Kazufuyu Symphony
Trong căn hộ cũ kỹ của một toà chung cư đã được xây dựng từ rất lâu, mọi thứ bên trong căn nhà ấy đều được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Chỉ có điều, bụi mịn bám đầy dưới mặt đất, chứng tỏ chủ nhân của nó rất ít khi lau dọn.Kazutora thức dậy từ rất sớm. Anh nằm yên trên giường ngắm nhìn Chifuyu thật lâu, nắm lấy tay cậu để cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Chifuyu. Sau vài chục phút, Kazutora lén lút rời khỏi giường cậu. Anh nhẹ bước từng bước trong nhà, khép cửa phòng ngủ của cậu lại để thay Chifuyu dọn dẹp nhà cửa. Có lẽ sau khi bọn họ chia tay đến giờ, không chỉ có một mình anh là đâm đầu vào công việc.Chifuyu nằm ngủ mà chẳng hề biết cả nhà đang được idol của mình dọn sạch. Để tránh việc cậu thức dậy quá sớm, Kazutora còn tắt báo thức, tiện tắt luôn chuông điện thoại, để giấc ngủ của cậu không bị quấy rầy. Quả nhiên, đến hơn chín giờ sáng, Chifuyu vẫn nhất quyết không chịu mở mắt. Kazutora mở cửa phòng. Anh ngồi xuống bên cạnh Chifuyu. Bàn tay Kazutora chạm nhẹ lên bên má Chifuyu, vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cậu. Anh cúi đầu, hôn lên môi Chifuyu, dùng chút động chạm cơ thể này để đánh thức cậu."Chifuyu, dậy thôi". Kazutora hạ thấp âm lượng, nói.Chifuyu quả nhiên lơ mơ vươn người. Cậu vớ được cánh tay Kazutora, lập tức ôm chặt lấy nó."Không muốn đi làm...". Chifuyu với giọng nói buổi sáng nửa tỉnh nửa mê nói ra nguyện vọng của bản thân."Vậy thì nghỉ làm". Kazutora cảm tưởng Chifuyu hoá thành một chú mèo nhỏ rồi chứ, quấn lấy anh mà làm nũng thế này, quả thật quyến rũ anh quá."Hừm...". Chifuyu tiếp tục không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo, cứ thế gật đầu đáp lời.Kazutora nếu không phải muốn nói chuyện cùng Chifuyu, chắc chắn sẽ giữ nguyên tư thế đau lưng này để cậu ôm. Đành phải đánh thức đứa nhóc đang ngủ mê này, Kazutora vòng tay qua cổ Chifuyu, lấy lại cánh tay đang làm gối ôm cho cậu, rồi vòng qua chân Chifuyu. Anh nhấc cả người lẫn chăn vác ra khỏi giường, làm Chifuyu ngơ ngác tỉnh dậy.Cậu định hình mọi chuyện, rồi đến khi cơn buồn ngủ biến mất hẳn, Chifuyu mới hoảng hốt nhảy khỏi tay Kazutora. Cậu ôm chăn chạy trở lại phòng ngủ để gấp gọn nó đặt bên đầu giường.Kazutora để yên cho Chifuyu vệ sinh cá nhân xong, cùng cậu ăn sáng. Mãi sau vài tháng trời anh mới có thể cùng cậu ngồi cùng bàn, ăn cùng bàn, ở cùng một chỗ. Anh đoán Chifuyu cũng đang rất hưởng thụ chút thời gian này, nhưng cố nén cảm xúc xuống để giãn khoảng cách giữa cả hai thêm xa hơn.Thế nhưng chuyện gì ra chuyện đấy. Kazutora vẫn cần nói chuyện rõ ràng với