【KaiNess/Chuyển ngữ】Lời từ biệt dài đằng đẵng
2
vhyn đây =))). Một người bạn trên Facebook đã khiến tui phải tạm thời rã đông ngay lập tức khi bạn ấy bảo stan KaiNess đói hàng quá 🤣. Iu Thw 🫶🫶.Bầu trời Munich hôm sau trong vắt một màu. Kaiser vẫn thức dậy như thường lệ, tắt báo thức, tự khích lệ bản thân trong gương rồi vệ sinh cá nhân.Vong linh ám bên người Kaiser đứng sau lưng hắn lảm nhảm, đứng bên trái hắn lảm nhảm rồi lại đứng bên phải hắn lảm nhảm.Nhịn đi Kaiser, chỉ là hồn ma thôi mà, chẳng lẽ mày còn muốn dạy dỗ cả hồn ma hay sao hả?Hắn lờ đi sự tồn tại ấy một cách triệt để, giống như ngày hôm qua ấy, không thèm quan tâm gì sất——khi hắn đang đặt benedict lên đĩa, Ness lại bắt đầu lải nhải: "Kaiser, anh lại không lấy rau chân vịt nữa rồi!"Rốt cuộc thì Kaiser cũng đã nghe thấy tiếng sợi dây lý trí của mình đứt phựt một tiếng. Hắn bê bát đĩa đi vào phòng ăn rồi dộng thẳng lên bàn. Bát đĩa không bị vỡ, nhưng mặt bàn thủy tinh rung lên như thể gặp phải động đất. Trước khi tiếng va chạm ngừng hẳn, Kaiser đã dõng dạc: "Tao nói nhé Ness, mày là cái gì mà dám chỉ trỏ tao phải làm cái này cái kia hả? Mày chết rồi, biết chưa? Mày chỉ là hình ảnh 3D thôi, đến chạm vào tao cũng không làm được mà còn muốn tác động đến thế giới này á? Mày bị xe nghiền thành thịt vụn rồi! Mày đã chết rồi!"Sau đó hắn ngồi xuống ghế, dùng mũi dao tách quả trứng chần một cách dữ tợn. Lòng đỏ ứa ra nhoe nhoét trên đĩa.Ness bên phía đối diện nhìn hắn đầy kinh ngạc, cuối cùng cũng ngậm miệng lại như hắn mong muốn.Sao nó lại có thể chết đi như thế chứ?Hôm ấy rời khỏi lễ tang của Ness, Kaiser bước xuống xe buýt, chống mũi dù ướt sũng xuống đất. Hắn luôn có cảm giác như thể một chiếc xe từ bên kia đường sắp lao tới rồi cuốn hắn vào bánh xe. Hắn biết nỗi lo này chỉ khiến hắn như một đứa dở hơi, căn cứ để chuyện đó xảy ra gần như là không có, hắn đã an toàn về đến nhà rồi.Kaiser không hề khóc. Dù rằng trong đám tang có rất nhiều người rơi nước mắt, nhưng hắn vẫn không khóc. Kể cả khi một thân một mình rời khỏi nơi đó, hắn cũng không khóc.Hôm ấy không phải huấn luyện nên hắn thay sang đồ ngủ, định bụng tìm một bộ phim mất não để giết thời gian. Nhưng hắn cứ bấm tắt mở tận năm lần, LOGO người phụ nữ cầm đuốc của Columbia xuất hiện rồi biến mất. Kaiser chẳng rõ mình đang làm cái gì, lúc định thần lại, hắn phát hiện mình đang tìm mấy từ khóa vô cùng kỳ lạ trên Google.Tỉ lệ tử vong ở Đức.Tỉ lệ tử vong không phải tự nhiên ở Đức.Tỉ lệ tử vong do tai nạn xe cộ ở Đức.Tỉ lệ tử vong do tai nạn xe cộ trên toàn thế giới.Những người nổi tiếng đã chết vì tai nạn xe cộ.Hắn nhớ mình từng xem một bộ phim đề tài chiến tranh, một nhân vật phi công người Mỹ kể rằng chú gã là nhân viên vệ sinh của Empire State, ông ta đã treo mình giữa không trung cách mặt đất mấy trăm mét để lau cửa kính suốt hai mươi năm mà vẫn bình yên vô sự, thế nhưng sau đó lại tử vong vì tai nạn xe cộ trên đường về nhà.Kaiser tin rằng những người đủ xuất chúng sẽ tự kiểm soát được vận mệnh của bản thân. Hắn biết rất nhiều người nổi tiếng có đủ khả năng tự điều khiển cuộc đời mình, họ tìm được cửa sinh trong cửa tử, hóa điềm dữ thành điềm lành, vượt qua trái đắng để nếm quả ngọt. Kaiser cũng biết mình chính là một người như thế.Cho dù phải xuyên qua vạn bụi gai thì hắn vẫn được nữ thần số phận soi sáng, có thể vượt lên trùng mây chỉ với một tia hy vọng."Vận mệnh" lẽ ra nên hoàn chỉnh mềm mại như tơ lụa, mọi thứ cấu thành nên tơ lụa đều quan trọng và hài hòa, ấy thế nhưng bức tranh cuộc đời Ness lại hỏng bét. Như thể có một cái muỗng đâm xuyên qua khối bánh mâm xôi ngọt ngào.Không phù hợp, không cân xứng, không hợp lý.Cậu không được số phận tôn trọng, không được đối xử tử tế, không có được kết cục mà cậu nên có.Kaiser tự nhủ rằng số phận không thiên vị Ness là vì cậu không không đủ ưu tú, không phải "người được chọn". Dù sao may mắn cũng là một phần kỹ thuật không thể thiếu của thành công cơ mà.Nhưng nếu Kaiser nhận định Ness là một phần của cuộc đời mình, nhận định rằng sự việc ấy không chỉ xảy ra trong cuộc sống của cậu mà còn là một biến số trong cuộc đời hắn, vậy thì hắn buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề: Sinh mạng của Ness thật sự quan trọng với hắn đến thế sao? Xem tình hình bây giờ thì có vẻ như Ness đã đã để lại một vết nhơ không đáng có và không phù hợp trong cuộc đời hắn.Hay là… nên dứt bỏ sự tồn tại của Ness ra khỏi cuộc đời hắn, đá văng cậu như cách đá một viên sỏi ngáng đường?Thế nhưng cậu đã hôn lên vương miện trên mu bàn tay hắn, chấp nhận một lời thề chỉ thuộc về riêng hai người. Hắn còn chưa cho phép cậu từ bỏ sứ mệnh, sao cậu dám chết như thế chứ?Bữa ăn sáng trôi qua trong im lặng, sau đó Kaiser không thay đồng phục đội ra mà vẫn mặc thường phục. Khi mở cửa, hắn nhìn thấy Ness đang đứng quay lưng về phía mình, vai chùng xuống, hai tay chắp sau lưng, đứng phạt vô cùng nghiêm túc. Kaiser cảm thấy như nắm tay siêu bự của mình như vừa đấm vào bịch bông."Này, tao phải đi rồi." Ý hắn là cậu muốn làm gì thì làm."... Vâng ạ, Kaiser." Có vẻ như Ness đang lo mình sẽ chọc tức Kaiser lần nữa nên bước chân của cậu có phần do dự, thoạt trông cậu cứ như một nhóc bạch tuộc vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dưới đáy biển."Nhanh nhẹn lên, đừng có ủ rũ nữa. Tao đã vì mày mà đặc biệt xin nghỉ một ngày đấy.""Vì em ạ?" Đôi mắt Ness sáng bừng lên ngay lập tức, cậu hớn hở chạy đến: "Chúng ta sắp đi đâu vậy ạ?"Nhớ ăn không nhớ đánh (1). Kaiser nghĩ.(1) Phương ngữ, một lời quở những người không rút ra được bài học, chỉ nhớ đến cái lợi, cái vui chứ không nhớ đến những khổ sở mà bản thân từng gặp phải. Một câu gần nghĩa: "Sẹo lành quên đau"."Hôm qua đã nói rồi còn gì. Qua nhà mày."Khi vừa mở cửa sân, Kaiser đã biết Max là giống chó gì——một con labrador lông vàng siêu to khổng lồ lao như điên về phía hắn, lè lưỡi liếm khiến mặt hắn chèm nhẹp nước bọt.Kaiser cau mày thủ thế phòng thủ, định gọi Ness lại áp chế nó theo phản xạ. Nhưng hắn vừa quay đầu lại đã thấy Ness chắp tay sau lưng, híp mắt cười quan sát cảnh này, dáng vẻ vừa bất lực vừa vui sướng.Những lời định thốt ra nghẹn hết lại trong cổ họng. Chẳng phải người ta hay bảo chó