TruyenHHH.com

Kaiju No 8 Ever Red

Lực lượng phòng vệ — khu thực hành 2. Đây cũng kiêm nơi diễn ra bài kiểm tra tiếp theo.

"Tôi là Hoshina, đội phó của đội 3. Ở phần thi này thì tôi cũng sẽ là giám thị, người chấm điểm."

Hoshina mỉm cười đứng trước mặt các thí sinh giới thiệu, trong khi như có như không, ánh mắt anh lại hướng về phía Natsu.

Mà bên cạnh Natsu là Hibino Kafka đang đen mặt hận không thể đánh Natsu.

Đít vẫn còn cảm giác đau rát, đã vậy vẫn phải mặc quần vào, cái cảm giác dinh dính đau đớn đó khó mà có thể diễn tả thành lời.

Kafka đến xoa đít của mình cũng không dám chứ nói chi mặc quần. Nhưng đây là bắt buộc, nếu không mọi người sẽ xem anh ta như một tên biến thái mất ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ

Ít nhất thì may thay, hồi nãy đội phó Hoshina có hỗ trợ băng bó cầm cự. Còn Natsu...

... NÓ CHỈ ĐỨNG ĐÓ CƯỜI!!!!

Tồi tệ vảiiiiiiiii!!!!!

Kafka có tức không?

Có chứ.

Có cay không?

Có luôn.

Nhưng có làm được gì không?

Không ngaooooooo ༼⁠;⁠'⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽!!!!!

Ichikawa Reno sau khi nghe Kafka tường thuật mọi chuyện, rất sẵn lòng vung tay vả thẳng đầu Natsu.

"Senpai đã ở cuối top rồi mà còn chơi vậy nữa khéo ổng trượt thật thì sao thằng này!!!!!"

"Ehe—"

"Nhưng mà tại sao senpai lại đau bụng nhỉ...? Natsu, có phải cậu..." Ichikawa nhanh chóng suy luận.

"Là tui đã bỏ thuốc xổ vào chai nước đó (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)." Natsu cực kì "vô tội" nói.

Kafka: ".............."

Ichikawa: ".............."

Mọi • thay vì nghe đội phó Hoshina phân bổ nội dung thì đứng đó vểnh tai hóng chuyện của trio bất ổn • người: ".............."

Ồ——!!!

"Khụ khụ..." Hoshina liên tục che miệng hắng giọng, mặc dù khoé miệng anh ta không thể ngừng run rẩy.

Trời ơi đừng đứng hóng nữa mà!!!! Mấy cô cậu đang thi đó!!!

"... Đương nhiên là chúng tôi sẽ không để mọi người tay không ra trận giết kaiju rồi. Các bạn đều sẽ được trang bị thứ này."

Trang phục của lực lượng phòng vệ, thứ sức mạnh chống lại thảm hoạ.

"Ồ, cảm giác này..." Natsu có hơi bất ngờ, cậu cảm giác như bộ đồ đang hoà làm một với cơ thể vậy.

Thật sự thú vị!

Natsu nhắm mắt, bắt đầu phân tích từng sợi mô cơ của bộ đồ.

Thật bất ngờ, nó được làm từ mô tế bào của kaiju. Để xem, khả năng giải phóng bộ đồ này...

Natsu nghĩ rằng cậu có thể phát huy đến mức tối đa nếu dùng lâu thêm một thời gian nữa. Mà dù nói là thế chứ nó cũng sẽ không lâu lắm đâu.

Natsu mở mắt, cậu sờ vào những khẩu súng bên cạnh. Nghiên cứu một chút.

Ồ— thứ đồ chơi này...

[ Đo lường cơ thể và đồng hoá hình dạng hoàn tất. ]

[ Sợi cơ Kaiju hoạt động bình thường. ]

[ Tiến hành đo lường năng lượng giải phóng. ]

[ Ichikawa Reno — Năng lượng giải phóng: 8% ]

"Cho tôi hỏi, cái "năng lượng giải phóng" này là gì thế ạ?" Ichikawa giơ tay hỏi.

