TruyenHHH.com

[KBIN] PRIMROSE - Hoa Anh Thảo

Em trai

DoyoungNCT010296

Tiếng chuông báo vang lên đột ngột làm ai nấy đều giật mình. Các thực tập sinh đã nhanh chóng tụ tập tại phòng khách trong sự ngỡ ngàng và tò mò. Thằng bé Daniel vội vàng kéo lấy tay em và anh, lôi ra khỏi phòng.
Tất cả cùng ngồi trên chiếc sofa lớn, chăm chú nhìn lên màn hình. MC xuất hiện với một giọng nói quen thuộc :

" Chúng tôi có vài thứ đặc biệt dành cho các bạn. Bây giờ hãy đi ra khỏi toà nhà."

Sau khi màn hình tắt đi, các thực tập đều bắt đầu trở nên phấn khích và reo hò trong sung sướng. Khoác vai rồi nắm tay nhau kéo ào ra ngoài toà nhà. Em bị mấy thằng bé Niki, Taki, Daniel và Sunoo bám riết lấy muốn trĩu cả hai vai. Em chỉ biết nhìn tụi nhỏ cười bất lực.

Như một thói quen cũ, em lại tia mắt kiếm tìm hình dáng của anh. Lọt vào tầm mắt của em là những hình ảnh khiến trái tim em thêm tê tái, hệt như ai đó đang khắc lên bức tranh màu tối nơi tim em những đường nét hoa văn nghuệch ngoạc. Anh vô tư khoác tay qua vai cậu, miệng cười nói cùng cậu với ánh mắt si mê, chen lối bởi những mảng màu hồng hạnh phúc.

Bước ra ngoài, các thực tập sinh lần lượt ngồi vào hàng ghế đã được chuẩn bị sẵn. Màn hình lớn trên tường toà nhà bỗng bật mở  khiến mọi người không khỏi giật mình và thích thú. Món quà bất ngờ dành cho họ hôm nay là lời nhắn từ các fan quốc tế đang ủng hộ họ. Mở đầu là video dành cho anh. Nhìn thấy được những tình cảm mà fan dành cho anh, lòng em càng thêm đong đầy sự vui sướng và hãnh diện. Đôi mắt to sáng rực hoà cùng ngôi sao trên bầu trời lén lưu giữ mọi biểu tình trên khuôn mặt anh. Chiếc môi xinh xắn nhoẻn miệng cười hiền. Hẳn là anh cũng đang hạnh phúc lắm phải không ? Em có thể thấy được điều đó qua làn nước sóng sánh đọng lại trên khoé mắt anh, nụ cười bánh ngọt lưu giữ trên môi anh cùng sự giãn nở của các cơ mặt trên khuôn mặt anh.

Lần lượt là những lời nhắn theo cách thể hiện tình yêu khác nhau đến mỗi thực tập sinh. Có lẽ, đây lời nhắn đến người anh mong chờ nhất - Heeseung. Heeseung cũng giống những người khác, cảm xúc cũng đầy sự xúc động và hạnh phúc. Cậu dễ bị lay động nên đã không kèm được mà để cho nước mắt cứ thế rơi ra. Nhưng thay vì để cho cậu tự tiết chế thì anh lại trườn người sang, dù cách cả Sunoo đang ngồi ở giữa. Anh dịu dàng nhìn cậu khẽ gật đầu, bàn tay ấm nóng của anh vỗ nhẹ vào bàn tay cậu rồi từ từ di chuyển lên, nhẹ nhàng gạt đi từng giọt nước mắt bám trên làn da mềm mại của cậu trước bao ánh mắt của mọi người. Heeseung hơi ngại nên chỉ cảm ơn mà không dám nhìn vào mắt anh.

Tâm trạng của các thực tập sinh khác, bây giờ chắc có thể là đang mang chút khó hiểu và ngạc nhiên hay hân hoan và kích thích. Nhưng đối với em, đó là cả một bức tranh tựa màu sắc đậm nhạt đan xen nhuộm đỏ lấy đôi mắt em. Hoa lệ rưng rưng nơi đáy mắt u buồn của em, sóng tình cuộn trào trong chớp mắt đã lặn xuống, trả lại sự tĩnh lặng đến đau lòng. Dù em có ngốc đến mức bỏ qua mọi hành động rõ ràng ấy của anh dành cho cậu thì cũng phải có lúc em biết đau mà. Em nguyện làm kẻ ngốc, giả thành kẻ mù cũng chỉ để không phải yếu đuối thôi.

Em đành nâng niu những tình cảm từ fan để lấp đầy đi khoảnh khắc phiền lòng này. Em thương fan lắm, fan là động lực của em, là nguồn sức mạnh của em ngay lúc này. Gương mặt cảm động hoà cùng nỗi buồn cố mỉm cười để fan an lòng hơn. Còn anh có chú ý đến em không ? Có lẽ, em biết rằng, ngay lúc này đây, anh không phải là không biết dỗ dành, chỉ là người muốn được dỗ dành đó không phải là em. Anh cũng không phải không biết ấm áp, mà là người muốn được nhận ấm áp ấy vốn cũng không phải em. Cớ sao, em cứ phải một mực dối lòng đến mù quáng rằng :

" Đơn thuần chỉ vì Heeseung còn nhỏ, anh lại ngồi gần nên mới quan tâm đến vậy. Anh là anh lớn."

