TruyenHHH.com

Kakasaku House Of Crows Gia Toc Qua



Translator: kirowan

Beta reader: Whitenavy

T/N: Tối chủ nhật, thay vì đi chơi thì phải ngồi nhà xem show vì lương chưa về.


Chương 4: Ngôn ngữ cơ thể


"Thưa ngài Hokage, đã có thêm ba thám báo xác nhận động thái của Iwa, chúng đang tụ họp ở biên giới. Chúng ta đã mất liên lạc với thám báo thứ tư."

Tsunade nhìn tấm bản đồ trải rộng trên mặt bàn với vẻ mặt chán chường. Tấm bản đồ được đóng trong khung kính, nằm rải rác trên mặt kính mờ đầy dấu vân tay là những tờ ghi chú nguệch ngoạc chữ, những con số, vị trí của các đội, bí danh của các đặc vụ. Mỗi đường gạch chéo màu đỏ tượng trưng cho một điệp viên bị mất liên lạc. Bây giờ chúng đã lên tới con số ba, tất cả đều xảy ra trong tuần vừa rồi.

"Là ai?" bà hỏi Shizune đứng đối diện ở bên kia tấm bản đồ.

"Bí danh của cậu ấy là Hắc Chùy," Shizune bình tĩnh nói, dù sau đó cô thêm vào bằng giọng nhỏ hơn, "Là Ukyou ạ."

Tsunade thở dài, mở nắp bút để gạch thêm một dấu nữa trên lãnh thổ Thổ Quốc. "Chúng ta còn lại bao nhiêu người?"

"Chúng ta còn mười hai người nữa, nhưng không ai nằm trong nhóm lãnh đạo ở Iwa," Shizune trả lời, kiểm tra báo cáo mới nhất. "Tuần này chúng ta đã loại bỏ được hai gián điệp của Iwa ở biên giới Hỏa Quốc, nhưng chúng có khai rằng hàng ngũ lãnh đạo cấp cao nhất của chúng ta đã bị thâm nhập."

"Xuyên tạc," Tsunade nói gọn lỏn. "Ít ra ta mong là vậy. Trừ khi cháu muốn tâm sự về lòng trung thành của mình, Shizune."

Shizune cười bất đắc dĩ. "Cháu nghĩ không nên để lộ thông tin này, tinh thần của mọi người sẽ bị ảnh hưởng mất."

"Đó là điều đương nhiên," Vị Hokage tán thành, quay đầu tránh tấm bản đồ như thể nhìn nó cũng đủ khiến bà đau đầu. Bà đi ra cửa sổ, nhìn về phía ngọn núi nơi có gương mặt bằng đá của bà trừng mắt ngó lại. "Chúng ta còn ai có thể làm nhiệm vụ bây giờ không?"

"Ừm..., phân đội đúng giờ của Đội Kakashi đã trở về vào hôm qua-"

Có nghĩa đó là phân đội không có Hatake Kakashi. "Naruto và Sai à? Phái chúng theo dấu Hắc Chùy, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với cậu ta. Nếu bắt buộc, chúng phải xử lý xác cậu ta để tránh bị lộ."

"Vâng thưa ngài Hokage." Shizune viết vào một tờ ghi chú.

"Còn gì nữa không?"

"Phân đội không-đúng-giờ-lắm của Đội Kakashi đang đợi trong văn phòng chờ báo cáo ạ," Trợ lý của Tsunade nói.

"Muộn một ngày cơ à? Hơi quá rồi đấy, kể cả với Kakashi. Chúng có cùng một nhiệm vụ với hai thằng nhóc kia đúng không? Mục tiêu của chúng ở xa hơn à?"

"Không, thật ra thì thị trấn Jonan còn gần hơn, con nghĩ vậy." Shizune chần chừ nói. "Và, ừm, có vẻ như nhiệm vụ không được suôn sẻ lắm thì phải."

Tsunade quay sang nhìn Shizune. "Cháu muốn nói gì?"

"Có... có lẽ cô sẽ nhìn thấy ngay khi gặp hai người họ."

"Bây giờ cháu làm ta tò mò rồi đấy," Tsunade thở dài. "Chúng còn sống đúng không?"

"À vâng-"

"Vậy thì chẳng phải chuyện gì quá tệ cả." Vị Hokage dừng lại nhìn quanh căn phòng tác chiến yên ắng. Bây giờ trong phòng chỉ có bà và Shizune, nhưng có lẽ một tháng tới, khi cuộc chiến trở nên căng thẳng, những phân đội lớn hơn sẽ được cử đi từ đây. Hiện giờ chính thức thì chưa có gì xảy ra, chỉ là một vài động thái và sự biến mất của hàng loạt điệp viên mà thôi.

Bà lắc đầu, phẩy tay. "Được rồi, đi thôi."

Xuống cầu thang để đến văn phòng Hokage, Tsunade chuẩn bị tinh thần để đối phó với tâm trạng của những người không thể hoàn thành nhiệm vụ. Thường thì bà sẽ thấy những bộ quần áo tả tơi, những gương mặt lem luốc đất bẩn và đôi lúc là cả nước mắt nữa... đó là những dấu hiệu của một kế hoạch bị đổ bể. Thế nên khi mở cửa phòng và nhìn thấy hai người kia, bà có phần ngạc nhiên.

Kakashi đang đứng gần bàn của bà, nghịch nghịch chậu cây cảnh, quần áo không có gì khác với bình thường. Thật ra cậu ta nhìn y như mọi ngày; như thể cậu ta đi ngủ đêm qua trong bộ quần áo đó và sáng dậy chẳng buồn thay.

Tsunade đang định hỏi Sakura đâu thì bà nhìn thấy con bé đang đứng trước một bức tường, có vẻ như đang săm soi mấy bức tranh. Điều kì lạ là con bé nhìn y chang Kakashi... kể cả khi làm nhiệm vụ, Sakura cũng luôn cố sao cho quần áo và mặt mũi mình được sạch sẽ gọn gàng. Nhưng bây giờ trông con bé như vừa không ngủ một hai đêm liền vậy.

"Xin chào," bà nói, ngồi xuống đằng sau chiếc bàn.