có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thấy được sao? Tại sao ngoại trừ hắn ra thì không còn ai nhìn thấy Ness, kể cả con chó cậu nuôi chứ?Hai người đến không đúng lúc. Vì bấm chuông mãi vẫn không có người mở cửa nên Ness dẫn hắn vòng ra gara, lại thấy người nhà Ness lái xe rời đi.Kaiser lén lút thở phào một hơi, hắn biết mình không giỏi ứng phó với mấy tình huống như nói chuyện với gia quyến người khác. Mặc dù chưa từng trao đổi với nhau câu nào, nhưng Kaiser đã từng gặp người nhà Ness tại tang lễ. Họ buồn bã cẩn thận đi xuyên qua đám đông, thỉnh thoảng đón lấy những lời chia buồn cảm thông từ người khác. "Xin hãy nén bi thương", "cuộc sống vẫn phải tiếp tục". Hắn không thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ dùng những lời an ủi vừa tầm thường vừa sáo rỗng ấy nói với gia đình Ness.Ness nhìn gara vắng hoe, cắn môi không nói gì cả. Kaiser cảm thấy nặng nề khi chứng kiến nỗi thất vọng ồ ạt tràn ra từ cậu. Hắn nghĩ tới một cách chữa cháy, đề nghị cậu để lại một bức thư.Cách bọn họ vào nhà Ness không được hợp pháp cho mấy——Ness hướng dẫn Kaiser cách mở cửa sổ phòng khách từ bên ngoài, sau đó cả hai trèo cửa sổ vào nhà. Trong một thoáng, Kaiser thử tưởng tượng xem bây giờ mà người nhà Ness bỗng nhiên trở về thì hắn nên giải thích như thế nào. Chẳng lẽ lại nói——Con trai của các bác báo mộng xui cháu xâm nhập gia cư bất hợp pháp đấy?Ness có vẻ hơi ngại khi dẫn Kaiser đến phòng ngủ của mình, Kaiser ngay lập tức trợn mắt khinh thường. Phòng ngủ của mấy thằng con trai thể nào chẳng na ná nhau, mà cũng có phải Kaiser chưa bao giờ thấy phòng ngủ của Ness ở khu tập huấn thanh thiếu niên đâu, cứ làm như phòng của chị em phụ nữ ấy mà xấu hổ.Dựa theo tầm nhìn của Ness, Kaiser đoán ra ngay đâu là phòng của cậu, hắn rảo bước tới mở cửa."Ồ." Vừa vào cửa Kaiser đã nhướn mày thốt ra một âm tiết nhạt nhẽo.Nếu như nói phòng của Ness ở khu tập huấn thanh thiếu niên đã thu liễm lại thì căn phòng này đúng thật là chỉ có thứ mà Ness thích."Tao không nhớ mình đã chụp nhiều poster thế đấy." Hắn nói với Ness.Ness đỏ mặt đứng sau lưng hắn, ngón tay xoắn hết lại với nhau: "Em nhớ hết mà Kaiser.""Có phải đang khen mày đâu." Kaiser nói.Kaiser không có sở thích dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, vậy nên khi Ness lôi giấy bút ra viết thư hắn đã chủ động tránh đi. Sau khi xác nhận khoảng cách này sẽ không khiến Ness biến mất, hắn đóng cửa lại.Bức tường bên phía đối diện treo những bức ảnh đơn giản. Hắn bước lên một bước chăm chú ngắm nghía bức ảnh để giết thời gian. Điều đầu tiên đập vào mắt hắn là gia đình Ness đi nghỉ mát, chèo thuyền giữa hồ ở Berchtesgaden, Bavaria. Hẳn nhiên cục tròn vo có đôi mắt lúng liếng như quả nho được người phụ nữ trẻ tuổi bế là Ness. Kaiser nhìn gương mặt ấy, không khỏi cảm thán về sự trưởng thành kỳ diệu của cậu.