"Đó là thông số biểu thị bao nhiêu phần sức mạnh của bộ đồ đang được sử dụng." Hoshina ớ phía bên kia màn hình giải thích.

"Vậy tức là tôi chỉ có thể giải phóng được 8% sức mạnh thật sự của bộ đồ này thôi sao?" Ichikawa nhìn lớp da trang phục trên cánh tay mình, nói.

"Đừng lo thí sinh Ichikawa, 8% ngay trong lần đầu thử cũng đã là khá ấn tượng rồi đấy." Hoshina bật cười giải thích.

"Ngay cả đối với lính tinh nhuệ, con số trung bình cũng chỉ rơi vào khoảng 20% mà thôi."

[ Haruichi Izumo — Năng lượng giải phóng: 18% ]

[ Aoi Kaguragi — Năng lượng giải phóng: 15% ]

[ Iharu Furuhashi — Năng lượng giải phóng: 14% ]

"C-Cái... Đùa nhau đấy à...?" Giọng Okonogi bỗng vang lên.

[ Shinomiya Kikoru — Năng lượng giải phóng: 46% ]

Ngay khi Shinomiya đang khoanh tay đầy tự hào, âm thanh run rẩy của hệ thông lại vang lên:

[ N-Natsu — Năng lượng giải phóng: 50% ]

"Cái-!!!" Tất cả mọi người đều trố mắt kinh sợ.

"Đ-Đây chẳng phải là kỷ kục cao nhất từng ghi nhận được của thí sinh sao?"

"Hừm.... Tàm tạm."

Natsu không để ý đến ánh nhìn của người khác lắm, cậu chỉ thuận miệng đáp trong khi tiếp tục xem xét về khả năng vận dụng của các loại súng.

Cậu có thể cảm nhận được đây là loại hình vũ khí tầm xa và cậu cũng đã biết được cách để sử dụng nó.

Nhưng Natsu không biết tên món đồ chơi này.

"Thứ này được gọi là gì vậy?"

Natsu hiếu kì hỏi.

"......?" Tất cả mọi người lại trao cho Natsu ánh nhìn khó hiểu.

Bộ cậu ta mới từ rừng chui ra à?

"Nhóc chui ra từ rừng hả Natsu?" Kafka rất tự nhiên hỏi đúng trọng tâm.

Mọi người: "............."

Sau đó, cả đám đồng loạt bật ngón trong lòng cái tặng Kafka.

Hỏi hay lắm!!

Natsu: "............."

"Ông chú mãi vẫn không rút ra được kinh nghiệm gì hết ha." Natsu giơ chân đá vào đít Kafka.

"ÁAAAAAAAAAAAAAA!!!" Kafka lập tức hét lên như heo bị chọc tiết.

Trời ơi!!!!!!!! Sao lại đá vào đít!!!!!!!!! Nó còn chưa có khỏi đâu màaaaaaa!!!!!

Mọi người đồng loạt hít một hơi thật sâu. Ban nãy bọn họ có hóng chuyện, nên là cũng biết đít ông chú đó đang bị cái gì...

Ừm... Khá là... Thốn đấy-!!!!!

"S-Senpai anh ổn không—"

"Mi nhìn mặt anh coi có ổn không??" Kafka khóc muốn hết nước mắt.

"Năm nay nhiều thí sinh trên 10% quá..." Okonogi bối rối lẩm bẩm.

"Quả thật, đợt này có lẽ là đợt tốt nhất chúng ta có. Ồ, đừng căng thẳng, chỉ cần trên 0% là đã đủ điều kiện đỗ hết rồi ấy mà!" Hoshina cười cười nói tiếp:

"Yên tâm đi, đó giờ tôi chưa có thấy ai bị 0% bao giờ—"

[ Hibino Kafka - Năng lượng giải phóng: 0% ]

"HẢAAAAAA!!!?"

"Đùa à?? Anh ta bị ăn trứng ngỗng thật kìa!!?" Hoshina kinh ngạc kêu lên.

