TruyenHHH.com

Kakasaku House Of Crows Gia Toc Qua



Translate: kirowan

Beta reader: Whitenavy

T/N: Mình thấy có một bạn đã reup bản dịch HoC của mình ngay trên wattpad luôn, tuy là cũng chỉ mới up đến chap 6. Mình cũng không nhận được bất cứ tin nhắn hỏi xin phép nào, dù bạn đó cũng đã nói rõ trong description là không phải bạn dịch. Nếu bạn có trở lại đây hoặc vào wordpress đọc chap 15 mới nhất thì mong bạn xóa giúp mình bài post của bạn nhé. Mình cảm ơn.


Chương 10: Diễn biến trong thư viện


Thư viện là nơi lớn nhất nhì ở biệt thự nhà Zuru, nhưng có vẻ như cũng là nơi ít người lui tới nhất. Gia nhân phải quét bụi tất cả các căn phòng, kể cả những chỗ mà ngoài họ ra chẳng ma nào ghé qua. Sakura biết tuy nơi này rất sạch sẽ, nhưng những cuốn sách và cuộn thư ở đây đã không được đụng tới phải rất nhiều năm rồi. Cô nghĩ về thư viện ở Konoha mà tuần nào cô cũng đến, nơi mọi thứ đều te tua, biến mất một cách bí ẩn và lại xuất hiện một cách thần kì. Sách vở ở đây trái lại hết sức bóng bẩy, giống những món đồ trang trí hơn là nguồn tri thức. Sakura ngờ rằng có những trang sách còn chưa bao giờ được đọc tới.

Cô gượng gạo đứng giữa phòng trong khi Toshio đi đóng tất cả các cửa, để chắc rằng họ không bị làm phiền hoặc để cô không có đường thoát. Khi hắn lướt qua Sakura, mùi nước hoa thoang thoảng bay vào mũi cô. Đây là loại đàn ông mà cô thấy hết sức lạ lẫm. Cô chắc chắn rằng những người như Kakashi hay Naruto không bao giờ dùng nước hoa, dù việc đó sẽ khiến họ có động lực tắm mỗi ngày.

"Đi nào," hắn nói, ngoắc tay như thể cô là một đứa trẻ. Hắn đi trước lên những bậc thang gỗ dẫn đến khoang trên của thư viện. Ở đây có ít cửa sổ hơn, ít ánh sáng hơn, các kệ sách thì trống một nửa, như thể khu vực này vẫn chưa hoàn thiện.

Sakura càng ngày càng thấy bất an khi Toshio dẫn cô đến một lối đi dài khuất tầm mắt nằm giữa những giá sách cao ngất. Ý đồ của Toshio đã không thể rõ hơn, hắn dẫn Sakura đến chồng sách lộn xộn nơi chân tường.

"Em hãy sắp xếp và cất chồng sách này vào đúng chỗ," Toshio nói, ám chỉ đây sẽ là một công việc kéo dài. "Sách bìa xanh viền vàng là thơ, đặt vào khu vực thơ ca ở bên kia. Hồi ký là màu đỏ. Sử thi là đỏ vàng. Sách thường thức là đen vàng. Em nói mình có thể nhận biết bảng chữ cái đúng không?"

"Vâng," Sakura đáp khẽ.

"Tốt. Vậy em sẽ không gặp khó khăn gì."

Sakura không nhìn hắn ta. Cô không muốn chạm mắt với hắn, vừa để tỏ ra mình là người nhàm chán và ngoan ngoãn, không những thế còn lạnh tanh, không đáng để hắn chú ý tới. Nhưng bất chấp thái độ cứng nhắc, mấp mé giữa ranh giới của hết mực cung kính và chán ghét ghẻ lạnh của cô, Sakura vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn dõi theo cô. Nó khiến cô thấy mình như một con chuột giả bộ bình tĩnh chạy trong bánh xe trong khi con mèo ngoài cửa lồng đang lấp ló rình, sẵn sàng thò móng vuốt vào bất cứ lúc nào.

Sakura không quen thuộc với sự thèm khát trong ánh mắt của Toshio. Cô đã từng đối diện với ánh mắt dâm dãng của nhiều gã đàn ông, những ánh mắt khiến cô thấy mình như bị xâm phạm dù chỉ ở cùng một phòng với những gã đó. Nhưng đôi mắt sắc bén và tăm tối của Toshio khiến cô thấy trống rỗng, như thể hắn chỉ muốn nhấc đuôi cô lên rồi nhìn cô treo lủng lẳng làm vui. Và cũng như một con mèo, có thể lần này hắn sẽ thả cô đi... để hoãn chuyến đi săn này sang một ngày khác. Đối với hắn, cô không phải là một con người mà chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Biết mình đang bị nhìn từ phía sau, Sakura tiện tay nhặt cuốn sách gần nhất bằng những ngón tay vụng về cứng đờ lên. Quyển sách màu đỏ, chỉ có tên tác giả trên gáy.

"Hồi ký," Toshio nói, gần ngay sát cô.

Sakura máy móc cầm lên vài cuốn sách màu đỏ khác, đi xuống ba giá sách nữa để đến hàng sách hồi ký. Cô cẩn thận, và chậm chạp một cách có chủ ý, nhét những cuốn sách mới cứng vào cạnh những cuốn sách mới cứng và chưa bao giờ được đụng đến khác. Toshio đã thoải mái ngồi xuống một chiếc ghế gần chồng sách lộn xộn, im lặng nhìn cô làm việc, nụ cười phảng phất trên môi.

"Tôi đã biết phải làm như thế nào rồi thưa thiếu gia," Sakura cầm lên một cuốn sách màu đen về làm vườn. "Tôi không dám phiền cậu phải ở đây nữa."

"Ta sẽ giám sát em, Sakura-chan," hắn nói mượt như nhung. "Như vậy em sẽ mắc lỗi ít hơn. Màu đen là sách thường thức. Đằng kia."

Sakura ngậm miệng nghe theo. Vậy là hắn sẽ ngồi đây nhìn cô làm? Kể cả khi cô là người làm và hắn là chủ thuê, một người đàn ông ngồi không nhìn một người phụ nữ chạy đi chạy lại bê những chồng sách nặng cũng là một hành động hết sức bất lịch sự. Lại còn là một người phụ nữ mang thai nữa chứ. Nhưng Sakura cho là dù có biết cô đang có thai chăng nữa thì Toshio cũng sẽ không đến giúp. Và chắc chắn cũng không định cho hắn biết về tình trạng của mình. Cô không muốn gây sự chú ý gì khi ở đây.

