Kagamine Fanfic Have You Ever Thought About That Rinlen
_ Đấy. Như thế là xong bài._ Ohh!! Thì ra là dễ như thế!Gumi đưa cuốn vở lên dò lại bài rồi reo lên. Thấy Len bắt đầu thu dọn sách vở, cô hơi cuống_ À Len! Mới đầu năm nhé, tớ thấy cậu học đâu được như thế này đâu. Nghe tin cậu đúp lớp tớ càng hoảng hơn nữa ấy! Vậy mà chưa hết học kì I cậu đã đứng top 1 toàn khối rồi! Đỉnh lắm ấy!Len hơi ngượng vì được khen_ À thì... Do một người tác động ấy mà.. haha... Cũng như cậu đây, phải có người chỉ bài thì tớ mới học tốt lên được._ Oh. Chắc người đó bây giờ rất quan trọng với cậu nhỉ? Giỏi thật đó!Len chuyển từ tinh nghịch sang ánh nhìn dịu dàng và nghĩ về Rin_ Quả thật... Rất quan trọng...Nhìn thấy gương mặt đó của Len, cô chợt sững người, không biết phải nói gì nữa. Gương mặt khi cậu mà nghĩ về người đó thật sự là rất đẹp đến nỗi không thể không ngắm nhìn.Len cất sách vở, vác cặp lên vai._ Vậy tớ về trước nhé._ Hế? À... Khoan đã!!Gumi luống cuống túm lấy vạt áo cậu. Len dừng lại, quay sang_ Sao thế?_ Ừm... Khó lắm thì... Mới có thời gian tớ với cậu ở riêng với nhau mà... Cậu có thể... nán lại thêm chút nữa không?"Bất chấp mọi thứ để giữ cậu ấy lại!"Len nghi ngờ, chau mày nhìn Gumi._ Cậu muốn... tớ ở lại?_ Ừm...m...Len quay mặt lại về phía Gumi, cô cũng thả vạt áo cậu ra. Gumi hơi cúi mặt, ngượng ngùng cái gì đó_ Thật ra thì... Tớ có chuyện muốn nói..._ Ừm. Tớ đang nghe đây.Gumi lúng túng cọ hai đầu ngón tay vào nhau._ Ừm... Tớ thật ra... tớ th... th...Len nghe được gì đó rồi tự đoán ra Gumi định nói gì. Cậu cũng hơi đỏ mặt ngại ngùng._ Tớ... th... th... th... thấy hoàng hôn hôm nay đẹp quá ấy nhỉ hahahaha...!Gumi nói rồi cười trừ. Len im lặng một lúc.Aghhhh đó đâu phải thứ mình định nói???Nội tâm cô gào thét trong sự bất lực của bản thân. Len nhìn ra cửa sổ, một sắc đỏ cam nhuốm cả bầu trời._ Ừm... Đẹp thật...Gumi nhìn cậu. Gương mặt lại đầy sức hút như lúc nãy, không thể rời mắt. Không thể cử động khi đã nhìn._ Xin lỗi. Tớ có việc gấp phải đi.Len nhanh chóng quay đi. Lúc Gumi nhận ra thì đã không thể bắt kịp vạt áo cậu được nữa. Cô nuối tiếc và bất lực nhìn cậu bỏ đi.______________________________ Shion-chan! Chị gọi Shion-chan là Non-chan có được không?Rin vẫn đang gặm cái bánh mì bơ trên tay mặc cho Lenka đang đu bám_ Ừm..._ Hihi Non-chan! Non-chan, bây giờ chị đi đây một tí sẽ quay lại sau nhé. Em có muốn chị mua gì không?Rin ngừng ăn, nhìn sang Lenka_ Thứ gì đó có cam._ Ô kê nè....Lenka đi khỏi.... ... ... ... ... ... ... ......... ... ...... ..._ Piko??Len đi