Sau phần lời nhắn là đến phần Q&A đầy vui vẻ. Lúc Heeseung bắt chước Sunoo làm aegyo, anh là người luôn miệng khen cậu đáng yêu, ngọt ngào cười với cậu không ngớt. Rồi khi anh tái hiện lại nụ cười gây chết người cùng cái wink cực đẹp ấy, thì em lại là người lạc hồn mê mụi nhất. Thế mà, anh chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào cậu thôi. Em thấy vậy nụ cười trong giây lát lại trở nên vô hồn, chẳng còn đâu sự tự nhiên ban đầu nữa. Suốt thời gian đó, thứ khiến anh để ý đến em chắc có lẽ là màn dance cover của em và Sunoo. Em thả mình vào trong vũ đạo để quên đi vết kim châm nơi tim mình. Tự tin khoe ra nét đáng yêu vốn có của bản thân, làm cho anh như bị sa lầy, dán chặt ánh mắt dịu dàng vào người em. Mớ mơ hồ lại cứ thế giăng kín trong lòng anh như một rừng dây leo chằng chịt. Cảm giác lỗi nhịp cùng rung động lại nhen nhuốm trong anh. Anh cố né tránh, lẩm bẩm trong đầu một ý nghĩ thật khiến người khác khó chịu :

" Hanbinie chỉ là em trai. Cảm giác đối với em trai yêu quý như Takiie thôi."

Trở về phòng với một bất ngờ mới. Các thực tập được cầm trên tay những bức thư từ fan và đọc nó trong niềm vui tột cùng.

Ngày hôm sau, họ lại tập trung tại sảnh để nghe thông báo về bài test thứ 3 của part 2, gọi là Concept test, bao gồm Chamber 5 theo phong cách tươi sáng và Flame on theo phong cách bùng nổ. Sunoo được hưởng đặc quyền ưu tiên chọn bài hát và thành viên. Cuối cùng thằng bé đi lên tầng trên và bắt đầu thành lập team mình. Unit Chamber 5 là do thằng bé chọn gồm Heeseung, Jungwon, Taki và Jake. Còn lại là Flame on gồm có anh, em, Jay, Sunghoon, Niki và Daniel. Như thế, định mệnh đã cho em lần nữa được chung team với anh. Không cần biết anh nghĩ gì chỉ cần được bên anh là em đã mãn nguyện rồi.

Hai team bắt đầu chia nhau ra luyện tập. Ở phòng tập team em, việc đầu tiên là chọn ra leader. Em hồn nhiên nhìn anh cười toe toét, đề cử anh bằng tất cả niềm tin của mình :

" Em bầu K hyung làm leader."

Đang cúi gằm mặt xuống sàn tập thì cái chất giọng trong trẻo của em lại vang bên tai khiến anh giật mình, tự dưng lại trở nên lúng túng và pha chút bối rối, nhìn em cười ngại ngùng mang đầy ý vị lâng lâng :

" Đột nhiên vậy em ? "

Em vẫn cười tít cả hai mắt, lộ ra khuôn mặt trắng sáng ửng hồng, em trả lời anh với hương vị ngọt thanh :

" Nae "

Chỉ là một từ " Nae " của em lúc này thôi lại khiến tim anh như mềm nhũn, tan chảy hết mọi lớp băng bọc kín ngăn đường em bước vào tim anh. Quả thực, anh lại phải dùng cái định nghĩa " Em trai " để phân tán mạch chảy cảm xúc trong lòng.

Sau một hồi giải thích, anh đã chọn Sunghoon làm leader. Bởi lẽ, những câu nói từ Heeseung hôm đó đã đánh một lực quá mạnh vào tâm lý của anh, khiến anh dần mất đi tự tin để đảm nhiệm vị trí này. Một phần cũng nhờ cậu mà anh đã trở nên cẩn trọng hơn. Khi chia part cũng vậy, các thành viên đều muốn anh làm part 1 nhưng không hiểu sao anh lại muốn giao cho em, còn tán thưởng em :

" Nếu nghĩ đến lợi ích của cả đội, sẽ tốt hơn nếu lần này Hanbinie đảm nhiệm part 1. "

Nghe thấy anh tin tưởng mình,  em vui lắm nhưng lại ngần ngại từ chối. Ánh mắt e ngại nhìn anh cầu cứu như một chú cún con. Nhưng rồi tất cả đâu cũng lại vô đấy, anh chẳng thể nào thoát khỏi part 1.