Một giờ trôi qua, Sakura cảm nhận từng giây thống khổ của nó. Xếp những cuốn sách nấu ăn lên giá và ngó qua hình minh họa những món ăn hấp dẫn trêu ngươi bên trong khiến bụng cô càng thêm cồn cào. Bốn tháng trước cô đã bị sụt cân do quá nhạy cảm với mùi thức ăn, còn bây giờ thì cô không thể thôi nghĩ về đồ ăn. Cô muốn ăn dango. Cô muốn ăn mochi. Cô muốn ăn gà rán giòn rụm rưới nước sốt mằn mặn cay cay và khoai tây chiên béo ngậy trong cửa hàng góc phố ở Konoha. Cô khá thích cam. Không, cô rất mê cam thì đúng hơn. Nhưng hơn hết thảy cô muốn ăn ramen; thứ ramen rẻ bèo, lõng bõng nước có vị gà và rau cùng vị nhựa của chiếc hộp đựng nó. Dạ dày Sakura sôi lên.

Tối nay cô phải lẻn xuống bếp để ngấu nghiến đồ ăn mới được. Có vẻ như cơ thể cô đang cố bù đắp cho những tuần đầu nôn mửa chỉ vì mùi thịt.

Trong lúc ấy Toshio chỉ ngồi đó, hờ hững đọc cuốn sách trên đùi, thỉnh thoảng chỉ dẫn cho Sakura. Hắn ta có vẻ hứng thú với việc quan sát cô. Sakura cố hết sức bơ hắn đi, chịu đựng sự giám sát thừa thãi của hắn, từ từ dọn dẹp núi sách bừa bộn.

Tay cô chạm đến một chồng sách bìa xanh lục, cô ngừng một lúc để nhìn lướt qua tiêu đề trên gáy sách. Thơ.

Naka.

Tim Sakura hẫng một nhịp, mắt cay cay. Cô không hiểu nổi phản ứng của chính mình, có lẽ bởi lần cuối cô nghĩ đến Naka và đọc thơ của ông là trên ban công một quán trọ; và không lâu sau đó cô đã ngã xuống giường (hay nói đúng hơn là xuống sàn) cùng Kakashi. Cô vẫn thường nghĩ về đêm đó, dù các chi tiết đã mơ hồ dần theo thời gian cộng thêm sự lẫn lộn bối rối của cô, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn làm cô ứa nước mắt. Việc đó hay xảy ra bất chợt vào những lúc bất ngờ mà cô chỉ có thể đổ lỗi cho hormone.

Vẫn quay lưng về phía Toshio, Sakura thu dọn tập sách rồi tiến đến dãy sách thơ. Cô nhanh chóng xếp chúng theo thứ tự bảng chữ cái, nhưng bàn tay cô lại một lần nữa dừng lại trên quyển thơ Naka. Chẳng mảy may nghĩ ngợi, cô mở sách đến trang có bài thơ yêu thích mình hay đọc nhất.

Nụ cười rạng rõ hơn ánh dương bóng nước. Đôi mắt ấm áp hơn mật ong sóng sánh. Làn da mềm mại hơn sữa non buổi sớm. Đôi môi đỏ hơn cánh hồng e ấp.

Và cái lưỡi sắc hơn lưỡi dao làm bếp.

Đó là lời miêu tả gần đúng nhất về Sakura trong bài thơ này. Sự trìu mến trong những lời ẩn dụ, ngay cả ở những câu thơ không có cánh, cũng làm cô rung động. Tình yêu bất chấp thiếu sót của nhau. Yêu vì chính những thiếu sót của nhau.

Nhưng cô không thể tiếp tục đọc nữa khi cảm nhận được một bóng người khác đằng sau mình. Hay đúng hơn là ngửi thấy.

Sakura gập sách lại, vội vàng để nó về đúng chỗ trên giá, định bụng sẽ quay lại với công việc của mình. Cô không muốn bị bắt quả tang là chểnh mảng, hoặc tệ hơn là bị phát hiện là nói dối. Ai lại đọc thơ trong khi đã nói rằng mình không đọc thông viết thạo.

"Em có thích thơ không, Sakura-chan?" Toshio ghé người qua vai cô hỏi. Sakura nổi da gà.

"A... bình thường ạ. Em cũng không hiểu lắm," cô khẽ nói, định vòng qua hắn để đi về phía chồng sách đang đợi mình, nhưng hắn lại chắn đường cô.

"Ta cũng thấy thơ ca quá hoa mỹ và viển vông, " hắn nói.

Đồ không biết thưởng thức, Sakura nghĩ. Cô nhớ là mình cũng đã từng nói vậy với Kakashi. "Vâng cậu nói đúng," cô lầm bầm.

"Em thích đọc gì hả Sakura-chan?"

Cô chỉ mong hắn thôi gọi tên cô như vậy. Nếu con bé ngốc Ino biết động não đôi chút thì Toshio đã có thể gọi cô bằng một cái tên xa lạ khác mà không làm cô rùng mình ớn lạnh rồi. "Tôi không thích đọc sách, thưa thiếu gia Toshio," Sakura đáp.

Vì cao hơn cô kha khá nên Toshio phải cúi đầu xuống để ghé lại gần cô, hành động này khiến cô có cảm giác quen thuộc đến kì lạ. "Vậy sao?" hắn nói nhỏ. "Vậy thì em thích làm gì?"

Cô đã gặp hắn ta trước đây sao? Cũng có thể là Toshio có một khuôn mặt phổ biến nên khiến cô nhầm tưởng, nhưng Sakura thề rằng mình đã nhìn thấy hắn ta ở đâu đó... hoặc ai đó gần giống hắn. Giá mà cô có thể nhớ ra...

"Tôi... tôi đan len," một câu trả lời nhàm chán nhưng chân thật.

"Thế sao? Em đan gì?" Toshio tiến thêm một bước, Sakura cũng vô thức lùi lại một bước.

"Em-em đan nhiều thứ lắm. Nhưng đa số là khăn, ừm... mũ. Và tất. Em từng đan một đôi găng tay nhưng không may là chỉ người nào có mười hai ngón mới dùng được nó." Toshio đang dồn cô vào giá sách. Cô đã biết trước nhưng không thể né tránh. Hắn vươn tay chạm vào gò má cô bằng những ngón tay lành lạnh; Sakura giật nảy người.

"Ưm... thiếu gia Toshio?"cô thì thầm, người cứng đờ.

"Em rất thu hút, Sakura-chan à. Anh bị em mê hoặc rồi," hắn thì thầm vào tai Sakura một cách có thể coi là khá quyến rũ nếu không phải vì cô đang sợ đờ ra. Mà đối với hắn thì cô cũng chỉ là một hầu gái thích đan lát trong vô vàn gia nhân khác. Sakura không tin dù chỉ một giây là hắn thật lòng 'hứng thú' với cô, có lẽ hứng thú với những thứ dưới lớp quần áo của cô thì đúng hơn.

"Tôi nên quay lại làm việc thôi, thưa thiếu gia," cô nói, cố tránh ra.

