5.
- Thế nào rồi ?Haibara ngồi xuống bên cạnh cậu, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý chỉ Ran ngồi xuống. Shinichi lắc lắc đầu, lông mày khẽ nhíu lại, đưa bức thư của Kid đến trước mặt hai cô.- Dưới ánh nhìn hiếu kì của chú cá tinh ranh bơi lơ lửng trong không gian tràn ngập sắc đen, ta sẽ đến lấy đi báu vật mà gia đình Kudo vẫn hằng nắm giữ. Và ta cũng muốn gửi lời chào tạm biệt tới các sĩ quan cảnh sát cùng ngài Jirokichi và ngài thám tử Mori Kogoro. Cảm ơn đã chiếu cố suốt thời gian qua. - Haibara chau mày, đọc to rõ ràng từng từ một. - Kaito Kid. Ran khó hiểu, quay qua nhìn Haibara và Shinichi, ánh mắt nói rõ lên điều thắc mắc, nghĩa là gì ?Haibara ngửa cổ, dựa đầu lên vai Ran, giọng đều đều giải thích, trong khi ánh mắt vẫn dán lên bức thư.- Ánh nhìn hiếu kì của chú cá tinh ranh bơi lơ lửng trong không gian tràn ngập sắc đen, đây ám chỉ đêm trăng tròn. - Nhận được cái gật đầu đồng tình của cậu, cô lại tiếp tục. - Vấn đề ở đây là cụm từ báu vật mà gia đình Kudo vẫn hằng nắm giữ.Ran " à " lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu. Shinichi vẫn cau mày, lắc đầu trước ánh nhìn tò mò của hai cô gái.- Gia đình cậu đang cất giữ kho báu gì vậy, Kudo ? - Ran hỏi.- Không biết.Nhận được câu trả lời chắc chắn của cậu bạn, ánh mắt Haibara bỗng lóe lên một tia sáng. Cô thầm mỉm cười, một nụ cười đầy bí ẩn.Có lẽ là vậy rồi...Shinichi cảm thấy dạo này Heiji thật kì lạ. Nó cứ nhìn cậu với ánh mắt bồn chồn, lo lắng. Khi ánh mắt giao nhau, nó lại quay ngoắt đi chỗ khác. Khi cậu gặng hỏi chuyện, nó lắp ba lắp bắp không xong câu " có gì đâu ".Không chỉ Heiji, Hakuba cũng rất kì quái. Hắn cứ nhìn cậu rồi mỉm cười nhẹ. Nếu chỉ đơn thuần là nụ cười chào hỏi bình thường thì không đáng nói, đằng này trong nụ cười của hắn còn ẩn chứa hàm ý sâu xa gì đó mà cậu không thể hiểu. Thêm cả ánh mắt hắn nhìn cậu nữa.Chết tiệt, vợ chồng nhà này bị làm sao vậy ? Vợ bệnh nên chồng cũng bệnh luôn à ? Đoàn kết dữ hen ?..Cuối cùng ngày hôm nay cũng đến, cái ngày mà Kid lộ đầu xuất hiện. Shinichi cứ thấp thỏm trông mong mãi cái ngày này, để được gặp anh lần nữa, để được đối đầu lần nữa. Nhưng có lẽ lần này sẽ là lần cuối cậu có cơ hội thấy anh.Mắt đượm buồn, cậu trông ra bên ngoài. Xung quanh biệt thự nơi cậu ở, đâu đâu cũng thấy cảnh sát, cảnh vệ, cạm bẫy. Lúc đầu, họ còn định sắp xếp thêm hai vệ sĩ đi theo cậu, đè phòng cậu bị tấn công. Cũng may, nếu không nhờ Heiji và Hakuba cùng nài nỉ giúp, chắc giờ cậu không được thoải mái như này.Shinichi thở một hơi dài chán nản.