Ở một bức ảnh khác, Ness tầm sáu bảy tuổi đội một cái mũ cao bồi quá khổ, cưỡi một chú ngựa con đứng trước hàng rào trang trại, nhìn Ness bé con vừa thích thú vừa lóng ngóng không biết nên làm gì với con thú mà cậu bé đang cưỡi. Phía dưới là ảnh chụp chung của cậu và huấn luyện viên U10 Bastard sau một trận đấu nào đó. Kaiser biết vụ này: cậu được vị huấn luyện viên ấy phát hiện ra trong giải đấu địa phương rồi "đào" đến Bastard. Thuở ấy cậu còn chưa coi bóng đá là hướng phát triển nghiêm túc.Còn có bức ảnh này——Ness mười ba, mười bốn tuổi mặc đồ bảo hộ của khúc côn cầu, đứng trong tư thế vung gậy trên sân băng. Đây chắc chỉ là ảnh để trưng cho đẹp vì Kaiser không hề biết là Ness biết chơi khúc côn cầu, cậu chưa bao giờ nhắc đến điều đó. Ít nhất thì trong mấy năm hai người quen nhau, hai người sẽ cùng đón xe buýt đi huấn luyện bổ sung. Kaiser không bao giờ bỏ lỡ cơ hội huấn luyện, còn Ness thì không bao giờ bỏ lỡ cơ hội được ở bên hắn.Ánh mắt Kaiser quét nhìn một lượt hết tất cả các bức ảnh treo trên tường. Chúng được treo không theo trình tự nào cả. Tấm ảnh trước đó chụp Ness vẫn đang ngồi giữa đống quà Giáng sinh, nụ cười tươi khoe ra hàm răng thiếu mất hai chiếc răng cửa; đến tấm ảnh tiếp theo lại thấy cậu mặc đồng phục của câu lạc bộ thiếu niên địa phương đứng khóc đến mức gương mặt hồng hết cả lên giữa sân cỏ vì đá bóng thua. Bức ảnh trước chụp ảnh cậu đón sinh nhật mười lăm tuổi với mười lăm ngọn đèn cầy cắm trên bánh ngọt; đến bức ảnh tiếp theo lại là một nhóc con ngồi trong xe nôi chăm chú nghịch quả bóng nhựa đồ chơi.Cuộc đời Ness như một khối cầu, hắn từng là khán giả đứng ngoài quan sát một khía cạnh cố định của cậu. Giờ đây hắn có thể bước vào đó, và biết được rằng những gì hắn nhìn thấy đã là tất cả rồi: những bức ảnh (và cuộc đời Ness) sẽ không bị mất đi bất cứ điều gì, nhưng cậu cũng không thể trưởng thành thêm được nữa. Hắn có thể mặc mình đi lạc trong khối cầu đẹp đẽ nhưng không có phương hướng này, thế nhưng hắn phải tự biết rằng thế giới tưởng chừng như vô tận ấy thật ra đã kết thúc và không còn phát triển nữa."Ness?" Kaiser hoàn hồn, phát hiện mình đã ngẩn người mất một lúc rồi, trong khoảng thời gian ấy Ness cũng im lặng đến lạ: "Mày trong suốt rồi à?""Không đâu ạ anh Kaiser." Giọng nói của Ness truyền đến qua cánh cửa mang theo sự hoảng hốt khác thường: "Em sắp viết xong rồi, anh đừng đi vào nhé."Kaiser không đần đến mức không nhận ra cảm xúc ẩn sau giọng nói của Ness. Thật ra hắn chưa chứng kiến Ness thực sự đau buồn một lần nào cả. Một mặt là do Ness không phải con người đa sầu đa cảm, mặt khác, cậu có thể điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh để những cảm xúc tiêu cực không ảnh hưởng đến hắn.Ness hay cho đi và hiếm khi đòi hỏi điều gì, kể cả về phương diện tình cảm cũng thế. Đây là một khía cạnh của Ness mà Kaiser khá thích. Vậy nên khi Ness trốn vào một góc gặm nhấm nỗi buồn Kaiser cũng sẽ chỉ đứng ngoài quan sát chứ không đâm thủng niềm đau của cậu. Với tư cách là bậc quân vương đạt chuẩn, hắn phải biết được tự tôn của tôi tớ ở đâu.Thế nên bây giờ hắn chỉ đứng tựa lưng vào cửa chờ Ness vụng về viết thư bằng đôi bàn tay vô thực của mình ở bên kia.Kaiser không có hứng thú với nội dung bức thư mà Ness viết. Nó là của Ness dành cho người thân, là một phần cuộc đời Ness không thuộc về hắn như những bức ảnh treo trên tường