Kakasaku Longfic Life Lessons
Trans: Akuno Hana
Beta: Kamui
------------------
Các ninja Konoha đã đi được nửa chặng đường đến điểm hẹn ở ven biển. Mây đen từ cơn giông đã vào tới đất liền khiến mưa xối xả trút xuống người họ. Chỉ một giờ trước họ vẫn còn cảm thấy oi bức và ẩm ướt đến ngột ngạt, thì bây giờ nhiệt độ đã mát mẻ hơn. Chớp cắt ngang những đám mây trong tiếng sấm."Chúng ta sẽ gác ca đầu tiên"-Kakashi nói. Anh gọi Sakura và Naruto về phía mình ngay sau khi họ dừng lại trong bóng tối dày đặc của khu rừng. "Chúng ta sẽ nghỉ khoảng năm tiếng trước khi tiếp tục đến thị trấn bên bờ vịnh".Sakura gật đầu, chỉnh lại mũ áo choàng để che đầu mình kĩ hơn. Trời vẫn đang mưa và rất lạnh. Họ dựng trại và việc có Yamato trong hội cũng có nghĩa là họ sẽ có một chỗ trú tuyệt vời. Đáng buồn thay, đôi lúc đội Kakashi không cảm thấy thích thú với chuyện này cho lắm.Naruto tạo ra mười ảnh phân thân: "Em sẽ cử chúng canh gác khu vực của chúng ta".Kakashi gật đầu "Chúng ta cũng sẽ tạo ra thêm ba cái nữa". Anh quay về phía Sakura "Việc canh gác này không là vấn đề, nhỉ ?" Anh không muốn Sakura tốn chakra vào ảnh phân thân trong khi nó cần để chữa trị những vết thương."Không đâu! Sakura có thể tạo ra hàng chục ảnh phân thân nếu cô ấy muốn", Naruto phản lại ngay tức khắc, "Đúng không, Sakura – chan?"Sakura đặt tay lên vai Naruto: "Cảm ơn vì đã tin vào tớ, Naruto. Tớ có thể tạo ra ba ảnh phân thân và vẫn còn dư dả chakra, nếu đó là điều thầy lo lắng, Kakashi"Quai hàm Kakashi khẽ giật. Anh không có ý định xúc phạm Sakura. Anh biết cô có thể tạo ra ba ảnh phân thân, nhưng anh không dám chắc chakra dự trữ của cô sẽ thế nào. Sakura là y nhẫn duy nhất trong nhóm, cô luôn phải tỉnh táo dựa trên yêu cầu nhiệm vụ của họ. Suốt chặng đường từ Konoha, Naruto luôn ở cạnh Sakura. Tên ngốc tóc vàng to miệng này như đang sợ rằng Sasuke sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào và chụp Sakura đi mất. "Chúng ta sẽ gác trong vòng chín mươi phút", Kakashi nói.Ảnh phân thân khởi hành đến bốn hướng chính với ba nhóm hai người và một nhóm ba người. Thực ra trong lúc đó, họ chỉ có thể gửi ảnh phân thân của chính mình làm nhiệm vụ bảo vệ lều trại và việc nghỉ ngơi bên trong "nhà" của Yamato, nói chung, là một điều không được phép. Để giữ cho mình tỉnh táo và cảnh giác khi canh gác, đối với một nhẫn giả, mất rất nhiều thời gian. Những bài luyện tập đúng chuẩn yêu cầu nhẫn giả phải hoàn toàn tỉnh táo khi ở bên ngoài. Kakashi không còn cứng nhắc về luật lệ như khi còn trẻ. Nhưng nói chung anh đã phá lệ một lần khi tính mạng của một đồng đội đang gặp nguy hiểm. Nhiệm vụ sống còn ngày hôm đó đã trở thành quan niệm triết lí chủ chốt của anh – Obito đã dạy cho anh một bài học quan trọng . Còn cha của anh đã tự sát vì niềm tin ấy. Kakashi nhảy lên một cành cây lớn trong những cây cỡ thường. "Đừng trèo lên cây cao nhất", anh nói với hai người đồng đội trẻ của mình."Là để thu lôi" Sakura giải thích với Naruto "Thầy ấy có chakra lôi nên không sao, nhưng bọn mình thì không nên đến gần". Cô chọn một cành thấp hơn Kakashi một chút trên một cây gần đó, cùng độ cao với cây Naruto đang ngồi. Kakashi ngắm nhìn Sakura. Mũ của cô khiến anh chỉ có thể thoáng thấy những lọn tóc hồng bay nhẹ theo làn gió. Anh muốn nói chuyện với cô về những gì xảy ra với Sasuke."Không thể tin được tên khốn đó" Naruto càu nhàu. "Ý tớ là, tớ hiểu vì sao Hội đồng gây áp lực cho cậu ta, nhưng bắt cậu đi khám..."-Naruto ngập ngừng, bặm môi đầy suy tư "-đi kiểm tra khả năng sinh sản thì... Rồi không cho cậu đi làm nhiệm vụ nữa?" Cậu vung tay: "Chết tiệt! Cậu là thành viên quý giá của bọn này. Hắn ở đâu khi chúng ta cứu thầy Kakashi khỏi con rối giết người Hiruko ? Hắn ở đâu khi ta cứu Gaara khỏi Akatsuki chứ?"Sakura tựa đầu vào thân cây khi Kakashi lén liếc nhìn cô. "Thật sự tớ khá ngạc nhiên khi cậu tức giận như thế đấy, Naruto. Tớ tưởng Sasuke chẳng bao giờ làm gì sai trong từ điển của cậu chứ ?"Naruto kêu lên đầy bực bội: "Sakura-chan, sao cậu có thể nói vậy ? Cậu là bạn thân nhất của tớ. Tớ thấy bực vì mấy lời của tên khốn đó là chuyện đương nhiên. Có thể tớ không thông minh như cậu, nhưng tớ sẽ không bao giờ nói những câu đó với Hinata! Tớ là hậu duệ cuối cùng của tộc Namikaze, nhưng có bao giờ cậu nghe thấy tớ nói đến việc khôi phục gia tộc là cần thiết chưa ?Sakura trông kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần "Tớ nghĩ có lẽ chúng ta đừng nên phán xét cậu ấy như thế. Sasuke còn tệ hơn cả Sai khi nói đến việc giao tiếp xã hội mà", cô nói.Kakashi không định làm lươn ngắn chê trạch dài, nhưng dường như cái cách miêu tả đó như đang ám chỉ anh. Anh giấu mặt dưới mặt nạ và cố giữ điềm tĩnh hết mức có thể. Khi còn bé, chỉ một lỗi vi phạm luật Ninja rất nhỏ cũng khiến anh nổi giận. Cuộc sống đơn giản hơn khi bạn không để những thứ nhỏ nhặt đó vướng vào mình. Dưới tán lá cây rậm rạp, anh lấy cuốn Icha Icha rồi mở ra. Anh không hề có ý định đọc nó, nhưng lúc này anh cần phải che giấu sự bối rối của mình. Anh không thể để