Kazafuru Kazami Gap Duoc Furuya Luc Nho
[KAZAFURU] KAZAMI GẶP ĐƯỢC FURUYA LÚC NHỎHướng cb.Không phải HE.Tác giả: 玄山君Artist: みかEditor: ARPI @AUGENSTERN ——Lúc Kazami Yuya tan làm thì mặt trời cũng đã lặn.Anh gửi xe ở bãi đỗ xe của công viên Beika, định ăn tối ở quán ăn nhanh gần đó. Vốn anh muốn đến quán café Poirot nhưng lại cảm thấy không ổn lắm, dù rằng sếp Furuya đã không còn làm việc ở đó nữa.Lúc đi qua công viên, anh bất chợt nhìn thấy một người. Một cậu bé con có mái tóc vàng đang ngồi trên ghế dài, nhìn qua có vẻ không giống như đang đợi người khác nhưng cũng không giống có ý định đi về. Trời đã tối thế này, sao cậu bé còn chần chừ ở ngoài không về nhà?"Cháu không về nhà à?" Kazami Yuya đi đến hỏi cậu bé.Cậu bé ngẩng đầu nhìn người vừa hỏi mình, nhưng không trả lời và lại cúi đầu xuống. Kazami Yuya cũng sửng sốt, cậu bé này thực sự quá giống sếp Furuya phiên bản thiếu nhi. Nếu không phải anh đã tận mắt chứng kiến và xác nhận chuyện kia, thì có lẽ cũng đã tưởng rằng sếp Furuya bị teo nhỏ rồi. Mà nhắc mới nhớ, chỗ này cũng cách nhà cậu thám tử lừng danh kia không xa."Tên cháu là gì?""Liên quan gì đến chú."Kazami Yuya ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Bình thường khi anh và sếp Furuya bí mật hẹn gặp nhau thì đều ngồi quay lưng lại với nhau."Bỏ nhà đi bụi à? Hay bị lạc đường?"Bé Furuya Rei không để ý tới anh.Kazami Yuya cảm thán trong lòng, bạn nhỏ trông giống sếp Furuya đúng là không phải dạng vừa đâu."Bỏ nhà ra đi à.""Không phải.""Vậy thì là lạc đường? Không nhớ đường về nhà?""Tokyo.""Đoạn nào Tokyo?""Tokyo 20 năm trước." Cậu bé Furuya Rei nói ra một câu mà nếu là người lớn bình thường, ai cũng cho là cậu đang tuổi nổi loạn.Kazami Yuya không nghĩ linh tinh như vậy, vỗ vai bạn nhỏ: "Thì ra là cháu xuyên đến đây sao.""Vâng..." Bé Furuya Rei càng lúc mắt càng díu lại, gục xuống. Kazami Yuya nhanh tay giữ lấy cậu nhóc.__Bé Furuya Rei mơ màng mở mắt ra, ý thức dần thanh tỉnh, nhìn ngó xung quanh. Một đám người đang ầm ỹ ở một góc khác trong phòng, có cảnh sát đang vây quanh họ. Bé Furuya hoang mang gãi đầu. Sao đang nói chuyện với ông chú kia thì mình lại ngủ gật mất rồi?Một cô cảnh sát rót nước cho cậu bé."Cháu cảm ơn ạ." Cậu bé nhận cốc nước, "Đây là ở đâu vậy ạ? Sao cháu lại ở đây?""Đây là sở cảnh sát Tokyo, có một người đàn ông đã đưa cháu đến đây. Cô giúp cháu gọi điện cho người nhà nhé, số điện thoại của nhà cháu là gì?"Bé Furuya: "Không có số điện thoại.""Họ tên cháu là gì?" Cô cảnh sát ngồi xuống bàn làm việc, mở danh sách trên máy tính lên."Furuya Rei."Cảnh sát vừa nhập tên vào ô tìm kiếm vừa nói: "Dòng họ này hiếm như vậy, chắc là sẽ dễ tìm thôi..."Trong hệ thống không có thông tin trùng khớp.Cô ngại ngùng: "Có lẽ là cô gõ sai rồi, tên cháu viết như thế nào?"Bé Furuya: "ふるや れい"Cô cảnh sát lạch cạch nhập tên, nhưng vẫn không tra ra, chợt vỗ đầu một cái: "A, hình như có thông tin không ở trong hệ thống này, để cô thử tìm ở file khác."Kazami Yuya lặng yên xuất hiện ở ngoài cửa. Ban nãy anh đến bộ công an, đối chiếu AND và dấu vân tay của cậu nhóc kia với thông tin trên hệ thống bảo mật của người nào đó.Cậu bé Furuya đang nói chuyện: "Cô không cần tìm nữa đâu ạ. Vì có vẻ như cháu đã xuyên từ thế giới khác đến đây."Cô cảnh sát vẻ mặt hắc tuyến.
