Kazuscara Dang Lam Idol Tu Nhien Hoc Lai Cao Trung
Sáng hôm sau, Scaramouche mở mắt thấy trần nhà trắng xoá. Xung quanh tràn ngập mùi kháng sinh và thuốc khử trùng của bệnh viện. Anh ngó xuống tay mình, thấy giá treo truyền nước cùng với ghim băng ghim vào mạch máu trên mu bàn tay. Scaramouche cẩn thận ngồi dậy, lại phát hiện cả người vô lực, đến nhấc tay lên cũng khó khăn.Vừa hay cửa phòng bệnh lúc này bật mở, cái đầu xanh chỉa ngang chỉa dọc của quản lý tên Xiao xuất hiện. Trên tay hắn là một giỏ đầy hoa quả, có lẽ vừa mới đi mua về."Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à?""Em ngủ bao lâu rồi?" Scaramouche thở ra một hơi nặng nề, phải nhờ có Xiao đỡ lên mới ngồi dậy được."Cũng nhập viện mất gần 3 tháng rồi. Làm cái gì mà ngất lâu thế? Bọn tôi còn đi tìm di chúc mà không biết cậu giấu ở đâu." Xiao chép miệng, phun ra mấy lời gai góc nhưng đáy mắt hắn vẫn còn nét nhẹ nhõm không thể che giấu.Thực sự mà. Cái buổi sáng hôm đó đi vào gọi mãi Scaramouche không dậy, sờ lên trán thấy nóng đến bỏng tay, hắn sốt hết cả ruột. Lúc gọi cấp cứu tới hắn còn hoảng loạn đến mức thay vì cầm điện thoại thì lại cầm sổ công tác lên, xong cứ vậy nói chuyện với cuốn sổ công tác.Từ đấy Scaramouche cứ nhắm mắt suốt cả 3 tháng liền không tỉnh, các bác sĩ cũng không biết nguyên do, vì mạch đập của anh bình thường, nhiệt độ cơ thể rất ổn định, trên mặt cũng không có nét gì là đau khổ như đang gặp ác mộng. Một số nhà tâm linh cho rằng con người ta khi rơi vào giấc ngủ dài không thể tỉnh có lẽ là do áp lực cuộc sống, khi ấy biểu hiện trên mặt họ sẽ phần nào diễn tả giấc mơ họ đang gặp phải. Nhưng rất tiếc, Scaramouche ngủ rất ngon, không động đậy, không một cử chỉ, ai cũng tưởng anh ta hết duyên với cuộc đời này rồi.Công ty đã phải lấp liếm thông tin, nói rằng Scaramouche đang trong giai đoạn tập huấn nên không thể biểu diễn hay ra MV mới, fan có vẻ cũng rất thấu hiểu mà gật đầu. Chỉ là... bình thường idol nhà họ cứ 1 tuần sẽ livestream một lần, dù có mệt anh vẫn live để than thở với fan rằng huấn luyện viên độc ác như thế nào, lần này lại lặn mất tăm cả 3 tháng, không có ai là không khỏi nghi ngờ.Scaramouche dùng dĩa cắm một miếng táo rồi chậm chạp nhai, trong đầu chỉ còn hình bóng của Kaedehara Kazuha. Giờ kêu người đem cậu đến đây chắc anh sẽ nhào vào lòng cậu rồi kêu gào mất!!!Có nên không nhỉ?Nhỡ Xiao tưởng anh bị điên thì sao?"Xiao.""Sao?""Anh gọi bạn fanboy hôm trước cầu hôn em ấy, gọi đến đây được không?" Scaramouche dứt khoát vứt bỏ liêm sỉ, mặc kệ mọi người nghĩ gì, anh đây nhớ bạn trai!!"Cậu bị teo não à?" Xiao mờ mịt."Em không... nhưng mà em... thôi bỏ đi." Scaramouche thở dài, "Ra ngoài chút cho em ở riêng được không?"Xiao chần chừ một chốc một lát nhưng rồi cũng rời đi, còn không quên kéo chăn cho Scaramouche.Scaramouche ở lại một mình, chán nản đưa tay lên nghịch, lại vô tình thấy ánh kim loại bạc sáng lên ở đầu ngón tay. Chẳng nhẽ anh mới chạm vào thứ gì dính kim tuyến sao? Scaramouche lật chăn ra, chỉ thấy một mảnh bạc đính viên đá xanh huyền ảo nằm ngay trên nền ga trắng muốt. Cái thứ này quen quen, là mảnh hình lông chim đó. A! Là cái mà hai đứa dùng để mở cuốn sách đây mà! Nếu nó ở đây, thì rõ ràng vừa rồi anh không phải mơ, mà là thực sự trở về quá khứ.Nhưng mà... làm sao để quay lại đó nhỉ? Chẳng nhẽ, tâm niệm của anh là được thực sự tỏ tình với Kazuha, rồi khi đã làm được thì anh bị đẩy trở lại đây sao!?Nghe có vẻ logic, chấp nhận được.Nhưng mà có thành công quái đâu!?Scaramouche suy nghĩ một hồi mệt mỏi lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, mặc cho miếng bạc trong tay rơi xuống giỏ hoa quả trên tủ đầu giường....Kazuha bị Heizou lay tỉnh.Cậu vừa mắt nhắm mắt mở cố nhìn xem đó là ai thì đã nghe tiếng gào thét của Heizou."Zuha ơi!! Môi Chề của mày bị điên rồi!""