sự quan tâm Sakura lộ rõ ra ngoài. Cô dường như không gặp khó khăn trong việc phân biệt quan hệ tình cảm với phối hợp đồng đội. Thêm một lần nữa anh thầm cảm ơn cái mặt nạ của mình. Nó giấu đi sự thất vọng đang ngày càng tăng của anh."Có lẽ cậu ấy chỉ sợ thôi" Sakura thêm vào. Cô lấy ra một vài viên thuốc nhỏ trong túi áo choàng: "Hai người có đói không ?""Thực phẩm ở trong lều trại", Kakashi nói. Anh biết, Sakura có một tính xấu là cô luôn dùng thuốc thay cho thức ăn thực sự khi đi làm nhiệm vụ. "Chúng ta cần nhiều chất dinh dưỡng hơn những những viên đó".Cô bỏ một viên vào miệng. "Chúng ta bây giờ không ở lều trại và em cần phải cảnh giác"."Cho tớ một viên nữa", Naruto xòe tay ra và lấy một viên.Sakura đưa viên thuốc cuối cùng về phía Kakashi. "Thầy chắc chứ ?", cô hỏi. Anh lắc đầu. Cô nắm chặt viên thuốc và thảy nó trở lại vào trong áo choàng. "Sao cũng được".Thái độ của cô khiến Kakashi cau mày. Sakura giận vì anh là một đội trưởng có trách nhiệm với nhiệm vụ sao? Anh lật qua một vài trang sách nhưng không thể tập trung vào câu chữ. Anh thích những thứ đơn giản, nhưng bây giờ với Sakura thì mọi thứ không còn giản đơn nữa. Anh không hề lường trước được việc Tsunade tiến cử mình làm Hokage. Vị trí đó anh không bao giờ để mắt đến. Minato dường như luôn bù đầu với công việc, Kakashi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ làng bằng cách làm những gì anh vẫn làm từ trước đến nay. Và giờ, với Sakura là đồng đội, thực sự anh mong đợi những nhiệm vụ trong tương lại, cho dù nó đang trở nên ít đi đến thế nào chăng nữa."Họ nên làm cho nó có vị Ramen" Naruto thở dài thườn thượt.Kakashi mỉm cười thích thú trước câu nói đó."Em mới đọc bản báo cáo thời tiết. Cơn bão thứ hai còn tệ hơn nhiều so với cơn bão trước từng đổ bộ vào đây".Naruto khom lưng rồi duỗi thẳng chân dọc theo cành cây. Cậu nhắm nghiền mắt và mỉm cười: "May mà em đã quen với nước rồi. Chúng ta sẽ làm nhiệm vụ ở cái làng đó thật nhanh rồi về nhà trước khi cơn bão thứ hai tới"."Chúng ta có thông tin gì về con trai của Daimyo hay chị của ông ta không? Tên chẳng hạn? Họ trông như thế nào?" Sakura hỏi, "Nó sẽ giúp cho việc tìm kiếm dễ dàng hơn" ."Con trai út của Daimyo là đứa con duy nhất của ông ta với người vợ thứ hai", Kakashi giải thích. Anh nhớ đến những thông tin được ghi trong lí lịch của khách hàng trước khi rời văn phòng của Tsunade. Ông Daimyo có ba đứa con với người vợ trước. Khi cha của Daimyo mất, theo gia quy, Daimyo sẽ phải cưới vợ một lần nữa. Ông ta kết hôn với người mình yêu từ bé, nhưng sau đó bà ấy đã mất khi sinh con. "Cậu con trai đó có mái tóc đỏ rực giống hệt mẹ. Tên cậu ta là Daisuke và bởi vì là con trai út nên cậu ta sẽ là người thừa kế. Daisuke hiện giờ đang đi thăm người dì bên ngoại, Rika. Bà ấy hơn em của mình-người vợ đã mất của Daimyo khoảng 15 tuổi"."Điều đó giải thích vì sao chúng ta bị gửi đi làm một việc thật ngu ngốc và mất thời gian" Sakura thừa nhận. Cô xoa hai tay vào nhau: "Ta ở đây để bảo vệ ông Daimyo tương lai"."Chính xác", Kakashi tán thành. "Và đó là lí do chúng ta sẽ phải cần nhiều hơn là mấy viên thuốc bổ đó".OoOBên trong trại của Yamato, Sai chống hai khuỷu tay nằm sấp, trong tay là cây bút chì than với quyển sổ vẽ để mở trước mặt. Anh, Ino và Yamato sẽ gác ca tiếp theo. Anh đặt cây bút giữa gáy quyển sổ, luồn tay vào những lọn tóc dài vàng óng của Ino. Cô nằm duỗi thẳng người bên cạnh anh. Anh biết là mình nên ngủ sớm, nhưng sau nhiều năm trong Root anh đã quen với việc thực hiện nhiệm vụ ngay cả khi thiếu ngủ."Ngủ đi", Ino thì thào.Sai hướng về đôi mắt xanh đang nhìn anh chằm chặp, "Lát nữa", anh hứa. Có quá nhiều thứ cần phải làm rõ khiến anh bận tâm. Anh cầm bút lên và tiếp tục với bức họa Sakura và Kakashi vẽ lúc trước. Khoảng cách giữa họ có gì đó khang khác. Anh chưa hoàn toàn hiểu, nhưng con mắt nghệ thuật của anh đã chú ý đến nó.Anh tô đậm nhạt cho bức vẽ của mình, chú ý đến bàn tay Kakashi đặt lên vai Sakura đầy sự chiếm hữu. Biểu cảm của Sakura trở nên phóng khoáng hơn anh từng thấy trong suốt thời gian dài. Kể từ sau cuộc Đại chiến và Sasuke trở về làng, khóe mắt và miệng cô cô luôn nhăn lại một cách căng thẳng, và giờ không hiểu sao áp lực đó bỗng dưng biến mất.Anh lật sang một trang trắng trong quyển sổ. Anh ngắm thật kĩ chiều dài phần thân trên của Ino và bắt đầu phác họa hình ảnh của cô trên giấy. Cũng trên trang đó, anh vẽ thêm chính mình, chân họ đan vào nhau và tay ôm chặt lấy nhau. Anh ước gì mình có thể tô màu cho bức vẽ. Màu xanh da trời của đôi mắt, màu mật ong nhạt của tóc, và màu trắng sữa trên da cô.Ino mở mắt một lần nữa. "Đi ngủ đi", cô ra lệnh. Cô giật lấy cây bút chì khỏi tay anh và đặt nó sang một bên. Cô nâng mép túi ngủ lên: "Bên ngoài đang mưa và rất lạnh. Nhiệm vụ của anh như một người bạn trai tử tế là phải đảm bảo bạn gái của mình được giữ ấm và thoải mái".Sai nhướng mày đầy ngạc nhiên: "Bạn trai à? Anh thực sự không hề biết mình ở vị trí đó. Có quyển sách nào hướng dẫn những điều cần làm để trở thành một người bạn trai tốt không? Anh chưa đọc nó! Còn bổn phận nào anh phải thực hiện không?". Anh cất cây bút chì và quyển sách vào trong balo trước khi chui vào trong túi ngủ bên cạnh Ino. Anh cảm thấy cô ấy thật ấm áp. Có lẽ cô muốn anh sưởi ấm cho cô, nhưng thực sự ngủ chung trong một cái túi ngủ thì hơi chật."Một nguyên tắc quan trọng nữa là không được phản đối khi bạn gái yêu cầu anh nằm chung giường với cô ấy", Ino nói.