[KaiYuan][END] Mùa hè của chúng ta
Chap 11: Ra mắt?
Vương Nguyên đang mơ màng, đầu sắp gục xuống đến nơi thì Vương Tuấn Khải ngồi trước phanh xe lại cái kít...- Gì thế?Định giơ tay xoa trán thì mới nhớ ra mình đang đội mũ bảo hiểm, Vương Nguyên bất mãn hỏi.- Tôi cần vào siêu thị mua vài thứ đồ.- Làm gì?- Ra mắt.Ra mắt? Vương Nguyên toan cởi mũ bảo hiểm ra gặng hỏi thì Vương Tuấn Khải đã rút chìa khóa xe ra đặt vào tay cậu rồi ung dung đi vào trong siêu thị. Ra mắt là sao nhỉ? Vương Nguyên nghĩ thầm, ra mắt mà Vương Tuấn Khải nói với ra mắt cậu đang nghĩ liệu có giống nhau không? Rảnh rỗi không có việc gì làm, Vương Nguyên mới ngẩng mặt lên trời...đếm sao. Đến khi đếm đến số 5 trăm mấy, giọng nói Vương Tuấn Khải cất lên khiến cậu mới dừng công cuộc đếm sao lại. Nhưng Vương Tuấn Khải không phải đang nói chuyện với cậu, bên cạnh anh ta là một cô gái?- Lệ Khiết, đi về cẩn thận.- Tuấn Khải, anh...không thể chở em về nhà được sao?- Xin lỗi, bạn của tôi đang đợi. Vương Tuấn Khải nói gọn một câu rồi đi về phía Vương Nguyên, hai tay xách hai bịch đồ trông rõ nặng. Đến khi đứng trước mặt Vương Nguyên, anh mới hất đầu chỉ vào chiếc mũ bảo hiểm treo lủng lẳng chỗ tay lái.- Đội mũ cho tôi.
(Vương Nguyên, cầm mũ táng sấp mặt khỉ của nó cho chị =]]]]])Vương Nguyên nhìn qua cô gái đứng đằng sau rồi lại nhìn Vương Tuấn Khải, nghĩ nghĩ một chút liền giật lấy hai túi đồ trên tay Vương Tuấn Khải, thản nhiên trả lời.
- Anh tự đội cũng được mà.Lúc đó Vương Nguyên cũng không hiểu nổi bản thân nữa, vì sao lại cảm thấy không thoải mái khi Vương Tuấn Khải vừa nói chuyện với cô gái khác chứ? Quá phẫn bách với tình trạng của mình, Vương Nguyên chỉ biết giục Tuấn Khải mau đội mũ rồi chở cậu về nhà, Vương Nguyên cảm thấy hơi mệt rồi.- Vương Nguyên, cô ấy là bạn gái cũ của tôi.- Ừ.- Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, không có ý gì khác.- Ừ.- Nãy giờ sao cậu không trả lời tôi thế?- Ừ.- Gió to quá cậu không nghe thấy tôi nói gì à?- Ừ.Những tiếng 'ừ' của cậu căn bản đều bị gió cuốn bay hết, Vương Tuấn Khải cũng bất đắc dĩ im miệng lại mà chú tâm lái xe. Đến trước cổng nhà Vương Nguyên, anh dừng xe, cởi mũ cho mình và cho cả cậu, giành lấy cầm hai túi lớn trên tay cậu rồi lại bấm chuông.- Vương Nguyên, đẩy xe vào hộ tôi.- Được rồi.Một bộ dáng như con rể đến chào cha mẹ vợ, Tuấn Khải tự tin ưỡn ngực bước vào nhà, dõng dạc chào hỏi.- Cháu chào cô chú! Chúc hai người một buổi tối vui vẻ!Vương Nguyên đen mặt, cảm tưởng như vừa có một đàn quạ bay qua. Cái gọi là 'buổi tối vui vẻ' kia hình như có gì đó không đúng lắm, nói đúng ra, không ai chúc hai người lớn tuổi một buổi tối vui vẻ làm gì cả. Mẹ cậu đang nấu ăn trong nhà bếp, ba cậu đang ngồi đọc báo ở sofa, cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải đang đứng sững không biết nói gì tiếp theo thì nhanh chóng đỡ lời.- Ba mẹ, đây là bạn con Vương Tuấn Khải, lần đầu được ra mắt.Lần này đến phiên Tuấn Khải đen mặt, Vương Nguyên a, cậu có cần nói toẹt ra thế không, lỡ như ba mẹ cậu có hiểu lầm gì... Mẹ Vương Nguyên từ trong bếp nghe cái gì bạn con mình lần đầu ra mắt liền chạy ra, liếc mắt đánh giá diện mạo Tuấn Khải một lượt rồi cười rạng rỡ.- Bạn Vương Nguyên sao? Quý hóa quá, mời con ngồi chơi, cô đang nấu dở món cuối, lát nữa dùng cơm với gia đình cô nhé.Ba Vương cũng cất tờ báo sang một bên, chỉ chỉ sang ghế phía đối diện ý bảo Tuấn Khải ngồi xuống. Hay lắm, đúng lúc muốn đánh một ván cờ, để xem thằng nhóc bạn con trai mình có tài cán gì không.