"Xin chào, ngài Hokage," Kakashi gật đầu nói.

"Chào sư phụ," bức tường nói.

Tsunade phải chớp mắt để chắc chắn người vừa lên tiếng là Sakura. Miệng con bé còn chẳng mấp máy mấy.

À, Tsunade ngẫm nghĩ, tựa người vào ghế và nhìn phân đội 'không-đúng-giờ-lắm' của Đội Kakashi. Có gì đó không ổn, điều này rõ ràng y như những gì Shizune đã nói. Trợ lý của bà ý tứ đánh mắt ra hiệu, Tsunade gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Không phải việc Sakura đang cố giả làm một đồ vật trong phòng khiến bà thấy bất bình thường, mà là việc Kakashi đang lờ chuyện đó đi. Lờ Sakura đi.

"Thông báo tin tốt cho ta đi," Tsunade ra lệnh.

Điều này cũng chẳng làm thay đổi bầu không khí. Kakashi mỉm cười sau chiếc mặt nạ. "Tôi e rằng nhiệm vụ này không ngoài dự đoán, thưa ngài Hokage. Chúng tôi không thu được bất kì thông tin quan trọng nào."

"Vậy đây lại là mồi nhử à?" bà hỏi.

"Có vẻ là vậy."

Sakura nhíu mày, định lên tiếng bổ sung. Tsunade nhìn con bé chờ đợi, Kakashi cũng vậy. Và chỉ một ánh mắt từ đội trưởng của mình cũng đủ làm Sakura câm như hến. Con bé lại quay sang săm soi bức tranh treo tường, còn Kakashi tiếp tục chú mục vào Tsunade với nụ cười giả tạo.

Cậu ta nghĩ bà ngốc chắc?

Không một ai chèn ép được Sakura chỉ bằng một cái nhìn. Không ai có thể! Nếu Hatake Kakashi nghĩ rằng sư phụ của con bé không nhận ra điều đó thì cậu ta nhầm to rồi. "Sakura," Tsunade gọi, "đó cũng là báo cáo của con à?"

Tsunade thấy sự căng thẳng trong phòng tăng lên rõ rệt. Không một ai cử động, kể cả Shizune, người đang định đưa tay lên gãi mũi. Dù Tsunade là người đặt câu hỏi, nhưng Sakura lại liếc về phía Kakashi trước khi trả lời. "Chúng con đến ngôi làng kịp lúc nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, sau đó chúng con trở về."

"Tại sao hai người lại muộn một ngày?" Tsunade hỏi.

"Ừm," Sakuara cụp mắt xuống. "Bọn con lạc."

"Bảng chỉ đường ở mấy tỉnh tây bắc chán lắm," Kakashi vui vẻ tiếp lời.

"Chỉ thế thôi sao?" Tsunade ngờ vực. Rõ ràng hai người này đang giấu bà chuyện gì đó.

Sakura cắn môi. "Ừm... thực ra..."

Con bé lại im bặt khi bị Kakashi quay sang nhìn chằm chằm. Sakura ngọ nguậy, dời mắt đi, nhưng rõ ràng con bé đang muốn nói gì đó, kể cả cái nhìn đáng sợ nhất của vị Ninja Sao chép cũng không làm con bé chùn bước.

"Thật ra cái gì?" Tsunade gặng hỏi. Sakura là mắt xích yếu ở đây, bà phải dồn ép con bé.

"Ừm... có một sự cố-"

Kakashi cắt ngang. "Không có-"

"Có, có một-"

"Không có sự cố nào hết thưa ngài Hokage."

"Con đã tấn công một người trong thị trấn. Ông ta có băng bảo vệ trán của Iwa-"

Kakashi thở dài. "Không ai cần biết thông tin vô ích đó đâu."

"Ông ta nói có người đưa nó cho ông ta-"

"Có rất nhiều tàu buôn của Iwa trong thị trấn ấy. Việc này chẳng có nghĩa gì cả."

"Vậy thì tại sao cậu ấy lại nói rằng chúng ta thất bại chỉ vì chúng ta không biết ai-"

"Đó không phải là một nguồn tin đáng tin."

Cuộc cãi vã kết thúc đột ngột y như cách nó bắt đầu. Tsunade chớp mắt ngạc nhiên. Không ai là không thấy sự căng thẳng giữa Sakura và Kakashi, và đây là hai người mà theo Tsunade biết là luôn hòa hợp với nhau. Có lẽ đôi lúc còn hòa hợp thái quá. Sakura là một cô gái duyên dáng với những ai con bé thích, việc con bé thường bỏ công hấp dẫn đội trưởng của mình nhiều hơn những người khác cũng không qua khỏi mắt bà.

Thỉnh thoảng điều đó có làm bà lo lắng, nhưng bà phải thừa nhận là Kakashi, cũng như bản thân Sakura, chẳng hề ý thức được chuyện đó.

Tuy nhiên, bây giờ thì...

"Một chút nghỉ ngơi có lẽ sẽ giúp ích được cho cả hai đấy," bà nói. "Hình như chúng ta đang có chút bất đồng nhỉ?"

Ít ra chúng còn biết mà xấu hổ.

"Nếu nhiệm vụ không có thu hoạch gì thì cũng đành chịu. Cho đến khi ta có việc cần, giải tán," bà nói.

Sakura trông nhẹ nhõm thấy rõ. "Vâng, thưa sư phụ," con bé nói, rồi sau đó không phải đi mà là chạy ra cửa.

Kakashi cũng chuẩn bị theo sau nhưng Tsunade hắng giọng. "Kakashi, ở lại một chút. Ta muốn bàn với cậu về một nhiệm vụ khác."

Đột nhiên Sakura có vẻ không còn muốn trốn ra ngoài nữa. Con bé chần chừ, lo lắng nhìn thầy và sư phụ của mình. Con bé hẳn đã biết ý đồ của Tsunade.

"Không. Con có thể đi," vị Hokage nói, tỏ rõ đây là mệnh lệnh.

Nhưng Sakura vẫn trì hoãn. "Thầy...?" Cô nói.

"Không sao đâu, Sakura," Kakashi nhẹ nhàng nói. "Em đi đi."