Toshio kéo giật tay Sakura, đẩy lại cô vào giá sách. "Vội gì chứ?" hắn cười hỏi, thái độ vui vẻ đối lập hoàn toàn với những ngón tay đang ghì chặt. "Thả lỏng chút đi, Sakura-chan. Em không cần lạnh lùng với anh chỉ vì anh là chủ của em đâu. Anh cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi. Và em là một người phụ nữ quyến rũ..."

Miệng Sakura há hốc, cô muốn nổi điên vì ghê tởm, nhưng lí trí đang bảo cô phải im lặng và giữ bình tĩnh. Lí trí nào. Cô có thể đẩy hắn ra. Thậm chí cô còn có thể đánh ngất hắn nếu cần. Cậu trai này không được huấn luyện đấu tay đôi nên không phải là đối thủ của cô, nhưng nếu cô làm tổn hại gì tới hắn thì sẽ rất rắc rối. Cô có thể giết hắn, nhưng như thế còn rắc rối hơn.

Dù xảy ra chuyện gì cô cũng phải giữ vỏ bọc của mình.

"Thiếu gia à, tôi nghĩ tôi phải đi rồi," cô cố di chuyển lần nữa.

Lần này Toshio bực bội thở hắt ra rồi đẩy mạnh cô vào giá sách, không buồn giả vờ nữa. Cô không phối hợp, nên hắn cũng không diễn nữa. "Không cần phải nghĩ," hắn nói cộc cằn. "Chỉ cần làm theo những gì ta bảo. Hiểu chưa?"

Sakura lắc đầu. "Thiếu gia, không được," cô gấp gáp nói, cố giằng tay lại. "Xin đừng-"

"Đừng có bảo ta phải làm gì. Ta có thể tống cô về lại cái bãi rác mà cô chui lên bất kì lúc nào đấy." Hắn không nói với vẻ cay độc, mà với vẻ thản nhiên như một sự thật, mà có lẽ với hắn thì đúng là vậy. Toshio buông tay cô ra và bắt đầu giật đai lưng yukata của cô.

"Không!" Sakura phản đối, theo bản năng đẩy Toshio ra.

Hắn bắt lấy tay cô, hất ra, rồi nắm lấy cằm cô, mạnh đến mức Sakura không mở miệng nổi, "Shh," hắn ra lệnh, hơi thở nóng sực phả vào cổ cô trong khi tay luồn vào khe hở của bộ yukata. "Đừng khước từ trước khi thử. Có thể em sẽ thích đấy, Sakura-chan."

-------------------------------------------

"Không được."

"Từ bao giờ tôi lại không được biết về nhiệm vụ của chính cấp dưới mình vậy?" Kakashi hỏi, cố nhẫn nại.

"Từ khi đó là nhiệm vụ tối mật chỉ những người liên quan được biết," Tsunade cộc lốc đáp. "Có nghĩa là lúc nào cũng thế".

Kakashi thay đổi tư thế. Sự nhẫn nại của anh cần được rèn luyện thêm. "Trước đây ngài có bao giờ như thế đâu," anh nói. "Quy định cứng nhắc không phải phong cách của ngài, Tsunade-sama. Tôi chỉ muốn biết y nhẫn giả của mình đang ở đâu thôi."

"Và tôi đã nói với cậu ba lần rồi. Không – được. Cậu không có quyền được biết."

"Tôi là một jounin ưu tú, một cựu đội trưởng Ám Bộ, và cô ấy là học sinh của tôi. Tôi còn cần thêm quyền gì nữa chứ?"

"Cậu cần phải trở thành Hokage."

Anh thở dài, tay vò đầu. Vết băng trên tay trái cọ vào lớp quần áo ngưa ngứa. "Tôi chỉ muốn biết Sakura liệu có ổn không thôi," anh nói, cố đánh vào sự mềm lòng của Tsunade.

Đáng tiếc là lòng bà lại mềm như đá. "Đương nhiên là ổn rồi. Con bé là học trò của ta," bà nói như thể sự ám chỉ của anh là một lời xúc phạm danh dự.

"Cô ấy đã báo cáo chưa?"

"Chưa."

"Chưa?"

"Chẳng có gì là bất thường cả, Kakashi. Con bé đang nằm vùng ở một nơi xa lạ − cậu biết như vậy là thế nào mà," Tsunade phẩy tay. "Cậu đã biết quá nhiều về nhiệm vụ của Sakura rồi đó."

"Tôi hy vọng Sakura không làm nhiệm vụ ở nơi nào quá nguy hiểm," anh nói. "Với tư cách là cấp trên, tôi quan sát thấy dạo gần đây cô ấy không đủ khỏe mạnh."

"Tin ta đi. Một cơ thể khỏe mạnh không phải cái Sakura cần cho nhiệm vụ lần này."

"Thế còn một tinh thần khỏe mạnh thì sao?"

"Nếu ta không chịu cử những người tâm lý bất ổn đi làm nhiệm vụ thì tất cả chúng ta chỉ còn nước ngồi không," bà châm biếm. "Đó là một nhiệm vụ đơn giản, chỉ dài hơi chút thôi, rồi y nhẫn giả của cậu sẽ quay về, Kakashi. Mà Ino cũng có tệ đến mức ấy đâu."

Với tư cách là một y nhẫn giả thì không có vấn đề gì, nhưng với tư cách là cấp dưới? Anh tự hỏi không biết suốt bao năm Asuma đã chịu đựng như thế nào.

"Tôi chỉ muốn nói là..."

"Nói gì?"

"Chúng ta không dâng Ino cho ông thần nào đó được à?"

"Đừng nói bừa nữa," Tsunade quở trách. "Chẳng thần nào chịu nhận Ino đâu."

"Tôi sẽ ngủ ngon hơn nếu biết Sakura đang ở đâu và đang làm nhiệm vụ gì," Kakashi nói. "Tôi biết quy định là không thể tiết lộ nhiệm vụ, nhưng ngài đã biết tôi từ khi tôi còn nhỏ xíu, khi ngài thường qua chữa vết thương cho cha tôi. Ngài có nhớ lúc đó ngài thường cho tôi kẹo và bảo tôi ra ngoài chơi trong khi ngài làm cha tôi rên ri."

Tsunade trợn mắt nhìn anh. "Cậu..."

"Vì đau," Kakashi chữa cháy. "Không phải ngài đã quá rõ lòng trung thành của tôi rồi sao? Ngài thực sự nghĩ là tôi không đáng tin sao?"

"Đây không phải vấn đề về lòng tin. Chúng ta đang cận kề chiến tranh, những lúc này càng biết ít về đồng đội của mình thì càng tốt. Gián điệp đang len lỏi vào từng ngóc ngách của Konoha, chờ những người như cậu bất cẩn để nghe lỏm các nhiệm vụ tối mật. Chưa kể có khả năng cao là cậu sẽ bị bắt giữ, dù ta biết là tra khảo cách nào cũng không lay chuyển được cậu, nhưng cả ta và cậu đều sẽ nhẹ nhõm hơn khi cậu không có gì để khai cho bọn chúng."

