Ke Thay The Jungkook You
***
Ở bên phía Hải Thu, Thư Đồng vừa bước vào đã thấy Triệu Vi ngồi trên sofa hai chân bắt chéo nhau nhìn Thư Đồng một cách rất tự nhiên cứ như cô ta đang biết trước mọi thứ kể cả việc cô đến nhà Chính Quốc ngày hôm nay.
Đứng phía đối diện với cô là chị Trần trên tay còn đang cầm chiếc vali rất to. Đôi tay chị Trần run run như đang sợ hãi một điều gì đó, giọng khẽ run: "Cô Lưu..."
Triệu Vi nhìn chị Trần mà đắc ý cười nửa miệng: "Cô đến đúng lúc lắm, tôi cũng đang định vứt đống đồ của cô vào thùng rác may mà cô đến kip nếu không..."
Thư Đồng tiến thêm một bước không sợ hãi, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong lên, nụ cười rất mờ nhạt: "Vậy thì tôi phải cảm ơn cô nhiều rồi!"
"Tôi không muốn khi về đây sống rồi lại xuất hiện mấy thứ đồ không đâu thì lại không hay cho lắm, cảm phiền cô Lưu đây mang về hộ tôi..."
Triệu Vi một bước cũng không muốn nhường cho cô. Ở đây cô ta như là chủ căn nhà muốn đuổi người nào đi mà chẳng được.
Rõ ràng cô ta đang có ý đuổi người mà!
"Cô có thể chắc chắn là mình sẽ được về sống tại đây?" Thư Đồng lên tiếng
"Cô có ý gì?" Thấy Thư Đồng nói vậy, ngàn giấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu của Triệu Vi.
"Cô nghe không hiểu sao? Kết hôn với Điền Chính Quốc, Triệu Vi cô cũng chỉ có được thân xác nhưng trái tim của anh ấy thì không."
"Cô..."
Câu nói của Thư Đồng lại làm Triệu Vi cứng họng không biết nói gì, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận, cô ta nắm chặt bàn tay đứng dậy rời khỏi chiếc ghế tiến đến sát mặt Thư Đồng đối diện.
Cô khẽ cong môi cười khẩy, vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng nhìn sâu vào mắt của Triệu Vi.
"Sao? Tôi nói đúng quá nên cô không còn lời nào để phản bác lại hả?"
Triệu Vi thực sự đã giận đến sôi sục máu rồi. Cô ta cắn chặt răng: "Người có được Chính Quốc cuối cùng vẫn là tôi, cô đừng hòng chen chân vào."
"Tôi có nói là đến đây để cướp hôn phu của cô à? Bây giờ thì cô không cần tranh giành gì nữa đâu, anh ấy sẽ là của cô, tôi bỏ cuộc."
Thư Đồng nói xong liếc nhìn Triệu Vi rồi đẩy mạnh người cô ta sang một bên, bước lại gần chị Trần c lấy chiếc vali đi.
Điều làm Triệu Vi bất ngờ chính là khi nói những lời đó cô lại không có một cảm xúc nhất định gì cả, cũng chẳng buồn bực hay oán hận chỉ đưa ra vẻ mặt ung dung thờ ơ đến lạnh lùng.
Thư Đồng bước đi gần phía bên Triệu Vi, cô ghé sát bên tai Triệu Vi nhỏ giọng đủ để hai người có thể nghe được coi như lời chào tạm biệt vậy: "Lo giữ chồng của mình cho tốt vào, nếu một ngày tôi đổi ý thì cô cũng không có cơ hội ở đây đâu..."
Nhìn vào đôi mắt của cô Triệu Vi thoáng chút lạnh người, theo phản xạ cô ta lùi về sau hai bước.
Thư Đồng nói xong cũng xoay người bước đi ngay sau đó, khoảnh khắc chân cô sắp bước ra khỏi cánh cửa thì bị một lực mạnh từ cổ tay kéo mạnh ra phía sau. Thư Đồng theo đó mà lùi về sau, cô xoay người lại, trước mặt là một bàn tay khác đang giơ cao lên cùng với sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của Triệu Vi.