mà hắn vừa ngắm nhìn. Từ trước đến giờ Ness luôn biểu hiện như thể Kaiser là cả thế giới của cậu, nhưng thật ra điểm giao giữa cuộc đời của hai người không hề nhiều đến thế. Nếu Ness không chết thì Kaiser sẽ cho rằng đây mới chỉ là bắt đầu, mà trong sinh mệnh trẻ trung của cả hai vẫn còn rất nhiều điểm khởi đầu cần họ phải vượt qua.Giống như những người bạn đồng trang lứa, ấn tượng của hắn về cái chết là sự lão hóa của con người. Khi bước vào giai đoạn bên kia sườn đồi, con người sẽ ngộ ra những điều gì đó mà khi còn non nớt họ không nhận ra, giống như đang sắp xếp hành trang cho chuyến đi xa của bản thân, những sự vận động đó không phải để sáng tạo những điều mới mẻ mà là đang chuẩn bị cho sự kết thúc.Nhưng hắn vẫn còn trẻ. Trong từ điển của Michael Kaiser chứa đầy những câu chuyện của tương lai, nhưng không hề có điểm kết. Nếu không hiểu rõ về cái chết thì liệu có phải đã đạt đến sự vĩnh hằng theo một nghĩa nào đó hay chăng? Cứ như thế, Ness hủy hoại sự hoàn hảo vốn bất biến của hắn (2).(2) Ý Kaiser là Ness không hề nhận thức rõ được rằng mình đã chết, vô tri trước cái chết của bản thân, chính vì thế mà cậu vẫn còn "tồn tại" dù "đã chết". Bản thân Ness đã trở thành vĩnh hằng trong cuộc đời hoàn mỹ của Kaiser. Có nhiều đoạn tác giả viết khá khó hiểu luôn ấy =))))).Khi hai người rời đi, Max còn hứng khởi vả một cái vào mặt Kaiser. Kaiser cảm thấy chẳng chóng thì chày con chó ngu này sẽ bị bọn trộm chó bếch đi mất thôi.Nhưng Ness cứ đinh ninh là chuyện đó sẽ không xảy ra đâu: "Max thông minh lắm ấy. Mặc dù chưa gặp anh Kaiser bao giờ nhưng nó nhận ra anh đấy ạ.""Nhận ra nhờ mấy tấm hình dán trong phòng mày hả?" Kaiser phì chỗ lông chó dính trong miệng ra, chanh chua móc mỉa.Ness đỏ mặt vì bị chọc đúng điểm xấu hổ: "Có lẽ không chỉ nhờ mấy tấm poster đó đâu ạ. Lúc huấn luyện về chắc trên người em cũng vương cả mùi hương của anh nữa, hoặc cũng có thể do em hay nhắc đến anh nên nó nhớ. Tóm lại là nó biết anh, cũng thích anh lắm ạ. Em đoán nếu sau này anh vẫn đến thăm nó thì nó sẽ vui lắm cho coi." Cậu ngồi xổm xuống, làm bộ như đang xoa đầu Max, còn chú cún thì vẫy đuôi mừng rỡ nhìn Kaiser.Kaiser chỉ ra điểm vô lý của tình huống này: "Nó không thấy mày, mà mày cũng chẳng chạm được vào nó.""Vâng, chỉ là hình thức thôi, nhưng em vẫn muốn làm. Nhiều khi hình thức cũng có ý nghĩa riêng đúng chứ?"Ness ngồi xổm trên mặt đất và chú labrador ngồi bẹp trên mặt đất đồng thời nhìn qua như thể đang chờ lời chấp thuận của hắn. Đáng ghét thật, sao hai đứa này lại giống nhau thế chứ!"Sao cũng được." Kaiser quay đầu, bỉ bôi nhún vai, không cho ai trong hai đứa ngốc kia được toại nguyện.Lúc trên xe buýt về nhà nhìn Ness vui ra mặt. Kaiser suýt bị những bông hoa nhảy ra từ người cậu làm cho choáng váng luôn. Hắn ghét bỏ gạt những mảnh cảm xúc được thực thể hóa của Ness sang một bên.Dù hôm nay thái độ của hắn với Ness chẳng thân thiện gì cho cam, nhưng Ness lạc quan tự diễn giải hành động đưa cậu về thăm nhà của hắn thành một hành vi đầy thiện ý.Trong mắt đồng đội và đối thủ thì Ness là một đứa buồn vui thất thường, nhưng