"Không phải con cũng nên góp mặt sao?" Cô ngập ngừng hỏi.

Tsunade gõ tay, chờ cho Sakura lê bước ra ngoài và đóng cửa. Bà đợi thêm một lúc nữa để chắc rằng Sakura không còn nghe thấy tiếng trong phòng rồi mới quay sang, trưng ra nụ cười cứng ngắc với người trước mặt.

"Vừa rồi là gì thế?" bà 'ngọt ngào' hỏi.

"Tôi không biết ý ngài là gì thưa ngài Hokage." Kakashi giả ngây một cách hoàn hảo.

"Ta chưa bao giờ thấy Sakura trốn vào một góc như thế, con bé cũng chưa bao giờ phải xin phép ai trước khi nói, trừ xin phép ta. Hoặc là cậu đang chèn ép con bé, hoặc là cậu đang bảo vệ con bé. Là cái nào hả?" bà hỏi. "Hay là cả hai?"

Kakashi nhún vai. "Tôi thực sự không biết ngài đang-"

"Thôi diễn kịch đi. Chỉ nhìn ngôn ngữ cơ thể của con bé là ta đủ hiểu đã có chuyện xảy ra trong nhiệm vụ đó. Đừng có coi ta là kẻ ngốc không hay biết gì khi học trò của mình bất ổn. Khai thật đi." Bà từ từ đứng dậy để nhìn vào mắt Kakashi. Sau khi mang giày cao gót vào, bà cũng cao được gần bằng cậu ta. "Nếu cậu còn nói dối thì đừng trách tại sao ta lại giao cậu cho Ibiki để 'moi chút thông tin'."

Đương nhiên quá trình đó sẽ bao gồm các dụng cụ như dây diện và bồn nước.

"Tôi mong là ngài đừng hỏi," Kakashi nói nhỏ.

"Nhưng mà ta đang hỏi đây."

Kakashi thở dài, khoanh tay lại. Ít ra thì nụ cười giả lả kia cũng đã biến mất. "Có một sự cố," cậu ta thú nhận, nói với ngực mình hơn là đang nói với bà. "Chắc ngài cũng biết là dấu vết mới đây nhất của Uchiha Sasuke là ở vùng tây bắc."

Tsunade cau mày. "Và?"

"Và... cậu ta vẫn còn ở đó," Kakashi bỏ lửng câu nói, để bà tự rút ra kết luận.

"Ồ," bà nói, mắt mở to. "Cậu đụng phải cậu ta hả?"

"Không phải tôi, mà là Sakura," Kakashi bất đắc dĩ nói.

"Trời, con bé có sao không?" Tsunade rít lên. "Đã có chuyện gì xảy ra?"

Kakashi nhìn vào cái cây trên bàn một hồi lâu rồi mới gật đầu. "Cô ấy ổn, và điều mà ngài dự đoán cũng đã xảy ra."

"Cậu ta tấn công con bé?"

Kakashi lại gật đầu. "Không một chút chần chừ, nhưng cậu ta cũng đã nương tay. Có lẽ Sasuke vẫn coi Sakura là bạn, nhưng... cô ấy vẫn bị chấn động."

"Đương nhiên rồi. Con bé có bị thương không?"

"Bị thương nhẹ, nhưng Sakura đã tự chữa cho mình rồi."

"Vậy lúc ấy cậu ở đâu?" Tsunade nhướng một bên mày hỏi, mường tượng viễn cảnh tồi tệ nhất.

"Đêm trước tôi... say rượu nên phải đi mua aspirin. Khi tôi tìm thấy Sakura thì cô ấy đã bất tỉnh rồi. Chúng tôi phải ở lại khách sạn một đêm nên mới muộn một ngày. Cả thể chất lẫn tâm lý của Sakura đều không ổn định để lên đường."

"Cậu say rượu."

"Đêm trước thì đúng là vậy. Sakura cũng thế."

"Rất tiếc vì ta đã hỏi."

"Công bằng mà nói thì nhiệm vụ này chỉ là mồi nhử thôi, ngài Hokage, nhưng chúng tôi cũng không nên bất cẩn như vậy. Sakura đã phải trả giá cho sai lầm đó."

"Con bé sẽ ổn chứ?"

"Sakura vẫn còn đang xúc động, nhưng sau đó cô ấy sẽ ổn thôi. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Sakura có cuộc đụng độ không mấy tốt đẹp với Sasuke-kun," Kakashi nhún vai nói. "Ngài cũng không nên nói chuyện này với Sakura. Cô ấy không muốn lại có thêm Ám Bộ theo sau Sasuke."

"Ta cũng chẳng muốn cử ai đi," bà nói. "Nhiều lúc ta nghĩ thằng bé ấy cứ bỏ đi là tốt nhất. Nhắc đến tên nó thôi cũng thấy u ám rồi."

Kakashi gật đầu.

"Đó là tất cả những gì cậu cần báo cáo?"

"Vâng thưa ngài Hokage."

"Hmm," bà mím môi, quan sát Kakashi. "Cậu có thể đi rồi."

"Cảm ơn ngài Hokage."

Cậu ta cúi đầu rồi đi ra cửa. Kakashi vẫy tay chào Shizune, nhưng phải vài giây sau khi cậu ta khép cửa lại và căn phòng lại trở nên yên ắng, Tsunade mới gọi người trợ lý của mình. "Ý kiến của cháu thế nào?"

Shizune nhíu mày. "Cậu ấy đang giấu điều gì đó. Cả hai người đó đều thế."

"Việc này thì rõ ràng rồi," Tsunade tựa vào ghế nói, thở hắt ra. "Ta chỉ tò mò chúng đang giấu cái gì thôi."

"Khi có liên quan đến Uchiha Sasuke," Shizune bất lực nhún vai, "thì con nghĩ chẳng có chuyện gì đơn giản cả. Cô có định cử một đội đuổi theo cậu ta không?"

Vị Hokage cáu bẳn chống cằm. "Không," bà chẳng buồn suy xét. "Ta không muốn phí nhân lực cho chuyện này. Nếu cậu ta đang ở phía bắc, cách xa chúng ta thì chúng ta cũng sẽ cách xa cậu ta. Tốt nhất là cứ quên phứt thằng nhóc ấy đi."