Kazami Yuya đi vào phòng, đưa thẻ công tác cho cô xem: "Giao cậu bé cho tôi là được."Một đứa nhỏ làm việc cho công an, vậy thì đây là chuyện bí mật rồi. Cô cảnh sát che miệng, kinh ngạc hỏi anh: "Nhóc kia thực sự là xuyên không à?"Cậu bé Furuya Rei chợt nhớ tới sau khi nói chuyện với ông chú này thì mình bỗng dưng buồn ngủ vô cùng. Chẳng lẽ là bị trúng thuốc mê? Ông chú này là người xấu ư? Nhưng người xấu sẽ đưa bạn nhỏ đến đồn cảnh sát hay sao? Cái đầu bé nhỏ thoáng chốc bật ra thật nhiều câu hỏi.
Kazami Yuya cũng không nói rõ với cô cảnh sát, đi vòng qua cô đến chỗ cậu bé. Bạn nhỏ thấy vậy thì lùi về phía sau. Kazami Yuya không khỏi nhớ tới cảnh trước kia Furuya Rei cũng dọa cậu thám tử bị teo nhỏ như thế. Nhưng hiện tại anh không có tâm trạng đâu mà đi dọa bạn nhỏ nữa. Anh gõ vài chữ trên điện thoại, đưa cho cậu nhóc xem."Furuya Rei, sinh ngày xx tháng xx năm xxxx."Cậu bé nhìn di động, lại ngẩng đầu nhìn anh.__Kazami Yuya dắt cậu bé ra khỏi sở cảnh sát, đưa lên xe."Tôi là đồng nghiệp của Furuya-san nhưng không có thông tin liên lạc của cậu ấy, xin lỗi."Thông tin liên lạc thì có, nhưng dù gọi thì cũng không có ai nghe."Các chú làm việc gì vậy?""Xin lỗi, đây là chuyện cơ mật.""Vậy có phải tư liệu của Furuya Rei cũng là cơ mật, nên cô cảnh sát kia mới không tra được đúng không? Vậy chú có biết vì sao cháu lại xuyên qua đây không?"Mấy tiếng trước, cậu bé đột nhiên xuyên tới một nơi xa lạ, trên bảng thông báo của nhà ga viết ngày tháng của 20 năm sau, số điện thoại trong nhà cũng không gọi được, nơi vốn là nhà bây giờ lại là một tòa nhà xa lạ."Tôi không biết. Tôi vô cùng xin lỗi.""Sao chú cứ xin lỗi hoài vậy." Nhóc tóc vàng lẩm bà lẩm bẩm, "Cháu còn tưởng chú là người của bộ phận chuyên xử lý những sự kiện thần bí, giống như FBI trong TV ấy."Kazami Yuya nói, "Không phải."Thì ra sếp Furuya cũng sẽ có lúc không ghét FBI, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao thì trong phim FBI luôn xuất hiện để đại diện cho chính nghĩa mà.Kazami Yuya hỏi cậu bé, "Cháu ăn cơm chiều chưa?"Furuya trả lời, "Ăn rồi ạ."Lúc cậu bé trả tiền ăn, chủ quán còn cảm thán là đã lâu thật lâu rồi chưa thấy lại tờ tiền bản cũ như vậy.Kazami Yuya: "Vậy đi ăn khuya với tôi nhé, tôi vẫn chưa ăn cơm chiều."