Những phút giây luyện tập lại bắt đầu, khi không có Heeseung, anh lại trở về như cũ, ân cần, dịu dàng và luôn kiên nhẫn hướng dẫn cho em. Khi cả team cùng tụ tập, ngồi trên chiếc sofa ở một căn phòng nhỏ để xem lyrics và quan sát vũ đạo trong iPad, anh thật sự rất quan tâm em. Anh ngồi gần bên em, cử chỉ nhẹ nhàng xoa đầu em, ánh mắt chứa chan sự ôn nhu dành cho em, cụng tay cùng cỗ vũ với em. Lúc em đứng lên nhảy thử động tác cho anh xem, anh cũng hưởng ứng vô cùng nhiệt tình nữa. Em thật sự không biết anh đang nghĩ gì . Nhưng dù sao, em vẫn muốn gói gọn mọi sự ấm áp ấy từ anh vào trong chiếc rương kho báu ở tim em. Càng khiến em yêu anh nhiều hơn nữa.

Em có biết lý do vì sao không ? Vì anh đang cố tỏ ra vẻ tự nhiên và thoải mái nhất có thể đối với em, để đánh bại đi tình cảm mà anh luôn cho rằng là lầm tưởng. Anh đã suy nghĩ khá lâu và quyết định sẽ biến mọi cảm xúc, hành động ấy trở thành vỏ bọc gắn mác " Em trai " mà anh đang tự tạo dựng. Làm như thế, anh sẽ không cảm thấy bị mơ hồ nữa, cũng giống như em, anh cũng đang dùng cách ngu ngốc nhất để lừa dối bản thân mình.

12h đêm, chỉ còn lại em và anh đang ngồi tựa lưng vào bờ tường màu trắng sữa, cùng nhau gục mặt thở hổn hển sau giờ tập mệt nhọc. Em trộm nhìn anh rồi lại tự cười, thắc mắc hỏi anh với đôi má rán đỏ :

" K hyung, sao anh lại đối xử tốt với em đến vậy ?"

Chất giọng ngọt êm ái lọt vào tai anh làm hơi bất ngờ, đột nhiên em lại hỏi như vậy khiến cho anh có chút ngưng trệ, chậm chạp điều phối và xâu chuỗi mọi suy nghĩ, anh nhìn em thật nhu thuận, cong nét cười dịu ngọt với em :

" Sao lại hỏi anh như thế ? Đơn giản vì anh xem em giống như em trai của anh vậy. Hanbinie à, anh rất vui vì có một người em trai như em đó. Em ngoan ngoãn, hiền lành lại chăm chỉ học hỏi nữa."

" Em trai ", đối với anh, bao lâu nay em cũng chỉ đơn thuần là em trai thôi sao. Vậy những dư vị ngọt ngào này cũng chỉ dừng lại ở từ em trai sao ? Bỗng dưng, lồng ngực em như đang nghẹn ứ lại, cảm giác đau nhói len lỏi vào tim em như vỡ nát, hơi thở tưởng chừng như bị đánh bật ra khỏi cơ thể. Đôi mắt em như đang nhoè đi dưới lớp rèm mi cố che đậy lại. Em cố tránh không để anh phát hiện, cố giữ cho âm giọng vẫn bình thường trả lời anh, mỗi lúc một nhỏ dần, lí rí nơi cửa miệng :

" Cảm ơn anh....Vậy... Heeseungie...anh đối với em ấy là gì..."

Nhưng cái tên Heeseung chỉ có mình em nghe thấy mà thôi, ngược lại em cũng là đang lo sợ mình sẽ nghe phải câu trả lời không mong muốn. Em vội đứng dậy, không nói gì thêm bỏ lại anh mà quay về phòng. Em khóc rồi, vị mặn chát của nước mắt cứ mãi lăn dài trên má em. Đồ ngốc em lại tự trách bản thân vô lý, đưa tay quẹt đi dòng nước mắt rồi bật cười ngốc nghếch. Chẳng hiểu em học đâu ra cái tài nói dối chính mình hay đến vậy, tiếp tục giữ vững sự cố chấp đến khờ dại :

" Em trai thì có sao. Chỉ cần K hyung vẫn cứ mãi bên mình là được rồi. Chỉ cần mình cố gắng thôi."

Đằng này, anh đang ngửa đầu về sau, ngước nhìn lên trần nhà với cái tâm trạng cũng không mấy khá khẩm hơn. Anh sợ tình cảm của mình sẽ giống như thanh kiếm, khi rút vỏ kiếm bên ngoài ra nếu không cẩn thận sẽ làm cho cả ba cùng bị thương. Anh không dám đối mặt, chối bỏ và chạy trốn là cách tốt nhất để có thể duy trì mối quan hệ tốt đẹp với em. Cái nhãn mác " Em trai " sẽ giúp anh có thể kiểm soát bản thân mình và đặt ra giới hạn với em. Cũng không cần quá để tâm đến những tư vị tình yêu nảy nở, bởi chỉ cần gom góp lại rồi đặt vào trong vỏ bọc " Em trai " ấy sẽ khiến anh bớt bận lòng hơn. Heeseung trong mắt anh lại mong manh như cánh hoa , tưởng chừng như chỉ cần dùng lực ấn nhẹ một chút cũng có thể khiến cậu vỡ vụn. Anh chỉ muốn trở thành vệ binh của riêng đoá hoa ấy, muốn dùng lưng cao vai rộng của mình ôm lấy cậu, muốn xây cho cậu một khoảng trời trong xanh cao vời vợi...Còn em, trong mắt anh lại mạnh mẽ hơn cậu nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com