Điều lệ đó nghe khá là logic. Sai choàng tay ôm lấy Ino, một tay vòng qua eo cô thật chặt và tay kia đỡ lấy đầu của cô, ngón tay của anh đan lấy những lọn tóc màu mật nhạt. Anh hít thật sâu và tận hưởng mùi hương của thiên nhiên từ cô."Giờ thì ngủ đi", Ino ra lệnh.Sai nhắm mắt như được bảo. Chắc anh sẽ phải lùng sục trong thư việc ở làng. Có lẽ người thủ thư sẽ giúp anh chọn được một quyển sách viết về những quy tắc trong tình yêu. Cho đến giờ, những quy tắc mà Ino bảo anh làm theo đôi khi trái ngược nhau. Cô ấy đến tháng chăng? Điều đó không giống lắm. Mặc dù thời xưa Ino thường khá bạo lực nhưng gần đây cô ấy rất dễ chịu và trìu mến. Có lẽ anh nên xin ý kiến của Sakura về chuyện này. OoOHọ đang tiến gần đến ngôi làng ven bờ vịnh và thời tiết thì ngày càng tệ hơn. Trước khi khởi hành sáng sớm hôm đó, Kakashi đã bắt Sakura ăn uống đàng hoàng, không một viên thuốc bổ. Đằng nào trước đó cô cũng đã định ăn một bữa thực sự, không cần người tình bí mật kia làm quá lên, hít hà cổ của cô để đảm bảo việc đó xảy ra. Cô đã lớn và có trách nhiệm, không cần phải trông chừng cô như thế! Anh ngồi đó, giả vờ đọc cuốn tiểu thuyết Icha Icha, đợi đến lúc cô ăn xong. Không lẽ anh không tin là cô biết tự chăm sóc cho mình à ?Sakura bỗng trượt khỏi cành cây cô lấy đà để nhảy, nhưng Naruto đã kịp tới và bắt lấy tay cô, giúp cô lấy lại thăng bằng. "Cậu ổn chứ, Sakura-chan?""Ừm, cảm ơn nhé Naruto" Trên mặt Sakura thoáng qua một nụ cười quả quyết khi liếc qua người bạn lớn tuổi của mình. "Chỉ mất đà thôi mà", và bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Kakashi đang ngoái lại nhìn họ.Lông mày Naruto nhăn tít lại. "Đáng lẽ cậu phải vận chakra chứ"."Không cần phải hiểu mọi thứ theo nghĩa đen đâu" Sakura bực bội "Tớ chỉ hơi mệt thôi". Đáng ra cô không nên chỉ ăn viên thuốc đó tối hôm qua. Tác dụng chính của nó là tăng đường huyết trong vòng 8 giờ và thực tế là nó có thể dẫn đến sự dao động bất thường khi điều khiển chakra.Ở rìa ngôi làng họ đang đến, sức tàn phá từ cơn bão đầu tiên chỉ mới ở cấp độ 2 đã san bằng vô số ngôi nhà. Những trận gió bắt đầu mạnh dần lên khi trận bão thứ hai ở cấp độ 4 bắt đầu đổ bộ. Hinata đang đứng với Byakugan được kích hoạt. Kiba và Akamaru đã lên đường đánh hơi những người còn sống đang bị mắc kẹt. Sai và Ino bay xung quanh trên một con đại bàng bằng mực, dùng tâm thuật của Ino để tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của sự sống dưới đống đổ nát."Chúng tôi cảm thấy thứ gì đó ở đây !" Kiba hét lớn. Anh chỉ về phía một cái cây to bị quật đổ.Yamato ở gần đó ngay lập tức kết ấn, tạo ra những xà ngang gỗ chống đỡ cho những bức tường đổ sụp. Anko nhảy vào trong và bắt đầu kéo những người bị thương ra khỏi đó."Có tất cả khoảng mười người bị mắc kẹt dưới những tòa nhà này. Em nghĩ em đã tìm thấy con trai của Daimyo và dì cậu ấy rồi"-Hinata chỉ tay về hướng tàn tích của một tòa nhà lớn màu đỏ. Naruto gửi đi một đội ảnh phân thân tới đó, cố gắng di chuyển đống gạch vụn đang chắn đường. Những cơn sóng bắt đầu trở nên lớn hơn và trời đang tối sầm lại."Không ổn rồi", Kakashi lẩm bẩm. Đôi mắt xám tập trung nhìn lên bầu trời. "Thời tiết sắp trở nên tệ hơn rồi đấy. Chúng ta phải đưa những người này ra khỏi đây thật nhanh."Sakura – chan! Tớ cần cậu giúp" Naruto gọi.Cô nhanh chóng đến chỗ Naruto, bốn phân thân của cậu đang mắc kẹt với một thanh xà lớn của tòa nhà màu đỏ. Với sức mạnh khủng khiếp của mình, Sakura dễ dàng nâng thanh xà nặng trịch lên và đặt nó sang một bên. Điều cô không ngờ đến là cả tòa nhà bị chìm xuống một nền cát lún khá lớn. Cô nhanh tay luồn người sâu xuống đống gạch vụn, che chắn cho cậu thanh niên với mái tóc đỏ và một người phụ nữ đứng tuổi.Tòa nhà đỏ, bắt đầu đổ sụp xuống quanh họ. Những phân thân của Naruto biến mất. Sakura nhắm chặt mắt, quyết định dùng thân mình làm lá chắn, ít nhất cũng sẽ bảo vệ hai người nhà Daimyo không bị thương nhiều hơnThanh chống trụ cuối cùng không hề sụp xuống. Một cảm giác quen thuộc khi Sakura khi một bàn tay to lớn nắm chặt tạo thành một hàng rào quanh cô, Daisuke và Rika. Cô nhận ra đôi tay đó giống hệt như của Susanoo mà Kakashi tạo ra khi họ chiến đấu với Kaguya. Susanoo đó kéo Sakura và hai thành viên của gia đình Daimyo khỏi đống đổ nátSakura bắt gặp đôi mắt Sharingan của Kakashi từ cơ thể được bao bọc bởi Susanoo của anh. Món quà tạm thời đã quay trở lại đúng lúc kinh khủng nhất. Cô không biết điều đó có nghĩa là gì, chỉ biết là anh vừa mới cứu mạng cô.Trong sự bảo vệ của Susanoo, Sakura bắt đầu xem xét, phân tích vết thương của Daisuke và Rika. Họ chỉ bị bầm tím nhẹ và mất nước. Sau cùng