Chifuyu.Sau khi kết thúc xong công việc buổi sáng, Kazutora kéo Chifuyu ngồi xuống ghế sopha cùng mình. Anh nắm tay cậu, vuốt nhẹ chúng như đang an ủi một chú mèo dễ xù lông vì không đúng ý."Sau vài tháng qua, em bình tĩnh hoàn toàn rồi chứ?". Kazutora khởi đầu cuộc trò chuyện của họ bằng một câu khá đơn giản.Chifuyu gật đầu, rồi lại vội lắc qua lắc lại."Chifuyu, em biết việc cả hai ta xa nhau chẳng vui vẻ gì mà. Hiện giờ Sanzu đang cố mượn hai ta để leo cao, dù em chia tay hay không chia tay anh, cậu ta vẫn lợi dụng được mình. Em chắc chắn cũng hiểu điều đó mà. Thế nên nói anh nghe, lý do em chia tay anh là gì?".Chifuyu lại bắt đầu trốn tránh Kazutora mà cúi đầu."Chifuyu, đến nhẫn anh còn trao em rồi. Em nghĩ anh dễ dàng từ bỏ em à? Hiện giờ chẳng có từ ngữ nào đủ mạnh mẽ để diễn tả được hết tình cảm của anh dành cho em đâu. Anh chỉ có thể nói rằng anh rất cần em, Chifuyu. Thế nên nói anh nghe Chifuyu, nói anh nghe em đang lo lắng về điều gì?". Kazutora vẫn duy trì tông giọng kiên nhẫn để nói chuyện với Chifuyu. Anh không muốn thúc ép cậu phải ngay lập tức trả lời anh, cũng không tạo sức ép lên cậu bằng lời nói mang hướng mệnh lệnh.Phải mãi, Chifuyu mới chịu trả lời."Sanzu muốn em chia tay anh...nhưng em cũng nghĩ đó là cách tốt nhất..."."Em không muốn chuyện này xảy ra lần nữa. Hôm nay là Sanzu, ai biết được ngày mai sẽ là ai? Nếu cứ được vài ngày lại nổi lên một tin đồn, thì quá khứ sẽ lặp lại mất". Kazutora hiểu quá khứ ở đây có ý gì. Đó là quá khứ khi mà hầu hết tất cả đều quay lưng lại với anh chỉ vì tin đồn. Chifuyu đã bị Sanzu tra tấn tinh thần quá nhiều rồi.Kazutora ngồi sát đến cạnh Chifuyu, vòng tay kéo cậu vào lòng. Anh ôm chặt cậu, vỗ về cậu."Chifuyu, chuyện tin đồn, chắc chắn sẽ không như quá khứ nữa đâu. Anh khẳng định. Còn Sanzu, cứ để cậu ta vênh váo thêm một thời gian nữa đi. Em không phải lo nghĩ nhiều như vậy đâu. Dù gì cậu ta cũng sẽ ngã ngựa thôi". Kazutora nói. "Em chia tay anh như vậy là không tin tưởng chút gì vào anh à?"."Không phải vậy. Chỉ là em—"."Chỉ là em đột nhiên thấy bản thân dư thừa trong cuộc đời anh rồi tự quyết định rời bỏ anh. Hay là do anh dư thừa trong cuộc sống của em?".Chifuyu vội vã lắc đầu. "Làm sao anh dư thừa được. Em mơ còn không được"."Chifuyu, idol cũng là người mà thôi. Anh cũng cần có hạnh phúc mà. Em bỏ đi rồi thì anh còn ai?". Kazutora thở dài tỏ vẻ chán nản. "Em ghét anh rồi, anh hiểu rồi".Chifuyu: "...". Kazutora lại một lần nữa thành công đảo hướng suy nghĩ của Chifuyu."Em đã khiến anh thích em". Kazutora bắt đầu liệt kê.
"Em đã khiến người tung tin đồn của anh phải phá sản".