Đã bảy năm kể từ khi Sasuke bỏ đi nhưng thằng nhóc ấy vẫn ám lấy Đội 7. Có một vài vong hồn đúng là không biết khi nào thì nên tan đi.

--------------------------------------

Nhắm mắt lại, cô vẫn có thể tưởng tượng là người đó đang kề bên. Da thịt cô vẫn nhớ những chỗ người đó vuốt ve, mơn trớn. Dù mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá mơ hồ, nhưng mỗi phút giây của nó cô đều ghi nhớ.

Từ lúc trao mình, cô cảm thấy bản thân không còn như trước nữa. Sau khi trải qua một việc thân mật như thế, sao người ta có thể thích nghi trở lại với cuộc sống trước kia chứ? Kể cả bây giờ, cô vẫn cảm thấy tách biệt với thực tại xung quanh, như thể thế giới đã quyết định lộ ra bộ mặt thật đáng khinh của nó.

Cô chưa bao giờ cảm thấy lãnh đạm đến thế. Ngồi trên giường Ino, lắng nghe những câu chuyện tầm xàm bá láp trong lúc cô đi vắng, nhưng lời nói của Ino cứ trôi từ tai này sang tai kia Sakura. Sự thờ ơ này trầm trọng đến nỗi cô không quan tâm Ino đang nói gì. Cô không quan tâm mình đang ở đâu. Cô không quan tâm nếu mình có đột nhiên nhảy từ cửa sổ xuống tầng một, hét vang cả khu phố, cô cũng chẳng quan tâm mọi người sẽ nghĩ gì.

"...Kenzaki tặng mình cái này. Đẹp chưa này?" Ino nói, khoe ra chiếc vòng cổ màu xanh dương đang lún trong khe ngực mình. "Anh ấy bảo lúc nhìn thấy chiếc vòng cổ trong cửa hàng, nó làm anh ấy liên tưởng đến đôi mắt của mình nên anh ấy phải mua ngay tắp lự."

Sakura thì ngờ rằng anh ta tặng nó cho Ino chỉ để có cớ nhìn vào ngực cậu, nhưng cô cũng chẳng buồn nói ra. Chuyện tình cảm của Ino dễ dàng đến khó chịu. Đôi lúc Sakura ước mình có khả năng tâm chuyển thân của Ino.... Bởi khi ấy cô sẽ có thể giả làm Ino, bất chấp việc cô quyết là sẽ không ước cuộc sống của mình giống cuộc sống của Ino nữa.

"Mình mong là anh ấy không phải tiêu tốn quá nhiều vào món này, nhưng chắc cũng chẳng sao, bố anh ấy giàu mà..." Ino bỏ ngỏ câu nói, bị thứ gì đó ngoài cửa sổ thu hút chú ý. "Này... Sakura? Không phải kia là thầy cậu à?"

Một tia bực dọc cắt ngang sự lãnh đạm trong Sakura. Cô nhìn theo ánh mắt Ino đến căn nhà phía đối diện – nhà cô – và thấy một người đàn ông đang đứng ở ngưỡng cửa, một tay đút túi, một tay bấm chuông.

Người bây giờ Sakura không muốn gặp nhất trên đời có lẽ chính là người này, kể cả chỉ là nhìn thấy gáy của người đó từ xa cô cũng không muốn. Nếu có một điều có thể làm xáo trộn cảm xúc của cô lúc này thì đó chính là Hatake Kakashi. Cô chẳng thà chìm trong buồn rầu còn hơn là cảm thấy bối rối thế này.

"Cậu không định gọi thầy ấy à?" Ino tò mò hỏi. "Thầy ấy đang bấm nát cái chuông rồi đấy."

Kakashi đã thôi bấm chuông mà thay vào đó là ấn tịt cái nút ấy xuống. Từ bên kia con phố Sakura cũng nghe được tiếng rung rè rè liên hồi phát ra từ phía nhà mình. Nếu cô thực sự có nhà, chắc chắn cô sẽ mở cửa chỉ để đánh vào đầu Kakashi một cái.

"Bây giờ mình không muốn nói chuyện với thầy ấy," Sakura thở dài, tay chống lên bậu cửa sổ.

"Có lẽ cậu nên nói chuyện thì hơn. Nhỡ là nhiệm vụ thì sao?" Ino nói.

"Không phải, thầy ấy chỉ đang lên cơn phiền nhiễu thôi," cô lầm bầm, mong rằng Kakashi sẽ bỏ cuộc sau một phút.

"Thỉnh thoảng cậu siêu bất lịch sự đấy, Trán dồ," Ino trách, rồi thò người ra ngoài cửa sổ vẫy tay.

"Yoo~hoo! Thầy~Kaka~shi! Ở đâyyyy!"

Trời ơi, thầy ấy đang quay sang bên này...!

Không chút nghĩ ngợi, Sakura lao ra đè Ino xuống giường để không ai thấy họ từ cửa sổ. Ino rít lên, cố giãy ra, nhưng Sakura giữ chặt. "Cậu im đi được không?" cô bực bội. "Mình đã bảo là không muốn nói chuyện với thầy ấy rồi cơ mà."

"Đằng nào thầy ấy chẳng thấy mình rồi," Ino nhếch môi cười. "Mà này.... eo ơi! Nhỡ thầy ấy nghĩ chúng ta đang làm cái gì kì lạ thì sao? Nhỡ thầy ấy nghĩ chúng ta là les thì sao?! Kenzaki đáng thương của mình sẽ nghĩ gì?"

"Anh ta có khi cũng chẳng thấy phiền đâu, Lợn," Sakura thở dài, không dám ngồi dậy vì sợ Kakashi còn ở đó.

"Cũng đúng," Ino nghĩ ngợi thì thầm. "Bọn con trai thích mấy thể loại đấy đúng không nhỉ? Này Sakura – hôn mình đi."

"Không!"

"Thôi nào, hôn một cái thì có chết ai – mình không cắn đâu!"

"Đừng có mà kì cục nữa Ino."

