Kaiyuan Em Yeu Anh Nam Than
Nơi hành lang vắng vẻ của bệnh viện không có lấy một người, chỉ có bóng dáng của vài nữ hộ sĩ thay phiên ra vào. Bởi vì đây là khu cách li, nên không khí càng thêm âm trầm. Vương Nguyên ở đây cũng đã được một tuần, bác sĩ nói rõ ràng đã có khả năng tỉnh dậy mà không hiểu sao đôi mắt ấy cứ nhắm chặt không chịu mở. Hôm nay là ngày mà Vương Nguyên được chuyển về phòng bệnh bình thường, Vương Tuấn Khải liền chuyển cậu đến khu phòng hạng sang của bệnh viện. Điều kiện ở đây rất tốt, rất có ích cho Vương Nguyên.Không ai ngờ tới một nam nhân cao gần 1m80, khuôn mặt lạnh lùng như vậy lại ngày nào cũng đi đến với tay phải một bó hoa còn tay trái là một cái lồng nuôi thú cưng. Nữ hộ sĩ chỉ biết mừng thay cho người nhà của nam nhân kèm theo một chút ganh tị. Nam nhân chạy thật nhanh đến phòng bệnh, mở cửa ra liền chạy đến nắm tay của cậu trai nằm trên giường, dụi dụi vào má mình. Đến khi con mèo nhỏ kêu lên vì bị nhốt trong lồng đã lâu thì nam nhân mới buông cậu ra.Vương Tuấn Khải đứng dậy, hầu như ngày nào cũng thay hoa cho cậu. Việc chăm sóc cậu giúp rất nhiều cho bản thân hắn, hắn học được cách điềm tĩnh với mọi người, khuôn mặt cũng đã có nhiều biến hóa. Ai cũng nói hắn như con người khác vậy, thật không giống với tính cách của hắn trước đây.
Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều kể rất nhiều chuyện cho cậu nghe, thậm chí những chuyện của các thím bán hàng ngoài chợ cũng kể không thiếu một chi tiết. Chỉ mong cho Vương Nguyên có thể tỉnh lại cho hắn một cơ hội."Cạch." Cửa phòng bệnh được mở ra, Vương Tuấn Khải nhìn về phía cửa thì thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đưa lưng dựa vào thành cửa. Ngay cả con mèo đang ngủ cũng cảm nhận được ác khí lan tỏa liền ngóc đầu dậy mà kêu meo meo, chỉ có chú thỏ là vẫn yên ổn nằm mà ăn cà rốt của mình."Này, dù sao chúng ta cũng từng là đồng học, cậu có cần nhìn tớ khủng khiếp như vậy không?" Thiên Tỉ không chịu nổi cái loại ánh mắt này, không chịu yếu thế mà lên tiếng."Cút". Vương Tuấn Khải bề ngoài lịch lãm thanh cao nhưng một khi đã mở miệng mắng người thì một chút khí tức vương giả cũng không còn. Nhẹ nhàng từ khóe miệng phun ra câu nói độc địa này. Nâng tay của Vương Nguyên lên lau lau, không hề đặt ánh mắt lên người Thiên Tỉ, khiến Thiên Tỉ một trận mất mặt."Tiểu Khải, tôi đến thăm thỏ con này." Dịch Dương Thiên Tỉ căn bản chưa nhận thức được tình hình lúc này, ánh mắt tươi cười vẫn đặt trên người Vương Tuấn Khải. Không biết rằng hắn lúc này đang nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt phát điện, nếu không phải đây là bệnh viện thì hắn đã lột sạch đồ tên này treo lên cây rồi."Tiểu Khải....""A...a" Lúc này cả hai âm thanh đều phát ra cùng một lúc, mọi chuyện bắt nguồn từ việc Thiên Tỉ không biết đường mà lui khiến cho Vương Tuấn Khải tức giận mà cầm lấy bó hoa héo chưa kịp vứt đi ném thẳng vào người hắn. Đúng lúc này Chí Hoành lại ló mặt đi vào khiến cho bó hoa kia đập thẳng vào mặt. Tuy không đau nhưng rất hôi!!Thiên Tỉ hoảng hốt mà chạy đến đỡ Chí Hoành dậy, trong khi đó cái tên thủ phạm mặt không đổi sắc kia lại không nói lời