"Em đã giúp anh lấy lại danh tiếng". "Chính là em". Kazutora khẳng định lại một lần nữa. Anh ôm chặt Chifuyu hơn, phải đến vài giây sau, anh mới thấy cậu rón rén vươn tay ra ôm lấy mình, thiếu chút nữa mà bật cười."Có em anh mới có được ngày hôm nay. Hãy nhớ kỹ như vậy"."Chifuyu, anh thích em, và em cũng thích anh. Giữa chúng ta chỉ cần quan tâm đến điều này thôi. Anh nhất định không để em chịu thiệt đâu". Kazutora hôn lên vai Chifuyu, cao dần lên cổ cậu, rồi lên vành tai và dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cậu.Chifuyu đã bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề sau khi Sanzu đe doạ cậu. Chifuyu không hề yếu đuối, cũng chẳng phải kiểu người dễ bị đe doạ. Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến Kazutora, thế nên cậu đã vì lo lắng cho anh mà vô tình để bản thân chìm trong tiêu cực. Phải đến khi bên cạnh Kazutora, nghe những lời an ủi và khẳng định của anh, cậu mới bình tĩnh lại.Chifuyu đưa tay lên cổ anh để ôm lấy. Cậu đổ người ra sau, nhắm mắt thư thái cảm nhận sự xâm chiếm của Kazutora. Anh hoà mình cùng với Chifuyu, khiến cho nụ hôn sâu càng trở nên gấp gáp, lưỡi quyện lại như được thắt chặt.Phải đến khi cảm nhận được nhịp thở gấp gáp của Chifuyu, anh mới thả cậu ra. Kazutora dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước bên miệng cậu, đáp nhẹ lên môi Chifuyu một nụ hôn thoảng qua khác. Anh nói."Đừng lo về tin đồn, anh sẽ công khai sớm thôi".Chifuyu lập tức tỉnh táo hẳn."Đừng hoảng. Anh có cách của anh". Kazutora vội trấn an cậu. "Em đã làm quá nhiều vì anh rồi, thế nên giờ mọi chuyện để anh lo, được không? Tin tưởng vào anh".Chifuyu nghe vậy mà hạnh phúc hẳn. Cậu nghiền ngẫm lời nói của anh, mượn vào sự dũng cảm của Kazutora mà thôi nghi hoặc về sự tồn tại của bản thân khi bên cạnh anh. Chút tự ti và lo sợ vì bị Sanzu đe doạ thường xuyên chỉ nhờ sự có mặt và lời nói của Kazutora mà biến mất hẳn. Cậu gật đầu, đồng ý với anh."Sẽ không chia tay nhau nữa, được không?". Kazutora lại hỏi.Chifuyu e thẹn đưa tay lên cổ, tháo xuống chiếc vòng cổ có cả chiếc nhẫn Kazutora trao cho mình. Cậu đeo nó vào ngón áp út, ngước mắt nhìn Kazutora, trả lời."Sẽ không chia tay nữa".Kazutora mỉm cười một cách hài lòng. Anh nắm bàn tay của Chifuyu, hôn lên ngón áp út có chứa chiếc nhẫn bạc sáng bóng ấy. Kazutora đặt tay cậu lên bên má mình, nhận lấy sự dịu dàng và ấm áp mà chỉ có anh mới được thấy ở Chifuyu."Từ giờ trở đi, nếu có tâm sự, em phải lập tức tâm sự với anh". Kazutora nhắm mắt để cảm nhận rõ ràng hơn."Vâng". Chifuyu cúi người hôn lên má Kazutora. Cậu như được thả lỏng toàn cơ thể mà dựa đầu vào vai Kazutora. "Em sẽ dựa vào anh nhiều hơn".Kazutora hài lòng xoa đầu cậu."Nhưng trước tiên em vẫn phải đi khám sức khoẻ". Kazutora biết khoảnh khắc đẹp đẽ này sẽ còn đẹp hơn nếu bọn họ lao vào cắn xé quần áo của nhau đến khi trời tối đen, nhưng Kazutora lo lắng cho sức khoẻ của Chifuyu. Với tính cách nhồi nhét quá nhiều suy nghĩ vào trong một bộ óc nhỏ xíu trong đầu, Chifuyu chắc chắn không đơn giản là bị