"Lưu Thư Đồng! Là cô đang muốn chết...!"
Thư Đồng nheo đôi chân mày, cô muốn phản bác lại, định né trách cú tát từ Triệu Vi thì từ phía sau một người đàn ông cao lớn bước đến nhanh như chớp cầm lấy cổ tay cô ta tiện tay hất Triệu Vi ra khỏi làm cô ta ngã nhào xuống đất.
"Đủ rồi"
Thư Đồng cũng không có phản ứng, ánh mắt vô tình lướt qua người đàn ông, cô không muốn phải chạm mặt anh ngay lúc này. Cô không nhìn lấy anh một lần mà tiếp tục bước về phía cánh cửa.
"Thư Đồng..." Chính Quốc bước theo sau cô, ôm cô từ phía sau. Anh cúi người xuống áp sát mặt vào mái tóc lượn sóng của cô, khẽ nhỏ giọng: "Đừng đi được không? Anh vẫn chưa chấp nhận lời chia tay của em... "
Thư Đồng thở dài, khóe mắt cô hơi đỏ, đôi môi gượng cười lạnh lùng gỡ hai bàn tay đang ôm chăt lấy eo cô: "Chúng ta... coi như đã kết thúc rồi. Ba anh nói đúng, người thứ ba phá đám anh với cô ta chính là em. Hãy coi em như là người thay thế Triệu Vi trong những năm qua đến chỉ để chăm sóc anh thôi. Nếu như sau này mà có gặp lại anh hãy cứ xem em như là người qua đường thôi..."
Thư Đồng nói xong cô bước thật nhanh qua cánh cửa không muốn cho anh thêm cơ hội nào nữa.
Phía ngoài cổng của biệt thự có một chiếc xe màu trắng đang đợi Thư Đồng ở ngoài, Khiết Bắc đang đợi ở đó.
"Chúng ta đi"
"Em chắc chắn về quyết định của mình chứ?"
"Ừm"
Thư Đồng gật đầu, cô muốn rời xa khỏi nơi này, nhìn lại quá khứ giữa anh và cô, Thư Đồng đang nghĩ đây là kỉ niệm hay là một cơn ác mộng mà cô chỉ muốn xóa nó. Đối với thứ tình yêu này nó được ví như là đang đi trên một tảng băng vậy, không những vừa mỏng manh lại vừa dễ bị rạn nứt bởi những thứ xung quanh. Dù cho tảng băng đó có cứng rắn, dày dặn đến cỡ nào thì dù một trong hai người bỏ cuộc hay mất quan điểm về nhau thì những gì đã đổ vỡ dưới chân cũng không có cách nào hàn gắn lại được.
Khiết Bắc vuốt nhẹ hai bên má của cô, đôi má gầy gò đến trắng bệch không một chút phấn, anh trấn tĩnh cô: "Quên đi chuyên này cũng tốt..."
Lúc này Khiết Bắc còn chưa nói hết câu phía sau Chính Quốc bước đến, hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm hướng về phía của Khiết Bắc. Chính Quốc vung tay ra đấm mạnh vào mặt của anh. Không một chút phòng bị, Khiết Bắc ngã nhào xuống đất, đầu óc anh quay cuồng đến choáng váng cũng may mà có Thư Đồng ở đó, cô chạy tới đỡ người Khiết Bắc dậy, nhìn thấy trên khoé môi vương chút máu, ánh mắt căm thù hướng về phía Chính Quốc.
"Anh đang làm cái gì vậy? "
"Hắn ta là ai? " Chính Quốc lớn tiếng chỉ thẳng vào người Khiết Bắc, trong đầu anh đang có một lý do chính đáng để cô rời bỏ anh đó chính là Thư Đồng cô đã có một người khác.
"Là anh trai tôi . Anh hận đến mù quáng rồi, cả anh trai của tôi còn dám đánh..." Thư Đồng buông những câu khó nghe về phía anh, cô ôm lấy cánh tay của Khiết Bắc đưa anh lên xe.
Hai người rời đi ngay sau đó!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com