thì điều này cực kì trớ trêu khi nghĩ đến những trận mưa rào vừa nãy."Có phải mọi người đó không ?" Kakashi hét lớn đến nỗi có thể nghe thấy giọng của anh trong tiếng gió đang thét gào."Vâng", Ino trả lời "Chúng em đã tìm thấy những người Hinata phát hiện ra rồi"."Còn một vài thi thể, nhưng giờ họ không phải là ưu tiên hàng đầu nữa", Kiba trầm mặc nói, mặt anh trở nên buồn rầu.Anko đấm nhẹ vào vai Kiba một cách thân thiện "Sẽ có người đưa họ đi sau. Làm tốt lắm, lính mới" ."Các người là ai?" Daisuke hỏi. "Khoan, tôi biết cô!". Anh ta túm lấy hai tay Sakura: "Cô là Sakura Haruno, học trò của công chúa Tsunade ! Có ở đâu đi chăng nữa tôi cũng nhận ra mái tóc hồng và đôi mắt màu lục đó! Nhạc sĩ của bố tôi, Juro, đã viết rất nhiều bản ballad về sắc đẹp và sức mạnh của cô đấy!"Sakura không giấu được nụ cười. Họ vẫn đang ở trong Susanoo của Kakashi, Ninja sao chép nhanh chóng đưa hò ra xa bờ biển vào sâu trong rừng trước khi thuật mất tác dụng. Mặt Kakashi xanh đi vì quá sức, hoặc có lẽ do kích hoạt Susanoo quá đột ngột. Mắt anh trở lại về màu than xám, không còn dấu vết Sharingan."Chúng ta phải vào sâu trong đất liền hơn" Kakashi ra lệnh. "Chúng ta có một giờ trước khi cơn bão thứ hai tới"."Tôi có thể tạo ra chỗ trú tạm thời và chúng ta có thể đợi khi tâm bão đi qua" Yamato đề nghị."Chúng ta cần phải đảm bảo những người được cứu không bị hoảng loạn nên phải nhanh chân lên!" Sakura phản đối."Này, đừng cãi lại cấp trên chứ!" Anko ngắt lời.Sakura nheo mắt trước thái độ xem thường của người phụ nữ đối diện. Cô vẫn chưa quên cảnh Anko công khai ve vãn Kakashi suốt đường đi làm nhiệm vụ. "Tôi đang nói chuyện ngang hàng với một nhẫn giả cùng cấp bậc Jounin. Tuy nhiên, nếu cần thiết phải hạ thấp mình xuống cương vị của một y nhẫn thâm niên trong nhiệm vụ này thì tôi sẽ làm" Sakura tuyên bố."Wow, cô thật đáng kinh ngạc", Daisuke thì thầm, mắt anh sáng lên vì ngưỡng mộ."Ino, Hinata, giúp tớ phân loại bệnh nhân. Nếu mọi người đều ổn thì sau đó chúng ta sẽ khởi hành như những gì thầy Kakashi nói", Sakura ra lệnh."Anh định để con bé nói chuyện với mình như thế à?" Anko huýt sáo KakashiKakashi nhún vai: "Con bé là một y nhẫn có nhiều kinh nghiệm và đây là nhiệm vụ giải cứu", anh lặp lại lời của Sakura. "Sakura, những người mà em cho là đủ khả năng đi tiếp, chúng ta sẽ đi trước và đưa họ vào sâu trong đất liền"."Được thôi, thầy Kakashi", Sakura nói với một nụ cười đầy biết ơn. "Thầy có thể đưa hai người này đi" cô chỉ Daisuke và Rika."Không, tôi muốn ở lại với cô", Daisuke phản đối. Đôi mắt đen của anh luôn dõi theo nhất cử nhất động của Sakura từ nãy đến giờ."Hoặc cậu có thể đi với tớ" Naruto cười nhe răng.Daisuke suýt ngã. "Cậu là Naruto Uzumaki ! Cho tôi xin chữ kí được không ? Cậu là thần tượng của tôi đấy!"Sakura cố nén cười trước phản ứng của Daisuke. Việc này xảy ra quá bất ngờ khiến cô không mảy may bận tâm đến việc bị đặt sau Naruto nữa. Cô tiếp tục với việc kiểm tra một ông cụ và cô cháu gái. Họ đều ổn. Ino gọi vọng lên thông báo hai bệnh nhân khác đều bình thường, một cậu bé con và mẹ cậu ấy. "Bốn người đằng kia cũng đã ổn định rồi"."Naruto đi với Daisuke, Anko đi với Rika", Kakashi ra lệnh. "Kiba, em đưa hai người này đi" anh chỉ vào đám trẻ con. Anh ra hiệu với ông cụ và người mẹ: "Hai người có thể tự đi được chứ?". Họ đều gật đầu."Em muốn ngồi lên Akamaru không?" Kiba hỏi cô bé. Nó ngoan cố lắc đầu."Thôi nào, Suki. Để cậu thanh niên tốt bụng này giúp cháu đi", cụ ông nói nhỏ."Nó rất hiền và có bộ lông mềm lắm", Kiba nói. Cô bé nhỏ cẩn thận tiến lại gần Akamaru và ngồi lên lưng chú chó. "Đủ chỗ cho một người nữa", Kiba nói với cậu bé. Cậu có vẻ mạnh dạn hơn Suki và hào hứng leo lên lưng của Akamaru. "Được rồi, đi theo tớ. Tớ sẽ đánh hơi tìm đường ra xa cơn bão"."Hãy tìm một hang động lớn. Đó là nơi an toàn nhất", Kakashi đề nghị. "Anko, cô còn nhớ hệ thống hang động trên bản đồ vùng này chứ?""Tất nhiên", Anko nói. Cô cõng Rika sau lưng "Chỗ đó cách đây khoảng 20 kilomet"."Đó sẽ là nơi tập hợp của chúng ta", Kakashi ra lệnh. "Hãy chú ý chọn nơi nào có khả năng ít bị ngập nhất".Sakura cực kì ngưỡng mộ khả năng lãnh đạo của Kakashi. Anh biết rõ tiếp theo cần phải làm gì và đưa ra quyết định sáng suốt nhất. Giả sử Anko được chọn làm đội trưởng, cô sẽ phải mất thời gian quý báu của mình để thuyết phục người phụ nữ ngang ngạnh này thấy được sự cần thiết của việc trấn tĩnh những người dân được cứu thoát. Yêu cầu chính của nhiệm vụ là đảm bảo sự an toàn của gia đình Daimyo, nhưng trong mắt Sakura, những người còn sống kia cũng quan trọng không kém. Cô đang tập trung chữa trị cho một người bị vỡ lá lách trong số các bệnh nhân. Người này bắt đầu có dấu hiệu mạch và nhịp tim nhanh hơn bình thường do mất mau. Cô lấy ra một viên thuốc bổ sung máu từ túi y cụ của mình cho bệnh nhân của mình uống. Thuốc sẽ kích thích việc tạo ra các tế bào máu và ngăn chặn nguy cơ thiếu máu nặng."Sakura, tớ cần cậu giúp!" Hinata gọi. Sakura lập tức đến chỗ Hinata. "Ruột bị thủng", cô nói nhỏ."Nếu tiếp tục