Kanghyuk X Jaewon Lum Lat
Căn phòng chăm sóc đặc biệt vẫn yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt tái nhợt của Jaewon. Máy monitor phát ra những tiếng "tít... tít..." đều đặn, nhưng Kanghyuk vẫn không thể yên lòng.Anh siết nhẹ bàn tay lạnh buốt của Jaewon, lòng bàn tay chai sạn cọ lên làn da tái nhợt. "Jaewon... Tôi đã trở về. Cậu nghe thấy không?"Không có tiếng trả lời. Chỉ có hơi thở yếu ớt của cậu.Kanghyuk cúi đầu, trán chạm nhẹ vào mu bàn tay cậu, khẽ thở dài. "Tôi đã nghĩ... có lẽ sẽ không còn cơ hội nào nữa."Lồng ngực anh phập phồng theo từng nhịp thở nặng nề. "Cậu có biết tôi đã sợ hãi đến mức nào không? Đứng giữa bao nhiêu cuộc chiến, tôi chưa từng sợ. Nhưng khi nhìn cậu nằm đây, tôi lại cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết."Ngón tay anh vuốt nhẹ lên mu bàn tay Jaewon, như thể cố gắng truyền chút hơi ấm của mình cho cậu.Bất chợt, ngón tay Jaewon khẽ động đậy.Kanghyuk ngẩng lên ngay lập tức, đôi mắt tối sẫm chăm chú nhìn cậu."Jaewon?"Mi mắt cậu run rẩy, hàng lông mi khẽ động, như thể đang vùng vẫy giữa ranh giới tỉnh và mê.Bàn tay trong tay anh siết nhẹ, dù lực không đáng kể."Cậu nghe thấy tôi không?" Kanghyuk gần như thì thầm, như sợ phá vỡ khoảnh khắc mong manh này.Mất vài giây, hàng mi kia mới từ từ mở ra, đôi mắt mờ mịt lộ ra dưới ánh đèn. Jaewon chớp mắt vài lần, đồng tử cậu lạc lõng, như vẫn chưa nhận thức rõ xung quanh."Kang... hyuk?"Tiếng cậu yếu ớt, khàn đặc, nhưng lại như một cú đấm mạnh mẽ vào lồng ngực Kanghyuk.Anh nín thở, rồi đột ngột siết chặt bàn tay cậu."Là tôi đây."Đôi mắt Jaewon dường như lấy lại được tiêu cự, nhìn chằm chằm vào anh.Cậu cố cử động môi, nhưng cổ họng khô rát không phát ra được âm thanh nào.Kanghyuk vội đứng dậy, rót một ít nước, nhẹ nhàng nâng đầu Jaewon dậy, cẩn thận đưa ly nước đến gần môi cậu. "Uống chút nước trước đã."Jaewon yếu ớt nhấp từng ngụm nhỏ.Kanghyuk nhìn cậu chăm chú, ánh mắt đầy lo lắng.Khi Jaewon uống xong, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, điều chỉnh lại gối cho thoải mái hơn."Cậu có thấy đau không?" Anh hỏi, giọng trầm ấm.Jaewon khẽ chớp mắt."Không đau..." Cậu đáp, giọng mệt mỏi. "Nhưng... rất mệt..."Kanghyuk cười nhẹ, vuốt nhẹ tóc cậu. "Cậu vừa mới thoát khỏi tử thần, mệt cũng là chuyện bình thường."Jaewon im lặng, đôi mắt cậu vẫn nhìn anh, không rời dù chỉ một giây."Anh... không sao...chứ?" Cậu hỏi khẽ, ánh mắt lộ ra chút lo lắng.Kanghyuk sững lại, rồi bật cười."Người suýt chết là cậu, nhưng cậu lại lo cho tôi à?" Anh lắc đầu, nhưng vẫn không giấu được sự ấm áp trong ánh mắt.Jaewon chậm rãi đưa tay lên, run rẩy chạm nhẹ vào gương mặt Kanghyuk."Anh... gầy đi...rồi."Râu cũng mọc lún phún. Mắt thì thâm quầng. Cả người toát ra vẻ mệt mỏi