"'Khả năng cao' tôi sẽ bị bắt là ý gì vậy thưa ngài Hokage?" Anh nhã nhặn hỏi.

"Đừng giả ngây với ta. Cậu bị bắt giữ trong mọi cuộc chiến cậu tham gia. Nếu ta nhớ không nhầm thì thỏa thuận ngừng chiến trong đại chiến trước có bao gồm điều kiện phóng thích cậu, và chúng chỉ đồng ý nếu Konoha thả mười lăm người bên chúng."

Kakashi mỉm cười.

"Đừng có tỏ ra tự hào như thế. Nếu lần này cậu bị bắt ta sẽ để cậu chết mục luôn. Còn bây giờ," bà nói, đứng dậy cầm lên một tập hồ sơ bên tay phải, "cậu làm ta muộn giờ họp rồi đấy. Thôi lo lắng cho Sakura mà lo cho đội hiện giờ của cậu đi. Ta có vài nhiệm vụ quan trọng cho cậu đây."

"Rõ, thưa ngài Hokage," Kakashi gật đầu trong khi Tsunade tiến ra cửa. Luôn là một người lịch thiệp, anh chu đáo mở cửa cho bà vì tay bà đang không tiện.

Tsunade dừng lại trước mặt anh, cắn môi.

"Ngài còn gì cần dặn dò sao?" anh hỏi.

"Ừ," bà nhìn anh bằng ánh mắt khó dò. "Ta đã định hỏi cậu từ lâu rồi... mà có lẽ trì hoãn để đến lúc này có vẻ rất bất công với cậu."

"Hm?" anh chỉ đáp lại có vậy.

Tsunade nhìn anh dánh giá thật lâu, ánh mắt ấy có thể thừa sức khiến bất cứ chiến binh dạn dày nào phải co rúm lại. Nhưng Kakashi, một người quá trơ lì với sự soi mói và chỉ trích của người đời, chỉ thản nhiên nhìn đáp lại, đợi bà nói tiếp.

"Thôi," cuối cùng bà nói, có vẻ bực bội. "Quên đi."

"Được."

Tsunade chắc chắn đang phải lo nghĩ rất nhiều chuyện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bà lãnh đạo một cuộc chiến, nên Kakashi cũng không nghĩ thêm về câu nói của bà. Trong khi Tsunade vội vàng đến buổi họp tiếp theo, Kakashi lững thững hướng về phía đài tưởng niệm. Buổi sáng thức dậy trên ghế sofa nhà Ino, anh vẫn còn bối rối và lo lắng cho tình trạng của Sakura. Anh nôn nóng muốn đến hỏi chuyện Tsunade đến nỗi quên bẵng thói quen hàng sáng của mình là đến thăm đài tưởng niệm; anh sẽ sửa sai ngay bây giờ.

Không có một ngày nào ở Konoha mà Kakashi không đến thăm ngôi mộ chung đó, không một ngày nào anh quên những con người đã hi sinh và sự hi sinh của họ đã góp phần làm nên anh của bây giờ ra sao. Anh đứng dưới ánh nắng nhạt màu, nhìn vào những con chữ và những cái tên quen thuộc mình đã không được nhìn trong gần một tháng. Anh giờ đã không còn gì để nói nữa. Kakashi chỉ đến đây để sám hối và tưởng nhớ; đôi lúc anh sẽ nghĩ về cuộc đời mình và tự hỏi nếu còn sống thì Obito sẽ làm gì. Những kí ức về Obito có lẽ là thứ giữ anh sống sót đến giờ.

Nhưng khi là vấn đề liên quan đến phụ nữ thì Kakashi sẽ gạt đi tất cả những lời khuyên của Obito. Dù sao thì khi còn sống chỉ số nhạy cảm của cậu cũng chỉ ngang một con khỉ mà thôi. Nghĩ về Sakura và nhiệm vụ nơi xa của cô, Kakashi cảm giác được rằng cô nhận nó chỉ để tránh anh. Dù anh có nhìn chằm chằm vào đài tưởng niệm bao lâu chăng nữa thì nó cũng không thể cho anh một câu trả lời.

Kakashi xoay vai, thở dài, nhìn về phía bãi tập nơi một bóng màu cam quen thuộc vừa xuất hiện. Naruto đang luyện tập với Sai và đội trưởng tạm thời Tenzou. Hai chàng trai đang vật lộn trên nền cỏ xanh ảm đạm trong khi Tenzou chỉ khoanh tay nhìn. Naruto và Sai đều đã trở nên nghiêm túc hơn với công việc của mình, dù vẫn hay cãi cọ nhưng cả hai đều là những người đáng tin, nhất là khi chiến tranh đang đến.

Họ nghỉ giải lao, Naruto vươn vai, cười thỏa mãn. Nhìn thấy Kakashi, khuôn mặt cậu sáng bừng. "A! Thầy đã về!"

Kakashi mỉm cười trong khi Naruto chạy qua. "Yo," anh giơ tay.

"Thầy đã ở đâu vậy?" Naruto hổn hển dừng trước mặt anh. Quần áo cậu đầy vết cỏ, một cục đất dính vào tai cậu. Kakashi tốt bụng phủi đi giùm.

"Lung tung thôi," anh đáp. "Thầy không muốn làm em chán. Đang luyện tập hả?"

"Bọn em sắp có nhiệm vụ mà."

Tenzou cũng đi tới, theo sau là Sai. "Nếu bộ sậu cũ đã tái hợp thì có nghĩa là tôi sắp được nghỉ ngơi đúng không?"

"E là không," Kakashi lẩm bẩm, "chúng ta vẫn không thể coi là đã tập hợp đầy đủ được."

"Ý thầy là Sakura hả?" Naruto gãi đầu. "Ừm, cậu ấy đi từ mấy tuần trước. Em đoán là cậu ấy sẽ đi khá lâu đấy. Có lẽ là tới Vũ Quốc.

Kakashi cứng người. "Vũ Quốc?"

"Có lẽ," Naruto nhấn mạnh. "Ino nói thế."

Ngay cả Sai, người thiếu nhạy cảm nhất, cũng quay sang nhìn Kakashi. "Có vấn đề gì sao?" cậu hỏi.

"Không có gì," Kakashi đáp, ép mình nhún vai. "Chỉ là... tôi không chắc là Sakura sẽ thích thời tiết ở đó."

"Mưa nhiều quá hả?" Tenzou đoán.

Kakashi chỉ tay. "Chẳng có gì qua mắt được cậu cả, đàn em ạ."

"Thầy cũng đến luyện tập à?" Naruto hỏi.

"Một phút nữa, thầy cần trao đổi riêng với Tenzou."

Naruto và Sai tiếp tục trận đấu tay đôi của mình ở một nơi xa hơn trong khi Kakashi và Tenzou đi đến gần nơi hàng rào. Tenzou thỉnh thoảng lại len lén liếc Kakashi, như để đánh giá xem đây sẽ là cuộc 'trao đổi' dễ chịu hay là cuộc trò chuyện chẳng mấy hay ho.