trong mắt Kaiser, cậu chỉ là một tên ngốc nghĩ gì cũng viết hết lên mặt. Ví dụ như bây giờ Ness đang rất muốn nói chuyện với Kaiser, nhưng cậu e ngại Kaiser nhắm mắt nghỉ ngơi, không dám làm phiền hắn, chỉ đành nhịn hết những lời muốn nói xuống.Kaiser gắng nhịn một hồi mà vẫn cảm nhận được cái nhìn rực lửa đang dừng trên khuôn mặt mình, thế là hắn không nhịn nổi nữa, khoát tay đặc xá cho phép cậu nói chuyện."Làm sao?"Ness chỉ chờ có thế. Cậu hưng phấn khom người (một cách ứ cần thiết) thì thầm với hắn: "Hôm qua Kaiser hỏi vì sao em lại xuất hiện ở chỗ anh chứ không phải ở nơi khác mà đúng không? Em đoán liệu có khi nào là vì Kaiser muốn thế không nhỉ? Em chỉ có thể hoạt động xung quanh Kaiser là vì anh cần em đấy? Anh cảm thấy có đúng không ạ?""Đương nhiên không đúng, mày nghĩ gì vậy?" Biểu cảm của Kaiser đan xen giữa kinh ngạc và chán ghét. Nhiều lúc hắn chẳng hiểu nổi lối tư duy của Ness nữa. Mấy hôm nay hắn đã làm gì để Ness hiểu lầm là hắn cần cậu à? Ngược lại thì có. Hắn đã quen với việc cậu vui quên trời quên đất vì hắn "buông thả" cho, vậy nên Kaiser luôn kìm chế để không cho Ness quá nhiều "quả ngọt", ấy thế nhưng Ness vẫn luôn mất khống chế."Mày đang nói là tao cần một hồn ma chẳng làm được gì, suốt ngày lảm nhảm quấy rầy tao á? Mày có điên không?"Giống như bị tạt một xô nước lạnh, sau mấy giây ngơ ngẩn, Ness ngoan ngoãn lùi về sau hai bước, gục đầu xuống: "... Em xin lỗi Kaiser. Nếu anh cảm thấy phiền phức thì em sẽ cố gắng tránh xa một chút để không làm phiền đến anh ạ."Nếu Kaiser mà chạm được vào Ness thì hắn sẽ túm cổ áo lôi cậu lại ngay, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể giận dữ ra lệnh: "Tao có bảo mày tránh xa tao ra à? Xích lại đây mau."Vậy là Ness lại ngoan ngoãn nước lên hai bước rồi nở nụ cười quen thuộc. Kaiser nhướn mày, có chút khó tin quan sát biểu cảm thay đổi xoành xoạch của cậu, tự hỏi chẳng lẽ Ness vừa lừa phỉnh hắn đấy à?Chợt nhớ ra là tủ lạnh đã rỗng tuếch, sau khi xử lý xong bữa tối ở bên ngoài, Kaiser ghé vào một siêu thị gần đấy gom nước kiềm, su hào, nước ép cà rốt, beefsteak và mấy đồ ăn lặt vặt khác vào xe đẩy.Mặc dù cho phép bản thân buông thả, nhưng chế độ ăn của hắn cũng được khống chế nghiêm ngặt như các phương diện sinh hoạt khác. Điều đó giúp trạng thái thân thể hắn được duy trì ở mức tốt nhất.Hồi còn ở ký túc xá thanh thiếu niên hắn thường ăn cơm ở canteen của Bastard, ở đó chuyên môn bán rau xanh và mì ống. Nhưng hắn không thích rau chân vịt, nếu bữa ăn hôm ấy canteen chỉ phục vụ rau chân vịt thì hắn sẽ bỏ phứt thứ rau có thể cung cấp thêm vitamin ấy.Những lúc như thế, Ness sẽ dùng nĩa cuộn rau chân vịt đã được luộc mềm rồi đưa đến bên miệng Kaiser từ phía đối diện, còn hắn sẽ sầm mặt né đi. Né trái, né phải, rồi lại né trái. Mà nĩa cuộn rau chân vịt cứ bám theo hắn mãi không rời, Ness dùng tình động tâm, dùng lý động não cổ vũ hắn: "Kaiser à, ngài Muller đã bảo chế độ ăn uống rất quan trọng nếu muốn trở thành số một thế giới rồi mà. Em sẽ làm tất cả vì thành công của Kaiser, kể cả là ép Kaiser ăn đồ mà anh không thích.""Muller? Muller nào?" Kaiser nhăn nhó hỏi. Bọn họ biết nhiều Muller lắm."Ngài Thomas ấy ạ.""