nào. Thiên Tỉ thầm nghĩ mình đã đắc tội gì với hắn trong khi mình chẳng làm gì cả!Thiên Tỉ đưa Chí Hoành về nhà thì quay lại bệnh viện, không đùa giỡn nữa, trở nên nghiêm túc muốn nói chuyện với Vương Tuấn Khải. Hắn cũng không từ chối gì. Hai người đàn ông cùng sánh vai nhau mà đi đến khuôn viên của bệnh viện. "Tuấn Khải, tình hình Nguyên Nhi như thế nào rồi?" "........."Mãi không thấy người kia trả lời, nhìn vào ánh mắt kia. Lại nữa rồi, sao lại đáng sợ như vậy chứ! Suy nghĩ một lúc Thiên Tỉ mới biết mình sai ở đâu."Ư hừm.... Tuấn Khải, tình hình Vương Nguyên như thế nào rồi?" "Đã có chuyển biến tốt." Vương Tuấn Khải mặt cũng đã giãn ra vài phần.Gớm chưa, gọi Nguyên Nhi thì không nghe còn lại Vương Nguyên thì nghe, đúng là cái tên lòng dạ hẹp hòi. Thiên Tỉ nhẩm nhẩm trong bụng chứ không dám nói ra, Vương Tuấn Khải hắn mà biết có khi thực sự lột hết quần áo của mình. "Sao Nguyên Nhi.... ờ... Vương Nguyên đã lâu vậy mà vẫn chưa tỉnh dậy.""Tôi không biết, bác sĩ nói em ấy vẫn có rào cản trong lòng nên không muốn tỉnh dậy. Tôi ngày nào cũng ở bên trò chuyện với em ấy, chỉ muốn em ấy có thể thoát khỏi rào cản đó mà tỉnh dậy." Thiên Tỉ nhìn được trong ánh mắt Vương Tuấn Khải tràn đầy ôn nhu, xuân tình vô hạn chứ không giống như trước đây. Có lẽ hắn thật tâm muốn bù đắp cho Vương Nguyên. Không khí cũng dịu đi vài phần.Sau cùng thì kế hoạch đi thăm Vương Nguyên của Chí Hoành cũng bị hủy bỏ bởi vì cậu phải về nhà mà thay đồ. Mãi đến tối cậu mới đến thăm Vương Nguyên được. Khi trở lại, cả Thiên Tỉ cùng Chí Hoành đều đi đâu mất tiêu, chỉ có một mình Vương Nguyên cô độc nằm trên chiếc giường trắng tinh kia, Chí Hoành không khỏi thở dài trong lòng. Khúc mắc đối với Thiên Tỉ đã được gỡ bỏ cho nên cậu đối với Vương Nguyên vẫn yêu thương như trước.Đêm đó Chí Hoành nói rất nhiều với Vương Nguyên, nào là kể cho Vương Nguyên chuyện bản thân đã trở lại với Thiên Tỉ, nào là hình ảnh Vương Tuấn Khải tay xách nách mang đi vào bệnh viện..... Bàn tay nhỏ khẽ động, Chí Hoành không tin vào mắt mình, liền lay lay thân thể Vương Nguyên. Đôi mắt thỏ kia chậm rãi mở ra, vô định nhìn thẳng lên trần nhà. Chí Hoành muốn rơi nước mắt bấm chuông phía đầu giường lia lịa, vì là phòng hạng sang nên bác sĩ ngay lập tức chạy đến khám. Khám xong bác sĩ còn dặn dò Chí Hoành rất nhiều điều giúp Vương Nguyên thích ứng với môi trường bệnh viện. Chí Hoành bắt lấy tay bác sĩ nói cảm ơn không ngừng. Cuối cùng thì Vương Nguyên cũng đã tỉnh dậy, ngồi vào giường bệnh, Chí Hoành kích động không ngừng. Vương Nguyên không nhịn được mà khóe miệng mà nở lên nụ cười.Không hiểu sao khi cậu muốn từ bỏ nhưng chỉ cần nghĩ đến Vương Tuấn Khải cậu lại có động lực sống. Mặc dù bất tỉnh nhưng hằng ngày cậu vẫn nghe được những lời nói của hắn. Chỉ có điều cậu không muốn tin. Vương Nguyên mở miệng muốn nói chuyện, Chí Hoành ghé sát tai vào miệng cậu thì nghe cậu nói vài câu khiến cho Chí Hoành trắng bệch. "Vương Nguyên, cậu thật sự muốn như vậy sao?" Chí Hoành lo lắng nhìn bạn mình, thật ra cậu bị tổn thương quá nhiều nên không muốn tin nữa."Giúp tớ.""Được, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu."