"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Tenzou hỏi, một cách tế nhị để hỏi xem có ai chết hay không.

"Ừ," Kakashi đáp, nhằm trấn an cấp dưới của mình rằng không có tai họa nào xảy ra. "Và không."

Từng giây căng thẳng trôi qua. Tenzou chờ trong khi Kakashi suy đi tính lại nên mở lời thế nào.

"Đừng làm em sốt ruột nữa, senpai," Tenzou lầm bầm.

Kakashi thở dài. "Cậu có biết về lí do Sakura rời đi không?"

"Em cần biết không?" Tenzou ngần ngừ nhìn anh. "Em chỉ biết là cô ấy đột ngột nhận một nhiệm vụ solo thôi."

"Cậu không thấy như vậy không giống với tính cách Sakura chút nào sao?"

"Đúng là vậy. Sakura không phải là người sẽ chọn một nhiệm vụ solo thay vì một nhiệm vụ nhóm. Làm nhiệm vụ solo khá cô đơn, và cô ấy khá..."

"Ồn ào và luôn cần được chú ý và an ủi."

Tenzou rùng mình. "Em không định nói như thế. Cô ấy là người sẽ làm việc hiệu quả nhất bên bạn bè thì đúng hơn."

Họ dừng dưới bóng một cây sồi già. Kakashi nhìn ra sau để đảm bảo rằng Naruto và Sai đủ cách xa họ rồi mới nói. "Tôi nghĩ là cô ấy bỏ đi vì tôi."

Tenzou nhìn anh. "Em không hiểu," cậu nói. "Tại sao-"

"Bởi vì tôi đã ngủ với cô ấy," Kakashi tuyên bố bằng giọng đều đều, anh quyết không rời mắt khỏi thân cây sồi.

"Trời," Tenzou sững sờ thảng thốt. "Quá dại."

"Tôi biết."

"Không... anh dại hết sức."

"Tin tôi đi, tôi biết," Kakashi nghiến răng. "Vài tuần trước khi tôi đi, mọi chuyện chỉ trở nên tệ hơn. Thỉnh thoảng Sakura còn có vẻ như đang sợ tôi. Khiếp hãi thì đúng hơn."

"Anh kém đến mức ấy hả?"

"Tôi không biết, tôi không nhớ lắm. Lúc ấy tôi có hơi say," Kakashi thừa nhận. "Tôi chỉ nhớ là không tốt lắm."

"Sao anh lại khẳng định như vậy?"

"Cô ấy có nói 'thầy không giỏi chuyện này lắm' hoặc đại loại như thế."

"À."

"Và có thể còn có câu 'tránh ra, đồ đần' ở gần cuối nữa."

Tenzou lấy tay che miệng.

"Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên của cô ấy," Kakashi trầm ngâm.

"Argh, đồ đần!" Tenzou nói, tay vuốt mặt tạo hiệu ứng đau khổ. "Anh nên thấy may là bố cô ấy không còn đi, không thì của quý của anh đã bị treo lên rồi. Mà thật ra em ngạc nhiên là Sakura đã không làm thế với anh đấy."

"Sakura không phải kiểu người như vậy. Nếu có vấn đề thực sự làm cô ấy sợ, cô ấy sẽ chạy trốn. Hiện giờ cô ấy chắc đã trốn đến một đất nước khác rồi."

"Sao anh lại nói với em chuyện này?" Tenzou không vui hỏi. "Chỉ tổ khiến em bị ám ảnh."

"Bởi vì đôi lúc cậu cần phải kể cho một người thứ ba, và cậu là người còn sống duy nhất sẽ không đấm vào mặt tôi sau khi nghe chuyện này." Kakashi liếc về phía Naruto và Sai đang đấu tay đôi. "Tôi cũng lo lắng nữa."

Tenzou trông như thể muốn đấm vào mặt Kakashi đến nơi. "Lo lắng?" Tenzou hỏi lại. "Anh đã lấy mất sự trong trắng của một cô gái vô tư ngọt ngào dễ thương. Anh nên thấy lo sợ cho kiếp sau của mình đi thì hơn."

"Tôi không ngờ là cô ấy sẽ bỏ đi..." Kakashi nói khẽ. "Tôi có dự cảm không lành. Vũ Quốc có thể nguy hiểm hơn cô ấy tưởng nhiều".

"Vậy thì anh định làm gì?"

"Tôi không biết," anh thừa nhận. "Tôi đã hy vọng nói chuyện với cậu sẽ giúp tôi nghĩ ra được điều gì đó, nhưng cậu thì vẫn cứ được việc như thế."

Tenzou ngao ngán nhìn trời, Kakashi lờ đi.

Hai người lại nhìn về phía Naruto và Sai, cả hai đang cố khóa đối phương nhưng đều không thành.

"Nếu có chuyện gì xảy ra với Sakura thì mọi chuyện đều là lỗi của tôi đúng không?" Anh hỏi chính mình nhiều hơn là hỏi Tenzou.

Người đàn em lúng túng nhìn anh. "Anh không thể trách mình quá nhiều được, Kakashi-senpai. Nếu anh là người say và Sakura là người tỉnh thì chuyện đâu thể là lỗi hoàn toàn ở anh. Nghe lại giống như cô ấy lợi dụng anh hơn."

"Ừm, cô ấy cũng không tỉnh lắm. Cô ấy bị đập vào đầu nên..." Kakashi bỏ ngỏ khi Tenzou chỉ thiếu điều thì hét ầm lên. Ngay cả Naruto và Sai cũng nghe thấy, cả hai tò mò nhìn sang người đội trưởng thay thế đang gập nửa người được người bên cạnh đỡ dậy.

"Argh! Anh đúng là đồ cầm thú! Em có thể mường tượng ra trong đầu rồi," Tenzou than khóc. "Anh say xỉn, nồng nặc mùi rượu xông qua cửa, đè lên cô gái trong trắng bị chấn thương đầu còn chẳng đủ tỉnh táo để phân biệt trên dưới-"

"Đừng có tưởng tượng lung tung," Kakashi nói. "Chuyện không phải như vậy. Cư xử như thế hai đứa nó sẽ nghĩ là có chuyện gì khả nghi đấy."

"Thì đúng là vậy mà. Và còn một thứ trong em đã sụp đổ: hình tượng của vị Ninja Sao chép. Sụp đổ vĩnh viễn." Tenzou lắc đầu. "Thảm nào Sakura lại bỏ đi. Đến em cũng đang muốn làm thế đây."

"Cậu tưởng là tôi chưa đủ cảm thấy khốn nạn à?" Kakashi lầm bầm. "Nhiệm vụ đó đã rối như tơ vò ngay từ ban đầu rồi. Cả hai chúng tôi đều đã phạm sai lầm..."

