Just A Moment
Ánh nắng xuân trải dài trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Tất cả đều tuyệt vời, trừ việc phải đến trường.Haji thở dài lết thân xác nặng nhọc từng bước từng bước đi đến trường. Cô chắc chắn mình sẽ muộn, nhưng cô quá nản để có thể bước nhanh hơn.Gió cứ tạt vào mặt cô, bụi mù cứ chiếm tầm mắt cô khiến cô như mù loà. Cô mò mẫm trong vô vọng, nhìn như một bà cụ chín mươi tuổi vừa trở về với tuổi trẻ của mình vậy.Cô nghĩ, đến năm sau cô mới vào được lớp mất.Tự nhiên, một cú đánh mạnh từ sau lưng khiến cô ngã quỵ.- Đi nhanh hơn được không? Mắt có mù quái đâu mà đi như bà già thế!Ji Yong tức giận nói. Đó là người bạn thân nhất của cô. Phải nói rằng, Ji Yong là một con cọp thành tinh xinh đẹp. Vì thực sự, Ji Yong rất xinh. Bình thường đi học không được trang điểm, nhưng dù có để mặt mộc thì Ji Yong cũng xinh lắm rồi.- Bụi rớt vào mắt em đau quá anh à...- Anh éo thổi đâu.Hãm chó.Dù hãm thế nhưng Ji Yong lại có khí chất cực kì thu hút. ....Kệ nó chứ!!!Đi được một lúc thì con cọp quay lại, vẫy đuôi làm hoà, mời Haji đi xem bóng đá cùng.- Sân vận động nào?- Giải của trường mình. Mấy anh khối 12 đẹp trai lắm. Tao cũng chả hiểu bóng đá đâu, ngắm zai là chính ấy!- ... Kệ mày...- Nâuuu.... Nhiều zai mà! Muốn thoát ế không??Ý trời đúng điểm yếu.- ... Có...- Thế thì bắt buộc phải đi!Cái nền giáo dục vớ vẩn chỉ suốt ngày lí thuyết!Haji ngủ từ tiết một đến tiết cuối. Sổ đầu bài xuất hiện tên cô đến 3 lần trong 5 tiết. Ngoại trừ tiết thể dục và tiết âm nhạc.Chuông vừa reo, Ji Yong như một cơn gió kéo cô ra sân bóng, chọn chỗ ngồi "lí tưởng" rồi nhảy tưng tưng.Cô chẳng có tâm trạng gì.Giải này đúng là trường cô tổ chức, có rất nhiều trường khác cũng tham gia. Nghe nói có nhiều đội có truyền thống từ lâu và rất mạnh, nên trường cô chỉ tham gia với hi vọng nhỏ nhoi là để được va chạm và củng cố lực lượng.Haji ngáp ngủ, nhìn từng thành viên đi ra với nụ cười rạng rỡ, wao... Visual thật đáng kinh ngạc.Từng thành viên có đề tên ở sau áo. Cô nhìn lần lượt từng người. Tất cả đều cười tươi và cháo các bạn "fan nữ" ngồi trên ghế khán giả. Chỉ duy nhất một người không cười, người nghiêm túc nhất. Kim Hanbin...Dù không phải người đẹp trai nhất trên sân bóng, nhưng thần thái làm cô thu hút.- Ji Yong.- Huh?- Làm thế nào để gây ấn tượng với một người nghiêm túc?- ... Phải thật không nghiêm túc!!Chẳng mấy chốc mà trận đấu kết thúc. Trường cô thắng 1-0.Cô vội vàng chạy xuống hàng ghế khán đài, cùng lúc, cả một dàn người cũng chạy xuống. Nào là cầm khăn, cầm nước,... có mỗi cô, cô không cầm gì cả.Tất cả những bạn nữ kia đa phần đều chạy đến những bạn nam nổi tiếng mà vừa nãy cười chào rất tươi. Có mỗi Hanbin, không một ai đến hỏi han.Cô chạy đến, đứng trước mặt anh.- Trận đấu rất hay!Cô không đủ dũng cảm để đối diện với anh lâu hơn nữa.- Cảm ơn.- ....?- Cảm ơn!Cô mỉm cười. Giọng nói ấm áp đến thế ư?- Anh học lớp nào thế?- 12A1.- Chúng ta sẽ gặp nhau chứ?- Chắc chắn!Ngọn gió đầu mùa nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim cô, khiến từng nhịp tim như rung lên bần bật. Vui quá!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com