, và Thần thì không phân đúng sai, không nhìn bất kỳ một mối quan hệ nhỏ bé nào, cho nên chính anh cũng sẽ có một độ tương thích nhất định với Thần. Hãy thả mình theo dòng chảy của Gốc và anh sẽ trôi đến theo dòng liên kết giữa hai bên. Hơn nữa, Đấng Tri Thức hẳn cũng không nằm cao lắm trong cấp bậc các Absus—lẽ dĩ nhiên là vì Thần Thánh nào cũng sẽ nắm giữ Nguyên Lý Mầm của 'Cấm Kỵ', dù Usmuhu'N'lahyii có ưu thế hơn, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, anh không cần phải quan tâm việc đối chọi với những Nguyên Lý Mầm khác.Trên đây đã là toàn bộ những gì mà tôi có thể nghĩ ra. Tôi không nói rõ ràng hơn về phần Khế Ước, bởi chính anh lúc này sẽ có những phương án tốt hơn những cái mà tôi có. Như vậy—với những lời cuối cùng, thật sự thì tôi còn muốn được viết nhiều hơn nữa, tôi rất muốn được nói chuyện với anh, được anh sát cánh cạnh bên. Nhưng tôi đã dừng lại, còn anh phải là người bước tiếp. Những năm qua là những năm khó nhọc nhất, vô vọng nhất, song cũng là những năm tháng mà tôi đã sống với tất thảy niềm đam mê, là những năm tháng cháy bỏng, hạnh phúc và vui vẻ nhất đối với tôi. Và để có được một cuộc hành trình đặc sắc như thế, điều đó chắc chắn không thể thiếu được sự đóng góp của anh, Chris ạ. Anh là một con người tuyệt vời, và là người bạn thân nhất mà tôi có, người bạn cuối cùng của tôi, món quà độc nhất mà câu chuyện này đã ban cho tôi. Đến bây giờ, tôi vẫn chắc chắn rằng tôi nên kiên quyết hơn trong việc từ chối để anh đi theo trong những ngày xưa kia, nhưng nếu thời gian có chuyển dời và cho tôi một cơ hội để làm lại, tôi vẫn sẽ đồng ý. Tôi tự thấy mình thật mâu thuẫn, và tôi thậm chí nghĩ rằng số phận của tôi liên luỵ tới anh chính là tội lỗi lớn nhất trong đời này, nhưng tôi vẫn không kìm lòng được.Tôi biết anh sẽ không trách tôi, vậy nên tôi sẽ không đòi hỏi một lời tha thứ. Tôi nói, và chỉ có thể nói rằng, tôi rất vui vì đã được làm quen với anh—vinh dự lớn nhất của tôi, và tôi mong, đoạn đường tiếp tới không có tôi anh vẫn có thể vững vàng bước đi, cầu mong cho tất cả những điều tốt đẹp nhất đến với anh, Christoph.—Từ người bạn ích kỷ và ngu ngốc của anh, Andervista Hohenjun."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com