"Có lẽ anh nên bỏ đi?"

Kakashi thở dài. "Có lẽ thế."

Tenzou nhìn anh, rồi đảo mắt và thở dài não nề cảm thông. "Được rồi. Em chắc là chuyện không tệ như anh kể đâu. Anh lo lắng thái quá thôi, senpai, em thấy anh nghĩ quá nhiều về việc Sakura bị ảnh hưởng bởi màn... hành động kém của anh. Cô ấy là một người mạnh mẽ. Nếu ai có thể thực hiện nhiệm vụ solo thì chính là cô ấy."

"Có thể là vậy, " Kakashi lại nói, cảm thấy như già đi cả trăm tuổi khi nghĩ về Sakura ở Vũ Quốc. Một nơi mà anh vừa trở về. Người ta cho rằng nơi đó đã tạm bình ổn sau mâu thuẫn với Ame từ vài năm trước... nhưng họ không biết rằng ở đó sự thù hằn và hiếu chiến vẫn còn nung nấu sục sôi.

Hai người đàn ông không nói gì, nhìn vào khoảng không trước mặt. "Tenzou này..." Kakashi thở dài, "Tôi nghĩ mình sẽ chết trong cuộc chiến này."

"Đừng có đùa về chuyện đó," Tenzou trách móc.

Kakashi nhìn thẳng vào mắt Tenzou, ánh mắt anh nói Tôi không đùa, nhưng miệng anh lại mỉm cười, anh nhún vai. "Cậu nói đúng."

Họ quay qua nhìn trận đấu tay đôi, không đề cập thêm về vấn đề này.

-----------------------------------

Chỉ đến gần đây Sakura mới quen được với buổi đêm ở nhà Zuru. Những ngày đầu cô không thể ngủ nổi vì tiếng huyên náo của những động vật sống về đêm. Trời quá nóng nên chẳng còn cách nào khác ngoài mở cửa ban công. Tiếng ếch nhái gọi nhau như tiếng búa đập đinh, một bản nhạc ru mà không ai chợp mắt nổi. Rồi cả lũ cú – khác với lũ cú chỉ rúc lên uể oải ở Konoha, những con cú ở đây rú lên như tiếng người gào thét vang vọng khắp cánh rừng mưa. Và đương nhiên là cả những tiếng động lạo xạo đạp lên lá khô của những con thú trong rừng. To lớn. Ẩn hiện. Có thể là loài ăn thịt người.

Đó là những âm thanh Sakura đã tập bỏ ngoài tai. Tiếng ếch ồm ộp và tiếng cú eng éc không còn làm cô mất ngủ nữa. Có lẽ là bởi cuối ngày cô lúc nào cũng mệt lả, muốn cô thức giấc thì chỉ có nước dí kèn vào tai cô mà thôi.

Nhưng đêm nay, bất chấp sự mệt mỏi cả từ thể xác lẫn tinh thần, Sakura vẫn không thể chợp mắt. Xung quanh cô là ba tấm futon của Aki, Yui và Kaoru. Có tiếng người ngáy khe khẽ, nhưng đây cũng là một âm thanh Sakura đã quen thuộc, và như những âm thanh ngoài kia, cô còn chẳng còn nghe thấy chúng nữa. Qua khe cửa shoji, cô có thể thấy những con đom đóm bay luồn qua tán cây như những vì sao xen qua kẽ lá.

Sakura xoay người, kéo chăn quấn chặt hơn. Cô không ngủ được. Cô không cảm thấy an toàn.

Trong con mắt của mọi người, Sakura đã bị cưỡng bức vào buổi chiều hôm đó. Cô chỉ là một cái tên trong một danh sách dài những gia nhân là nạn nhân của con súc vật đội lốt thiếu gia nhà quý tộc kia. Đương nhiên Sakura không có ý định làm một nạn nhân thật sự. Dù cô đã được dạy rằng nên tránh dùng nhẫn thuật bằng mọi giá trong khi làm nhiệm vụ chìm, nhưng đây là tình huống cô thấy cần có ngoại lệ.

Từ lúc hắn chạm vào người cô, Sakura đã giăng hắn vào một ảo thuật. Cô chỉ việc trốn sau một giá sách, đợi vài phút trong khi ảo giác gieo mầm trong tâm trí hắn. Cô giữ những cảnh tượng đó ở mức tối giản. Cô không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết đủ nhiều để khiến ảo giác trở nên chân thật. Cô cố tình khiến hắn có ấn tượng rằng chuyện đó xảy ra một cách lúng túng, đau đớn, và không khiến hắn thỏa mãn, nhằm mong rằng hắn sẽ không tìm đến cô lần nữa. Sakura còn muốn tạo ra ảo giác khiến hắn bị ám ảnh, như là thằng nhỏ của hắn không lên được chẳng hạn, nhưng những lớp học tâm lý của kunoichi đã khiến cô dừng lại. Cô không thể làm hắn mất mặt. Hắn có thể là loại người sẽ trút giận khi bị tự ái. Dù rất muốn hành hạ Toshio theo những cách khiến Ibiki* cũng phải rùng mình, nhưng vì nhiệm vụ, Sakura không thể mạo hiểm được.

(Cho những người không nhớ: Ibiki là đội trưởng đội Tra khảo )

Vậy nên cô cũng không thêm thắt gì nhiều. Đối với Toshio, hắn chỉ biết là mình đã làm tình với một cô gái nhút nhát nhưng trơ lì như một khúc gỗ, hắn còn chẳng thấy hứng thú vì cô ta không chịu rên lên dù chỉ một tiếng, bất kể là vì khoái cảm hay vì đau đớn, làm hắn chỉ muốn xong chuyện càng nhanh càng tốt. Toshio xua tay, khiến cô gái vừa trượt xuống nay phải thất thểu rời khỏi thư viện. Hắn chỉnh đốn lại trang phục, và Sakura giải ảo thuật ở đây.

Toshio nặng nề chớp mắt như sau một giấc mộng dài. Từ sau những giá sách ken chật, Sakura nhìn hắn nở nụ cười thỏa mãn, mò tay xuống chỉnh lại cái thắt lưng mà hắn thật ra còn chẳng tháo ra rồi thong thả rời khỏi thư viện như không có chuyện gì.

Giờ đây Sakura nằm trên giường, tự hỏi có phải mình đã tự cứu mình hay không. Nếu việc đó chỉ tồn tại trong đầu Toshio thì nó vẫn coi là hắn đã xâm phạm cô? Tuy không phải về mặt thể xác, nhưng kí ức là thứ góp phần tạo nên con người của hiện tại. Hắn định xâm phạm thân thể cô, nhưng cuối cùng cô lại xâm phạm tâm trí hắn. Đó cũng là một sự an ủi chăng? Không, không đúng. Cô vẫn cảm thấy nhục nhã vì đã để Toshio hành hạ mình theo cách ấy. Trước khi rời khỏi nơi này Sakura sẽ trả đũa hắn một cách thích đáng. Cô còn rất nhiều thời gian để bày mưu tính kế. Cô sẽ làm cho hắn không bao giờ muốn đụng vào bất kì cô gái nào một lần nữa.