Vương Tuấn Khải mỗi ngày đều kể rất nhiều chuyện cho cậu nghe, thậm chí những chuyện của các thím bán hàng ngoài chợ cũng kể không thiếu một chi tiết. Chỉ mong cho Vương Nguyên có thể tỉnh lại cho hắn một cơ hội."Cạch." Cửa phòng bệnh được mở ra, Vương Tuấn Khải nhìn về phía cửa thì thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang đưa lưng dựa vào thành cửa. Ngay cả con mèo đang ngủ cũng cảm nhận được ác khí lan tỏa liền ngóc đầu dậy mà kêu meo meo, chỉ có chú thỏ là vẫn yên ổn nằm mà ăn cà rốt của mình."Này, dù sao chúng ta cũng từng là đồng học, cậu có cần nhìn tớ khủng khiếp như vậy không?" Thiên Tỉ không chịu nổi cái loại ánh mắt này, không chịu yếu thế mà lên tiếng."Cút". Vương Tuấn Khải bề ngoài lịch lãm thanh cao nhưng một khi đã mở miệng mắng người thì một chút khí tức vương giả cũng không còn. Nhẹ nhàng từ khóe miệng phun ra câu nói độc địa này. Nâng tay của Vương Nguyên lên lau lau, không hề đặt ánh mắt lên người Thiên Tỉ, khiến Thiên Tỉ một trận mất mặt."Tiểu Khải, tôi đến thăm thỏ con này." Dịch Dương Thiên Tỉ căn bản chưa nhận thức được tình hình lúc này, ánh mắt tươi cười vẫn đặt trên người Vương Tuấn Khải. Không biết rằng hắn lúc này đang nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt phát điện, nếu không phải đây là bệnh viện thì hắn đã lột sạch đồ tên này treo lên cây rồi."Tiểu Khải....""A...a" Lúc này cả hai âm thanh đều phát ra cùng một lúc, mọi chuyện bắt nguồn từ việc Thiên Tỉ không biết đường mà lui khiến cho Vương Tuấn Khải tức giận mà cầm lấy bó hoa héo chưa kịp vứt đi ném thẳng vào người hắn. Đúng lúc này Chí Hoành lại ló mặt đi vào khiến cho bó hoa kia đập thẳng vào mặt. Tuy không đau nhưng rất hôi!!Thiên Tỉ hoảng hốt mà chạy đến đỡ Chí Hoành dậy, trong khi đó cái tên thủ phạm mặt không đổi sắc kia lại không nói lời nào. Thiên Tỉ thầm nghĩ mình đã đắc tội gì với hắn trong khi mình chẳng làm gì cả!Thiên Tỉ đưa Chí Hoành về nhà thì quay lại bệnh viện, không đùa giỡn nữa, trở nên nghiêm túc muốn nói chuyện với Vương Tuấn Khải. Hắn cũng không từ chối gì. Hai người đàn ông cùng sánh vai nhau mà đi đến khuôn viên của bệnh viện. "Tuấn Khải, tình hình Nguyên Nhi như thế nào rồi?" "........."Mãi không thấy người kia trả lời, nhìn vào ánh mắt kia. Lại nữa rồi, sao lại đáng sợ như vậy chứ! Suy nghĩ một lúc Thiên Tỉ mới biết mình sai ở đâu."