"Cậu mới là người đang đè người ta xuống đấy Trán dồ."

"Chỉ vì mình phải khống chế cậu thôi," Sakura nói. Cô lăn sang một bên để Ino được thở, nhưng không ai ngồi dậy.

"Mình không hiểu sao cậu lại phải tránh thầy Kakashi," Ino thì thầm, như thể Kakashi sẽ nghe được tiếng họ từ bên kia đường. "Có chuyện gì xảy ra lúc làm nhiệm vụ à?"

"Không có," Sakura nói bằng giọng mà cô biết là chẳng mấy thuyết phục. Cô nửa muốn Ino hỏi mình để có thể trút ra gánh nặng trong lòng, nhưng một nửa mạnh hơn trong lí trí cô nhắc nhở rằng có những điều không nên chia sẻ. Nhất là với Ino Lắm Mồm, người chưa bao giờ có tí gram nhạy cảm nào trong người, vậy thì cô có thể trông chờ được gì cơ chứ? Tuần này cô cũng đã đủ thiếu thông minh lắm rồi. Vậy nên thay vì tâm sự, Sakura vùi đầu vào vai bạn mình.

"Đúng là đã có chuyện xảy ra đúng không?" Ino nghi ngờ nói. "Cậu có vẻ khang khác."

"Mình đã khác rồi."

Cổ Ino có mùi rất dễ chịu; như mùi cây kim ngân trong tối mùa hè mát mẻ. Là mùi dầu gội hay mùi nước hoa của Ino, hay chỉ là mùi kem dưỡng thể? Sakura không nghĩ mình có mùi thơm như thế sau một tuần làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ cô không muốn cử động. Cô cần sự gần gũi này, chỉ một lúc mà thôi. Dù cơ thể Ino quá mỏng manh và quá mềm mại, da thịt tỏa mùi quá ngọt để có thể đánh lừa giác quan của Sakura, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể cầu. Cô biết mình đang bối rối. Cô biết khi vòng tay ôm cổ Ino, cô đang tưởng tượng ra mình đang ôm một người khác.

"Hai người cãi nhau à?" Ino hỏi, nghịch ngợm luồn tay vào tóc Sakura.

"Ừ," cô thở dài thườn thượt.

"Về cái gì?"

"Mình... mình đã làm một việc ngu ngốc, Ino."

"Thế mà mình cứ tưởng là cái gì lạ lắm."

Sakura chọc vào sườn Ino, nhưng cậu chỉ phá ra cười rồi nắm tay cô, để tay họ đan vào nhau. "Vui lên đi, Sakura," Ino nói. "Cứ làm như cậu chưa bao giờ cãi nhau với thầy Kakashi ấy."

"Ừ," Sakura yếu ớt nói, "nhưng lần này mình nghĩ là..."

"Sao?"

"Mình nghĩ là thầy ấy không còn thích mình nữa."

"Đừng có nghĩ linh tinh. Nếu thầy ấy không thích cậu thì thầy ấy đã không đứng trước cửa nhà cậu rồi," Ino gạt đi. "Bây giờ thì ôm mình đi."

"Còn Kenzaki thì sao?"

"Ờ, chúng ta nên chụp vài bức gửi cho anh ấy!"

Ino giống như một người chị gái của Sakura, bao gồm cả khoản hai người hay giật tóc và đánh cãi nhau. Dù có khoảng vài năm không hề nói chuyện, nhưng vì là hàng xóm sát vách nên họ bất đắc dĩ bị buộc vào với nhau. Có lẽ sự thân thiết của mẹ họ cũng góp phần trong đó. Cũng khó để tránh mặt đứa cùng lớp bạn ghét nếu mẹ bạn cứ kéo bạn sang nhà nó uống trà. Kể cả khi mẹ hai người đã mất, họ cũng đã ảnh hưởng ít nhiều đến con gái mình. Giờ đây Sakura có muốn cũng không thể thoát được Ino.

"Gì thế Sakura?" Ino hỏi, chạm đầu vào Sakura. "Cậu có thể kể với mình mà."

Sakura còn lâu mới tin. "Mình chỉ làm trái quy định chút thôi nên thầy ấy không vui," cô chỉ nói có vậy, và đó cũng phần nào là sự thật.

"Đồ ngốc," Ino làu bàu. "Thầy ấy chỉ giận vì muốn tốt cho cậu thôi."

"Mình biết, nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Không phải mình mới là người nên quyết định cái gì là tốt với mình sao?"

"Nếu cậu còn chẳng biết cái gì là tốt cho cậu thì không đâu!" Ino lăn ra, nhỏm dậy nhòm ra ngoài cửa sổ. "Hmm... thầy ấy đi rồi, cậu có thể thôi trốn rồi đấy."

Sakura đỏ mặt ngồi dậy. "Mình không trốn, mình chỉ..." Nhưng cô không tài nào nói nốt câu mà không sử dụng những từ đồng nghĩa với 'trốn', nhất là khi cô đang lấp ló ngó qua rèm cửa để chắc rằng trước nhà cô đúng là không còn ai như Ino nói.

May là Kakashi không còn ở đó nữa, cô thở dài nhẹ nhõm.

"Tuy không biết là cậu đã làm gì, nhưng mình chắc là nó cũng không thể quá nghiêm trọng được." Ino xoa đầu cô, khiến Sakura nhớ về bàn tay của một người khác cũng từng trìu mến xoa đầu cô như vậy. Cổ cô nghẹn lại, khiến cô hít thở không thông. "Mình biết cậu hay nhạy cảm thái quá với việc được lòng tất cả mọi người, nhưng mà thầy Kakashi..."

Sakura đợi, nhưng Ino dường như đã quên bẵng những gì định nói, thay vào đó cậu nhíu mày nhìn chằm chằm vào vai Sakura. Ino chộp lấy cổ áo cô. "Cái quái gì đây?"

"Cái gì?"

"Vết trên cổ cậu," Ino chọc vào xương quai xanh bên phải của Sakura. "Trông có vẻ giống vết bầm nhưng –"

"A!" Sakura kêu lên ngạc nhiên, lấy tay che cổ. "Chả- chả có gì hết! Mình vật lộn với một nghi phạm trong nhiệm vụ - thế thôi!"

