TruyenHHH.com

Kẻ Bắt Linh Hồn - The Soul Capturer

Chapter 7

SesbaniaCao

Nhân nhắm mắt và cảm nhận, quả thật đúng là có một nguồn năng lượng nào đấy đang thoắt ẩn thoắt hiện ở trong ngôi trường này nhưng để trả lời nó là gì thì Nhân không có bất cứ đáp án nào cả. Càng ngày, cậu càng cảm nhận rõ rệt và Nhân tin chắc rằng đó phải là một linh hồn thần đang ẩn nấp.

- Tôi cảm nhận được... Nó đang... ở hướng đó!... - Nhân chỉ tay về phía nhà xe của trường học.

- Tốt lắm! Hãy lần theo dấu vết đi! - Tiếng con chuột cất lên từ trong những khóm hoa trang.

Từng bước thật chậm rãi, Nhân nhẹ nhàng tiến gần đến nhà xe của trường. Lúc này, trong nhà xe đều trống rỗng, tất cả học sinh đều đã ra về hết, kể cả giáo viên lẫn bác bảo vệ. Nhân lại nhắm mắt, cậu cố gắng để đầu óc mình thư giãn hết mức có thể để dễ dàng nắm bắt được mọi chuyển động của luồng sức mạnh kia.

Nhưng rồi, vụt...! Nhân bỗng đứng khựng lại khi đang đứng trên dốc của nhà xe, mắt cậu đã mở, chân không còn tiến thêm bước nào nữa. Cậu đứng đó, nhìn bâng quơ xuống nền xi măng, chân mày hơi ríu lại như cố gắng nắm bắt một thứ vô hình nào đấy.

- Vụ gì vậy? - Con chuột có cánh đang lơ lửng ngay sát bên cậu cất tiếng hỏi.

- Sao tự nhiên... mất dấu rồi...~ - Nhân gãi đầu.

- Cái giề?? Sao tự nhiên lại mất dấu đảng hậu vậyyy???...

- Không biết nữa... Tự nhiên mất dấu thì mất dấu thôi...

Nhân nhìn sang con chuột, mặt nó lúc này đang khá là trầm tư và đầy suy nghĩ.

- Ủa... mà... Trời đất ơi!! Ra đây hồi nào vậy chuộtttt???... - Nhân hoảng hốt, mặt lộ hẳn vẻ bất ngờ xen lẫn sợ hãi.

- Ủa ủa... Vậy chứ tui muốn thấy tận mắt ông bắt cái linh hồn mà... Phải bay theo mới được chứ!!...~

- Nhưng mà dù muốn như thế nào thì cũng phải ở yên đó đi chứ!! Sao lại bay ra đây không sợ bị phát hiện à!?... - Nhân bắt đầu to tiếng.

- Ủa thấy thì đã sao? Kệ người ta đi chứ! Mình sống vì mềnh mà có vì ai đâu chứ hảaaa~~ - Con chuột cũng to tiếng nốt.

- Bộ khùng hả?? Người ta thấy rồi người ta đem mi về mổ xẻ ra nghiên cứu đó có biết khôngggg!!???...

- Mệt quá... Tui đây mà sợ mổ xẻ cái giềee... Tui đây chỉ sợ... ỐI TRỜI ĐẤT ƠI NHÌN PHÍA SAU ÔNG KÌAAAA!!!...

Con chuột bỗng há hốc mồm rồi hét lớn như thể vừa gặp ma. Trước tình thế đó Nhân ngay lập tức quay phắt người về phía sau để chứng kiến cảnh tượng khó tin mà lại vô cùng hãi hùng như con Lan đã từng kể lại khi nó còn nằm trong phòng y tế.

Trên nền trời rực đỏ của khoảng trời chiều, không phải chiếc xe máy mà là một băng ghế đá bằng bê tông đang lơ lửng trước mặt Nhân và còn chuột phía bên ngoài nhà xe.

- Cái... cái gì vậy...? - Nhân bắt đầu lắp bắp.

- Đó là... Đó là... - Con chuột cũng lắp bắp theo.

Chưa để con chuột kịp hoàn thành xong câu nói, cái băng ghế đá bay hẳn vào trong nhà xe rồi bất chợt rơi thẳng xuống đầu Nhân.

Xoạt!...

Chỉ một cú trượt, Nhân tránh được cú rơi vừa rồi một cách ngoạn mục mà không hề bị thương. Cái băng đá nằm nghiêng ngả trên nền đất dường như không còn dấu hiệu lạ gì nữa.

- Cái gì... vậy trời??... Chơi vậy luôn á??... - Nhân vẫn còn chưa kịp hoàn hồn sau sự kiện vừa rồi là mấy.

- Ông nhìn kìa!... - Con chuột lại kéo sự chú ý của Nhân vào nơi khác.

Một chậu cây bằng đất lớn được đặt bên hàng rào cạnh cây cột của nhà xe bất chợt động đậy rồi bay vút lên trời cao. Và rõ ràng, sau khi cất cánh lên không trung, nó ngay lập tức hướng vào Nhân, một lần nữa.

