Jx3 Dong Nhan Nguyen Chau Luat Giang Ho Tinh Ai Co Su
Tàng Kiếm sơn trang danh chấn giang hồ, là một trong tứ đại kiếm phái. Trương Gia Nguyên cho dù từ nhỏ vẫn luôn được các sư huynh giữ ở Hồ Thiên Đảo vẫn biết được Tàng Kiếm sơn trang nổi tiếng một vùng. Trang chủ đời trước của sơn trang sinh ra được ba huynh đệ, sau này lão trang chủ qua đời thì truyền thừa lại cho bọn họ. Đại trang chủ lên hàng đại hiệp khi chỉ vừa mới mười tám hai mươi, chấp chưởng cả một môn phái suốt hơn mười năm, đến khi vững vàng thì để nhị trang chủ lên thay việc ngoại giao, bản thân thì bế quan luyện kiếm. Kế đến là nhị trang chủ Châu Hạo Sam tuổi trẻ tài cao. Phải nói trong đám đệ tử của các bang phái trạc tuổi không ai đánh lại hắn. Ngoài ra còn có một vị tiểu trang chủ, người này tài học không rõ, ngoại hình không rõ, Trương Gia Nguyên chỉ biết mỗi cái tên Châu Kha Vũ, cũng tầm tầm tuổi hắn, chưa từng xuất đầu lộ diện.Ngẫm lại thì kẻ có thể gọi nhị trang chủ Tàng Kiếm sơn trang là nhị ca chỉ có tiểu trang chủ họ Châu, cũng chính là kẻ đứng trước mặt hắn đây.Châu Kha Vũ so với Trương Gia Nguyên lớn hơn vài tháng tuổi, vậy mà nãy giờ hắn lớn mật gọi người ta một tiếng tiểu bằng hữu, hai tiếng đệ đệ. Y còn cao hơn hắn một khúc, lúc nín khóc rồi so với hắn còn trưởng thành hơn- Ờ... vị huynh đệ này, tại hạ có một người bạn, hắn cái gì cũng biết. Chúng ta vào thành tìm hắn trước rồi bảo hắn nghe ngóng tình hình của nhị ca đệ được không?Châu Kha Vũ lau nước mắt gật đầu đi theo Trương Gia Nguyên vào thành. Đi không lâu thì đã đến chỗ hẹn, không quá khó khăn để tìm thấy Phó Tư Siêu ngồi trên lầu của một tửu lâu.- Gia Nguyên huynh đệ! Ở trên này.Phó Tư Siêu ló đầu ra từ ô cửa sổ của tửu lâu, nhiệt tình vẫy tay với Trương Gia Nguyên. Hắn thấy vậy liền kéo Châu Kha Vũ vào đó.Phó Tư Siêu đặt một gian nhã thất kín đáo. Trương Gia Nguyên lúc đi ngang sảnh để ý chỗ này có không ít nhân sĩ giang hồ tụ tập nghe ngóng tin tức. Trung tâm sảnh ở giữa quầy có một chiếc quầy thu ngân. Phàm là người trong giang hồ đến biết nếu muốn biết tin tức khắp nơi thì có thể đến bàn này, trả một cái giá không nhỏ thì sẽ có được điều mình muốn biết. Còn Trương Gia Nguyên hắn thì không cần, chỉ cần lên thẳng lầu trên là được. Lúc vào phòng, Trương Gia Nguyên nhận ra bên cạnh Phó Tư Siêu còn có một người nữa. Người này vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, áo chỉ mặc một bên, bên còn lại để mặc cho tay áo cùng vạt áo tùy ý lơ lửng bên hông . Mà cánh tay lộ ra ấy xăm trổ kín mít. Tóc cũng hớt cao không theo quy củ.