Ino nhìn cô chằm chằm.

"Mình, ừm, dùng phòng tắm của cậu được không?" Sakura hỏi, giọng cô như vỡ ra đến nơi.

Ino vẫn khó hiểu nhìn cô, dường như đang tưởng tưởng ra hình con ốc thụt vào vỏ khi bị chạm vào. "Ừ," Ino nhún vai.

Không phí thêm bất kì giây nào, Sakura chạy vào phòng tắm của Ino rồi sập cửa lại. Trong tấm gương treo trên bồn rửa tay, cô nhác thấy một cô gái tóc hồng vội vàng đóng cửa. Sakura nhận ra đây là lần đầu tiên cô nhìn vào gương kể từ sau nhiệm vụ với Kakashi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn vào gương kể từ khi...

Kéo cổ áo xuống, cô nhìn thấy thứ mà mình đã bỏ sót.

Sakura tưởng mình đã xóa hết tất cả những vết bầm và vết cào xước. Tuy chúng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho thấy một cặp đôi đã thiếu kinh nghiệm và vụng về đến thế nào. Nhìn vào vết đỏ trong gương, cô biết đây không phải là hành động vô tình trong giây phút cuồng nhiệt mà hoàn toàn có chủ ý.

Đây là một dấu hôn.

Sakura nhận ra ngay tức thì bởi cô cũng đã từng tự tạo dấu hôn trên người mình mỗi khi quá hào hứng luyện tập kĩ thuật chữa vết thương. Nhưng hôm nay những ai đã nhìn thấy nó? Ino? Tsunade? Mọi người trên đường?

Kakashi?

Xấu hổ, cô giơ tay lên, chuẩn bị truyền chakra vào dấu vết xấu xí kia. Nhưng rồi cô nhìn vào mình trong gương và dừng lại.

Vẻ ngoài cô chẳng có gì khác biệt. Cô có phần hơi mỏi mệt, nhưng da dẻ cô vẫn hồng hào khỏe mạnh. Tóc cô vẫn thế, quần áo cô (tuy cần giặt ủi) vẫn giống y như khi cô rời đi. Cô gái trong gương vẫn là Sakura mà cô luôn thấy, điều này có phần nào an ủi cô... bởi lần cuối soi gương, cô chỉ là thiếu nữ Sakura. Một cô gái trinh trắng, người mà kinh nghiệm tình dục chỉ giới hạn trong những lần tự thỏa mãn mình và một nụ hôn với một y nhẫn giả đồng nghiệp trong tiệc Giáng Sinh. Nhưng trong gương bây giờ là Sakura – một phụ nữ, một người đã có chút tỏ đời hơn cô gái một tuần trước.

Và điểm khác biệt duy nhất của hai người đó là vết đỏ này.

Không hiểu sao Sakura không nỡ xóa nó đi. Đây là tất cả những gì còn lưu lại của đêm đó, dù ý nghĩa của nó có là gì. Chỉ cần cô kéo khóa áo hết cỡ thì vết đỏ này cũng sẽ bị che đi thôi.

----------------------------------

So sánh với xung quanh, đây chỉ là một nấm mồ nhỏ và còn khá mới, bất chấp việc nó đã ở đây được ba mươi năm. Trong khi những tấm bia cũ hơn gần đó dài dằng dặc những cái tên của nhiều thế hệ, tấm bia này lại chỉ có hai.

Sakumo. Hanako. Hatake chi mộ.

Kakashi thở dài, quỳ xuống nhổ một nắm cỏ dại mọc gần tấm bia đá. Đương nhiên anh chẳng đủ chu đáo để mang hoa đến, vậy nên anh đặt luôn nắm cỏ dại xuống làm hoa. Bồ công anh thì cũng đẹp và vô ích như mọi loại hoa khác mà thôi. Tấm lòng mới là thứ quan trọng... dù có ít ỏi đến đâu.

Thật khó để nghĩ về những người Kakashi muốn tưởng nhớ. Ngôi mộ này là tất cả những gì anh biết về mẹ. Chỉ có cái tên khắc trên bia đá là quen thuộc, anh còn chẳng nhớ nổi mặt bà. Anh có chút ấn tượng về bố, nhưng phần nhiều đều là sau khi ông chết. Gần như tất cả những gì Kakashi nhớ về bố mình là hai thái cực đối lập; khi ông rạng rỡ vinh quang, và khi ông sụp đổ hoàn toàn. Đây chỉ là những kí ức mơ hồ của một đứa trẻ hay bằng chứng cho sự điên loạn của ông, đến giờ anh vẫn không rõ.

Nhưng hiện tại họ chỉ còn là những cái tên trên bia đá và tro tàn dưới đất. Rồi một ngày anh cũng sẽ như vậy.

"Cậu về rồi."

Kakashi thẳng người, quay lại. "Chào, Kurenai."

Người phụ nữ tóc đen mỉm cười ấm áp với anh, nhưng đứa bé gái thì xấu hổ trốn ra sau mẹ. "Thăm Asuma à?" anh đoán.

Kurenai gật đầu, nhìn ra ngôi mộ cô vừa thăm. Kể cả từ khoảng cách này cũng khó để không nhìn thấy nó. Là con trai của Hokage nên Asuma được chôn trong một khu mộ khá... hoành tráng, cao vượt tất cả những ngôi mộ khác. Kakashi nhìn xuống bia mộ cao chưa đến một mét bị cả những ngôi mộ tầm tầm che lấp của nhà mình rồi lại thở dài.

"Cậu về từ hôm qua đúng không?" cô hỏi.

"Cậu có vẻ biết khá nhiều so với một dân thường đấy," anh lầm bầm, "Có gì mà tôi không biết không?"

"Mình chưa trở lại đâu, nếu đó là điều cậu muốn hỏi," cô thảnh thơi đáp. "Nhưng mình có nguồn tin của mình. Mei-chan, đừng kéo váy mẹ như thế."

Kakashi nghiêng đầu nhìn đứa trẻ ngó ra từ sau lưng mẹ. "Meiyu dạo này thế nào?" anh thân thiện hỏi.