- Vương Nguyên, bưng bàn cờ ra đây cho ba.**- Tiểu Khải, đi về cẩn thận nha.- Lái xe chú ý vào.Ba mẹ Vương Nguyên chào tạm biệt Tuấn Khải, còn Vương Nguyên thì tiễn anh tới tận ngoài cổng. Nhìn Tuấn Khải cài mũ an toàn, ngồi lên xe rồi, cậu bất giác nói nhỏ như để một mình mình nghe.- Vương Tuấn Khải, tôi thấy bản thân mình ngày càng kì lạ.- Hửm? Là sao?- Chính là...tâm tình tựa thiếu nữ mới lớn, dù là chuyện vặt vãnh cũng có thể khiến tôi bực mình được. Ví dụ như...- Tôi biết.Tuấn Khải cởi mũ bảo hiểm, nhanh như cắt kéo đầu Vương Nguyên lại vội trao một nụ hôn nhẹ rồi vội vàng đội lại mũ, phóng xe chạy thẳng, để lại một chú tôm luộc Vương Nguyên còn chưa kịp tiêu hóa chuyện gì vừa xảy ra."Anh ta...hôn mình sao? Aaaaaaaa...hỗn đản!"Trong đầu thì mắng người, nhưng ngón tay cậu vô thức chạm lên môi, nở nụ cười nhẹ. Ừm, cảm giác này cũng không tệ lắm, nhỉ?Tối hôm đó, có hai con người trằn trọc mãi không ngủ được. Một người nghĩ lại những biểu hiện của mình tại nhà người ta, có chút lo lắng không biết nhị vị phụ huynh có hài lòng không, còn cả, nụ hôn bất ngờ với người đó nữa, không biết cậu ấy có nổi giận không... Một người lại đang rối rắm về nụ hôn khó hiểu của người kia mang lại, ý đồ của người ta là gì đây, còn cả những câu nói từ bóng gió đến chân tình kia nữa, rốt cuộc tâm tư người ta ra sao cậu vẫn chưa thể nắm chắc được. Điện thoại cầm lên rồi đặt xuống, muốn gọi điện thoại để hỏi rõ ngay tức khắc nhưng lại ngại ngùng, cuối cùng chỉ dám nhắn một cái tin ngắn ngủn."Cậu ngủ ngon.""Anh ngủ ngon."--Nắng ban mai rọi vào phòng chiếu xuống người Vương Nguyên đang ngủ say, tình cờ làm cho cậu thức dậy(*), ồ ấy thế mà đã gần 8 giờ rồi.Tối qua phải quá nửa đêm mới đi vào giấc ngủ, thế nên dù đã tỉnh giấc rồi nhưng cậu vẫn muốn nằm ườn trên giường thêm một xíu. Chợt một tiếng cười khẽ phát ra khiến một Vương Nguyên đang lim dim ngay tức khắc bật dậy, mắt trợn trừng. Là ai? Chính là Vương Tuấn Khải chứ còn ai nữa.- Sao...sao anh vào được đây?- Tôi không có lẻn vào à nha, là chính mẹ cậu mở cổng cho tôi, nhờ tôi lên đánh thức cậu dậy đó Vương Nguyên thiếu gia.- Nhưng anh...anh mới sáng sớm đến nhà tôi làm gì?- Là vì nhớ cậu.Nói xong Vương Tuấn Khải trực tiếp nhảy lên giường áp Vương Nguyên nằm giữa hai tay mình, bản thân anh ở phía trên híp mắt thỏa thích nhìn ngắm gương mặt cậu dần dần đỏ lên.- Anh làm...cái gì vậy hả? Lập tức cút cho tôi.- Vương Nguyên, tôi còn chưa ăn sáng.- Ăn sáng hay không thì liên quan gì đến...ưm...Tuấn Khải không để cậu nói hết câu liền cúi xuống dùng môi mình chặn lại môi Vương Nguyên, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội cậu còn đang hé miệng và lẻn vào, chân chính công thành đoạt đất. Chưa hết, một bàn tay hư hỏng của ai kia bất ngờ thò vào trong áo cậu, vuốt ve làn da mịn màng rồi dần dần di chuyển xuống dưới. Đến khi chạm vào phần hơi nhô lên trong quần thì Vương Nguyên lập tức hét lên.- Aaaaaaaaaa!!!!!Vương Nguyên bật dậy. Hóa ra chỉ là một giấc mơ.Cậu bất đắc dĩ nhìn xuống quần mình rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Nguy rồi, cậu cảm thấy bản thân dường như bị bệnh rồi.--(*) Mượn câu hát bài "Dễ thương" của Khởi My.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com