TruyenHHH.com

Kageyama Natsukashii

saudade là níu giữ ký ức về một người, hay một điều gì đó đã từng xuất hiện trong đời. là cảm giác buồn bã và tiếc nuối khi nhớ lại, vì hiện tại, người đó, điều đó đã không còn nữa.

/

kageyama dạo gần đây thường xuyên thấy một giấc mơ.

chứng ngắt ngủ quay trở lại khiến cậu luôn thức giấc vào lúc một giờ sáng. cậu nằm thêm một chút đợi cơn nhức đầu qua đi mới rón rén ngồi nhổm dậy vén rèm. ánh đèn neon từ các biển hiệu bên ngoài hắt lên ô cửa, tạo thành những vệt màu loang dài trên mặt kính trong suốt. âm thanh huyên náo của quán karaoke cạnh bờ sông vọng vào tai kageyama, làm nhiễu đi một chút tiếng nhạc không lời vẫn dặt dìu phát ra từ điện thoại.

trong đêm tối, cậu chợt cảm thấy mình như một kẻ bị thế giới bỏ rơi.

một cánh tay dài, nặng trĩu đè lên cơ thể, níu eo kageyama và kéo cậu lại gần. tấm chăn bông xê dịch một chút khi họ trượt vào nhau. kageyama nghe nhịp thở của tsukishima vang vọng bên tai mình. hương dầu gội bạc hà trên tóc, kem dưỡng tự cậu đã bôi một lớp dày lên từng đốt ngón tay lẫn hương quế gừng trong máy xông tinh dầu thường đặt ở góc phòng.

tsukishima có mùi của những điều kageyama thân thuộc nhất.

cậu vừa tỉnh à? tsukishima dùng đầu ngón tay lần theo sườn mặt kageyama, tìm đến đuôi mắt trái rồi chạm môi vào đó.

kageyama đáp lại bằng một chiếc hôn nhẹ nhàng lên má. bọn họ bắt đầu trêu chọc nhau, tay tsukishima luồn ở gáy kageyama và không đếm được bao nhiêu nụ hôn đã được rải từ khuôn mặt, vành tai đến ngực trần. môi tsukishima thật mềm, vừa vặn với khoảng hõm ở cổ khi kageyama duỗi đầu về sau. ngay cả trong bóng tối, tsukishima vẫn có thể dựa vào cảm giác để hôn lên chính xác từng dấu đỏ hắn đã để lại trên cơ thể kageyama sau đêm dài cách đây vài ngày trước.

đồ ngốc. kageyama bật cười khi bọn họ kề môi nhau lần cuối. đó chỉ là một nụ hôn trong sáng, khiến kageyama chợt nhớ đến lần đầu tiên bọn họ lén lút hôn nhau ở sân trường vào giờ ăn trưa. môi tsukishima lúc đó có vị như bánh kem dâu tây phủ một lớp đường, và cảm giác vụng trộm nặng trĩu trong lồng ngực vẫn khiến kageyama bồi hồi mỗi khi nhắc đến.

tớ vừa có một giấc mơ.

gặp ác mộng à?

không phải. kageyama lắc đầu. tớ thấy kunimi, kindaichi nữa. lúc đó bọn tớ vẫn còn đang học ở kitagawa daiichi.

tsukishima im lặng không đáp. kageyama biết hắn đang cau mày. mặc dù đã yêu nhau được nửa năm nhưng chuyện cũ vẫn cứ như một cái dằm cắm sâu trong trái tim bọn họ. một tấm giấy mỏng manh ngăn cách giữa hiện tại và quá khứ. một lằn ranh mờ nhạt không ai dám bước qua.

nhưng đêm hôm nay kageyama lại đột nhiên muốn gợi lại mọi thứ. có lẽ vì giấc mơ xuất hiện quá đột ngột. có lẽ vì cảm giác trống rỗng khi lạc vào một góc tối tăm, đối lập hoàn toàn với thế giới tràn đầy ánh sáng từ đèn neon và tạp âm ồn ã của quán karaoke gần đó. có lẽ vì lồng ngực tsukishima quá ấm áp. có lẽ vì bọn họ đã hôn nhau.

kageyama không biết, và tsukishima lại càng không hiểu được. nhưng mỗi lần nhìn cậu như thế là mỗi lần hắn lại thấy xót xa. người hắn yêu thương trân trọng nhất nằm nghiêng trong vòng tay hắn, mở to đôi mắt trong sáng như sao trời, dè dặt nói kei ơi, tớ vẫn còn buồn quá.

kageyama luôn biết rõ cậu là người nhiều sai sót nhất trong câu chuyện ngày xưa. kể cả khi những ngày tháng qua đã trở thành nỗi sợ hãi từ sâu trong xương tủy, kageyama chưa từng oán trách kindaichi hay kunimi về sự quay lưng của họ ngày hôm đó.