Meiyu lại trốn ra sau mẹ, Kurenai bật cười. "Đương nhiên là đứng nhất lớp rồi! Thầy Iruka nói sau này con bé sẽ là một kunoichi xuất chúng, và là một trong những học trò thân thiện và lịch sự nhất cậu ấy từng dạy. Đúng không Mei-chan?"

"Nhưng vẫn còn nhút nhát lắm," anh nhận xét.

"À... không hẳn. Con bé chỉ trốn mỗi cậu thôi."

"... Tôi ước rằng đây là lần đầu tiên có người nói như thế."

"Hãy thừa nhận là cậu có một khuôn mặt rất không đáng tin đi."

"Thế thì sao chứ? Con bé còn chẳng nhìn thấy mặt tôi mà."

"Đúng rồi đấy." Kurenai cúi xuống bế đứa bé đang túm chặt váy mình lên. Dù đứa bé có thích hay không thì bây giờ Kakashi cũng có thể nhìn con bé một cách tử tế. Con bé xinh xắn, nhưng không phải kiểu trang nhã như Kurenai, con bé chỉ giống mẹ ở mỗi mái tóc.

"Mỗi lần nhìn tôi lại thấy con bé ngày càng giống Asuma hơn," anh nói.

"Cậu thấy thế à?"

"Chỉ cần thêm bộ râu là trông y như tạc."

Meiyu có vẻ không vui khi nghe thấy điều này, nhưng Kurenai chỉ cười và hôn lên chóp mũi con gái. "Chúng ta sẽ không làm vậy đâu," cô hứa với con gái rồi quay sang nhìn từ đầu đến chân Kakashi. "Cậu vừa mới trở về đấy à? Cậu đã về nhà chưa thế?"

"Chưa," anh nhún vai đáp, nhét tay vào túi.

Cô dè dặt nhìn ngôi mộ của nhà Hatake. "Đây là nơi đầu tiên cậu đến à?"

"Có vẻ là thế." Dù đúng ra thì đây là nơi thứ ba anh đến.

"Kì thật," Kurenai lẩm bẩm.

"Hm?"

"Mình chưa bao giờ thấy cậu ở đây cả. Bình thường cậu hay ở đài tưởng niệm nên mình có hơi ngạc nhiên," cô nói, nhìn xuống tấm bia đá. "Đây là cha mẹ cậu à?"

"Còn ai khác nữa."

"Ưm... những người khác đâu-"

"Không có những người khác," anh đáp gọn lỏn.

Cô nhăn mặt. "Ồ, mình xin lỗi," Kurenai nói, con gái cô lại giấu mặt vào vai cô.

Có lẽ anh đã gay gắt hơn những gì anh tưởng, nhưng đây là một chủ đề anh không muốn mọi người hỏi đến. Trong khi những người khác có khu mộ gia đình với lịch sử tổ tiên kéo dài đến cả hàng trăm năm trước thì khu mộ của Kakashi chỉ có hai cái tên, và khả năng lớn là nó sẽ kết thúc chỉ với tên anh. Cuộc sống ở thế giới bên kia hứa hẹn sẽ ảm đạm lắm đây.

Anh còn chẳng biết tại sao mình lại đến đây, ngoại trừ việc nhiệm vụ này có lẽ đã làm định nghĩa 'gia đình' trong anh lung lay.

"Cậu có thể ghé qua uống chén trà bất cứ khi nào cậu muốn," Kurenai nói. "Có khi cậu còn có thể dụ Meiyu chơi một ván shogi nữa. Con bé rất giỏi đấy."

"Shikamaru hẳn phải là một thầy giáo tốt."

"Shikamaru luôn cố gắng ở bên hai mẹ con mình, dù rằng thằng bé cũng hay kêu ca về việc bị phụ nữ áp đảo. Cả Meiyu cũng bắt nạt Shikamaru."

"Không có!" đứa bé nói chen vào.

"Ừ, không có, Mei-chan," Kurenai dỗ dành, nhưng cô kín đáo nháy mắt với Kakashi. "Shikamaru chiều con bé lắm. Nhưng mình nghĩ dạo này cậu ấy sẽ ở Suna nhiều hơn."

"Tại sao?"

"Shikamaru sắp cưới mà phải không?" cô nói. "Với chị gái của Kazekage."

"Đợi đã, cậu ta bao nhiêu tuổi?" Kakashi hỏi.

"Hai mươi."

"Cưới thế có hơi trẻ, cậu có thấy thế không?"

"Có thể là thế. Nhưng không phải với chúng," Kurenai nói. "Chiến tranh sắp xảy ra và cậu biết nó thế nào rồi đấy. Việc người ta vội vàng hay làm những việc mà bình thường không bao giờ làm cũng chẳng có gì là lạ khi đột nhiên không ai chắc mình có thể sống tới năm sau không."

Câu nói ấy khiến anh sững lại. "Cũng đúng," anh lầm bầm. "Nhưng việc này khiến tôi thấy già."

"Cậu già mà."

Anh nheo mắt. "Cậu già hơn tôi."

"Sao lại nhắc đến tuổi của phụ nữ như thế, thật bất lịch sự," cô lạnh giọng nói, nhưng kèm theo nụ cười hài hước. "Nhưng thôi, Meiyu mệt rồi, mình nên đưa con bé về nhà. Nhớ lời mời của mình đấy Kakashi."

"Rồi." Anh giơ tay tạm biệt, nhìn người phụ nữ bế con đi xa dần. Kurenai đã từ bỏ sự nghiệp kunoichi cho đứa bé đó, và Kakashi không hề thấy cô hối hận. Làm một người mẹ đơn thân trong khi ngày ngày mạo hiểm mạng sống không phải là một lựa chọn đúng đắn với tất cả mọi người. Anh có thể hiểu logic đó. Kakashi nghĩ nếu không mồ côi sớm thì anh cũng sẽ không bất bình thường đến vậy.

Nhưng bất bình thường cũng có cái hay của nó. "Phải không bố?" anh hỏi tấm bia đá.