sẽ bị nhiễm trùng".Sakura miết lưỡi bên trong má, cô xem xét kĩ vết thương đang dần nghiêm trọng. Lỗ thủng ở ruột sẽ dẫn đường cho chất độc xâm nhập vào cơ thể. Một trong những thế mạnh của Sakura là đối phó với chất độc cho dù nó tồn tại ở trong hay ngoài cơ thể bệnh nhân. Cô tập trung hút chất độc ra bằng cách sử dụng nước để làm sạch lục phủ ngũ tạng, đồng thời khâu lại phần ruột bị tổn thương.Kakashi quỳ xuống bên cạnh với một tô nước sạch. Cô không biết anh lấy nó ở đâu hay làm thế nào anh biết cô cần nó, chỉ biết là cô thấy biết ơn anh không để đâu cho hết. Chút nữa là đã muộn, nhưng cô đã xoay sở được, hoàn thành ca phẫu thuật và rửa chất độc khỏi vết thương. Cô nhìn lên Kakashi, mỉm cười: "Cảm ơn, chút nữa là không kịp rồi"."Ino đưa cho ta nước đấy. Con bé nói em sẽ cần nó". Anh nhìn xuống những mảng đen trong tô nước. "Thôi, anh ta ổn rồi", Sakura nói. Cô thực hiện thuật sát trùng cho hai tay mình."Tốt, bởi vì mọi người đều đi hết rồi", Sai nói. Anh đứng trước mặt họ. "Em sẽ đưa bệnh nhân đi". Anh khiêng người bệnh đã bất tỉnh lên và đặt lên lưng con chim bằng mực. "Gặp hai người ở hang động nhé!"Sakura nhìn xung quanh, nhìn theo Sai đang bay đi rồi chợt nhận ra chỉ còn cô và Kakashi ở lại đằng sau. Cơn bão ngày càng mạnh hơn, tóc của cô lúc trước buộc đuôi gà giờ liên tục quất mạnh vào mặt."Những người còn lại đã bắt đầu dựng nơi trú ẩn rồi", Kakashi nói, "Sai đã tạo ra rất nhiều mực điểu để đưa những người chậm chân đi". Anh đưa tay cho Sakura. Cô nắm lấy, chợt mất thăng bằng, anh đỡ lấy cô. "Anh e là em làm quá sức rồi", anh thở dài. Anh bế thốc cô lên và bắt đầu di chuyển thật nhanh đến dãy hang động.Mưa ngày càng lớn, tiếng gầm của gió khiến hai tai như ù đi, không thể nghe thấy gì. Cây cối xung quanh bắt đầu nghiêng ngả trước những đợt cuồng phong của cơn bão. Tuy giữa trời mưa gió nhưng Sakura thấy mình không hề bị ướt."Một thuật khá tiện, anh đã học để tránh cho hai ta không bị ướt", Kakashi nói như thể đọc được suy nghĩ của cô. "Không may là ta không thể làm gì với gió. Phong không nằm trong thuộc tính chakra của ta.Sakura áp mặt vào ngực Kakashi "Không thể tin được anh có thể tạo ra Susanoo"."Anh cũng thế" Kakashi nói. "Khi thấy em gặp nguy hiểm, anh chỉ cảm thấy khả năng đó bỗng dưng cuộn trào bên trong mình". Anh lắc đầu "Có lẽ món quà của Obito kéo dài lâu hơn chúng ta nghĩ"."Khoan đã, nó không hề giúp anh khi anh bị thương nặng ở nhiệm vụ trước", Sakura chỉ ra, "Thuật này không thể tin cậy được"."Nó chỉ xuất hiện khi tình thế bắt buộc, khi bạn bè gặp nguy hiểm", Kakashi nói. Anh ôm chặt cô hơn "Với lại, trong tương lai em sẽ còn làm nhiệm vụ với anh, đồng đội ạ"."Em sẽ khám cho anh kỹ lưỡng khi ta trở về nhà", Sakura hứa. Cô nhắm mắt lại và cho phép mình thả lỏng hoàn toàn trên tay Kakashi. Cô tin tưởng giao cho anh mạng sống của mình, thực sự khó để mở mắt sau khi phẫu thuật.Kakashi đồng tình một cách thích thú, tiếng tim đập rung lên trong lồng ngực anh khiến tai Sakura nhột nhột.OoOSau khi cơn bão đã qua, các nhẫn giả Konoha chia làm hai nhóm. Đội của Yamato và Anko đưa hầu hết những người còn sống sót ở ngôi làng ven bờ biển đến thị trấn gần đó, không bị ảnh hưởng bởi sức tàn phá của cơn bão. Khi cơn bão đổ bộ vào đất liền, nó đã giảm cường độ từ cấp độ 4 xuống cấp độ 2 và tan đi nhanh chóng. Sau đó họ sẽ trở về làng Lá, trong khi đội Kakashi tiếp tục hộ tống Daisuke và Rika đến lâu đài Daimyo.Daisuke đặc biệt hâm mộ những thành viên của đội Kakashi. "Juro sẽ rất vui mừng khi được gặp Hoa Anh Đào của làng Lá! Ông ấy sẽ có thêm nhiều cảm hứng cho những bản ballad của mình"."Juro là nhạc sĩ của hoàng gia à ?" Sakura hỏi."Koto là cái gì ?" Naruto thắc mắc."Suốt chuyến đi với Jiraiya em chưa nghe đến đàn koto vào giờ à?" Kakashi sửng sốt. Người anh hùng trong Chiến thuật tình yêu Icha Icha vốn nổi tiếng bởi khả năng chơi koto của mình. Ngón đàn điêu luyện của anh khiến mọi quý cô xiêu lòng trong cuốn tiểu thuyết."Không. Em phải biết à ?" Naruto hỏi.Kakashi lắc đầu. Đôi lúc, anh thấy những điều Naruto học được khi tu luyện với Jiraiya không hề hoàn hảo như anh nghĩ. Nhưng khi chứng kiến thuật quyến rũ của Naruto, anh nhận ra mình cần phải điều chỉnh lại niềm tin của mình. Hinata vẫn chết mê chết mệt cậu quý tử của Minato, nên sau cùng có lẽ thằng bé cũng đã học được rất nhiều.Họ tiến vào một lâu đài xa hoa lộng lẫy dưới sự hộ tống của các cận vệ riêng của Daimyo. Nơi đây trong rất giống những lâu đài gỗ cổ kính thời đầu phong kiến. Dòng họ Daimyo ở Hỏa quốc là một trong số những người sinh sống ở Nhật lâu đời nhất và sở hữu một vùng đất rộng lớn. Đội Kakashi được đưa đi cùng Daisuke và Rika và phòng trà Daimyo để gặp riêng. Ở giữa căn phòng là một bàn gỗ thấp với tám cái đệm xung quanh. Daimyo và vợ ngồi đối diện nhau phía cuối bàn. Daisuke và Rika ngồi sát phía bên phải Daimyo và ông nhạc sĩ Juro ngồi bên trái. Kakashi và Naruto ngồi hai bên phu nhân Daimyo, Sakura ngồi giữa Kakashi và Juro.Trong khi Daimyo bày tỏ sự an tâm và lòng biết ơn khi