"C-Có khi nào do hệ thống lỗi rồi không...?" Okonogi đẩy kính hoảng hốt kiểm tra lại.

"Xin hãy cho tôi thêm một chút thời gian, để tôi vận dụng hết 10 phần công lực mình ra đã!" Kafka nói với chiếc loa.

"Thôi cẩn thận, không khéo lại ảnh hưởng vết thương sau đít giờ!! Đùa chứ rặn thế có rặn mãi cũng không khá lên được tí nào đâu!" Hoshina cười chảy nước mắt.

"Phụt—" Natsu bụm miệng, sau cũng ôm bụng ngồi sụp xuống cười chung với Hoshina.

Má thẳng cha mắt híp dùng từ hài vải. Nghe khác đéo gì rặn ẻ không???

"Ông chú ấy làm sao thế nhỉ?! Ôi tôi vỡ bụng mất thôi. Vui tính thật!"

"NGHIÊM TÚC GIÙM CÁI!!!"

Lần đầu tiên Natsu cảm thấy đồng tình với Hoshina. À không, phải là lần đầu tiên cậu tìm thấy người chung chí hướng!

"Dù là kiểu gì cũng sẽ bị đánh trượt thôi ấy mà...!"

Đến đó, bỗng dưng Natsu ngừng cười.

Ông chú sẽ trượt ư?

Natsu chớp mắt, trong đầu cậu bỗng nảy ra một câu hỏi như thế. Đôi đồng tử đỏ dãn ra, cậu đột nhiên ôm đầu.

Đâu có được...! Ông chú mà trượt thì còn gì vui nữa!

Ông chú không được phép trượt!!

Natsu sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Người mà Natsu quan tâm đến, người có thể khiến cậu vui vẻ mỗi ngày, làm sao có thể để cho người thú vị như thế bị đối xử bất công hay bị tổn hại gì được chứ!?

Chỉ có cậu (và Reno) mới được phép làm ăn hiếp ông chú thôi!

Hệt như cái cách một đứa trẻ ích kỷ chiếm hữu món đồ chơi yêu quý của mình, Natsu cũng muốn chiếm giữ những người mà mình thật lòng quan tâm một cách cực đoan như vậy đấy.

Không thể chấp nhận.

Muốn mọi thứ phải theo ý mình.

"Không biết có được đặt cách nhận không nhỉ?? Lí do là vì anh ta tấu hài giỏi vải!!?" Hoshina vẫn cười đến chảy nước mắt nói.

Cũng được ấy nhỉ...? Natsu nghĩ vậy.

Có lẽ cậu sẽ—

"... tsu, Natsu, sao vậy?" Ichikawa Reno vỗ vai Natsu, gọi hồn cậu về.

"Reno.. kun?" Natsu lẩm bẩm gọi tên Ichikawa.

"Đi thôi, bài kiểm tra sắp bắt đầu rồi." Kafka nói rồi anh ta vươn tay về phía Natsu.

Ông chú...

Cậu im lặng nhìn Reno và Kafka, sau đó, Natsu quyết định nắm lấy tay Kafka.

Kafka liền dùng lực kéo Natsu đứng dậy.

"Dù không vận dụng được bộ đồ, nhưng để kéo nhóc đứng lên, anh đây vẫn làm được đấy nhé!" Kafka cười tít mắt nói.

"Thôi đi, cậy mạnh cái gì." Ichikawa đạp đít Kafka.

"Aaaaa đauuuuuu!!!! Sao cứ đá đít anh hoài vậy!!!??"

"Nhanh lên, Natsu." Ichikawa làm lơ Kafka, quay sang nói với thiếu niên tóc đỏ.

"Ừm."

Và rồi, cả ba cùng nhau đi theo dòng người, tiến đến nơi diễn ra bài kiểm tra.

.

.

.

.

.

/////•~•/////

End chap 10

CHÚC MỪNG NĂM MỚI 🎉🎉🎉

CẦU CMTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com