Điên gì...?" Kazuha lờ mờ thấy nét mặt hoảng sợ của Heizou."Tự nhiên nó tỉnh dậy rồi hỏi nó đang ở đâu, tao bảo ở nhà Kaedehara thì nó vội vã bật dậy chạy mất. Là như nào? Nó còn hỏi tao là ai nữa kìa!?!?"Đầu Kazuha đau như búa bổ, cậu tiếp thu lời Heizou chữ được chữ không, nhưng nghe đoạn anh hỏi Heizou là ai thì cậu tỉnh lại liền.Scaramouche không quen Heizou!? Lại còn tự hỏi anh đang ở chỗ nào!? Cái con người Scaramouche không quen ai chẳng phải là cái đứa tuần 7 hoodie đen sao!? Đừng nói anh xuyên lại thật nhé!? Đúng là hoạ từ miệng mà ra mà! Cái miệng thiêng của anh nói đâu trúng đấy là sao hả!?"Mẹ nó..." Kazuha buột miệng chửi thề. Cậu nhấc máy gọi cho Scaramouche, mấy lần đều thông báo máy bận. "Chết tao rồi."Thiếu gia hoảng loạn gọi điện cho mẹ Scaramouche, chỉ biết bác gái nói con trai bác tự nhiên tất tả chạy về rồi trốn tiệt vào phòng, nhìn mặt anh có vẻ hoảng sợ lắm, bác cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra.Kazuha mệt mỏi thở dài rồi gục vào vai Heizou còn đang ngơ ngác."Mẹ nó, nó rời đi không thèm nói câu nào luôn ạ.""Ý mày là sao? Có chuyện gì tao chưa hiểu." Heizou tiếp nhận cú sốc sáng sớm vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì.Kazuha đành phải kể lại toàn bộ việc Scaramouche xuyên không từ tương lai về đây. Lúc đầu Heizou có vẻ không tin lắm, nhưng sau khi Kazuha đem chiếc vòng cổ ruby hình lá phong ra thì gã có muốn tin hay không cũng phải tin."Vậy là... cái người tiếp xúc với bọn mình mấy tháng nay là cái anh trai idol đến từ tương lai á!?""Ừ.""Giờ anh ta về rồi? Và trả lại Scaramouche như bình thường!?""Ừ."Heizou tặc lưỡi, "Thế chẳng phải quá hay sao? Ai về chỗ nấy, bớt lo, bớt việc, mày cũng bớt phải đối phó với chuyện nó thích mày."Kazuha im lặng.Từ chối thì từ chối thật rồi, nhưng sao lúc anh thực sự rời đi cậu lại thấy khó chịu thế nhỉ? Như thể một cái gì đó đã biến mất không thể quay lại, thậm chí còn không thể lí giải lý do.Chẳng nhẽ trước khi rời đi Scaramouche cầm theo vàng bạc kim cương của cậu đi à? Chứ cả đời này bổn thiếu gia đây chỉ yêu mỗi kim cương đá quý, chắc là anh vác đi một túi rồi nên cậu mới thấy mất mát đó!Heizou mà biết Kazuha đang nghĩ gì thì chắc chắn gã sẽ chửi cho không ngóc đầu lên được."Tao thích Scaramouche kiểu đó hơn là kiểu hiện tại. Bây giờ như kiểu nó trốn tránh thế gian ấy." Kazuha thở dài lần thứ hai trong một buổi sáng.Heizou là người biết nghe có chọn lọc."Ừ vậy là mày thích Scaramouche." Gã gật gù.Ngay lập tức Heizou ăn một đập đến từ bàn tay ngọc ngà của thiếu gia."Im miệng!""Aiza tiểu thiếu gia của tôi ơi." Heizou khóc ròng nhiều chút, "Người có tình cảm thường phủ nhận, người không có tình cảm là người làm ngơ. Rõ ràng tao chỉ lặp lại lời mày, với lại nhìn mày đâu phải là không thích nó, mày chối cái gì!?""Nhưng vốn dĩ..." Kazuha cứng họng không cãi được.Heizou hừ một tiếng rồi nhếch môi, "Cứ chờ xem. Rồi đến lúc nhớ không chịu được lại đi tìm tao mà khóc. Người ta tỏ tình rồi thì từ chối, tao chờ ngày mày tự vả."Kazuha hậm hực đạp Heizou khỏi phòng, đuổi gã đến trường, còn mình thì chui vào chăn ngủ tiếp. Dù sao Tomo hôm nay cũng ở nhà, có thể nói chuyện với anh trai một chút chắc tâm trạng cậu sẽ bớt rối rắm hơn.Không có khả năng bổn thiếu gia thích cái thằng đầu tím đó! Không thể nào đâu!.Nhỉ?...to be continueKazuha top nhé =)) sao mà fic nào các nàng cũng kêu là truyện như kiểu Scrkz, tag như nào tui viết như thế ai dám lật thuyền ="))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com