nhưng lại ánh lên chút ấm áp khó tả.Tay cậu chạm nhẹ vào cằm Kanghyuk, đầu ngón tay lướt nhẹ qua làn râu lún phún."Trông....anh rất....tệ."Kanghyuk cứng đờ.Cảm giác bàn tay ấm áp của Jaewon chạm vào da thịt anh khiến tim anh run lên."Cậu vẫn có tâm trạng quan tâm đến tôi à?" Anh khàn giọng, ngón tay siết nhẹ lên tay cậu.Jaewon hơi cười, nhưng rất nhanh, cơn mệt mỏi lại kéo đến, khiến đôi mắt cậu dần khép lại."Ngủ đi." Kanghyuk thì thầm, đỡ người cậu nằm xuống rồi kéo chăn đắp cho cậu.Jaewon khẽ gật đầu, bàn tay vẫn không buông ra.--------Jaewon không ngủ được, cậu chớp mắt vài lần, tầm mắt vẫn còn hơi mờ mịt vì tác dụng của thuốc. Cậu cảm nhận được hơi thở trầm ổn bên cạnh, bàn tay ấm áp của Kanghyuk vẫn nắm lấy tay mình không buông.Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Kanghyuk ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đầu hơi gục xuống, dáng vẻ có phần mệt mỏi.Không hiểu sao, Jaewon cảm thấy khó chịu.Cậu không muốn nhìn thấy Kanghyuk cứ mãi như vậy—lúc nào cũng mang theo vẻ mặt lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng thực chất lại tự dày vò bản thân nhiều hơn bất kỳ ai."Kanghyuk..." Giọng cậu khàn đặc vì gọi anh.Kanghyuk lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đầy cảnh giác, nhưng khi thấy Jaewon đang nhìn mình, anh lập tức dịu lại."Cậu cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Tim còn đập nhanh không?"Anh vừa hỏi vừa đưa tay lên trán Jaewon, kiểm tra nhiệt độ, ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.Jaewon nhìn anh một lúc rồi thở dài. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay áo anh."Lên đây nằm đi."Kanghyuk giật mình, như thể vừa nghe nhầm. "Cậu nói cái gì?""Ngủ....anh..mau ngủ...."Kanghyuk hơi cứng người, như thể không tin vào những gì vừa nghe.Jaewon nhìn anh chằm chằm, ánh mắt yếu ớt nhưng có chút gì đó kiên định."Tôi không ngủ.....được nếu anh cứ ngồi....đó." Cậu khẽ thở ra, giọng nói lẫn một chút nũng nịu không dễ nhận ra. "Anh cứ thế này,.....tôi cảm thấy....rất khó chịu."Kanghyuk mím môi, ánh mắt phức tạp.Anh có thể không quan tâm đến chính mình, có thể chịu đựng kiệt sức, nhưng lại không thể từ chối Jaewon lúc này.Anh thở dài một hơi, cuối cùng chậm rãi cởi áo khoác, nhẹ nhàng trèo lên giường.Jaewon nhích sang một chút, chừa đủ chỗ để Kanghyuk nằm xuống bên cạnh. Khi anh vừa đặt lưng xuống, Jaewon lập tức cựa quậy, hơi nghiêng người về phía anh, đầu tựa nhẹ vào bờ vai rộng rãi.Kanghyuk cứng người, hơi ấm mềm mại của Jaewon len lỏi vào da thịt anh, khiến nhịp tim đập lệch một nhịp.Một lúc sau, anh khẽ siết chặt tay cậu hơn, chậm rãi nhắm mắt lại.Có lẽ... anh thực sự cần một giấc ngủ.Chỉ lần này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com