vậy nên khi gặp lại kindaichi ở trận đấu tập, kageyama đã muốn nói với cậu ấy lời xin lỗi. xin lỗi vì đã quá ích kỉ. xin lỗi vì đã đặt nỗi đau của bản thân lên trên tất cả. xin lỗi vì đã đẩy các cậu ra xa mà không nhận thấy mọi người đã chịu đựng tớ đến mức nào. xin lỗi vì đã đầy sai sót, dù khi đó kageyama chỉ mới là đứa trẻ mười bốn tuổi, vừa trải qua biến cố lớn nhất cuộc đời, cảm giác bị bỏ rơi và cũng đầy hoảng sợ.

bây giờ nghĩ lại kageyama đôi lúc cũng tự thấy đố kị với đứa bé khi xưa. dẫu non nớt dại khờ, nhưng nó đã từng có tất cả những gì cậu mơ ước: ông kazuyo luôn ấm áp và tràn đầy tình yêu. chị miwa kiệm lời, cắt tóc ngắn từ khi lên cấp hai, mỗi buổi tối thường ngồi sau hiên nhà nhìn kageyama và ông chơi bóng. kindaichi và kunimi là hai người bạn kageyama thân nhất. bọn họ cùng nhau chơi bóng chuyền, tan học trở về chia nhau đá bào và kem chanh ở giữa con dốc nhỏ.

kageyama hiểu bản thân mình đã từng rạng ngời thế nào. một đứa trẻ sáng sủa tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời, có trái tim chân thành và tình yêu tha thiết. cứ như một dòng suối nhỏ, từng chảy qua mọi gạn đục của thế gian mà vẫn giữ lòng trong trẻo.

quý giá biết là bao nhiêu.

vậy nên khi đứa trẻ ấy mất đi rồi, người nhớ thương nó nhất còn ai khác ngoài kageyama hay sao? cậu sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để mang bản ngã cũ ấy quay về. ngay cả khi việc đó chẳng đem đến nhiều thay đổi: ông kazuyo không còn ở đây nữa. chị miwa sẽ đi học ở tokyo. nhưng có lẽ kageyama sẽ có lại kindaichi và kunimi trong cuộc đời mình. cậu muốn tìm lại họ. muốn nhận sai và xin được tha thứ. chỉ cần kunimi tha thứ, kageyama cũng sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện đã qua. bọn họ vẫn sẽ nương tựa vào nhau và là người yêu thương nhau nhất.

thế nhưng kageyama biết rõ hơn ai hết đứa trẻ kia đã vĩnh viễn rời đi. cậu không thể cứu được nó. nó đã tự sát vô số lần trong những đêm mất ngủ, những khoảnh khắc khao khát được yêu thương và những tiếng kêu cứu chẳng bao giờ cất nổi thành lời.

suốt những ngày tháng dài dằng dặc, kageyama cứ như một kẻ lạc lõng bơ vơ, đứng ở nơi thời gian không thể nào chạm đến. mọi người đều lớn lên, bước về phía tương lai rộng mở và tràn đầy kỳ vọng. còn cậu mãi vẫn cứ là đứa trẻ mười bốn tuổi, vào đêm cuối cùng ngẩn ngơ quỳ trước quan tài lạnh ngắt, nhìn nụ cười ông trên di ảnh mà lòng đau đớn không nói nên lời.

khổ đau đến mức chỉ muốn mãi mãi đắm chìm ở đó. nhưng kageyama hiểu rõ, cậu cần phải tiếp tục tiến về phía trước. dù mông lung, mịt mờ, vô vọng đến mức nào cũng nhất định phải bước đi. nếu không có một ngày cảm giác kiệt quệ này sẽ giết cậu đến chết.

kageyama nghĩ hình như trong biển người này, bản thân cậu cũng là một chú cá voi 52hz. hải trình liên tục thay đổi, không bao giờ dừng lại ở một nơi quá lâu. cậu không tìm được ai bên cạnh, nên chỉ có thể một mình phiêu bạt. giữa biển nước mênh mông sâu lạnh thoải mái khóc than. có lẽ nỗi cô đơn này sẽ theo cậu mãi mãi về sau, đến khi thân xác chìm sâu dưới mười nghìn mét nước, dùng cái chết của mình xây nên một ốc đảo ở đáy đại dương.

sự dịu dàng sau cuối cậu có thể gửi lại thế gian.

nhưng có lẽ cuộc đời còn thương xót, kageyama đã đến được karasuno.

từ trước đến nay cậu thường xuyên nghe được những lời cảm thán "karasuno rất may mắn khi có kageyama". mỗi lần như thế kageyama đều muốn nói với họ rằng không phải đâu, chỉ có cậu là người may mắn nhất. bởi vì cậu đã được cứu rỗi. mọi người lôi cậu ra khỏi giấc mộng đằng đẵng bi thương, gieo vào trái tim cậu yêu thương và lòng thấu hiểu. thứ tình cảm xa hoa kageyama đã rất lâu chưa từng nghĩ đến.

karasuno bù đắp lại cho kageyama những ngày tháng tuổi trẻ đẹp đẽ nhất. họ cho phép cậu tự tin xốc nổi, lại che chắn, bảo vệ cậu khỏi những ác ý bên ngoài. chiều chuộng mà bao dung vô độ.

bọn họ không biết gì về đứa trẻ như ánh mặt trời trong quá khứ. họ chỉ đơn giản chấp nhận và yêu thương kageyama như những gì cậu chính là: ngốc nghếch, lỗi lầm, nhiều sai sót. karasuno cho kageyama niềm tin và sức mạnh. karasuno trở thành nơi neo giữ trái tim cậu, để cậu dẫu có đi đến tận cùng thế giới cũng không còn cảm thấy cô đơn.