ngất bình thường."Em đã đi khám một tháng trước rồi. Bác sĩ nói em chịu nhiều áp lực quá". Chifuyu còn mở điện thoại ra cho Kazutora xem kết quả được trả về."Chifuyu, cơ thể em dấu hiệu đều bình thường, nhưng em uống thuốc rồi có giảm triệu chứng đó đi không?". Kazutora hỏi lại cậu.Chifuyu lắc đầu."Vậy nghe anh, chụp cộng hưởng từ xem thử xem. Anh nghĩ vấn đề nằm ở não của em đấy". Kazutora dùng dây buộc tóc buộc cao nó lên. Anh bắt đầu dùng phần che đi vết mụn ruồi bên dưới mắt, rồi đeo kính áp tròng thay đổi màu mắt về màu nâu. Kazutora đội mũ lưỡi trai che đi màu tóc, rồi mặc lên một chiếc áo phông nhăn nhúm, phối cùng chiếc quần ống rộng dài đến quá gót. Nhìn qua trông không hề giống một người nổi tiếng chút nào."Anh đưa em đi". Kazutora tự hào với màn hoá trang của mình. Anh đeo khẩu trang, rồi dắt tay Chifuyu cùng nhau rời khỏi nhà. Quả nhiên nhờ lớp nguỵ trang đơn giản này, dù chiều cao của Kazutora có chút nổi bật, vẫn không hề có ai nhận ra anh.Cả hai bọn họ thành công đến bệnh viện mà không bị ai quấy rầy. Vì là ngày trong tuần, cộng giờ gần trưa, thế nên bệnh viện ít người hơn nhiều so với những khoảng thời gian khác.Chifuyu nhanh chóng được dẫn đi chụp cộng hưởng từ, rồi cũng rất nhanh quay lại bên cạnh Kazutora chờ lấy kết quả. Cả hai bọn họ ngồi nhìn dòng người lướt qua chạy lại. Chẳng ai để ý đến hai người bất kỳ ngồi ở dãy ghế chờ. Kazutora chỉ tiếc không nắm được tay Chifuyu lúc này mà thôi, chứ khoảng cách giữa hai vai của bọn họ đã chẳng còn chỗ cho không khí len lỏi vào nữa rồi.Phải mất đến hai tiếng sau, kết quả mới được trả về. Chifuyu cùng Kazutora ngồi trước mặt bác sĩ, lắng nghe kết quả được đọc lên. Người ngồi đối diện họ là một nam bác sĩ đã phải qua 40 rồi, đầu có hơi ít tóc và cũng nhiều sợi bạc trắng hai bên thái dương."Cậu Matsuno". Bác sĩ vừa nhìn ảnh chụp vừa nói. "Cậu cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ khối u càng sớm càng tốt. Bởi vì khối u chèn ép dây thần kinh, nên mỗi khi cậu gặp áp lực, đều bị ngất đi".Chifuyu ngạc nhiên đến không cất nổi tiếng. Đến Kazutora cũng vậy. Anh bàng hoàng giật vội lấy hình ảnh chụp não Chifuyu. Chẳng cần ai dạy bảo anh kiến thức y khoa, Kazutora cũng nhìn rõ được hai khối u đang chiếm chỗ trong não Chifuyu."Tuy là khối u lành tính, nhưng vị trí của chúng đều nằm ở vị trí rất khó lấy". Bác sĩ bình tĩnh nói thêm. "Dù vậy, tôi vẫn khuyên cậu làm phẫu thuật cắt bỏ chúng".Chifuyu bắt đầu cảm thấy ù đặc hai tai chẳng biết do tưởng tượng hay là thật. Cậu chỉ vừa mới quay lại với Kazutora mà thôi, thế rồi cái tin động trời này như một thảm hoạ tự nhiên nghiền nát mọi thứ dưới mặt đất, khiến cho Chifuyu trở nên lo sợ.Dù là lành tính, nhưng khó để bác sĩ lấy chúng ra...Chifuyu cứ lặp đi lặp lại lời nói ấy trong đầu. Có nghĩa rằng cậu có thể không qua khỏi trong cuộc phẫu thuật sao?Chifuyu bắt đầu cảm thấy âm thanh xung quanh nhỏ dần đi, rồi bóng tối ập đến một cách đột ngột, khiến cho gương mặt Kazutora biến mất đi.
"Em đã khiến người tung tin đồn của anh phải phá sản".