- Có chuyện gì khiến em muộn phiền vậy ? Một giọng nói vang lên sau lưng cậu khiến cậu giật thót người. Giọng nói ấm áp này, đích thị là anh, Kaito Kid ! Shinichi vội quay đầu ra sau, đôi mắt xinh đẹp mở to. Hình ảnh anh với trang phục trắng quen thuộc, cùng chiếc mũ che đi mái tóc đen rối bù xù, và chiếc kính một mắt vẫn an vị trên gương mặt điển trai thu gọn vào trong tầm mắt cậu.Kaito thấy rạo rực. Thực sự, anh đã rạo rực ngay từ lần đầu tiên thấy cậu đối chọi anh trên tháp đồng hồ năm đó. Khi gặp lại, anh sửng sốt thấy cậu trong bộ dạng một đứa nhóc tì lớp Một. Dù cậu có cố gắng che dấu đến thế nào, anh vẫn sẽ nhận ra. Vì ánh mắt ấy, ánh mắt đã dẫn anh đến tình yêu điên cuồng này với cậu, vẫn vẹn nguyên như thế.Hiện, cậu đang ở trước mặt anh. Gương mặt xinh đẹp lấp ló dưới ánh trăng vàng nhàn nhạt. Đôi mắt mở to, và hình bóng anh đang ở trong ánh mắt cậu, khiến anh cảm tưởng như thế giới của cậu chỉ tồn tại một mình anh, và anh phát điên lên với suy nghĩ đó.Shinichi cũng đang phát điên. Kid đang ở trước mắt cậu, vẫn nụ cười cao ngạo ấy. Cậu nhận ra, cậu yêu tên này hơn những gì cậu tưởng.Kaito tiến lại gần, Shinichi dựa hẳn người vào ô cửa kính, như đang cố chạy trốn. Bàn tay anh đặt lên má cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng vương trên khóe mắt. Cậu sững sờ, và cả anh cũng sững sờ.- Em đang muộn phiền điều gì, tình yêu của tôi ?Shinichi nhìn anh, bật cười. Miệng nhỏ xinh phát ra tiếng cười giòn giã.- Gì đây ? Nghe như một lời tỏ tình ấy ?- Đúng vậy. - Cậu bất ngờ trước câu trả lời cùng ánh nhìn nghiêm túc của anh. Anh cắn môi, và dường như đã lấy hết can đảm, anh nói. - Tôi chính là đang tỏ tình với em. Em không nhận ra sao ? Báu vật mà tôi nói đến trong thư, là em đấy.Nuốt một ngụm dũng cảm nữa, anh nói tiếp.- Và, câu trả lời của em ?Mái tóc lòa xòa che khuất đi nửa khuôn mặt Shinichi hiện giờ. Miệng cậu phát ra từng chữ, và từng chữ đi ra là tim Kaito lại đập nhanh thêm một nhịp. - Ít nhất hãy để em nhìn mặt anh đã chứ.Kaito buông chiếc mũ trên đầu xuống, cởi chiếc kính một mắt ra. Anh quỳ một chân xuống sàn, tay nâng tay cậu lên, khẽ luồn những ngón tay anh vào trong khe hở giữa những ngón tay cậu. Nhẹ hôn lên bàn tay cậu một cái, dịu dàng và đầy âu yếm, anh ngước lên, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào đôi mắt đang dao động của cậu.- Tôi yêu em, Kudo Shinichi.Shinichi bỗng bật khóc. Hàng lệ dài trào ra từ khóe mắt khiến Kaito đứng hình. Cậu ôm lấy gương mặt anh, chuẩn xác hôn lên môi anh, khi anh còn đang ngỡ ngàng và bối rối. Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt đầy nước mắt và nụ cười mỉm nhẹ nhàng của cậu, khiến anh ngỡ rằng đằng sau lưng cậu có thêm đôi cánh trắng.- Em yêu anh, Kuroba Kaito.
Tôi thấy cứ sao sao á :( Trước là không có ý định này đâu, nhưng vì giờ viết thấy nó hụt hẫng quá, đọc lại thấy nó có vấn đề, nên tôi quyết định sẽ viết thêm một cái ngoại truyện.
Tôi thấy cứ sao sao á :( Trước là không có ý định này đâu, nhưng vì giờ viết thấy nó hụt hẫng quá, đọc lại thấy nó có vấn đề, nên tôi quyết định sẽ viết thêm một cái ngoại truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com