Một tiếng quang quác vang lên ở phía sau anh. Kakashi quay phắt lại, một con quạ to đen xì đang đứng trên hàng rào gỗ của một ngôi mộ khác. Nó nghiêng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt xanh nhạt rồi lại há mỏ kêu tiếp. Anh cau mày. Tiếng quạ kêu móc mỉa như xuyên qua anh.

Anh chưa bao giờ thích chim.

Cúi xuống, anh nhặt vài viên sỏi dưới đất, vung tay chuẩn bị nhắm vào con quạ. Dường như đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, con quạ vỗ cách phành phạch bay đi.

Anh chưa bao giờ thích chim. Đặc biệt là quạ.

Anh đi ra khỏi nghĩa trang, không buồn quay lại nhìn con quạ hay ngôi mộ. Lần thứ hai trong ngày anh lại đi đến nhà cấp dưới của mình. Trước đó anh không gặp được cô, nhưng giác quan thứ sáu hay thứ bảy nào đó mách bảo anh rằng lần này cô sẽ ở nhà. Và đúng là khi đứng trước cửa nhà Haruno, anh thấy cánh cổng dẫn ra vườn mà một tiếng trước anh cẩn thận để hé nay đã đóng lại. Thò tay vào cửa hòm thư, đống thư từ và tờ rơi quảng cáo kẹt ở đó cũng đã biến mất, có người đã đi qua và thu chúng lại.

Bằng chứng rõ ràng nhất là đôi giày cao cổ bỗng nhiên xuất hiện trên giá.

Kakashi bấm chuông cửa, tiếng rè rè lúc nãy lại vang lên, theo sau đó là tiếng máy sấy ngưng bặt trong nhà. Cô biết anh đang ở đây, nhưng anh tiếp tục nhấn chuông để cô không thể lờ đi được nữa.

Anh chỉ dừng lại khi nghe thấy giọng nói bực dọc. "Ai đó?"

Như thể cô không đoán ra vậy. "Thầy đây," anh đều đều nói.

Anh có thể nghe thấy cô đang chần chừ. "Thầy quay lại sau được không?" cô miễn cưỡng nói. "Em đang không chỉnh tề cho lắm."

"Thầy có thể đợi," anh đáp. Nếu cần anh sẽ làm thế.

"Thầy muốn gì?" cô sốt ruột hỏi.

"Em có thể mở cửa được không?"

"Nói em biết thầy muốn gì đã."

Anh thở dài, nhéo sống mũi, cơn đau đầu dai dẳng hai ngày nay đang chực chờ trở lại. "Thầy muốn nói chuyện," anh nói khẽ.

Chỉ khi đó cánh cửa trước mặt anh mới hé ra và khuôn mặt nhợt nhạt của Sakura mới ló ra qua khe cửa. "Chúng ta đi cùng nhau cả ngày và bây giờ thầy mới muốn nói chuyện?" cô rít. Một bên tóc cô đã khô, bóng mượt, bên kia vẫn còn ướt, loăn xoăn. Kakashi chưa bao giờ thấy cái áo choàng tắm nào to như cái cô đang mặc, anh không hiểu sao cô có thể nghĩ thế này là 'không chỉnh tề' khi nó còn kín đáo hơn cả quần áo thường ngày của cô. Cô cũng đâu cần phải túm chặt lấy cổ áo như thế, như thể tự dưng cô thấy xấu hổ nếu anh nhìn thấy cổ cô vậy.

"Thầy không kể chuyện đó với Tsunade," anh từ tốn nói. "Thầy nghĩ là có thể em muốn biết, trông em có vẻ lo lắng."

Cô cụp mắt xuống đất. "Chính thầy mới là người khăng khăng việc đó; em chẳng quan tâm. Cảm ơn thầy vì đã ghé qua." Cô chuẩn bị đóng sập cửa.

Chân Kakashi ngang nhiên chặn lại. Cô lườm cái chân ngáng đường kia như thể đang nghiêm túc cân nhắc xem có nên chặt nó đi hay không. "Thầy xin lỗi, Sakura," anh nói khẽ.

Cô vẫn tránh mắt anh. "Bây giờ thì chẳng quan trọng nữa."

"Nếu em yêu cậu ta thì thầy nghĩ là nó cũng khá quan trọng với em."

"Không phải việc của thầy," cô gay gắt nói, thả tay khỏi áo choàng tắm để nắm lấy khung cửa.

"Ừ, đúng thế," anh thở dài. Kakashi cố lờ nó đi, anh thực sự cố, nhưng ngay lúc cô thả tay khỏi chiếc áo choàng và cổ áo cô trễ xuống, vết đỏ trên da cô đã đập ngay vào mắt anh. Anh không thể tiếp tục làm ngơ được nữa. "À...," anh ngập ngừng, chỉ tay vu vơ về phía cổ cô. "Có vẻ như em có một – có lẽ em sẽ muốn chữa lành nó."

Mắt cô tóe lửa giận, không bối rối, không chần chừ, cô kéo cổ áo lên. Rõ ràng Sakura đã biết về dấu hôn đó, và dựa vào ánh mắt cô thì đáng ra anh không nên đề cập đến nó. Nhưng nếu đã biết về dấu vết kia thì tại sao Sakura không xóa nó đi?

"Tạm biệt thầy," cô đột ngột nói, đóng cửa nhanh và mạnh đến mức chân anh không thể cản lại; anh chỉ có hai lựa chọn, hoặc là rụt chân ra, hoặc là để chân bị nghiến nát. Kakashi trơ mắt nhìn cánh cửa lạnh lùng trước mặt. Anh nghe thấy tiếng chân Sakura đi vào trong và tiếng máy sấy vang lên lần nữa.

Anh đã cố gắng rồi đấy chứ, nhưng bạn cũng chỉ dám quấy rầy cô gái có thể đấm gãy xương sườn bạn đến một mức độ nào đó trước khi cô ấy nổi điên lên. Lựa chọn duy nhất của anh là để mặc Sakura và hy vọng đến mai, hoặc ngày kia, hoặc ngày kìa, cô sẽ học được cách đối mặt với những hối hận của minh.

Dù sao thì ai cũng có chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com