TruyenHHH.com

Kavetham My Muse

Dori vừa gọi điện cho tôi, nói rằng có một khách hàng nhất quyết muốn tôi thiết kế nhà cho ông ta, mười giờ sáng mai hẹn gặp tôi ở Alcazarzaray. Ổng nhất quyết muốn tôi đi, vậy tôi nhất quyết từ chối đó, ai bảo ổng hẹn đúng ngày quan trọng của tôi.

Tắt điện thoại đi, tôi tiếp tục vẽ. Còn bản thảo thiết kế phòng ngủ này nữa thôi là tôi sẽ được tự do, mai là cuối tuần mà, ai chẳng muốn được nghỉ ngơi chứ. Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng càng muốn đi gặp vợ yêu của tôi hơn.

Mấy người thấy tấm poster treo trên tường đó không, cả cái standee to đùng ở kia, đúng vậy, nguyên hàng trên giá sách đó đều là album có chữ ký của vợ tôi. Hỏi vợ tôi là ai ấy hả?

Em ấy tên Alhaitham, ca sĩ nổi tiếng nhất Sumeru, ai phản đối hãy chờ tôi ở gốc cây.

Mai và ngày kia là hai buổi concert cuối cùng của em ấy cho chuyến lưu diễn vòng quanh đại lục, em ấy diễn ở các nước khác tôi không đi được, vậy nên chỉ có thể cố gắng đi tất cả các đêm diễn ở Sumeru.

Bạn hỏi tôi cứ gọi em ấy là vợ này vợ kia vậy cũng được hả, nghĩ sao thì kệ bạn, tôi thích vậy là được, dù sao em ấy cũng đâu có biết tôi là ai.

Chẳng qua tôi có một vấn đề khá lớn.

Tôi mắc chứng sợ đám đông.

Mỗi lần đi concert hay fansign tôi đều phải chuẩn bị tâm lý rất lâu. Bạn hỏi cảm giác đó thế nào ấy hả, là chỉ cần ra khỏi nhà mấy bước thôi đã thấy hai chân nặng như chì vậy, tim đập nhanh, còn có run rẩy mất kiểm soát nữa. Tôi thường chọn đi một mình ở những con đường vắng người, tuy có xa hơn nhưng tôi có kiên nhẫn, tôi có thể đi sớm hơn.

Đi đường là vậy, đến nơi rồi lại là một chuyện khác. Nếu như là đi concert, tôi gần như không thể đến được khu soát vé vì cảm giác càng đi vào càng đông, flycam cũng bị cấm ở trung tâm nhà hát và các khu vực lân cận, nên tôi đều chỉ tìm một góc nào đó bên ngoài và nghe em hát.

Chẳng sao cả, với tôi vậy là đủ rồi.

Còn về fansign ấy hả...

Trước khi tham gia buổi ký tặng đầu tiên, tôi cực kỳ sợ hãi xen lẫn hồi hộp. Tôi không biết mình sẽ làm ra điều gì mất mặt ở nơi đó hay không, tôi mất mặt thì không sao, để em mất mặt thì tôi sẽ rất buồn, dù sao thì đâu ai muốn sẽ có người tâm thần bất định đến xin chữ ký mình chứ.

Nhưng hôm ấy, mọi chuyện rất khác.

Từ khi chờ bên dưới, lòng bàn tay tôi đã vã mồ hôi, khi được gọi tên và đến gần em thì tôi càng cảm thấy như mình sắp chết rồi vậy. Tôi đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm và khẩu trang kín mít, còn chẳng dám ngẩng đầu lên nữa.

Không như những người khác cố gắng nói thật nhiều với thần tượng vào những dịp kề cận hiếm hoi như vậy, tôi chỉ im lặng và đặt cuốn album xuống trước mặt em, sau đó nhanh chóng rụt tay về.

Dưới vành mũ, tôi thấy tay em lật giở album, nước da trắng ngần, khớp xương rõ ràng, một bàn tay đẹp đẽ.

Em cất tiếng hỏi: "Bạn tên gì?"

Đừng thấy vợ tôi nổi tiếng vậy mà tưởng em ấy thân thiện hoà đồng nhé, em ấy cực kỳ lạnh lùng và hay nói mấy câu kì cục lắm lắm. Ngay cả lúc này cũng thế, em dùng một thanh âm vô cảm để hỏi tôi, như thể tôi không phải fan của em mà là người qua đường ấy, nhưng biết sao được, tôi thấy rất dễ nghe, còn rất ấm áp nữa.

Tuy vậy, tôi không thể ngăn bản thân mình run rẩy, cơn run rẩy từ những ngón tay truyền đến thanh quản, làm không thể cất thành lời. May mắn là em dường như cũng rất kiên nhẫn, bàn tay cầm bút vẫn bất động chờ tôi. Tôi nghĩ thời gian cũng trôi qua được vài chục giây rồi, đủ để vệ sĩ sau lưng em lẫn người bên dưới dò hỏi. Tôi chẳng biết phải làm sao, bỗng nghe em nói.

"Đưa tay cho tôi."

Tôi cứng đờ người, hai tay bám lên mép bàn không biết nên tiến hay lùi. Em liền vươn tay kéo cả hai tay tôi đến, nắm trong tay một chút, nói: "Ướt đẫm mồ hôi rồi."

Âm thanh vẫn lạnh nhạt không có chút cảm xúc, nhưng lại làm tôi sắp tan thành nước rồi.

Tôi vừa ngại vừa gấp. Tình huống gì đây. Tôi nên nói gì chứ nhỉ, nói gì bây giờ.

"Vậy bạn viết tên mình xuống bàn được không?"

Ngại quá, đều để em nói thôi.

Tôi làm theo như máy móc được lập trình sẵn, viết lên bàn một chữ K.

Sau đó tôi nghe thấy, dường như, em khẽ cười.

"Được rồi, bạn K."

Cho đến khi về đến nhà với cuốn album có chữ ký cùng dòng chữ nhỏ "To. K" ở bên dưới, tôi vẫn chưa biết mình có thực sự còn sống hay không. Tiếp đó tôi mới ý thức được, em ấy nói chuyện với tôi (tôi chẳng nói câu nào), nắm tay tôi (do tôi không nói câu nào), còn cười với tôi (có thể là do ảo giác của tôi).

Không biết nữa, dù sao thì em ấy rất là ấm áp đó, nắm tay còn rất thích.

Chỉ là tôi không phải người duy nhất được nắm tay em.

_____
Quanh khu concert mà không cấm phai cam là anh K ảnh xài quay vợ ảnh luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com