các ninja làng Lá hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ người thừa kế của ông, Kakashi bị phân tâm bởi sự quan tâm của Juro đối với Sakura. Người nhạc sĩ hát cho cô nghe những lời ca ngợi bản thân cô và những chiến công anh hùng. Trận chiến với Sasori nghe như một bản anh hùng ca, khá lạ vì người chứng kiến chỉ có Sakura, già Chiyo và Xích sa Sasori-hai người đã mất sau này.Kakashi nhấp một ngụm trà dưới mặt nạ, im lặng. Anh hướng ánh mắt chán chường của mình về phía bên kia bàn và chú tâm vào những chi tiết của gia đình Daimyo. Rõ ràng là ông rất yêu quý cậu con trai út, người thừa kế của mình. Và cũng dễ để nhận ra hai vợ chồng ông khá dễ dãi và lạnh nhạt với nhau."Này ngài Daimyo, ngài sẽ tham dự kì thi tuyển Chuunin chứ?" Naruto hỏi đầy hi vọng."Đương nhiên rồi chàng trai! Ta rất hào hứng đợi đến ngày được chứng kiến Naruto Uzumaki lừng danh trổ tài ở đấu trường đấy! Ta nghe nói Sasuke Uchiha cũng sẽ tham gia kì này", Daimyo nói."Vâng thưa ngài!" Naruto cười rạng rỡ. Cậu chỉ về phía Sakura: "Sakura-chan được thăng cấp từ bốn năm trước rồi!""Ta nhớ rồi", Daimyo quay sang Juro "Ngươi gọi sự kiện đó là gì ấy nhỉ?"Juro nhìn Sakura một hồi lâu "Sự hủy diệt của Hoa Anh Đào trên chiến trường. Tôi có thể biểu diễn cho ngài sau nếu ngài thích. Bài hát đó khá vui".Hai má Sakura đỏ lựng lên vì xấu hổ, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào cốc trà. Kakashi cảm thấy hơi cụt hứng. Anh không được xem kì thi tuyển Chuunin của cô. Cô thi cùng một đội với Ino và Choji vì Shikamaru đã được thăng cấp trước. Khi Kakashi thăm bia tưởng niệm của làng, anh thường cảm ơn Asuma vì đã giúp đỡ và hướng dẫn Sakura trong khoảng thời gian đó và cho phép cô nhập đội với những học trò khác."Tôi đã nghe nhiều về anh, Kakashi Hatake" phu nhân Daimyo nói nhỏ và nghiêng về phía anh. Chừng như vị phu nhân này phải lớn hơn anh mười tuổi. Mặc dù không đẹp, nhưng bà ta đúng là rất có sức hút. "Tôi luôn tự hỏi rằng không biết dưới mặt nạ của anh có gì. Tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ bỏ nó ra để cho chủ nhân của mình thấy mặt. Tôi vẫn còn nhớ những câu chuyện về vẻ hào hoa của Sakumo Hatake"."Thật xin lỗi, phu nhân Daimyo, nhưng thời còn trẻ mặt của tôi bị biến dạng rất kinh khủng và tôi không bao giờ để ai thấy nó" Kakashi trả lời nhẹ nhàng "Thật sự nó rất xấu xí".Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy ánh nhìn thích thú biến mất khỏi đôi mắt của người phụ nữ trung niên. Có một rắc rối mà chẳng thằng điên nào muốn, đó là một cuộc tình với phu nhân nhà Daimyo!"Cảm ơn rất nhiều vì đã cho phép chúng tôi tham dự bữa tiệc trà, ngài Daimyo", Kakashi nói khi cuộc trò chuyện tạm lắng xuống. "Chúng tôi phải trở về làng ngay bây giờ" ."Vớ vẩn!" Daimyo vặn lại "Ít nhất thì mọi người sẽ nghỉ ở đây một đêm. Ta đã cho người chuẩn bị phòng rồi. Bữa tối sẽ được phục vụ tại phòng và chúng ta sẽ dùng bữa sáng ở đại sảnh. Ta yêu cầu mọi người phải ở lại, chí ít là cho đến sáng mai".Kakashi trầm ngâm liếm dọc theo răng, nhưng vẫn cúi đầu đồng ý trước mệnh lệnh của Daimyo. "Không cần nhiều phòng. Chúng tôi là shinobi và không muốn trở nên phiền hà cho ngài". Anh sẽ không để Sakura một mình chừng nào Juro còn tiếp tục liếc trộm cô ấy. Vậy còn cậu trai kia thì sao? Daisuke có thể trông giống như một cậu bé mười lăm tuổi đầy nhiệt huyết, nhưng mà cậu là người thừa kế của Daimyo, đã quen với việc có được những gì mình muốn. Nếu như cậu bé nhất quyết đòi có Sakura cho bằng được thì sao ? Một nữ ninja nổi tiếng, xinh đẹp là niềm ao ước của bất kì chàng trai nào. Rika há hốc miệng nhìn Sakura, Kakashi và Naruto. "Như thế không được! Gái chưa có chồng qua đêm với đàn ông trong một phòng! Cô sẽ ở phòng riêng, không bàn cãi gì nữa".Mặt phu nhân Daimyo nhăn lại một cách xấu xí khi nghe chị vợ của chồng mình ra oai như vậy. "Tôi tin là những ninja này chỉ hành động theo thực tế để tiết kiệm tiền cho chồng tôi" Bà quay sang Kakashi cười ấm áp, trong lúc đó khuôn mặt đã tươi lên một chút "Ít nhất mọi người sẽ có hai phòng gần kề nhau, được chứ ?" Bà nháy đôi mắt đen với Sakura "Ta không thể để danh dự của cô gái này bị nghi ngờ được"."Cũng được ạ" Sakura trả lời trong khi Kakashi vẫn giữ im lặng. Cô chỉ vào Naruto, cười vui vẻ "Cậu ta có tật ngáy khi ngủ".Mắt Naruto trợn ngược "Cái gì Sakura-chan? Không có!"Daisuke phá lên cười và sự căng thẳng trong bàn đã tan bớt.OoOTối hôm đó, Sakura ngồi trước tấm gương được chạm trổ tinh xảo. Cô đã thay đồ và mặc một chiếc áo choàng bằng lụa trông rất tao nhã được đặt trên ghế cạnh bàn trang điểm. Đó là một món quà vì cô đã giúp cứu thoát cậu con trai của Daimyo. Cô chải tóc thật chậm, để những lọn tóc thả ngang vai. Cô cần cắt tóc. Thở dài, cô đặt chiếc lược xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Có phải đây là những gì bọn đàn ông thấy ở cô? Cô không mù quáng đến nỗi không nhận ra cô được chú ý đến thế nào ở buổi tiệc ra.Daisuke luôn nhìn theo cô đầy ngưỡng mộ. Xét đến vị trí một người thừa kế đầy quyền lực, cậu