Tưởng tượng những cách hành hạ Toshio khiến Sakura thấy sảng khoái kì diệu. Cô mỉm cười, nghĩ đến những lọ acid và nhắm mắt lại. Nhưng trước khi kịp chìm vào giấc mơ, Sakura bị đánh thức bởi một thứ nằng nặng trên chăn mình. Những đệm chân nhỏ mềm mại giẫm lên chân cô, qua người cô rồi dừng lại trên ngực cô, một cái mũi ram ráp chạm nhẹ vào mũi cô.

"Chào," Dokko thì thầm, móng vuốt cắm xuống chăn.

Hơi thở của mèo là một thứ kinh dị nữa Sakura sẽ dành cho Toshio. Cô ngồi dậy, chú mèo lăn xuống lòng cô. "Gì vậy?" cô thì thầm hỏi.

Dokko vẫy tai, duyên dáng đi về phía cánh cửa shoji để mở. Chú mèo nhìn về phía Sakura, tỏ ý rằng cô nên theo nó. Thở dài, cô lật chăn, nhẹ nhàng len qua futon của những cô gái nằm cạnh. Bên ngoài chỉ có một mảnh trăng treo nên tầm nhìn không được sáng rõ, tuy vậy Sakura vẫn có thể dễ dàng đi theo cái đuôi chấm trắng của Dokko trong bóng tối. Nó dẫn cô xuyên qua ban công đến một căn phòng trống để không ai có thể nghe thấy tiếng họ.

"Có quà cho cô," Dokko nói, biến mất dưới mái hiên.

Sakura thầm rên lên. "Không phải là một con chuột nữa chứ?" Tuần này đã hai lần cô đã tỉnh dậy với 'món quà' bên cạnh gối mình rồi.

"Nông, nô nghĩ na nà ai." Miệng Dokko kéo theo một túi gì đó.

Sakura tò mò cúi xuống, gỡ nó ra khỏi miệng con mèo, rồi cầm thử vật tròn tròn trong túi lưới. Cô vui sướng. "Cam!" Sakura thì thào. "Ôi tôi thèm chết đi được! Cảm ơn cậu, Dokko!"

Sakura bế Dokko lên, thơm rõ kêu vào đầu chú mèo rồi lập tức đánh bay nửa túi cam.

"Bình thường bạn tình của cô sẽ giúp cô được no bụng, nhưng vì cô không có bạn tình nên phải có ai đó chăm cho cô thôi." Dokko lại nằm dài lên lòng Sakura. "Vuốt ta đi."

"Tôi không cần được chăm," Sakura nói, luân phiên giữa bóc cam và vuốt mèo. "Cảm ơn vì những quả cam ngon tuyệt cậu trộm, nhưng tôi không cần cậu phải kiếm đồ ăn cho tôi đâu."

"Nếu ta để con người của mình chết đói thì danh tiếng linh thú triệu hồi của ta cũng không được tốt lắm. Cứ im miệng ăn cam của cô đi." Dokko ngáp một cách sang chảnh, duỗi hết móng vuốt ra. "Ta có tin tức mới đây."

"Từ Konoha?"

"Không," nó nói. "Ta đã tính toán trước và trốn trong tủ phòng riêng của Zuru chiều nay và nghe lỏm được vài chuyện hắn căn dặn người dưới."

"Và?" Sakura háo hức nhét vào đầy miệng trái cây.

"Và... ta thú nhận là mình đã ngủ qua vài đoạn hay ho. Nhưng rồi ta nghe thấy hắn nói về phòng cho khách."

"Phòng cho khách?"

"Đúng. Hắn muốn người làm trang hoàng lại vài phòng cho khách vào tuần tới."

"Tuần tới à?" Sakura nghiền ngẫm mút miếng cam. "Vậy là tuần sau chúng sẽ có khách tới. Cậu biết là ai không?"

"Không, nhưng nghe có vẻ là những tên quan trọng. Tên chủ nhân nói về chúng với vẻ khá cung kính..."

"Tôi cảm giác là gia đình này coi thường tất cả mọi người, kể cả những gia đình quý tộc khác. Phải là những nhân vật hết sức tầm cỡ mới có thể khiến gia đình này tôn trọng."

"Ví dụ như thủ lĩnh của một tổ chức tội ác?" Dokko rên hừ hừ.

"Có thể lắm," Sakura suy nghĩ. "Những phòng nào sẽ được dùng vậy?"

"Mấy phòng ở cánh Hạc. Phòng ngủ lớn ở đó sẽ được chuẩn bị đầu tiên."

"Tôi sẽ xem mình có thể giúp ở đó không... Có khi còn có thể gài một hai máy nghe lén ở đó."

"Chúc may mắn và cẩn thận đấy. Nếu đúng là những tên chúng ta đang tìm thì chiêu đó không qua khỏi mắt chúng đâu."

"Ừ..." Sakura thở dài, nhìn xuống đống cam chỉ còn một nửa. Cô sẽ để dành trong tủ. Khi nào đột nhiên lên cơn thèm, ít ra cô sẽ có đống bánh dâu, táo, một lọ dưa chua, và bất kì thứ gì cô thó được từ nhà bếp làm đồ dự trữ. Bây giờ cô đã có thêm mấy quả cam mọng nước vào kho lương thực của mình.

"Thật sự là không có tin gì từ Konoha à?" Sakura hỏi thẳng.

"Không," con mèo đáp, vẫn câu trả lời như mọi khi. "Mà cô đang mong đợi cái gì vậy?"

"Không có gì nhiều," Sakura nói. "Chỉ là... hơn thế này."

---------------------------------------

Kakashi ngáp, cuối cùng anh cũng bẻ được khóa nhà mình, chỉ là không có chìa khóa mà thôi. Cánh cửa suýt thì đập trúng vào mặt anh khi nó đụng vào đống thư bên trong, nhìn thấy thôi mà anh đã thấy tâm hồn héo mòn rồi. Người ta không thể ngừng quấy rầy anh trong một tháng à? Bọn họ thực sự nghĩ là anh quan tâm đến mấy cái hóa đơn điện nước trong khi còn đang bận chiến đấu cho mạng sống của mình và lợi ích của làng sao?

Kakashi đá sầm cửa lại, cúi xuống ôm nhiều thư nhất có thể rồi thảy chúng xuống cái bàn của mình. Dưới sàn vẫn còn thư, vài lá rơi lả tả theo chân anh, nhưng Kakashi cũng chẳng vội mà soạn đống giấy đó. Anh thả người xuống ghế, gác chân lên bậu cửa sổ và lau đi cát bám nơi khóe mắt.