tiến về phía chỗ Piko đang nằm. Cậu đỡ Piko dậy tát bốp vào mặt_ Đệt! Đau lắm đấy!!Nhờ cú tát mà cậu tỉnh ngay tức khắc để chửi vào mặt thằng bạn của mình._ Sao nằm đây thế?Piko còn xoa má để định hình lại cái hàm của mình. Vừa xoa, vừa nói chuyện_ Lúc nãy... Anh mày có nói chuyện với Neru...Chưa gì, mặt Len đã đanh lại và đứng dậy định bỏ về. May sao, Piko bắt lại_ Chú mày nghe anh nói cái coi!! Chuyện quan trọng đấy!!Len lại thở dài rồi quyết định ở lại thêm một chút nữaNgày đéo gì thế này?_ Hầy... Được rồi. Nói đi._ Hầy...Piko cũng thở theo rồi đứng dậy, phủi bụi trên áo quần, mặt đối mặt nói chuyện nghiêm túc với Len...Cộc cộc.Ai lại gõ cửa nhỉ? Chắc không phải Lenka hay Len rồi.Rin thắc mắc_ Vào đi.Cửa phòng mở ra, bước vào là một cô nữ sinh với đôi mắt vàng chóe nhưng tăm tối. Cô nữ sinh kia nở một nụ cười man di trên gương mặt tặng cho Rin_ Chào Hội trưởng. Em đến thăm chị nè._ Akita Neru...!««+»_*>©µµ©¶¶-¶-¶¥><¥<Neru đóng cửa phòng lại, nhìn Rin_ Có vẻ là chị vẫn khỏe nhỉ, Hội trưởng?Rin đanh mặt lại, vẻ mặt đề phòng_ Em đến gặp tôi làm gì?_ Thì không phải em đã nói rồi sao...?%^»°> ¶§ © ‰‰‰ ‰>×Neru đưa hai tay mình lên che lại gương mặt của mình. Đột nhiên cô cười phá lên như kẻ điên. Đôi mắt cô nhìn Rin qua khe tay của mình_ Em»₫»+*đế₫«*₫*#n để thăm*₫»#(_: chị»»₫màHộitrươ=₫&_*̉ngSh*₫*ion Rin-san₫«»#Im đi. Đừng có nhìn tôi kiểu đó. Thật kinh tởm.Rin siết chặt tay cấu vào ga giường, nghiến chặt hằm răng. Neru bỏ tay xuống, tiếp tục phát ngôn_ Hội trưởng à... Emb»+»₫*évẫnc::¶¶±>©Μ...>ònổn ch>©™ứ?Im đi. Im đi. Im đi. Im đi. Im đi!__________________________ Chệt tiệt!! Phải nói sớm hơn chứ!!Len vừa chạy vừa quát tháo với Piko_ Anh mày đã nói rồi đấy thôi??? Chú này cứ nằng nặc đòi về may mà anh đã giữ chú lại đấy!!Piko cũng đang chạy ngang hàng với Len. Cả hai vừa chạy vừa nói chuyện như chửi nhau_ Mà con nhỏ Neru đó ghê thật đấy!! Anh đã dùng thử thông não chi thuật mà anh học được ở chú rồi mà nó vẫn không xoay chuyển!! Len, chú nên cẩn thận với nó đi!!_ Biết rồi!Len vẫn chạy không biết mệt. Đôi bàn chân của cậu, trí óc của cậu, đôi mắt của cậu, trái tim của cậu...Bây giờ đang vì Rin mà "tiến lên".Và trở nên tệ hơn.Đường gân sân si nổi trên trán. Răng nghiếng mạnh tưởng tượng như có thể vỡ ra. Đôi mắt phẫn nộ kèm thêm tia đỏ Akita Neru. Có phải đúng là cậu không còn cái gì để luyến tiếc nữa phải không? Vậy để tôi kết thúc cuộc đời không có gì để luyến tiếc này cho cậu nhé?Act 38 _ ¶¶§÷‰©‡µ6b§gGb5«₫&Sgn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com