ở những ngày tháng vốn tưởng sẽ lấp đầy bởi trống rỗng và cô độc, họ đã cho kageyama một mái nhà.

karasuno khiến kageyama chợt khát khao được sống.

karasuno cũng khiến kageyama muốn, rất muốn học cách yêu thương.

đã có vô số những buổi sáng tinh mơ hay chiều muộn, suốt những ngày xuân hạ thu đông, kageyama luôn thấy trái tim mình được quấn quanh với bao nhiêu cảm xúc không định nghĩa được bằng lời. khi anh suga nở nụ cười với cậu. khi anh daichi choàng tay ôm cậu vào lòng, nhiệt độ truyền qua cơ thể, cao đến mức lồng ngực kageyama cũng nóng ran. khi anh ennoshita đặt vào tay cậu một hộp sữa chua sau buổi tập, đúng vị kageyama yêu thích nhất bởi vì anh vẫn luôn quan tâm đến em. khi chị shimizu quỳ xuống trước mặt cậu, quấn từng vòng băng quanh những khớp ngón tay sưng đỏ sau khi tập luyện, nhìn cậu thật lâu bằng ánh mắt đầy vẻ đau lòng.

nhưng tất cả, tất cả đều không sánh được một đêm mùa đông lạnh lẽo. kageyama đứng chờ bên dưới cột đèn đường. ánh sáng từ đèn huỳnh quang chiếu rọi tạo thành một vòng tròn dưới chân, ngăn cách cậu khỏi bóng tối dày đặc phía bên ngoài. tsukishima tiến đến gần, lật mở tay mình đặt vào tay kageyama, sẵn tiện phủi sạch vụn tuyết bám trên khăn choàng. aishite imasu. hắn nói thật khẽ khàng rồi cúi đầu hôn cậu. giữa màn tuyết trắng như mưa, trông tsukishima xinh đẹp và thanh tao như một điều không thực. hàng lông mi dài phủ bóng dưới ánh trăng.

kageyama nghĩ, có lẽ từ khoảnh khắc đó cậu đã đem lòng yêu hắn.

/

từng câu chuyện trong vùng hồi ức cũ xưa va vào nhau và khiến trái tim cậu chênh chao như một người đang lênh đênh giữa biển. kageyama theo bản năng quàng tay ôm tsukishima thật chặt. ánh sáng mờ nhạt xuyên qua lớp rèm mỏng chỉ đủ để thấy bóng dáng người kia chìm giữa đêm tối.

kageyama biết rằng trong mắt tsukishima lúc này cậu chẳng khác gì một ảo ảnh nhạt nhoà.

cậu có yêu tớ không? kageyama hỏi, lần lựa áp môi mình lên khoé mắt hắn. tớ yêu cậu lắm. tsukishima dỗ dành. bàn tay hắn luồn vào tóc kageyama, vẽ từng vòng tròn nhỏ trên da đầu cậu. hắn nắm một tay kageyama áp lên ngực trần. hít thở theo tớ nhé. cậu nhắm nghiền mắt lại, bám theo nhịp đập vững vàng truyền từ lòng bàn tay để điều chỉnh lại hơi thở đang hỗn loạn.

ngoan quá. tsukishima thơm lên mi mắt cậu. tobio của tớ ngoan nhất trên đời.

đồ ngốc. kageyama muốn bật khóc nhưng nước mắt chỉ đủ thấm ướt một phần viền mi. tsukishima nâng mặt cậu bằng hai tay, vuốt ve giữa hai đầu lông mày đang nhíu chặt. hắn đối xử với cậu thật nhẹ nhàng như một con mèo con đang sợ hãi. kei của kageyama sao lại tốt đẹp như thế. cậu đừng bỏ rơi tớ nhé, kei ơi. kageyama thút thít buồn rầu. tớ muốn cậu yêu tớ mãi mãi.

hắn dừng lại một khoảnh khắc rồi cúi xuống chạm vào chóp mũi kageyama. tớ sẽ yêu cậu mãi mãi. tsukishima đáp thật dịu dàng. lời hứa hẹn vĩnh viễn mới tốt đẹp làm sao. thế nên kageyama vẫn quyết định đánh cược. cậu nghĩ rằng thôi, mình cứ mù quáng tin tưởng thêm một lần nữa vậy.

những ngón tay của họ đan lồng vào nhau. tobio, tobio của tớ. kei thì thầm bên vành tai trái kageyama. lần đầu tiên sau nửa kề cạnh, kageyama chợt cảm thấy bản thân đã rũ bỏ được hoàn toàn lớp vỏ bọc gai góc, nghi ngờ và được quyền mềm tan thành nước vòng ôm mềm mại, thơm mùi da thịt của người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com