- Gia Nguyên huynh đệ, giới thiệu với đệ, người này là bằng hữu tốt của ta, tên Trương Đằng, đệ tử Cái Bang. Ờ... đều là họ Trương cả, hai người làm quen với nhau đi.Các sư huynh của Trương Gia Nguyên không thích cậu kết giao với thành phần như Cái Bang, bởi vì bọn họ cho rằng Trường Ca môn có nhiều người làm quan, là người có ăn có học, không thì cũng là nhân sĩ giang hồ thanh tao, địa vị cao quý. Còn người của Cái bang lại xuất thân bần hàn, ít học, vô văn hóa, các sư huynh sợ Trương Gia Nguyên theo chân đệ tử Cái Bang học hư nên từ nhỏ đã không cho hắn chơi cùng đám trẻ của Cái Bang.Thế nhưng, Trương Gia Nguyên từ nhỏ cũng đọc không ít sách, cảm thấy chúng sinh trong thiên hạ đều bình đẳng, Cái Bang cũng có người tốt kẻ xấu, xuất thân từ mọi tầng lớp, người có ăn có học cũng không ít. Chưa kể người Cái Bang tâm hồn tự do, so với những đứa trẻ tối ngày ở bên trong Hồ Thiên đảo dùi mài kinh sử, nghiên cứu âm luật còn thấu hiểu thế sự hơn. - Nghe Siêu Siêu nói Gia Nguyên huynh đệ, tính tình phóng khoáng, không phân sang hèn đều kết giao bằng hữu, so với những người khác cùng môn phái có chút khác biệt.- Đằng huynh quá khen. Đều là người trong giang hồ một lòng mưu cầu võ học cả. Hân hạnh, hân hạnh.- Nào đừng nói nữa, ngồi xuống cả đi. Gia Nguyên mau giới thiệu người bạn của đệ cho bọn ta đi.Trương Gia Nguyên vừa ngồi xuống, nghe Phó Tư Siêu nhắc mới chợt nhớ ra đứa trẻ bên cạnh mình nãy giờ vẫn im như hạt thóc:- À đấy, đệ ấy không chịu lên tiếng làm đệ quên luôn. Đứa trẻ này vừa bị lạc huynh trưởng trong nhà. Huynh xem gần đây có vị nào của Tàng Kiếm Sơn Trang mới đến từ Hàng Châu không. Không hiểu biết trông trẻ kiểu gì mà để lạc mất đứa nhỏ.- Nếu là người của Tàng Kiếm thì đúng là có hai vị đó. Là hai vị thiếu trang chủ của Tàng Kiếm, chẳng hay vị huynh đệ kế bên đây là vị nào?- Đệ ấy là tiểu đệ đệ, bị lạc mất nhị ca của đệ ấy.- A. Ra là tam trang chủ của Tàng Kiếm. Quả nhiên danh bất hư truyền.- Ầy, huynh bớt nói mấy lời khách sáo. Mau vào việc đi.- Nhị thiếu trang chủ quả thực có từng đi ngang qua chỗ này, y chỉ đến trao đổi một ít tin tức xong lại vội đi. Có lẽ là hướng về thành Hàng Châu mất rồi.Không biết là vô ý hay cố tình, nhưng có vẻ Châu Nhị thiếu đã bỏ quên mất người đệ đệ của mình. Châu Kha Vũ kể lại, khi đó bọn họ chỉ vừa ra khỏi tửu lâu:- Huynh ấy cưỡi ngựa, đệ theo không kịp. Với lại... đệ lần đầu xuất môn không quen đường.- Nhưng làm sao mà huynh ấy có thể để đệ ở đây một mình được vậy?- Đại ca từ nhỏ vẫn luôn bảo bọc đệ, không cho đệ ra ngoài, đệ ở Tàng Kiếm rèn luyện đến tận bây giờ. Nhị ca lấy cớ dẫn đệ đi chơi, đem đệ ra đến ngoại thành Lạc Dương thì bỏ đệ ở đây. Bảo đệ mau tự sinh tự diệt tự trưởng thành.- Chà. Người của Tàng Kiếm có cách giáo dục con trẻ khác thường thế nhỉ?- Trương Đằng tấm tắc.- Từ nhỏ Đại ca và Nhị ca thay phiên nhau nuôi nấng đệ, bọn họ vẫn luôn bất đồng quan điểm trong cách dạy dỗ. Đại ca thì chỉ muốn đệ chuyên tâm luyện kiếm, còn Nhị ca huynh ấy muốn đệ có thể tự do tự tại.- Thế bây giờ đệ được tự do rồi có thấy vui không?- Thì cũng vui ạ. Có điều Nhị ca quên để ngân lượng lại cho đệ rồi.Nói đến đây, Châu Kha Vũ ngoác mồm khóc to hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com