Nhưng Nhân không còn đứng tại vị trí đó nữa, cậu nhanh chóng rời nhà xe rồi chạy thục mạng về phía sân trường hòng tìm đường thoát.

- Nhân à!! Coi chừng kìa!!... - Con chuột hét lớn.

Cái chậu cây rơi xuống kèm theo một tiếng vỡ vụn to khủng khiếp làm vang vọng không gian. Nó không rơi trúng Nhân nhưng để tránh cú vừa rồi cậu đã phải lao người về phía trước và lăn tròn đến tận mấy vòng trên đất.

Nhân nhanh chóng đứng dậy và lấy lại thế cân bằng. Và rồi bất chợt Nhân không còn cảm thấy mặt đất dưới chân mình nữa, người cậu bỗng nhe hẩng và mọi cảnh vật đột nhiên chạy thẳng xuống đất.

Luồng sức mạnh vô hình ấy đã kéo Nhân bay lên tận không trung, lên trên cả nóc của trường học.

- Nhân à bay đi đâu vậy?!!... - Con chuột hoảng hốt bay theo Nhân, miệng vẫn còn í ới.

Nhân cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng có ích gì vì luồng sức mạnh ấy hoàn toàn vô hình, cậu không thể cầm nắm nên không thể chống trả nó lại được.

Và rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhân ngay khi mà cậu vẫn còn đang lơ lửng trên nóc trường. Cậu bỗng nhớ lại lời dặn dò của Thanes.

- Romod Ar-trons!!!...

Miệng Nhân đọc thật lớn câu thần chú vừa rồi. Ngay lập tức, cảm giác không trọng lực từ ban nãy bỗng dưng biến mất, thay vào đó, cảm giác nặng nề bỗng quay trở lại. Nhân thấy mình rơi thẳng xuống một cách tự do trên nóc của trường học.

- Ui da...~

Từ phía bên này, ngay sau khi Nhân vừa rơi ầm xuống nóc trường học, con chuột có cánh trông thấy một luồng sáng thoát ra từ người Nhân và bay về phía cây bàng đang trổ xanh những chiếc lá.

Luồng sáng bỗng đứng yên một lúc phía trên những ngọn cây cao, nó co dãn liên hồi, lóe sáng rồi bỗng chốc hóa thành một đôi cánh lông vũ khổng lồ màu vàng nhạt đang lấp lánh qua những tia nắng của buổi hoàng hôn còn sót lại.

- Đó là... - Con chuột lặng im, đứng ngay người và dường như bị choáng ngợp bởi những thớ lông vũ mịn màng đang rung rinh theo từng nhịp đập cánh.

Bất chợt, đôi cánh xinh đẹp đó lượn nhanh xuống mặt đất rồi đập cánh thật mạnh và vút lên tận trời cao.

- Nhân à, ông có đem theo "đồ nghề" đầy đủ không?? Mau hành động đi...!! - Con chuột như vừa thoát ra khỏi thực tại của chính nó.

Từ phía trên nóc nhà, Nhân lòm còm đứng dậy trên phiến tôn gập ghềnh. Cậu vén cổ áo và móc ra sợi dây chuyền phép có viên ngọc màu xanh long lanh, tay còn lại cho ngay vào túi.

Nhanh chóng, Nhân rút ra từ trong túi chiếc bình thủy tinh nhỏ xíu có một đốm sáng đỏ tươi đang lơ lửng phía trong. Nhìn thì ai cũng đều biết, đây chính là chiếc bình đựng linh hồn thần Remen-dor mà cậu đã thu phục nó lần trước.

Quả đúng như suy đoán của con chuột, đôi cánh màu vàng nhạt kia nhanh chóng đập mạnh xuống, tạo ra luồng gió nâng nó lên không trung cao thật cao. Nó đang tìm đường tháo chạy.

Nhân đã được con chuột có cánh dạy từ lúc còn ở nhà, và bây giờ là lúc cậu thực hiện nó và thu phục cái linh hồn quậy phá kia.

Từ trên nóc trường, Nhân vung tay thật mạnh và ném cái bình chứa Remen-dor vào không trung, miệng đọc thật to câu thần chú đã được dạy:

- Cafos Sion!!!...

Ngay lập tức, cái nắp bình thủy tinh mở ra, đốm sáng màu đỏ bay ra ngoài.

Ở giữa không trung, đốm sáng bỗng phát sáng cực mạnh. Nó kéo dài về hai phía đầu, nở ra và hóa thành một sợi dây chỉ đỏ dài thườn thượt - hình dáng thật sự của Remen-dor.

- Trói nó lại!!...

Nghe theo lệnh của Nhân, sợi dây chỉ đỏ ngay lập tức bay thẳng lên trời và truy đuổi theo đôi cánh khổng lồ kia. Con chuột bay đến bên Nhân, giọng đầy hoan hỉ.

- Ái chà chà, mới có lần đầu mà đã xuất sắc như vậy rồi!! - Con chuột tấm tắc.

- Không ngờ là Remen-dor lại nghe lời mình... Lần trước nó hung hãn vậy mà...