Ư hừm.... Tuấn Khải, tình hình Vương Nguyên như thế nào rồi?" "Đã có chuyển biến tốt." Vương Tuấn Khải mặt cũng đã giãn ra vài phần.Gớm chưa, gọi Nguyên Nhi thì không nghe còn lại Vương Nguyên thì nghe, đúng là cái tên lòng dạ hẹp hòi. Thiên Tỉ nhẩm nhẩm trong bụng chứ không dám nói ra, Vương Tuấn Khải hắn mà biết có khi thực sự lột hết quần áo của mình. "Sao Nguyên Nhi.... ờ... Vương Nguyên đã lâu vậy mà vẫn chưa tỉnh dậy.""Tôi không biết, bác sĩ nói em ấy vẫn có rào cản trong lòng nên không muốn tỉnh dậy. Tôi ngày nào cũng ở bên trò chuyện với em ấy, chỉ muốn em ấy có thể thoát khỏi rào cản đó mà tỉnh dậy." Thiên Tỉ nhìn được trong ánh mắt Vương Tuấn Khải tràn đầy ôn nhu, xuân tình vô hạn chứ không giống như trước đây. Có lẽ hắn thật tâm muốn bù đắp cho Vương Nguyên. Không khí cũng dịu đi vài phần.Sau cùng thì kế hoạch đi thăm Vương Nguyên của Chí Hoành cũng bị hủy bỏ bởi vì cậu phải về nhà mà thay đồ. Mãi đến tối cậu mới đến thăm Vương Nguyên được. Khi trở lại, cả Thiên Tỉ cùng Chí Hoành đều đi đâu mất tiêu, chỉ có một mình Vương Nguyên cô độc nằm trên chiếc giường trắng tinh kia, Chí Hoành không khỏi thở dài trong lòng. Khúc mắc đối với Thiên Tỉ đã được gỡ bỏ cho nên cậu đối với Vương Nguyên vẫn yêu thương như trước.Đêm đó Chí Hoành nói rất nhiều với Vương Nguyên, nào là kể cho Vương Nguyên chuyện bản thân đã trở lại với Thiên Tỉ, nào là hình ảnh Vương Tuấn Khải tay xách nách mang đi vào bệnh viện..... Bàn tay nhỏ khẽ động, Chí Hoành không tin vào mắt mình, liền lay lay thân thể Vương Nguyên. Đôi mắt thỏ kia chậm rãi mở ra, vô định nhìn thẳng lên trần nhà. Chí Hoành muốn rơi nước mắt bấm chuông phía đầu giường lia lịa, vì là phòng hạng sang nên bác sĩ ngay lập tức chạy đến khám. Khám xong bác sĩ còn dặn dò Chí Hoành rất nhiều điều giúp Vương Nguyên thích ứng với môi trường bệnh viện. Chí Hoành bắt lấy tay bác sĩ nói cảm ơn không ngừng. Cuối cùng thì Vương Nguyên cũng đã tỉnh dậy, ngồi vào giường bệnh, Chí Hoành kích động không ngừng. Vương Nguyên không nhịn được mà khóe miệng mà nở lên nụ cười.Không hiểu sao khi cậu muốn từ bỏ nhưng chỉ cần nghĩ đến Vương Tuấn Khải cậu lại có động lực sống. Mặc dù bất tỉnh nhưng hằng ngày cậu vẫn nghe được những lời nói của hắn. Chỉ có điều cậu không muốn tin. Vương Nguyên mở miệng muốn nói chuyện, Chí Hoành ghé sát tai vào miệng cậu thì nghe cậu nói vài câu khiến cho Chí Hoành trắng bệch. "Vương Nguyên, cậu thật sự muốn như vậy sao?" Chí Hoành lo lắng nhìn bạn mình, thật ra cậu bị tổn thương quá nhiều nên không muốn tin nữa."Giúp tớ.""Được, cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com