Căn hộ của anh chỉ phục vụ một mục đích duy nhất là để ngủ. Những đồ vật quan trọng với anh có lẽ đều được nhét hết trong tủ đồ ở trụ sở hành chính. 'Nhà' này đơn giản là nơi duy nhất anh có thể mua được sau khi cha mất. Anh chưa bao giờ cảm thấy gắn bó với nó, nhưng cũng chưa bao giờ có đủ động lực để chuyển sang chỗ khác. Anh chỉ cần vài ngăn kéo để bớt bừa bộn và một cái tủ nhỏ để đựng tất cả ba bộ quần áo của mình (đã bao gồm bộ pyjama).

Còn khoảng gần một tiếng nữa mới đến giờ Kakashi thường đi ngủ, và lúc này lương tâm anh đã ngừng đấu tranh về Sakura. Anh quá mệt để nghĩ về cô. Quá mệt để lo lắng. Cánh tay anh đau nhức còn đống thư thì như đang mỉa mai anh.

Thở dài, anh nhặt một lá thư lên, nhìn nét chữ viết tay. Một hóa đơn từ chủ nhà; anh ném nó sang một bên. Nhặt một lá thư khác lên. Nét chữ của gã hàng xóm, có lẽ lại là phàn nàn về tiếng động gì đó mà anh còn chẳng có nhà để mà làm ồn – Kakashi lại quăng tiếp sang một bên.

Quảng cáo cửa hàng, dịch vụ, đồ ăn nhanh, cùng với lời mời mua bảo hiểm và những viên thuốc bí ẩn màu xanh có thể giúp anh bổ thận tráng dương ... tất cả đều vào thùng rác,. Genma và vài người quen khác nhắn anh khi nào về thì báo họ để họ có dịp nhậu nhẹt. Thêm một lá thư quái dị nữa từ cô con gái có vấn đề của nhà thợ rèn, cô ta thích nói quá chi tiết về một số bộ phận của anh mà có lẽ mẹ cô ta sẽ không vui khi biết được. Mà hình như nếu bới tiếp anh sẽ tìm thấy lá thư từ bà mẹ đó, cảnh cáo anh giữ của quý của mình tránh xa trí tưởng tượng biến thái của con gái bà.

Kakashi chống cằm nhìn xuống đống thư lung tung trên bàn. Không phải tất cả đều là những lá thư dán tem, mắt anh chú ý thấy một mảnh giấy màu kem nằm lẫn với đống phong bì. Anh thờ ơ cầm lên, mở ra vuốt phẳng, đôi mắt chán nản lướt qua những dòng chữ.

Lần đầu tiên đọc, chẳng có lấy một chữ vào đầu anh, đến khi nhìn thấy cái tên ở cuối, mắt anh mở lớn, chân trượt khỏi bậu cửa sổ. Anh cầm tờ giấy bằng cả hai tay, vội vàng đọc.

Thầy Kakashi,

Em đang gặp rắc rối và cần đến sự giúp đỡ của thầy. Hôm nay em phải đi làm nhiệm vụ nên có lẽ sẽ không thể gặp thầy trong một thời gian, nhưng em cần thầy liên lạc với em, em có một chuyện rất gấp cần nói với thầy. Em biết Pakkun có thể liên hệ với linh thú triệu hồi Dokko của em, cậu ấy sẽ cho thầy biết thời gian và tần số. Em chỉ có radio tầm xa thôi. Em ước là mình có thể trao đổi mặt đối mặt nhưng hoàn cảnh không cho phép, mà em nghĩ như vậy có khi lại tốt hơn.

Liên lạc với em sớm nhất có thể. Thầy là người duy nhất mà em tin tưởng.

Yêu thương, Sakura.

"Yêu thương," Kakashi nhắc lại.

Anh nhìn đi nhìn lại những dòng tin nhắn. Rắc rối? Một chuyện rất gấp? Kakashi ngẩng mặt lên, não cố tìm ra câu trả lời. Anh biết cô đang gặp rắc rối với những khoản nợ và ngôi nhà của mình... liệu có phải đó mới thật sự là lí do cô rời đi không? Tại sao cô lại cần nói chuyện với anh? Có phải cô muốn cải thiện mối quan hệ giữa họ không? Có phải cô cũng mệt mỏi với sự xa cách giữa họ giống anh không?

Kakashi mở túi áo, lấy ra một cuộn thư nhỏ. Gần như không ý thức được cơn đau, anh cắn ngón cái rồi di nó qua hàng tá những vết máu cũ trên cuộn thư.

Pakkun xuất hiện sau ghế của anh, hổn hển. "Gì vậy?" nó hỏi, liếm cục xương của mình.

"Tôi cần cậu giúp một chuyện," Kakashi nói, dựa vào cái ghế để nhìn xuống chú chó. "Giúp tôi liên lạc với một linh thú triệu hồi khác."

Pakku thôi lè lưỡi thở, nghiêng đầu. "Một con chó khác... hay là gì?" nó bối rối hỏi.

Kakashi gõ tay hồi lâu. Anh biết chuyện này sẽ không được suôn sẻ. "Thật ra là một con mèo," anh nói với chú chó pug.

Như dự đoán, gương mặt nhỏ của Pakkun cau có lại, một điều khá ấn tượng với một con vật sinh ra đã nhăn nhó. "Một con mèo," nó lạnh lùng nhắc lại.

"Tên là Dokko," Kakashi kiểm tra lại cái tên trên lời nhắn.

"Tôi chẳng biết con mèo nào tên là Dokko cả," Pakkun đáp trả.

"Cậu đã đuổi nó một lần rồi đấy thôi."

"Tốt."

"Không hẳn đâu. Cậu có thể cố tìm con mèo đó không? Nó có một vài thông tin cho tôi."

"Triệu hồi linh thú trong những gia tộc đồng minh thì dễ hơn," chú chó giải thích, "chúng tôi không kết đồng minh với bất cứ gia tộc mèo nào. Phải mất một thời gian để liên hệ với... Dokko này."

"Bao lâu?" Kakashi hỏi.

Pakkun chỉ nhún vai. "Cũng chỉ có từng ấy gia tộc mèo... chúng tôi cũng đại khái biết chúng ở đâu. Một khi đã tìm đến đúng gia tộc thì dễ rồi. Có thể mất vài ngày."

"Không sao. Nhưng nếu được thì nhanh một chút," Kakashi gật đầu.

"Đã rõ." Pakkun quay đi, biến mất trong làn khói mù mịt.

Kakashi lại nhìn xuống lời nhắn trong tay và đọc nó một lần nữa. Một nụ cười chậm rãi xuất hiện trên khuôn mặt đeo mặt nạ của anh khi anh đọc đến dòng cuối. "Yêu thương," Kakashi lẩm nhẩm. Anh đặt lời nhắn xuống, cười khẽ, rồi đứng dậy vươn vai chuẩn bị đi ngủ. Lâu lắm rồi anh mới cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.


T/N: Chap sau có biến.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com