- Chứ sao! Sau khi ông bắt Remen-dor vào bình, ông đã giúp nó hạ bớt cơn thịnh nộ và lấy lại bình tĩnh. Nó nghe theo lời người thu phục thì cũng phải thôi... - Con chuột giải thích.

Remen-dor ngay sau khi chạm được đôi cánh lông vũ kia liền lập tức thực hiện nhiệm vụ của mình. Nó bắt đầu quấn quanh đôi cánh và dần siết chặt nó lại.

- Không ngờ Remen-dor lại có thể trói giữ một linh hồn thần khác...

- Tại sao không? Remen-dor có nghĩa là sự Trói Buột mà. Nó sẽ nghe theo lời của chủ nhân trói chặt bất cứ thứ gì mà nó có thể - Con chuột vuốt cằm.

Sau khi vòng chỉ đỏ cuối cùng được siết chặt, đôi cánh lúc này hoàn toàn bất động. Trông nó lúc này giống như một con cua bị buột hết càng vậy. Không thể đập cánh nữa, nó bắt đầu rơi xuống, y hệt như Nhân ban nãy.

Đôi cánh bị trói chặt lao nhanh xuống mặt đất cho đến khi nó vướng phải cành bàng và mắc kẹt ở trên đó.

- Tới lúc rồi! Hành động đi!... - Con chuột lên tiếng.

Nhân nhanh chóng bước vội ra phía rìa của nóc trường. Tiếng tôn loảng xoảng cất lên theo từng bước chân của cậu. Ngay lập tức khi tới được phần sát rìa của nóc, Nhân tóm lấy mặt dây chuyền phép rồi hướng cánh tay của mình về phía nhánh cây bàng, nơi có đôi cánh lông vũ màu vàng nhạt đang không ngừng cựa quậy trong những vòng chỉ của Remen-dor.

- Demis Ti-mir!!!...

Tiếng Nhân cất lên, viên ngọc trên mặt dây chuyền phép lóe lên những ánh sánh xanh lam kì bí. Đôi cánh đang mắc kẹt trên ngọn bàng kia bắt đầu tan biến, từng chút từng chút một cho đến khi nó hóa thành một đốm sáng màu vàng nhạt lấp lánh và bay vào bên trong chiếc bình thủy tinh đã được Nhân ném ra sẵn trước đó.

Hai chiếc bình bay trở về tay Nhân, một cái đựng Remen-dor, cái kia đựng đôi cánh khổng lồ. Nhân cầm chiếc bình có đốm sáng màu vàng nhạt, giơ nó lên trời để nhìn thấy những gì còn sót lại của những tia nắng cuối chiều, len lỏi qua từng kẽ tay của cậu và in hằn những vết loang lổ màu cam màu đỏ lên khuôn mặt.

- Nó được gọi là Quaril, có nghĩa là sự Bay Lượn. Người Alkiopis đã dùng linh hồn thần này để ban tặng cho các loài chim chóc một đôi cánh vô cùng tuyệt đẹp - Con chuột nhìn vào chiếc bình thủy tinh trên tay Nhân.

- Bay lượn à? Thú vị đấy... - Nhân mỉm cười khi nhìn đốm sáng trong bình qua những tia nắng.

- Nào, sử dụng nó ngay và luôn đi!! - Con chuột nhe răng cười.

- Bây giờ luôn á? - Nhân bối rối.

- Ủa chứ ông nghĩ làm sao để xuống được cái chổ này??

- Ủa...

Nhìn lại thì mới nhớ, Nhân đang ở trên nóc của một ngôi trường cấp ba hai tầng lầu mà không có bất kì thiết bị bảo vệ nào.

- Tr... Trù... đợi~ - Nhân tự dưng run lẩy bẩy.

* * * * * *

- Cafos Sion!!

Đốm sáng trong bình ngay lập tức hóa thành một đôi cánh lông vũ vô cùng to lớn. Nó bay sát lại gần Nhân và nhanh chóng vòng ngược ra phía sau, gắn vào lưng cậu như một đôi cánh thiên thần.

- Sẵn sàng chửaaa~~ - Con chuột hăm hở.

- Làm sao để... điều khiển nó đây? - Nhân thắc mắc.

- Ông yên tâm, chỉ cần ông là người thu phục nó, nó sẽ nghe theo lời ông mà!! - Con chuột giải thích.

Từ trên nóc nhà, Nhân chuẩn bị lấy đà. Cậu chạy một mạch trên tấm tôn rồi bất chợt nhảy khỏi rìa của nóc nhà, đúng là một tay gan dạ.

Đôi cánh đập xuống, Nhân được nhấc bổng lên không trung. Trông cậu lúc này chẳng khác nào một thiên thần đang vỗ cánh vậy.

Ấy vậy mà, chỉ được một lúc, đôi cánh chao đảo và Nhân cũng chao đảo theo. Và rồi ầm!!... một tiếng thật lớn, Nhân nằm bất động trên sân trường.

- Haiiiiiza, chắc còn phải luyện tập nhiều đây~ - Con chuột lắc đầu.
- - - - - - - - - - - - -
End Chapter 7

Nếu thấy hay hãy để lại 1 vote cho mình ❤

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com