"Em đã giúp anh lấy lại danh tiếng". "Chính là em". Kazutora khẳng định lại một lần nữa. Anh ôm chặt Chifuyu hơn, phải đến vài giây sau, anh mới thấy cậu rón rén vươn tay ra ôm lấy mình, thiếu chút nữa mà bật cười."Có em anh mới có được ngày hôm nay. Hãy nhớ kỹ như vậy"."Chifuyu, anh thích em, và em cũng thích anh. Giữa chúng ta chỉ cần quan tâm đến điều này thôi. Anh nhất định không để em chịu thiệt đâu". Kazutora hôn lên vai Chifuyu, cao dần lên cổ cậu, rồi lên vành tai và dừng lại trên đôi môi hồng nhạt của cậu.Chifuyu đã bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề sau khi Sanzu đe doạ cậu. Chifuyu không hề yếu đuối, cũng chẳng phải kiểu người dễ bị đe doạ. Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến Kazutora, thế nên cậu đã vì lo lắng cho anh mà vô tình để bản thân chìm trong tiêu cực. Phải đến khi bên cạnh Kazutora, nghe những lời an ủi và khẳng định của anh, cậu mới bình tĩnh lại.Chifuyu đưa tay lên cổ anh để ôm lấy. Cậu đổ người ra sau, nhắm mắt thư thái cảm nhận sự xâm chiếm của Kazutora. Anh hoà mình cùng với Chifuyu, khiến cho nụ hôn sâu càng trở nên gấp gáp, lưỡi quyện lại như được thắt chặt.Phải đến khi cảm nhận được nhịp thở gấp gáp của Chifuyu, anh mới thả cậu ra. Kazutora dùng đầu ngón tay lau đi vệt nước bên miệng cậu, đáp nhẹ lên môi Chifuyu một nụ hôn thoảng qua khác. Anh nói."Đừng lo về tin đồn, anh sẽ công khai sớm thôi".Chifuyu lập tức tỉnh táo hẳn."Đừng hoảng. Anh có cách của anh". Kazutora vội trấn an cậu. "Em đã làm quá nhiều vì anh rồi, thế nên giờ mọi chuyện để anh lo, được không? Tin tưởng vào anh".Chifuyu nghe vậy mà hạnh phúc hẳn. Cậu nghiền ngẫm lời nói của anh, mượn vào sự dũng cảm của Kazutora mà thôi nghi hoặc về sự tồn tại của bản thân khi bên cạnh anh. Chút tự ti và lo sợ vì bị Sanzu đe doạ thường xuyên chỉ nhờ sự có mặt và lời nói của Kazutora mà biến mất hẳn. Cậu gật đầu, đồng ý với anh."Sẽ không chia tay nhau nữa, được không?". Kazutora lại hỏi.Chifuyu e thẹn đưa tay lên cổ, tháo xuống chiếc vòng cổ có cả chiếc nhẫn Kazutora trao cho mình. Cậu đeo nó vào ngón áp út, ngước mắt nhìn Kazutora, trả lời."Sẽ không chia tay nữa".Kazutora mỉm cười một cách hài lòng. Anh nắm bàn tay của Chifuyu, hôn lên ngón áp út có chứa chiếc nhẫn bạc sáng bóng ấy. Kazutora đặt tay cậu lên bên má mình, nhận lấy sự dịu dàng và ấm áp mà chỉ có anh mới được thấy ở Chifuyu."Từ giờ trở đi, nếu có tâm sự, em phải lập tức tâm sự với anh". Kazutora nhắm mắt để cảm nhận rõ ràng hơn."Vâng". Chifuyu cúi người hôn lên má Kazutora. Cậu như được thả lỏng toàn cơ thể mà dựa đầu vào vai Kazutora. "Em sẽ dựa vào anh nhiều hơn".Kazutora hài lòng xoa đầu cậu."Nhưng trước tiên em vẫn phải đi khám sức khoẻ". Kazutora biết khoảnh khắc đẹp đẽ này sẽ còn đẹp hơn nếu bọn họ lao vào cắn xé quần áo của nhau đến khi trời tối đen, nhưng Kazutora lo lắng cho sức khoẻ của Chifuyu. Với tính cách nhồi nhét quá nhiều suy nghĩ vào trong một bộ óc nhỏ xíu trong đầu, Chifuyu chắc chắn không đơn giản là bị ngất