có thể bắt cô làm người yêu mình nếu thực sự muốn. Cô hi vọng đó chỉ là sự khâm phục của một cậu bé, không phải một người đàn ông tham lam. Juro, nhạc sĩ của Daimyo, như thể bị ám ảnh bởi cô vậy. Không biết có phải bây giờ ông ta đang viết nhạc về cô không ?" Sasuke thì muốn cô quản lí cả một dòng họ, xem cô như một công cụ sinh sản. Cô còn không dám chắc rằng việc có con sẽ ảnh hưởng như thế nào đến công việc của mình. Cô chưa bao giờ sẵn sàng cho những chuyện đó.Vậy Kakashi xem cô là gì? Cô có trông giống như cần anh ra tay cứu giúp không? Anh có bị cô hấp dẫn không? Cô tựa người gần tấm gương hơn. Khuôn mặt cô rất dễ thương, chắc chắn rồi, nhưng chẳng có gì đặc biệt cả. Ừm, mắt cô cũng đẹp. Kakashi còn đẹp tuyệt vời hơn cả cô nữa, bởi cô đã nhìn thấy khuôn mặt dưới mặt nạ của anh. Cô cởi áo và nhìn vào cơ thể của mình trong gương. Rất ít đường cong, mặc dù cô có nhiều hơn khi mới chỉ là một cô nhóc 12 tuổi gầy nhẳng. Cô có một dáng vẻ khỏe mạnh, rất ít mỡ, nhưng không cao. Cô hơi ngượng vì chiều cao chỉ ở mức trung bình "Có lẽ da mình đẹp thật", cô lẩm bẩm."Đúng thế thật", Kakashi đồng tình.Sakura vơ vội chiếc áo dưới sàn che người lại. Cô quay sang thì thấy Kakashi đang đứng chênh vênh trên bậu cửa sổ. "Anh ở đây làm gì thế?"Khóe mắt Kakashi nhăn lại, rõ ràng là anh đang cười bên dưới mặt nạ "Xem một buổi triển lãm thú vị". Anh vào hẳn trong phòng và đóng cánh cửa sổ lại, ngồi trên mép giường của của Sakura và vỗ nhẹ vào nệm. Đó là một chiếc giường kiểu Tây, và gần như mọi thứ trong phòng cũng mang phong cách đó. Nhà Daimyo có vẻ thích phô bày sự giàu có của mình bằng những thứ như thế này. "Em không nhận ra có người nhìn thấy, em đã kéo rèm rồi mà" Sakura xấu hổ. Cô ngồi bên cạnh anh, kéo chiếc áo che sát ngực."Anh là một shino ưu tú luôn muốn đột nhập vào phòng của bạn gái mình"-Kakashi trả lời. Anh choàng tay qua vai cô và kéo cô lại gần hơn giúp anh thấy được vài thứ hấp dẫn sau khoảng trống của chiếc áo. "Thứ gì đang diễn ra trong suy nghĩ phức tạp của em vậy?""Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em phải suy nghĩ" Sakura chỉ vào giữa hai người họ "Một tuần trước, anh là giáo viên cũ và giờ thì là người yêu của em"."Một tuần trước, chúng ta là bạn tốt và luôn tin tưởng lẫn nhau" Kakashi chỉnh lại "Đã rất lâu kể từ khi anh nghĩ về em như học trò của mình" Anh hôn dấu ấn trên trên trán cô."Chỉ là, anh quá giỏi giang và tuyệt vời khiến em tin anh tuyệt đối. Anh cứu mạng em nhiều hơn ai khác, à , có lẽ trừ Naruto ra. Hai người lúc nào cũng cứu em, đến bây giờ cũng vậy"-Sakura nói liên tục-"Nhưng sau trận chiến, anh đi làm nhiệm vụ và Sasuke ở trong làng. Cậu ấy muốn hẹn hò, và em đã yêu cậu ấy kể từ khi còn nhỏ nên em nghĩ mình nên đồng ý. Nhưng cậu ấy đã khác, quá ảm đạm và đen tối. Em thực sự nghĩ sư phụ Tsunade nên kiểm tra tâm lí của cậu ta thật kĩ. Cái cậu ấy cần là một vài đợt trị liệu tâm lí nghiêm túc"-Sakura tiếp tục."Sakura" Kakashi tiếp tục. Anh nâng cằm cô lên và bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám của mình "Em nói liền một hơi rồi đấy".Cô thở dài "Em biết. Nhưng rồi sau đó Sasuke bảo mục đích lớn nhất trong cuộc đời của cậu ấy là phục hưng gia tộc, lúc nào cũng hỏi em về việc cậu ta có thể làm gì để làm cho gen của con cậu ấy mạnh lên. Rồi cả về hôn nhân cận huyết giữa những đứa trẻ đó nữa, em phải giải thích cho cậu ta hiểu chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người cùng dòng máu kết hôn với nhau, cơ cấu gen sẽ bị lỗi và con của họ sẽ bị dị tật bẩm sinh ".Kakashi bắt đầu chơi đùa với tóc của Sakura, quấn một vài lọn tóc quanh ngón tay. "Được rồi", anh nói."Cho nên vì nghe theo những gì em nói, cậu ta đi đến một kết luận rất khoa học rằng cần phải đưa sự đa dạng gen di truyền vào tộc của mình, nên cậu ta nghĩ cách giải quyết vấn đề này là phải cưới nhiều vợ" Sakura nói "Điều mà, về mặt kĩ thuật thì hoàn toàn đúng. Nhưng em là người, không phải là một con gà ấp !""Dứt khoát là một con người" Kakashi đồng tình."Rồi sau đó, cậu ta cướp đi cái ngày đáng lẽ là buổi tiệc mừng em được thăng cấp Jounin và yêu cầu em làm một trong những bà vợ của cậu ta. Còn tệ hơn, cậu ấy còn không thèm hỏi em trước, với lại chúng em đang hẹn hò ! Cậu ta hỏi Karin Uzumaki và cô ta đồng ý" Sakura bực tức "Nếu cậu ta nói với em trước, em sẽ giải thích việc có năm thê bảy thiếp không phải là câu trả lời. Nhưng ở đây đến Daimyo còn có nhiều vợ. Sasuke nghĩ anh ta thuộc kiểu như hoàng tộc chắc?" "Làm người trong hoàng gia đôi khi cũng phiền toái".Sakura khịt mũi cười "Cũng có thể. Nhưng rồi, còn em thì sao ?" Cô ngước lên và bắt gặp ánh nhìn của anh. "Em hẹn hò với Sasuke mấy tháng trời. Bọn em cãi nhau, và rồi em nhảy lên giường với anh. Điều đó không đúng, Kakashi". Cô quay mặt đi, nhìn chằm chằm hai đầu gối duỗi thẳng khỏi chiếc áo."Sakura", Kakashi lặng lẽ trả lời. "Nói anh nghe, thật sự trong Đại chiến lần thứ 4 em không hề có tình cảm gì với anh sao?".Em từng bị rung động" Sakura thú thật "Nhưng mà, em chắc chắn ít