__Hai người tìm một tiệm cơm gia đình, lấy bàn, gọi món.Kazami Yuya: "Tôi từng cùng Furuya-san đến đây. Nếu cậu ấy ăn được một món ngon ở ngoài, thì sẽ về nhà tự mày mò xem món đó nấu như thế nào, nấu nhiều thì sẽ đóng hộp mang cho tôi làm bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, hoặc ăn khuya."Bé Furuya: "Sau này lớn lên cháu sẽ nấu ăn ngon sao?"Kazami Yuya: "Nấu rất ngon."__Sau khi ăn xong, Kazami Yuya đưa cậu bé về nhà mình. Vừa về đến nhà, chó con màu trắng đã chờ sẵn ở huyền quan. Nó nhìn thấy Furuya Rei, ngẩng đầu hếch mũi ngửi mùi trên người cậu bé.Kazami Yuya giới thiệu 2 đứa với nhau: "Đây là Haro. Đây là Furuya-san lúc nhỏ."Anh lấy dép lê cho Furuya Rei. Haro bám sát theo cậu bé. Cậu bé vuốt lông Haro, lúc trước cậu còn bán tin bán nghi, đến lúc này mới thật sự tin là Kazami Yuya có quen biết với mình của tương lai."Xem ra Haro của chú thích cháu lắm. Quan hệ của cháu và nó rất tốt ư?"Kazami Yuya khựng lại, trong lòng yên lặng phản bác. Đó không phải Haro của tôi, mà là Haro của cậu. Nhưng nếu nói thẳng ra như vậy, thì anh sẽ phải giải thích tại sao chó của Furuya lại ở nhà anh, để anh nuôi.Anh đáp, "Nó rất thích cháu đó."Bé Furuya: "Sau này lớn lên, cháu sẽ trở thành người như thế nào?"Kazami Yuya: "Người như thế nào à, cao lớn, đẹp trai, năng lực xuất chúng."Bé Furuya: "Cháu sẽ cao bao nhiêu?"Kazami Yuya: "1m8."Cậu bé gật gù.Kazami Yuya: Cậu chỉ quan tâm đến mỗi chiều cao thôi à?__Kazami Yuya đi vào phòng ngủ chuẩn bị giường cho cậu bé, vừa mới mở tủ ra, đã nghe thấy tiếng Haro sủa inh lên bên ngoài, lại vội vàng trở về phòng khách.Bé Furuya ngồi trên tatami, thân hình trở nên bán trong suốt: "Hình như cháu sắp xuyên trở về rồi."Haro muốn chạy đến bên người cậu bé, nhưng lại xuyên thẳng qua người cậu.Kazami Yuya kêu lên: "Furuya-san!"Bé Furuya vẫy tay với anh, "Ừm, cảm ơn..." Bóng dáng cậu bé ngày càng mờ dần, âm thanh cũng trở nên xa xôi, cuối cùng không thể nghe thấy gì nữa.Haro nhìn đông nhìn tây nhưng mãi không tìm thấy người, hoảng đến mức xoay vòng quanh. Kazami Yuya thở dài trong lòng, đi đến ôm Haro vào ngực."Gâu ~" Haro ngẩng đầu nhìn anh, đáng thương sủa gâu gâu.Kazami Yuya nói, "Xin lỗi."__Kazami Yuya mua một bó rau cần, rửa sạch, dùng giấy gói thành một bó hoa. Anh lái xe đến nghĩa trang, đi qua những ngôi mộ, dừng chân tại một ngôi mộ mới, đặt bó hoa rau cần trước mộ."Tôi đã gặp được Furuya-san lúc nhỏ đấy."END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com