bình thường."Em đã đi khám một tháng trước rồi. Bác sĩ nói em chịu nhiều áp lực quá". Chifuyu còn mở điện thoại ra cho Kazutora xem kết quả được trả về."Chifuyu, cơ thể em dấu hiệu đều bình thường, nhưng em uống thuốc rồi có giảm triệu chứng đó đi không?". Kazutora hỏi lại cậu.Chifuyu lắc đầu."Vậy nghe anh, chụp cộng hưởng từ xem thử xem. Anh nghĩ vấn đề nằm ở não của em đấy". Kazutora dùng dây buộc tóc buộc cao nó lên. Anh bắt đầu dùng phần che đi vết mụn ruồi bên dưới mắt, rồi đeo kính áp tròng thay đổi màu mắt về màu nâu. Kazutora đội mũ lưỡi trai che đi màu tóc, rồi mặc lên một chiếc áo phông nhăn nhúm, phối cùng chiếc quần ống rộng dài đến quá gót. Nhìn qua trông không hề giống một người nổi tiếng chút nào."Anh đưa em đi". Kazutora tự hào với màn hoá trang của mình. Anh đeo khẩu trang, rồi dắt tay Chifuyu cùng nhau rời khỏi nhà. Quả nhiên nhờ lớp nguỵ trang đơn giản này, dù chiều cao của Kazutora có chút nổi bật, vẫn không hề có ai nhận ra anh.Cả hai bọn họ thành công đến bệnh viện mà không bị ai quấy rầy. Vì là ngày trong tuần, cộng giờ gần trưa, thế nên bệnh viện ít người hơn nhiều so với những khoảng thời gian khác.Chifuyu nhanh chóng được dẫn đi chụp cộng hưởng từ, rồi cũng rất nhanh quay lại bên cạnh Kazutora chờ lấy kết quả. Cả hai bọn họ ngồi nhìn dòng người lướt qua chạy lại. Chẳng ai để ý đến hai người bất kỳ ngồi ở dãy ghế chờ. Kazutora chỉ tiếc không nắm được tay Chifuyu lúc này mà thôi, chứ khoảng cách giữa hai vai của bọn họ đã chẳng còn chỗ cho không khí len lỏi vào nữa rồi.Phải mất đến hai tiếng sau, kết quả mới được trả về. Chifuyu cùng Kazutora ngồi trước mặt bác sĩ, lắng nghe kết quả được đọc lên. Người ngồi đối diện họ là một nam bác sĩ đã phải qua 40 rồi, đầu có hơi ít tóc và cũng nhiều sợi bạc trắng hai bên thái dương."Cậu Matsuno". Bác sĩ vừa nhìn ảnh chụp vừa nói. "Cậu cần phải làm phẫu thuật cắt bỏ khối u càng sớm càng tốt. Bởi vì khối u chèn ép dây thần kinh, nên mỗi khi cậu gặp áp lực, đều bị ngất đi".Chifuyu ngạc nhiên đến không cất nổi tiếng. Đến Kazutora cũng vậy. Anh bàng hoàng giật vội lấy hình ảnh chụp não Chifuyu. Chẳng cần ai dạy bảo anh kiến thức y khoa, Kazutora cũng nhìn rõ được hai khối u đang chiếm chỗ trong não Chifuyu."Tuy là khối u lành tính, nhưng vị trí của chúng đều nằm ở vị trí rất khó lấy". Bác sĩ bình tĩnh nói thêm. "Dù vậy, tôi vẫn khuyên cậu làm phẫu thuật cắt bỏ chúng".Chifuyu bắt đầu cảm thấy ù đặc hai tai chẳng biết do tưởng tượng hay là thật. Cậu chỉ vừa mới quay lại với Kazutora mà thôi, thế rồi cái tin động trời này như một thảm hoạ tự nhiên nghiền nát mọi thứ dưới mặt đất, khiến cho Chifuyu trở nên lo sợ.Dù là lành tính, nhưng khó để bác sĩ lấy chúng ra...Chifuyu cứ lặp đi lặp lại lời nói ấy trong đầu. Có nghĩa rằng cậu có thể không qua khỏi trong cuộc phẫu thuật sao?Chifuyu bắt đầu cảm thấy âm thanh xung quanh nhỏ dần đi, rồi bóng tối ập đến một cách đột ngột, khiến cho gương mặt Kazutora biến mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com