nhất nửa số phụ nữ cũng sẽ như thế. Em đã thấy cách mà phu nhân Daimyo nhìn anh trong buổi tiệc trà tối nay"."Anh không hỏi mấy người đó, anh hỏi em. Bao nhiêu người em sẽ nói là bạn thân của anh?" Kakashi hỏi."Anh được hâm mộ đến điên cuồng, Kakashi" Sakura nhìn lên và mỉm cười với anh "Ninja sao chép của làng Lá rất nổi tiếng"."Anh không hỏi về danh tiếng. Anh đang nói đến bạn bè. Chỉ có em. Em, Naruto, Gai, Tenzo. Anh từng có nhiều bạn hơn nữa, nhưng họ đã mất rồi. Obito, Rin, Jiraiya, Minato và Asuma". Kakashi quỳ xuống sàn, nắm lấy chân của Sakura, kéo cô ra ngoài mép giường để mặt đối mặt, chừa chỗ cho mình giữa hai chân cô. Anh ôm lấy hai bên mặt cô và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi "Em không chỉ là người yêu của anh, Sakura Haruno. Cho đến thời điểm này, em là bạn thân nhất của anh".Nước mắt Sakura băt đầu chảy. "Nhưng làm sao anh có thể tin em? Em không chung thủy", vai cô run lên, nước mắt giàn giụa "Lỡ như anh chịu ảnh hưởng xấu vì em thì sao, Kakashi?"Kakashi đưa hai ngón tay cái gạt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má cô "Anh không lo chuyện đó đâu, Sakura"."Nhưng em thì có" cô ngắt lời. Cô nắm lấy hai của anh và đặt lên ngực. "Chưa đầy một tuần trước, từ chỗ hẹn hò với Sasuke và viễn tưởng về cuộc sống của một phu nhân Uchiha em nhảy sang làm người yêu của anh ! Không phải lỗi của cậu ta, đó chỉ là một tên ngốc luôn làm sai lời khuyên của em"."Sakura, em có muốn sống cùng Sasuke không ?" Kakashi lặng lẽ hỏi. Cô không thấy được biểu cảm của anh, cái mặt nạ đáng ghét đó đã che đi hết. Giọng điệu của anh thật xa lạ, nghe như chỉ là đang hỏi về bản báo cáo thời tiết lúc nãy vậy. Sakura lắc đầu:"Không. Em không còn là đứa trẻ mười hai tuổi nữa. Những việc em muốn làm sau này vượt xa hơn rất nhiều việc làm vợ của một ai đó. Đáng lẽ em nên nói chia tay một cách đàng hoàng. Sasuke có quyền được biết vì sao em không đồng ý nằm trong bộ sưu tập phu nhân của của cậu ta. Em muốn tập trung vào công việc. Có thể, rất có thể sau này em sẽ có con, nhưng chỉ là em không muốn khiến mọi chuyện đi nhanh đến thế. Em muốn làm một người mẹ tốt, nhưng em cũng muốn trở thành một bác sĩ giỏi. Sư phụ Tsunade đã thông báo không phê chuẩn cho em vào ANBU, nhưng cũng không sao. Em rất muốn được thực hiện nhiệm vụ cấp A và cấp S với tư cách là đồng đội của anh". Cô cảm giác mắt mình một lần nữa ngập lệ "Em muốn trở thành nữ ninja giỏi nhất bằng sức của mình!"Kakashi mỉm cười. "Vậy đó là thứ em nên làm và anh sẽ luôn ở bên cạnh em".Sakura không cảm thấy tội nghiệp cho mình nữa. Cô đặt tay lên vai Kakashi và săm soi đôi mắt của anh "Với lại em muốn biết bí ẩn về Sharingan của anh"."Sẽ có đủ thời gian khi chúng ta về nhà", Kakashi nói "Anh cũng cần nói với em một chuyện". Anh định nói tiếp nhưng rồi đột ngột dừng lại. Trông có vẻ như anh đang suy nghĩ về điều mà anh muốn nói ."Vâng ?" Sakura sốt ruột.Kakashi đứng lên. "Có ai đó ở ngoài cửa". Anh đi ra mở cửa khiến Sakura khó hiểu. Cô không nghe thấy tiếng gõ cửa nào cả. Làm sao anh biết được có người ngoài đó. Bên kia cánh cửa là Juro, người nhạc sĩ, một tay là cây đàn koto và tay kia là một chai Sake. "Tôi có thể giúp gì được cho ông?" Kakashi hỏi.Juro nuốt nước bọt một cách căng thẳng, mắt mở lớn vì sửng sốt trước sự xuất hiện của Kakashi. "Xin lỗi", ông ta lí nhí và lùi một bước, "Chắc tôi nhầm phòng"."Nếu ông đang tìm Sakura thì đây là phòng của trò ấy", Kakashi giải thích "Mặc dù tôi e là trò ấy sẽ không tiếp khách vào giờ này. Chắc ông sẽ hiểu"."Vâng, tất nhiên rồi" Juro nhét chai Sake vào tay Kakashi " Tôi chỉ định đem đến một món quà để bày tỏ sự cảm kích thôi. Tôi đã viết một bài hát dựa trên yêu cầu của thiếu chủ Daisuke để miêu tả cuộc giải cứu. Tôi nghĩ cô ấy sẽ muốn nghe nó"."Có lẽ là ngày mai, ở phòng sinh hoạt chung, trước khi chúng tôi đi", Kakashi đề nghị."Vâng vâng, tất nhiên rồi. Gặp lại sau, Hatake-san", Juro cúi đầu thật thấp và nhanh chóng biến xuống sảnh"."Thế này là thế nào?"-Sakura hỏi, nhìn chai sake khi Kakashi đóng cửa và khóa lại. Cô ngồi lại ngay ngắn và dựa lưng vào đầu giường. Kakashi ngồi bên cạnh. "Quà từ người sẽ cầu hôn em" Kakashi giải thích. Anh mở chai và ngửi mùi rượu bên trong. "Em không nghĩ là nó bị bỏ thuốc chứ?"Sakura cầm lấy cái chai và xem xét kĩ chất lỏng "Không khác gì sake bình thường", cô nói. "Em thấy phu nhân Daimyo khá có hứng với anh. Làm thế nào anh dọa được bà ta thế?"Kakashi kéo mặt nạ xuống, để mặc nó lủng lẳng dưới cổ. Anh cười, khuôn mặt lộ ra vẻ đẹp trai sáng ngời. "Anh bảo rằng mặt anh bị biến dạng rất kinh khủng. Bà ta mất hứng ngay thôi".Sakura cười khúc khích, những ngón tay lướt trên quai hàm Kakashi, những sợi ria khiến cô nhột. "Đúng là rất tệ"."Bây giờ, em có muốn anh chỉ ra những thứ anh thích trên cơ thể săn chắc của em không ?" Kakashi hỏi.Mắt Sakura nheo lại "Anh ở ngoài cửa sổ bao lâu rồi thế?"--------------------------------Đăng đúng ngày đẹp, bốn năm một lần nha ^^Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com