À." Kaiser biết Ness cũng giống những người khác, cậu hâm mộ siêu sao tiền vệ dở hơi của đội họ. Mặc dù cậu chưa nói bao giờ, nhưng chỉ cần Muller đi ngang qua hoặc đứng xem lúc bọn họ đang huấn luyện thì cậu sẽ đá bóng hăng hái hơn. Lòng hư vinh tí teo ấy sao qua mắt được Kaiser.Ness đúng thật là thiên tài trong việc khiến hắn phát điên, mà chỗ rau kia bây giờ càng làm hắn mắc ói. Kaiser bê đĩa của mình lên rồi bỏ đi, lờ luôn tiếng gọi í ới sau lưng."Khoan đã Kaiser ơi, anh đợi em với!"Hắn vẫn luôn từ chối ăn thức ăn Ness đưa tới miệng hắn không chỉ vì hắn ghét món đó, mà còn là vì Ness cũng biết ăn hay không ăn là do hắn quyết định. Một khi hắn đã muốn ăn thì hắn sẽ tự động nĩa, chẳng qua thời điểm hắn muốn ăn vẫn chưa đến——mà có khi chẳng bao giờ đến cũng nên.Kaiser nhét đồ mua ở siêu thị vào tủ lạnh rồi về phòng ngủ thay đồ ngủ. Sau khi chỉnh xong cổ áo, hắn quay người, phát hiện Ness đang quay lưng về phía hắn, định giúp hắn dọn giường giống như hồi cả hai vẫn còn ở ký túc xá thanh thiếu niên (mặc dù chẳng ai mượn cậu làm như vậy cả).Với cậu thì việc chạm vào đồ vật vẫn hơi khó khăn khiến cái chăn trong tay cậu xộc xệch hết cả. Nhìn một hồn ma làm công việc của người sống kỳ lạ vô cùng, đến mức khiến người chứng kiến không khỏi nổi da gà vì khó chịu.Kaiser bỗng nhớ tới Max. Hắn vốn tưởng nó sẽ nhận ra được hơi thở của Ness, ai mà ngờ con chó ngốc ấy lại ngớ ngẩn đến độ không nhận ra chủ nhân của nó đã trở về. Còn cả bức tường treo đầy ảnh chụp cho hắn thấy một khía cạnh về Ness mà hắn chưa biết.Tất cả những sinh hoạt không có hắn ấy đủ to lớn, đủ phức tạp để cho Kaiser biết rằng phân lượng hắn đóng chiếm trong cuộc đời Ness thật ra là chẳng đáng kể. Bây giờ đây chúng giống như những sợi xích khóa chặt những thùng xe quá khổ lại với nhau, tách rời khỏi Ness và bị kẹt lại giữa dòng chảy thời gian mãi mãi (3).(3) Ý Kaiser là cuộc sống không có ổng của Ness đã kết thúc (sau cái chết của Ness vì sau khi chết đi Ness luôn đi theo Kaiser).Ness đã không còn đứng ngoài cuộc sống của Kaiser nữa. Cậu đã thuộc về hắn, hoàn toàn.Vậy nên nếu nói Kaiser có đủ khả năng khiến Ness biến mất thì thà rằng nói muốn giữ cậu lại mới khó (4).(4) Muốn khiến linh hồn Ness biến mất thì dễ, muốn để Ness tồn tại tiếp mới khó.Giờ này phút này, chỉ cần hắn lùi về sau vài bước là có thể gỡ quả bom hẹn giờ này ra khỏi sinh mệnh, không để cậu tiếp tục làm nhiễu loạn tâm trí hắn nữa.Nhưng đáng buồn thay, Kaiser nhìn bóng lưng Ness, cảm thấy sự yếu đuối đáng xấu hổ đã luồn lách vào từng tế bào của hắn.Nhưng tại sao lại thế nhỉ?Tại vì những suy nghĩ điên rồ chết tiệt mà Ness đã nói với hắn khi còn trên xe buýt? Tại vì hình ảnh Ness sửa soạn giường ngủ cho hắn quá đỗi thân thuộc? Tại vì những gì hôm qua Ness đã nói, trước kia cũng nói, và cậu lại sắp nói… rằng "Anh Kaiser ngủ ngon nhé"?Những điều vụn vặt này cùng những âm điệu chẳng mấy quan trọng của cậu… Tất cả đã khiến hắn trở nên yếu đuối rồi sao?tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com